Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại Ôn Chu 1: Lật đổ hũ giấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>
Phiên ngoại: Lật đổ hũ giấm

Sau khi điều chế thành công Tâm Hoa kết hợp với Đồng Sinh Đan, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành có thể không cần quay về sống nơi cực hàn, chỉ là không còn khả năng sống bất tử nữa.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, chỉ là không bất tử thôi, chứ bọn họ vẫn có thể là hai lão yêu quái sống đến trăm tuổi mà dung mạo vẫn không thay đổi.

Thời gian còn nhiều, hai người liền đóng cửa tửu lâu, cầm hết cả tiền vốn lẫn tiền lời đi du ngoạn tứ hải.

___

Năm năm trôi qua, cũng chỉ như một cái chớp mắt.

Giang Nam quanh năm được bao bọc trong làn sương mờ ảo, nhịp cầu cong cong bắc qua sông nước mênh mang, tường trắng ngói xanh nối liền nhau tạo thành một cảnh quan đẹp đẽ. Đất Giang Nam bốn mùa chìm trong mĩ cảnh, mưa phùn giăng khắp không gian, hương hoa phảng phất.

Ở gần hồ sen có một biệt trang được bài trí đơn giản lại trang nhã.

Nghe người vùng này đồn rằng nơi ấy có một mỹ nam tử là thần y giáng thế, bách bệnh đều có thể chữa, sư huynh hắn lại ưa thích điều chế hương liệu. Bọn họ khám bệnh, đổi hương đều không lấy tiền, chỉ lấy rượu. Kẻ này đồn người kia, chẳng mấy chốc qua miệng bọn họ, cặp sư huynh đệ này đều là hiện thân của tán tiên tiêu dao tự tại.

___

Mới đầu đến đây, Ôn Khách Hành nói với Chu Tử Thư rằng bọn họ có tiền, chỉ cần thảnh thơi mà sống, ngày ngày ngắm sông núi quang cảnh, tối tối lại đối ẩm thưởng nguyệt.

Thế nhưng Chu Tử Thư lại biết, kì thật lão Ôn muốn hành y cứu người, hắn hy vọng đem truyền thừa của Thần Y Cốc đi cứu giúp nhân gian.

Nửa đời Ôn Khách Hành bị thế nhân phỉ nhổ là quỷ của vạn ác, thật ra tận sâu trong tâm khảm, hắn cũng chỉ mong muốn được sống như một người bình thường, làm điều mình muốn mà thôi.

Kẻ bị đẩy vào vũng máu tanh tưởi chỉ biết vùng vẫy, thì làm sao biết bản thân muốn làm cái gì chứ...

Một hài tử bị ép tới điên cuồng, không ai chỉ dạy, chỉ có thể dựa vào ý chí muốn trả thù để sống...

Đường đi này quá gập ghềnh, quá khó khăn.

Có lẽ lão thiên cũng nhìn không nổi đau thương và ẩn nhẫn bấy nhiêu năm của Ôn Khách Hành, nên mới để Chu Tử Thư tới bên hắn.

___

Mưa phùn tháng ba, cánh hoa bay đầy trời.

Khung cảnh Giang Nam mờ trong sương trắng, rải rác hoa bay, đẹp không sao tả xiết.

Sáng sớm hôm ấy, Ôn Khách Hành đi sang vùng bên cạnh tìm mua dược liệu, chỉ có mình Chu Tử Thư ở lại.

Một nam nhân gương mặt tuấn mĩ, tay ôm bả vai bước vào tửu lâu. Nhìn thấy người này, không hiểu sao Chu Tử Thư có cảm giác quen thuộc. Nhưng thấy người tới bị thương, y không nghĩ được nhiều liền vội vàng lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương.

- A Tự, ta về rồi!

Ôn Khách Hành cầm dược liệu bước vào, quanh năm luyện dược khiến hắn đặc biệt nhạy cảm với mùi máu. Lập tức phát hiện có người bị thương đang ở gian trong.

Không ngờ hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy Chu Tử Thư đang ngồi sau lưng một nam nhân, mà trọng điểm chính là

Nam nhân này thế nhưng lại lõa thể nửa thân trên!

Hắn ta dường như cũng rất tuấn mĩ nữa!

Ôn Khách Hành đứng ngoài cửa, khựng lại giây lát mới bước vào phòng.

Nghe tiếng bước chân, Chu Tử Thư ngẩng đầu, không cần nhìn cũng đoán là hắn, vì vậy lại cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương trên vai và sau lưng nam nhân.

Ai ngờ Ôn Khách Hành đột ngột bước đến ôm lấy hai vai Chu Tử Thư, cưỡng ép y đứng dậy, nhàn nhạt thả một câu

- Để đó ta xử lý là được, huynh ra ngoài đi!

Bình thường lão Ôn cũng không đến mức vô lý như vậy nha?

Hôm nay là như thế nào vậy? Chẳng lẽ ra ngoài không thuận lợi?

Chu Tử Thư nghĩ thầm, cũng không tiện dò hỏi, liền ra tiền thính ngồi uống trà.

Qua nửa canh giờ Ôn Khách Hành bước ra, ánh mắt dán chặt vào y, không rõ ý tứ. Chu Tử Thư bị hắn nhìn đến nổi cả da gà, không nhịn được phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quái này.

- Làm sao lại nhìn ta? Người đâu?

- Ta đuổi đi rồi?

- Gì???

Chu Tử Thư há hốc miệng nửa ngày không nói ra được một chữ, người kia bị thương không nhẹ, để hắn ta mượn chỗ nghỉ ngơi một lát cũng không vấn đề, sao phải vội vã đóng cửa tiễn khách vậy?

Ôn Khách Hành lạnh mặt liếc Chu Tử Thư một cái rồi thình lình nắm tay y, lôi kéo tới mái đình nhỏ ở gần hồ sen.

Vừa đến nơi, hắn đã đẩy y lên bàn trà.

- Đệ nổi điên cái gì vậy hả?

- Ta nổi điên cái gì? Chu Tử Thư, huynh lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn ta, lại còn đóng cửa cởi y phục, còn.......

Chu Tử Thư nằm ngửa trên bàn, tóc đen rối loạn, ngây ngốc mất một lúc mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Ôn Khách Hành.

Hắn ăn giấm a! Thật là...

Y nhìn thẳng vào mắt Ôn Khách Hành, ý cười lan dần trên dung mạo đẹp đẽ như họa, thẳng tay câu trái tim hắn đi mất.

- Ngốc tử, người vừa rồi là Thành Lĩnh. Giấm này mà đệ cũng ăn hả? Lão tử không ngờ tới nha.

Thành Lĩnh? Tiểu tử ngốc đó???

Quên mất, bọn hắn khuôn mặt chục năm đều không thay đổi, nhưng tiểu tử kia lại đã trưởng thành.

Ôn Khách Hành ngốc lăng nhìn Chu Tử Thư đang cười đến vui vẻ, xịu mặt cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi y, hàm hồ nói

- Ta mặc kệ. Tiểu tử đó lớn lên tuấn mĩ như thế, có phải đẹp hơn ta không? Huynh có phải rất thích hắn không?

Chu Tử Thư nghe vậy phì cười, cười đến đau cả bụng.

Đây rõ ràng không phải Ôn Khách Hành, phải gọi là Ôn ba tuổi mới đúng!

Hắn không nghe thấy y trả lời, gương mặt hoàn toàn trở nên lạnh lùng, cả không khí xung quanh dường như cũng phát lạnh.

Lại còn thật sự giận?!

Chu Tử Thư nén cười. Bao nhiêu năm sống với lão Ôn, y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như tiểu hài tử này của hắn.

Đáng yêu chết người.

Nói đây là Quỷ chủ Quỷ cốc á? Y còn lâu mới tin.

- Ta không có thích tiểu tử đó. Hắn làm sao bằng đệ được, lão Ôn là đẹp nhất!

- Không có thành ý.

Ôn Khách Hành đè Chu Tử Thư lên bàn, một tay bao lấy cổ tay y, kéo ngược lên đầu, tay còn lại bắt đầu không an phận cởi từng lớp y phục trên người y, thả xuống mặt đất.

Nhận ra động tác ngang ngược của hắn, Chu Tử Thư vùng vẫy cổ tay, ý đồ tránh thoát, lại bị Ôn Khách Hành vùi đầu vào cổ...

- Ưm.....Đừng!

Vết hôn đỏ sậm hiện rõ trên cần cổ trơn bóng, giống như hồng hoa được vẽ trên bình sứ, tinh mĩ lại yêu diễm.

Y quay đầu sang một bên, đuôi mắt phiếm hồng, giọng nói nhuộm vẻ tức giận không rõ ràng, lại mang theo tia nức nở khe khẽ.

- Tiểu tử Thành Lĩnh đã bao nhiêu tuổi, đệ lại bao nhiêu tuổi mà còn đi so đo với nó. Hơn nữa, nó cũng có đối tượng rồi, nó còn kể với ta về cô nương đó. Nghe giọng điệu, hình như cũng là một nữ tử cứng cỏi mạnh mẽ, vết thương trên người hắn là do nàng tạo thành đấy.

- Ừm

Ôn Khách Hành gật đầu, qua loa có lệ, lại tiếp tục động tác.

Hai người đã làm qua bao nhiêu lần rồi, Chu Tử Thư cũng không bài xích, ngược lại còn có chút chờ mong. Nhưng mà, hoàn cảnh hiện tại, vẫn là không nên.

- Lão Ôn, vào phòng rồi tiếp tục, được không?

Ôn Khách Hành nhìn hàng mi dài mơ màng của Chu Tử Thư, trái tim mềm thành một mảnh. Hắn đem ngoại bào bọc lấy Chu Tử Thư rồi quen cửa quen nẻo ôm lấy y về phòng.

___

Gió mang theo hơi nước se se lạnh. Hôm nay mùi giấm cũng thật ngon nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top