Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quang chi dạ [hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>

Quang chi dạ [hạ]
*ánh sáng trong đêm đen

Mượn ánh trăng sáng, làm cầu nối giữa hai ta.

Không quản phong quang, ta và người cùng bước.

____

Đều biết Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành thích uống rượu, bất kể nằm trên nóc nhà thưởng trăng hay ở sau bức bình phong ngắm non nước mây trời, đều phải có rượu mới thú.

- Trước đây, ta luôn nghĩ đệ giả điên giả dại. Hóa ra, đệ thật sự điên!

Chuyện cũ như gió thổi qua. Chẳng nhớ đêm ấy, khi Chu Tử Thư lướt qua Ôn Khách Hành mà đi, trong đầu mình hắn và y, rốt cuộc là nghĩ cái gì?

Lão Ôn như một kẻ độc hành trong đêm tối, tình cờ nhìn thấy ánh trăng sáng, nghĩ rằng ánh trăng kia sẽ chiếu sáng hắn, lại quên mất kẻ độc hành như hắn, hai tay đã nhuốm bao nhiêu huyết nhục.

A Tự giống một lãng nhân trong thế gian, định sẵn tâm tư sống nốt ba năm để tự trừng phạt, tình cờ nhìn thấy ánh trăng, muốn chở che ánh sáng mờ nhạt ấy, lại quên mất con người cách ánh trăng bao xa.

Ai là ánh trăng sáng của ai?

Soi rõ vết thương của đối phương, chiếu sáng đối phương.

Thiên nhai lãng khách, xa cách vạn dặm, lại tụ hội bên nhau, đồng sinh cộng tử, cùng đối ẩm thưởng nguyệt.

___

Có lần Thành Lĩnh hỏi sư phụ mình, sư phụ và sư thúc nếu hiện tại tách ra sẽ thế nào?

Chu Tử Thư nghe vậy cười cười, trong mắt lại là nhu tình ấm áp

- Với loại đức hạnh của đệ ấy, nếu ta rời đi, đệ ấy nhất định sẽ phát điên. Không còn cách nào khác, tên điên này đành để ta quản thôi.

Thành Lĩnh lần đầu nghe một câu nói, vốn chẳng hề thâm sâu mà khi nghe lại hoàn toàn không hiểu. Vả lại sao sư phụ cứng miệng độc mồm, mà ánh mắt lại ôn nhu nhường ấy?

Vẫn câu đó, Thành Lĩnh đi hỏi sư thúc mình. Ôn Khách Hành nghe xong, không ngoài dự liệu lấy chiết phiến gõ lên đầu cậu

- Không có khả năng. Ta mà rời đi, với loại tính tình của A Tự, ham ăn biếng làm, cả ngày ngoài đánh nhau với ta chỉ biết uống rượu, ăn cơm. Chắc chắn sẽ chẳng ai chịu được. Huynh ấy là quen được ta hầu hạ rồi!

Thành Lĩnh lại rơi vào mờ mịt. Sư thúc ngoài miệng chê bai, không phải vẫn cam nguyện đi nấu cơm, bồi rượu sư phụ sao? Vả lại để sư phụ "quen được hầu hạ", cũng là do thúc cam nguyện hầu hạ mà.

___

Chu Tử Thư tỉnh giấc, phát hiện căn phòng trống không. Nửa đêm nửa hôm, tên kia lại phát điên gì đây?

Y tùy tiện khoác thêm áo choàng lông bước ra ngoài, lại tiện tay cầm thêm một chiếc áo lông đỏ tươi thêu hồng trúc.

Đêm nay Trường Minh Sơn trăng sáng vầng vặc, bốn bề đều là tuyết trắng xóa lại như trắng thêm vài phần. Ánh tuyết dưới trăng phảng phất một tầng ánh sáng lấp lánh.

Ở một bên kia, Chu Tử Thư rất nhanh đã phát hiện ra bóng dáng quen thuộc.

Ôn Khách Hành chẳng cài phát quan, chỉ đem một phần tóc cố định lại bằng một mảnh lụa đỏ, bạch phát trải dài trên tấm lưng như một dòng suối nhỏ, hồng y đơn bạc được ánh trăng bao bọc một luồng sáng nhu hòa.

Hắn đang mải mê làm gì đó, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc, khóe môi hơi cong lên, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ tiếp tục làm nốt thứ đang dang dở.

Chu Tử Thư nhìn nam nhân đơn bạc trước mặt, bỗng nhiên thấy có chút đau lòng. Tên này cố ý đưa lưng về phía y, một thân tóc trắng chẳng thèm buộc. Là cố ý khiến y đau lòng sao?

Bóng hai người trải dài trên nền tuyết, gió thổi loạn, phong cảnh này ngược lại có chút hữu tình.

Tuy nói sau khi luyện thành Lục Hợp Công Pháp sẽ trường sinh bất tử, ăn tuyết uống sương, tất nhiên không sợ lạnh. Nhưng nhìn dáng vẻ kia của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư vẫn là bước tới, đem áo choàng phủ lên người hắn.

Bàn tay lạnh lẽo phong sương bỗng vươn qua vai, nắm lấy tay y. Hơi lạnh trên tay Ôn Khách Hành khiến Chu Tử Thư giật mình, tuy vậy cũng không chống cự, để mặc hắn nắm lấy.

Dù sao cũng không phải chưa từng nắm, kệ đi, lão tử lại mềm lòng chiều ngươi một lần!

- Nửa đêm còn không ngủ, ra đây làm gì?

- Huynh cũng ra đây không phải sao, A Tự?

Câu "tên thèm đòn này" còn chưa kịp ra khỏi miệng, Ôn Khách Hành bỗng quay đầu nhìn y, khẽ cười, đuôi mắt đầu mày còn vương chút tuyết trắng mang vẻ lạnh lẽo yếu ớt. Chu Tử Thư yên lặng đem câu mắng kia nuốt trở về, dùng tay còn lại phủi phủi tuyết dính trên đầu mày hắn, động tác nhẹ nhàng khó tin.

- Làm cái này, nghĩ tới huynh đeo lên sẽ rất hợp!

Ôn Khách Hành đứng dậy, một tay đưa ra sau lưng ôm Chu Tử Thư dịch sát về phía mình, rất nhanh đã buông ra, sau đó lấy ra một chiếc trâm bạch ngọc được điêu khắc đơn giản, đeo lên búi tóc y.

Ngược ánh trăng, gương mặt Ôn Khách Hành đẹp đẽ lạ thường, ánh mắt nhìn Chu Tử Thư trước sau như một, ôn nhu như nước, mang theo ý vị không rõ, lại có chút si ngốc.

Giây lát nụ cười nhẹ chưa tắt, Chu Tử Thư đưa tay lên sờ sờ cây trâm trên đầu mình, hơi khó tin lên tiếng.

- Lão Ôn, đệ mấy đêm nay thường ra ngoài, là vì làm cái này à?

- Ừ, hôm trước hài tử của Đặng Khoan và Cao Tiểu Liên mang tặng ta một khối bạch ngọc nhỏ, ta liền nghĩ tới làm cho huynh.

Hai người một đường trở về phòng, Chu Tử Thư ngồi trước gương đồng, trước mặt là ánh trăng sáng, đằng sau là Ôn Khách Hành đứng đó.

Y đưa tay lấy cây trâm xuống định cất đi, sau đó nghĩ nghĩ, lại đưa cho người đằng sau

- Cài lên cho ta đi! Dù sao hiện tại cũng không ngủ tiếp nữa, chúng ta uống rượu.

- Được.

Ôn Khách Hành đáp ứng, cầm lấy trâm nhẹ nhàng cài lên mái tóc đen. Thừa dịp Chu Tử Thư ngẩn người thì ngồi xuống, tựa đầu lên vai y, hai tay vòng qua bao bọc lấy tay Chu Tử Thư đang cầm bình rượu, nhắm mắt lại, thập phần thỏa mãn.

Không nghĩ tới cùng lúc ấy, khi tóc mai chạm tóc mai, lọn tóc đen cùng tóc trắng quấn quýt một chỗ, Chu Tử Thư nhìn nam nhân tóc trắng đang tựa vào mình trong gương đồng, bỗng nhiên rơi lệ.

Đời này Chu thủ lĩnh chỉ ba lần rơi lệ. Một lần là đêm ấy, khi y đem tâm sự trong lòng về chuyện của Tứ Quý Sơn Trang, sư đệ Cửu Tiêu... kể cho Lão Ôn. Lần thứ hai là khi Ôn Khách Hành giả chết quay lại, uống rượu say nói với y "chờ ta gả A Tương đi, ta và huynh trở về thăm mộ cha mẹ ta", y đáp ứng nhưng biết rõ mình chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Lần thứ ba, là không nghĩ lại được vẹn toàn như vậy...

- Lão Ôn, ngày mai chúng ta xuống núi thăm mộ A Tương và Tào công tử đi!

- Được.

Phong ba một đời, may mắn gặp được tri kỉ.

Hận gặp muộn, cũng may chưa muộn.

Hai bàn tay bao bọc lấy nhau, tay còn lại cầm rượu kính trăng.

- Lão Ôn.

- A Tự.

- Gọi hồn đấy à?

- Lão Ôn, uống rượu thôi.

Mượn ánh trăng, làm cầu nối giữa hai ta.

Không quản phong quang, ta và người cùng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top