Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Rớt vực [hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>

Rớt vực [Hạ]

Từng chữ điêu tàn, gió đông cũng yếu.

Một ly rượu kính minh nguyệt, họa thành bóng hình vô song.

Lời thề khi say làm sao có thể tin?

Nguyên lai thiên hạ rộng lớn, trần tục mênh mông.

Lại chẳng có chỗ cho ta và người.

____

Ngọn gió phất qua, hoa đào phai màu, rơi lả tả, trải trên đất, mặc người dẫm đạp.

- Ta là nhị đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang, Ôn Khách Hành.

- Cùng tên thôi, các vị nhận lầm rồi.

- Chẳng phải Quỷ chủ Quỷ cốc đã bị các vị dồn xuống thiên nhai, thi thể cũng do Ngũ Minh Hồ bảo quản sao?

___

Thù lớn đã báo, cây cầu nối về nhân gian đã bày ra trước mắt. Ôn Khách Hành cũng có thể trở lại làm một Chân Diễn đường đường chính chính.

Trở lại làm......một con người.

- Ta và huynh về nhà. Về nhà rồi, huynh muốn xử lý ta thế nào, mặc huynh tùy ý.

- Ta phạt đệ, uống liền ba bình rượu này.

Ôn Khách Hành quay về rồi, nhưng sinh mệnh Chu Tử Thư lại ngày càng mờ nhạt, tựa như sợi dây đã mục rữa, rất nhanh sẽ đứt đoạn...

Người tìm đường về nhân gian.

Người chuẩn bị xuống suối vàng.

___

Ôn Khách Hành bước vào căn phòng quen thuộc, đi qua bức bình phong, trong mắt chỉ còn lại hình bóng Chu Tử Thư.

Có lẽ hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, là ngày hắn chân chân chính chính kết thúc mọi chuyện, có một khởi đầu mới.

Thân thể lảo đảo lung lay ngồi xuống thành ghế, miệng vẫn lảm nhảm không ngừng.

Ôn Khách Hành đi đến hiện tại, người chứng kiến là Chu Tử Thư. Y thấy hắn hạnh phúc như vậy, trong lòng có vui không?

Vui chứ!

Thương chứ!

Nhìn tiểu hài tử năm ấy cùng mình chạy trên bãi đá đã trải qua bao sóng gió xô đẩy, trở thành kẻ đứng trên vạn quỷ. Nhìn hài tử bị ép đến khốn cùng, nhìn hắn hắc hóa, chứng kiến thê lương của hắn, khổ sở của hắn, đau đớn của hắn. Chu Tử Thư đương nhiên thấy mừng cho hắn.

Nhưng mừng bao nhiêu, liền chua xót bấy nhiêu...

Đắng cay đã nếm qua, ngọt ngào sắp tới lại chẳng thể cùng nhau nữa.

Ôn Khách Hành ơi, ngươi nào biết người ngươi đặt trong tim sắp rời đi rồi. Không phải Chu Tử Thư không muốn phạt ngươi lừa hắn, mà y thương ngươi.

Chữ "thương" này còn nặng hơn chữ "yêu" nữa kìa.

Vả lại, y cũng chẳng còn nhiều thời gian để giận ngươi nữa rồi...

Chu Tử Thư đứng dậy, kịp thời đỡ lấy thân thể lung lay trên ghế của Ôn Khách Hành, tay trái nắm lấy tay hắn, tay phải nhẹ nhàng vén tóc hắn ra sau lưng, giọng nói cũng ôn nhu.

- Làm cái gì vậy?

Ôn Khách Hành bỗng ôm lấy Chu Tử Thư. Y khựng lại một chút, liền đưa tay đặt lên lưng hắn, vỗ về như dỗ hài tử.

- A Tự, ta từng muốn hủy hoại cả thế gian này, cũng muốn hủy hoại chính ta. May mắn, ta gặp được huynh.

- A Tự, ta thật sự rất vui. Cảm ơn huynh. Không ngờ con đường quay về nhân gian lại dễ dàng như vậy. Thật tốt!

Thật tốt...

___

Thế nhân có một câu nói như vậy:
Kiếp trước cho đi một trăm cái ngoảnh đầu, mới đổi được một lần gặp nhau kiếp này.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành giống như hai lữ khách đơn độc, lại gặp nhau trong những năm tháng tối tăm.

Tách ra, rồi lại tương ngộ.

Bèo nước gặp nhau.

Hoa nở bốn mùa, đành lòng cô phụ.

"- Ôn Khách Hành, huynh có vui không? Có cảm thấy hả hê không?

- Kẻ xấu?

- Chu thủ lĩnh, huynh dám nói tất cả những người huynh giết đều là kẻ xấu không?"

"- Ta thà làm vua của vạn ác, cũng không chịu nỗi khuất nhục dơ bẩn này.

- Thật xin lỗi! Đây vốn dĩ là thù riêng của đệ, ta không nên tự ý quyết định. Đợi đệ bình phục, ta cùng đệ đi tìm Triệu Kính báo thù!

- Ta mới không sao! Chỉ là hơi khát nước thôi. Huynh còn không mau hầu hạ ta đi."

"- A Tự.

- Ta chỉ cảm thấy, sống ở trên đời, có thể sưởi nắng uống rượu, còn có tên một người để gọi. Thật tốt..."

____

Nơi đáy mắt mông lung của Ôn Khách Hành ngập tràn bóng hình phản chiếu Chu Tử Thư. Sóng nước lấp lánh chẳng hề che đậy.

- Chờ ta gả A Tương đi, chúng ta tìm một nơi bốn mùa hoa nở, quy ẩn đi.

- Được.

Chu Tử Thư rơi lệ.

Thật xin lỗi.

Ta gạt đệ một lần nhé!

Đệ lừa ta, ta cũng lừa lại đệ. Thế là hòa.

Phải không?

Ta nói "nguyện ý" với đệ. Kì thật ta chẳng chờ được...

Lại để cô phụ bốn mùa hoa.

Nguyên lai thiên hạ rộng lớn, trần tục mênh mông.

Lại chẳng có chỗ cho ta và người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top