Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vĩnh kết đồng tâm [hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>
Vĩnh kết đồng tâm [hạ]

Tay trái nắm lấy đất, tay phải nắm lấy trời.

Lòng bàn tay nứt mở ra chớp mười phương.

Đem thời gian vội vã đổi thành năm tháng.

Ba ngàn năm, như chưa từng gặp.

Tay trái nhặt cánh hoa, tay phải vung kiếm múa.

Giữa đôi lông mày rơi xuống hoa tuyết vạn năm.

Một giọt lệ,

đó là ta.

___

Mưa ngừng, gió thổi man mác, chân trời xa xăm được gột rửa thành một màu xanh thăm thẳm.

Tường trắng ngói đỏ, rêu phong cổ kính, cầu đá cong cong bắc qua vùng sông nước mênh mông. Cô nương tú lệ nhịp nhàng bước chân, ô giấy dầu đủ màu sắc điểm trang cho khu chợ phiên thêm vẻ náo nhiệt.

Đám hài tử nối đuôi nhau làm loạn cả một vùng.

- Mau tới đằng kia, thần tiên ca ca lại phát kẹo hồ lô miễn phí nha ~

Nam nhân được hài tử tung hô lên tận trời. Chỉ thấy hắn một thân hồng y diễm lệ, tóc trắng phiêu phiêu, nhìn qua quả thực như tiên nhân hạ phàm.

Xung quang mười dặm ai cũng nghe danh vị Ôn công tử này. Từ khi hắn tới đây, mua một miếng đất rồi mở tửu lâu, khách tới lui không dứt, chẳng mấy chốc đã trở thành ông chủ nổi tiếng bậc nhất.

Không chỉ như vậy, nghe ngoại nhân kháo nhau rằng, hắn không chỉ kinh doanh phát đạt, còn hàng tuần mở khám bệnh bốc thuốc miễn phí. Lúc thì phát cháo, khi thì phát kẹo cho hài tử.

Tiếng lành đồn xa, ai ai thấy hắn cũng kính cẩn chào một tiếng "Ôn công tử".

Hoa sơn trà nở trước sân, hương thơm thanh khiết tỏa ngát trong không gian.

Tất bật đến xế chiều mới tiễn được đám hài tử ồn ào đi hết, Ôn Khách Hành liền đi tìm Chu Tử Thư của hắn.

Nam tử trường bào xanh thẫm thiết kế mỏng nhẹ, y không dùng phát quan, chỉ đem dây lụa quấn nửa đầu, cài trâm bạch ngọc. Thắt lưng nhỏ xíu chỉ vừa một vòng ôm, tay áo tuột xuống, để lộ cánh tay thon dài hữu lực, làn da căng bóng như nền sứ hoa mĩ.

Y đang trèo trên thang gỗ, lục lọi tìm kiếm mấy hộp hương liệu trên kệ cao, không cẩn thận trượt chân ngã xuống. Vừa may Ôn Khách Hành kịp bước đến tiếp được thân thể y, cả hai ngã thẳng xuống sàn gỗ.

Chu Tử Thư nằm đè lên người hắn, không chịu chút thương tổn nào, nhưng Ôn Khách Hành lại trở thành đệm đỡ phía dưới, hiển nhiên sẽ bị thương.

Hắn nhíu mày, vừa động liền cảm thấy sau lưng đau nhói, tuy nhiên vẫn không để lộ biểu tình đau đớn quá mức, chỉ ôm Chu Tử Thư đặt lên bàn.

Từ ngày chuyển đến đây, lực tay của hắn càng ngày càng tốt, ôm đi ôm lại y thành quen.

- Cởi y phục, quay lưng lại đây! Chắc chắn vừa nãy bị thương rồi, muốn qua mặt ta sao?

- Không dám không dám.

Ôn Khách Hành thức thời cởi ngoại y, quay lưng lại để Chu Tử Thư nhìn.

Y vén áo hắn, quả nhiên sau lưng máu bầm tím cả mảng lớn, nhìn qua có chút dọa người.

Đưa tay lấy rượu thuốc gần đó, thuần thục bỏ vào mấy loại dược thảo

- Ôn đại thiện nhân quả là danh bất hư truyền, bận rộn hết ngày này sang ngày khác. Quên mất lúc đầu chúng ta tới đây làm gì sao?

Bàn tay xoa bóp di chuyển trên lưng hắn, dần dần không còn thấy đau nữa, dễ chịu hơn nhiều.

Ôn Khách Hành quay đầu nhìn Chu Tử Thư, gương mặt thiên sinh mĩ cảm, hiện tại lại càng tuấn tú, mày mắt đều mang theo ôn nhu chỉ dành cho mình y.

Hắn cười một tiếng, đáp lời

- Ta không quên. Chẳng qua ngay từ đầu chúng ta đã đoán ra Tâm Hoa ở nơi nào, nhưng ai chắc được có thật sự tìm thấy hay không chứ? Mở tửu lâu, bốc thuốc, phát kẹo hồ lô cho hài tử,.... Tất cả đều là việc mà trước đây ta chưa làm được. Huynh và ta mỗi ngày ở đây đều khoái lạc tiêu dao, qua hai năm này, dù buộc phải quay lại Trường Minh Sơn, cũng sẽ không hối hận.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành, tức khắc hiểu rõ.

Hắn làm tất cả, chung quy chỉ vì muốn cả hai đều vui vẻ.

Tìm được Tâm Hoa thì tốt rồi, nhưng không tìm được thì sao?

Y sẽ thất vọng.

Người hiểu Chu Tử Thư quả nhiên chỉ có Ôn Khách Hành.

Thiên sinh tri kỷ, chính là như vậy!

___

Trong phòng, nến bị gió thổi tắt một nửa. Chu Tử Thư ngồi trên bàn, y phục xộc xệch, tóc đen rối loạn.

Ôn Khách Hành vén áo y, đầu vai trơn bóng căng mịn phô bày hoàn toàn dưới ánh nến mập mờ. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, đuôi mắt mang theo mị hoặc

- Ban nãy đã làm đệm đỡ cho huynh, hiện tại có phải nên bồi thường chút không?

- Là đệ tự mình ôm lấy ta, ta cũng đâu có nhờ.....ưm...

Ôn Khách Hành vùi đầu vào cổ y, trong chốc lát để lại một vết hôn hồng sậm.

- Bại hoại!

Chu Tử Thư vòng tay qua cổ Ôn Khách Hành, trừng mắt nhìn hắn.

Xem xem, đều là lão tử quá dung túng ngươi.

___

Tiết trời mùa thu lạnh khô, lá vàng bay xào xạc khắp vùng rộng lớn.

Cánh chim bay thành đàn, hướng cả về phương nam.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành một đường tới rừng đào năm ấy.

Thời gian chảy trôi, vạn vật thay đổi. Cố nhân cũng không quay lại nữa...

Bàn tay hai người lần tìm đến đối phương, tự nhiên đan mười ngón vào nhau.

- A Tự, huynh nhìn xem, nơi này quả nhiên không còn đẹp bằng năm xưa.

- Phải không? Ta thấy vẫn vậy mà.

Dạo bước khắp cả vùng này, vẫn chưa thấy cây hoa nào toàn thân đều là màu trắng như trong sách viết. Chỉ thấy cành đào khẳng khiu, lác đác vài nụ hoa còn sót lại.

- Đó.....?

Chu Tử Thư nhìn theo tay hắn chỉ, liền thấy dưới gốc cây có một mầm hoa nhỏ xíu, mang một thân trắng tinh. Y bước đến cẩn thận nhổ cây lên, phát hiện rễ của nó cũng là màu trắng.

Thế nhưng không chỉ có một cây, mà nhìn kĩ thì gốc đào nào cũng có một hai cây.

Đây.......

Rốt cuộc là như thế nào?

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều mang theo một bụng thắc mắc trở về. Chẳng lẽ hai người họ nghĩ sai hướng rồi?

__

Đêm, trăng lạnh như nước.

Tiểu nữ hài nhà bên mếu máo cầm chiếc vòng đá đã gãy thành mấy mảnh đến trước mặt Ôn Khách Hành, khóc lớn một trận.

- Ôn thúc, có thể giúp con làm nó lành lại như cũ không?

Nhìn mảnh vỡ tan tác trên bàn trà, hắn nhún vai liếc Chu Tử Thư.

Như này ta cũng hết cách a.

- Tiểu bảo bối ngoan nha, ta mua cho con cái khác được không? Vòng đá này vỡ nát như vậy, ta thật sự không có biện pháp.

Đứa bé gom lại mảnh vỡ vào chiếc khăn tay, ngồi trên ghế nấc cụt.

- Không có chiếc vòng nào có thể thay thế nó cả. Vòng đá này tuy không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc vòng rẻ tiền mà thôi. Nhưng là nương con tặng vào ngày sinh thần. Ôn thúc, nó là duy nhất.....

Ôn Khách Hành nhìn thân cây nhỏ trong chậu, bỗng nhiên thấu tỏ.

Hắn quay đầy nhìn Chu Tử Thư, ánh mắt giao nhau, phút chốc liền hiểu rõ.

"Hoa được nuôi bằng máu trong tim hai người, chỉ cần tim có đối phương, hoa sẽ nở rộ. Tình cảm ấy là duy nhất, là bất diệt, nên hoa mới gọi là hoa Bất Tử."

Tâm Hoa - Hoa Bất Tử.

Trong giây lát, mọi sự khó hiểu đều được giải đáp.

Sở dĩ Tâm Hoa gọi là Tâm Hoa, không phải do trên đời chỉ có duy nhất một bông. Mà bởi vì một bông này, chính là duy nhất!

___

Vào tháng cuối năm, đông lạnh giá, ngoài đường tuyết phủ trắng xóa.

Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh Chu Tử Thư, nhìn pháo hoa nở bung trên nền trời đen thẳm.

- Nếu có tiểu tử Thành Lĩnh, ta lại tưởng thời gian chạy ngược đấy.

Chu Tử Thư cong môi cười.

- Cần gì tên tiểu tử ngốc đó. Sơn hà mênh mông, có ta, có huynh là đủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top