Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1->9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Khu nhà ở đây vừa có một gia đình nhỏ đến ở, là gia đình của bé Hiểu Tinh Trần!

Nghe phong phanh, cha mẹ của đứa bé phải đi công tác xa, đành gửi lại con nhỏ của mình cho đứa cháu họ Tống Lam trông giữ, thế nên cả căn nhà chỉ có hai anh em ở.

Các hộ xung quanh cứ tưởng lại thêm một ca nhức tai đau não, nhưng không ngờ đứa bé này lại ngoan vô cùng.

Không khóc, không nháo, không chọc phá hàng xóm, cũng không bắt nạt người khác!

Bộ dạng chính là đáng yêu mềm mại, giống một chú mèo con dụi trong lòng người khác.

Hằng ngày Hiểu Tinh Trần ngoan ngoãn ăn, ngoan ngoãn tập viết chữ, ngoan ngoãn ngủ đúng giờ.

Hàng xóm xung quanh không ngừng tấm tắc cách nuôi dạy trẻ của gia chủ nhà này, không biết phúc khí bao nhiêu mới sinh được một đứa con đáng yêu như thế!

Tiếng lành đồn xa rất nhanh, nhanh đến mức kéo theo tiểu lưu manh đến rình rập trước cổng!

Chương 2

Khu nhà này có một tiểu lưu manh, gọi là Tiết Dương!

Tiểu lưu manh không biết từ đâu đến, không cha không mẹ, thường xuyên lăn lóc ngoài đường, người lớn hỏi thăm lại không thèm trả lời.

Tiểu lưu manh rất hư, thích giật kẹo của những đứa bé khác, lại xấc xược không lễ phép với người lớn, khu nhà này vô cùng không hoan nghênh nhóc.

Tiểu lưu manh nghe những đứa bé khác nói rằng căn nhà của bé Hiểu Tinh Trần rất giàu, có rất nhiều kẹo!

Vì thế hôm nay tiểu lưu manh đặc biệt ghé thăm Hiểu Tinh Trần, nhóc vừa chẹp chẹp mút kẹo trong miệng, vừa đứng bám cổng nhà người ta.

Tiểu lưu manh thích căn nhà to to đẹp đẹp kia, thích kẹo mút đủ màu của đứa bé trong căn nhà đó.

Tiểu lưu manh muốn làm quen với đứa bé đó!

Nhưng nhóc không muốn dọa cho bé kia chạy mất như nhóc đã từng dọa những đứa bé khác.

Tiểu lưu manh có một kế hoạch!

Hôm đó, anh họ Tống Lam dặn dò thật kĩ bảo bối nhỏ trong nhà không được mở cửa cho người lạ, có chuyện gì phải hô to gọi hàng xóm đến giúp, xong xuôi mới yên tâm đạp xe đi chợ.

Tiểu lưu manh canh lúc anh vừa đi khuất dạng liền thò đầu ra, quăng một viên kẹo mới cướp được của nhóc Ôn Ninh ở khu bên cạnh vào trong sân.

Sau đó tiểu lưu manh gào thét đập cửa.

"Người nhà này đâu mau ra đây, lấy giúp ta viên kẹo!"

Hiểu Tinh Trần đang đọc truyện cổ tích trong sân, nghe thấy tiếng ồn ào liền đi ra sân ngoài.

"Thằng nhóc, mau nhặt kẹo trả cho ta!"

Hiểu Tinh Trần nhìn thấy viên kẹo nằm sõng soài trên đất, liền nhặt lên phủi bụi rồi trườn tay qua lỗ hổng giữa song cửa đưa cho nhóc.

Tiểu lưu manh hừ mũi, sau đó xé viên kẹo ra, lại la lối ầm trời.

"Thằng nhóc kia, ta bảo ngươi nhặt giùm, ngươi lại làm nát kẹo của ta! Như thế này thì làm sao ăn nữa chứ!"

Hiểu Tinh Trần ngây ngây ngốc ngốc, cứ tưởng là mình đã làm hỏng kẹo người khác, bé nhỏ giọng thỏ thẻ: "Vậy tớ đền cho cậu viên khác được không? Nhà tớ có nhiều kẹo, tớ cho cậu hai viên đền lại nhé!"

Nói rồi mèo con nhanh chóng đi vào trong nhà, hí hoáy một lúc lại đi ra, xòe hai viên kẹo to ra trước mặt tiểu lưu manh.

Tiểu lưu manh biết mình trúng mánh, liền nhanh chóng giật lấy hai viên kẹo rồi hừ mũi: "Lần này tha cho ngươi đó." Nói rồi quay lưng chạy ton ton đi mất.

Hiểu Tinh Trần đứng nhìn bóng dáng nhỏ xíu kia vọt mất.

Rõ ràng mình đâu có làm vỡ kẹo của cậu ta đâu nhỉ?

Chương 3

Cách vài ngày sau đó, tiểu lưu manh lại tung tăng đi đến căn nhà to to đẹp đẹp kia, tay cầm theo một viên kẹo đã bóp nát từ trước, lại chuẩn bị ném vào.

Hiểu Tinh Trần vô tình từ trong nhà bước ra.

"..." Tiểu lưu manh thẹn thùng, nhét viên kẹo vào túi quần.

"A, cậu lại đến nữa hả? Cậu muốn vào nhà tớ chơi không? Mẹ tớ vừa gửi rô bốt siêu nhân về đấy!"

Hiểu Tinh Trần nở nụ cười nhẹ nhàng với nhóc. Thật ra bé đã để ý mấy ngày nay rồi, bạn nhỏ này lần nào cũng thập thò trước cổng, thế nên bé liền mời bạn vào nhà chơi luôn!

Tiểu lưu manh nghe đến đồ chơi thì mắt sáng lóa, gật đầu liên tục nói muốn muốn muốn!

Thế là bé Tinh Trần liền mở cổng đón bạn vào nhà.

Tống Lam nhìn sơ liền phát hiện ra tiểu lưu manh, hàng xóm bảo tiểu lưu manh rất hư, nên anh có chút không muốn Tinh Trần chơi cùng nhóc.

Tiểu lưu manh mặc kệ người lớn trong nhà, leo lên ghế sofa rồi cầm lấy con rô bốt cười thích chí, bật công tắc để rô bốt vang lên tiếng "tít tít" rồi để nó lộp bộp trên bàn trà.

Tiết Dương chẹp chẹp miệng quay sang hỏi: "Tớ muốn ăn kẹo mút! Cậu có còn không?"

"Còn, nhưng cậu không được ăn nữa, mỗi ngày chỉ được hai cây thôi, ăn nhiều sẽ bị sâu răng!"

Hiểu Tinh Trần đã được dạy dỗ rất tốt, vô cùng phóng khoáng mà giảng đạo lý cho tiểu lưu manh.

Tiểu lưu manh nghe đến ngứa tai, hừ hừ mũi khó chịu mà vặn ngược cánh tay rô bốt.

Chương 4

Hai đứa nhỏ chơi từ sáng đến tận năm giờ chiều, Tống Lam không đợi được nữa bèn gọi: "Tinh Nhi, mau đi tắm rồi tập viết chữ nữa!"

"Dạ, Lam ca ca." Tinh Trần đáp một tiếng, quay sang nói với Tiết Dương: "Dương Dương, tớ không thể chơi với cậu nữa rồi, nếu cậu muốn thì mai lại đến đây nhé!" 

Tiết Dương bỏ rô bốt trong tay xuống, khó hiểu ngẩng đầu: "Sao phải đi viết chữ?"

"Phải viết chữ mới có thể giỏi, biết chữ mới có thể làm việc kiếm tiền nhiều nhiều như cha mẹ tớ vậy! Có tiền sẽ mua được thứ mình thích!"

"Thích thứ gì không phải chỉ cần lấy đi là được rồi sao?"

"Nhưng làm vậy không tốt, đó là ăn cướp, ăn cướp là trẻ hư!" Hiểu Tinh Trần cho rằng mình lớn hơn Tiết Dương, vô cùng nghiêm túc mà phân tích cho em trai nhỏ này.

Tiết Dương xì một tiếng, bô bô nhái giọng theo Tống Lam: "Hôm nay phê chuẩn Tinh Nhi được nghỉ ngơi, không cần viết chữ!" 

Tống Lam đen mặt, mặc kệ thằng oắt con ngồi lì ở đó, tiến đến bế xốc Hiểu Tinh Trần vào phòng tắm.

Bị bế đi nhưng Tinh Trần vẫn quay ngược đầu lại nói: "Dương Dương, cậu không được nhái giọng người lớn, cũng không được gọi bằng Tinh Nhi vì tớ lớn hơn cậu! Cậu phải gọi bằng Hiểu ca ca!" 

Nói rồi bị bế đi mất hút sau vách tường.

Tiết Dương bắt đầu xị mặt.

Hiểu ca ca là cái quái gì?

Phải là Tiết ca ca mới đúng!

Chương 5

Hôm đó tắm xong, Hiểu Tinh Trần ngoan ngoãn viết xong bài tập hai tiếng đồng hồ, liền nghe thấy một trận ầm ĩ dưới nhà.

Bé tò mò đi xuống lầu, chỉ thấy Tiết Dương bám chặt ghế sofa không buông.

"Thằng nhóc, đã bảy giờ rồi, nhà ca ca phải nghỉ ngơi, nhóc mau về nhà đi!"

Tiết Dương lầm lầm lì lì không nói, nhất quyết không buông.

Ông già này nhất định là muốn dụ nhóc đi về, ngày hôm sau sẽ khóa cổng không mở cho nhóc vào nữa!

Cho nên nhóc không buông!

"Dương Dương, cậu không về nhà thì cha mẹ sẽ nhớ cậu, họ sẽ buồn đó."

Hiểu Tinh Trần ngồi xổm xuống nhìn Tiết Dương, lại thấy Tiết Dương có chút mất hứng quay đầu đi: "Tớ không có nhà, cũng không có cha mẹ."

Tống Lam chợt cảm thấy chạnh lòng, tấm lòng nhân hậu khiến anh thấy thương hại đứa nhóc. Anh cũng không kéo đứa nhóc này ra nữa, cứ để mặc cho nhóc ôm sofa.

Nhưng mà anh còn chưa kịp nghĩ biện pháp, đứa em bảo bối kia đã vạ miệng.

"Vậy cậu cứ ở lại nhà tớ đi, khi nào tìm được nhà thì hẳn về!" 

Tống Lam: ಠ_ಠ?

Cái gì cơ?

Tiểu lưu manh vừa nghe liền không để anh rút lời mà gật đầu thật mạnh, đồng ý cả hai tay hai chân!

Thế là Tống Lam trơ mắt nhìn đứa em họ dắt tên một nhóc lưu manh lẹt xẹt đi lên phòng ngủ.

Tống Lam mơ mơ màng màng, không hiểu khi nào mà anh đã phải nuôi thêm một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ lưu manh.

Chương 6

Khu nhà lại nổi lên tin đồn, tiểu lưu manh đã có người nhận nuôi!

Chính là người nhà của bé Hiểu Tinh Trần!

Một nửa khu nhà cảm thấy họ thật rảnh rỗi, giàu đến mức không có gì làm lại đi nhận nuôi một đứa lưu manh. Một nửa khu còn lại lại cảm thấy như vậy thật tốt, gia đình của bé Hiểu gia giáo như vậy, nhất định sẽ khiến lưu manh hoàn lương! Lại còn một số người rỉ tai nhau, bảo chàng trai Tống Lam nhà này tính cách vặn vẹo, sở thích luyến đồng, chuyên bao nuôi trai nhỏ!

Tống Lam nghe mà ngứa cả người, tức đến mức muốn tẫn cho bọn người đó một trận!

Sở dĩ vì có tin đồn này, vì tiểu lưu manh kia đi rêu rao khắp nơi ban đêm ngủ anh cứ nhất quyết bắt nhóc ngủ cùng với mình, không cho nhóc ngủ cùng Hiểu Tinh Trần.

Thế là từ một người anh hiền hậu yêu thương em trai, qua một ít lời mắm tiếng muối của tiểu lưu manh liền biến thành tên biến thái luyến đồng!

Tiểu lưu manh cười đắc ý, dõng dạc huênh hoang mà ôm theo dê bông đi vào phòng ngủ của Hiểu Tinh Trần trước ánh nhìn bất lực của Tống Lam.

Chương 7

Tiểu lưu manh bắt đầu chuỗi ngày hạnh phúc, mỗi ngày được mặc quần áo đẹp, mỗi ngày được Hiểu Tinh Trần chải tóc, mỗi ngày được ăn hai viên kẹo cùng đồ ăn ngon, mỗi ngày ngủ cùng Hiểu Tinh Trần...

Ngoài ra, mỗi ngày nhóc cũng bị Hiểu Tinh Trần bắt viết chữ!

Mỗi ngày còn phải nghe Tống Lam giảng đạo lý làm người!

Đã vậy, lần này Tống Lam không bắt nhóc ngủ cùng nữa, mà là bắt Hiểu Tinh Trần ngủ cùng!

Họ là anh em, nên không bịa ra được cái tin đồn kia!

Tiểu lưu manh sắp muộn phiền chết mất rồi.

Tiểu lưu manh quyết định vào một ngày đẹp trời, mặc bộ quần áo thật đẹp trai đi diễu hành khắp khu nhà để giải stress.

Nhóc đi ngang qua khu Liên Hoa Ổ, lồm cồm trèo lên cành cây to gần đây nhìn vào trong sân nhà người ta.

Nhóc nhìn thấy Giang Trừng và Ngụy Anh.

Ngụy Anh giật mất chén canh sườn hầm củ sen của Giang Trừng, sau đó liếm khắp cái muỗng. Giang Trừng hầm hầm mặt bất lực mà bỏ đi méc người lớn. Ngụy Anh cười gian xảo, một mình chiếm hết chén canh.

Nhóc chợt nghĩ ra một thứ!

Đúng rồi, nếu nhóc liếm đồ của mình thì chẳng có ai dám đụng vào nữa!

Nhóc con hí hửng trèo từ trên cây xuống, tung tăng đi về nhà.

Chương 8

Tối đó, Hiểu Tinh Trần mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh sạch sẽ, ôm theo gối ngủ chuẩn bị sang phòng Tống Lam.

"Tinh Nhi, chờ một chút!"

Hiểu Tinh Trần dừng lại, nhìn sang Tiết Dương.

Tiết Dương đột nhiên lao đến, áp Hiểu Tinh Trần nằm trên giường, tay giật đứt cúc áo của bé, rồi tụt cả quần dài của bé xuống.

Trong một phút, cả người Hiểu Tinh Trần trắng nõn nà lộ ra ngoài không khí, chỉ mặc mỗi cái sịp bông mà nằm trên giường.

"Dương Dương! Cậu làm gì đó, tớ sẽ bị lạnh mất!"

Tiết Dương không trả lời, nhóc cúi gần mặt mình xuống mặt của Hiểu Tinh Trần.

Sau đó thè lưỡi liếm một phát!

Hiểu Tinh Trần: ΣΣ(゚Д゚;)

Tiết Dương liếm láp khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Tinh Trần, liếm xuống cổ, sau đó lại liếm lên xương quai xanh.

Hiểu Tinh Trần: "Hu hu, cậu không được ăn tớ, cậu hư lắm! Tớ không cho cậu kẹo nữa hu hu! Tớ sẽ gọi cậu là Tiết ca ca, ca ca hu hu! A, không được ăn ngực tớ!"

Tiết Dương mặc kệ, liếm dần xuống ngực Hiểu Tinh Trần, đầu lưỡi quấn quấn hai viên anh đào nhỏ mút mút vào, sau đó tiếp tục trườn xuống rốn.

Hiểu Tinh Trần: Không chịu mà, hu hu hu! Cậu còn chưa đánh răng nữa đó! (T▽T)

Đợi đến khi Tống Lam sang phòng gọi Hiểu Tinh Trần đi ngủ, chỉ thấy mặt mũi Hiểu Tinh Trần đã lấm lem nước mắt ngồi co ro trên giường, một thân vừa mới tắm thơm tho lại dính đầy nước miếng nhơm nhớp.

Hiểu Tinh Trần vươn tay đòi bế: "Hu hu, ca ca..."

Tống Lam không biết gì bế Hiểu Tinh Trần lên, nhưng mà...

Sữa tắm kì này mùi gì kì vậy? ఠ_ఠ

Chưa kịp quay bước đi, Tiết Dương đã trèo từ giường xuống với tay lên nắm chặt chân của Hiểu Tinh Trần.

"Lam ca ca không được mang Tinh Nhi đi, Tinh Nhi là của em, Tinh Nhi dính nước miếng của em rồi! Ca ca không được đụng vào Tinh Nhi nữa!"

Hiểu Tinh Trần: ༼ಢ_ಢ༽ Không muốn mà hu hu.

 Tống Lam cứng cả hai chân.

Dính cái gì?

Chú mày vừa nói cái gì cơ? ಠ_ಠ

Chương 9

Ngày hôm sau, cả khu nhà lại rộn rã.

Hóa ra Tống Lam không phải là luyến đồng bình thường, mà còn là một luyến đồng thích BDSM!

Đó là do bọn họ nghe nhóc Ngụy Anh kể, bảo là Tống Lam tối muộn hôm qua vẫn gõ cửa nhà nó xin mượn roi mây hãng Tử Điện sản xuất. Nó tò mò nên đã lén đi theo, không ngờ đứng xa tít ngoài cổng mà vẫn nghe thấy tiếng la khóc um sùm của tiểu lưu manh Tiết Dương kia!

Tiểu lưu manh Tiết Dương bị đánh mông, khóc la đỏ nghẹn mặt.

Tống Lam vẫn đau lòng, nhưng thằng nhóc này không dạy dỗ một chút, nó lại làm chuyện gì nguy hiểm thì sao? Chiều quá sẽ hư, nên vẫn cứng tâm mà hạ roi đánh xuống.

"Sau này không được làm vậy nữa có biết không? Con người không phải kẹo, không thể liếm như vậy!"

"Hu hu, nhưng kẹo hay Tinh Nhi đều là của em, em có quyền liếm!"

"Hừ, lại còn cãi!" Tống Lam lại giơ roi lên, muốn đánh xuống hù nhóc, nhưng anh đã đánh nhiều như vậy, rốt cuộc không nỡ xuống tay nữa.

"Hu hu, Tinh Nhi, Tinh Nhi cứu tớ! Hu hu hu!"

Roi mây Tử Điện của khu Liên Hoa Ổ có tiếng đau xuyên cả mông, tiểu lưu manh hứng đòn, mặt mũi tèm lem mà gào đòi Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần thấy em nhỏ bị đánh, cũng đau lòng nắm tay Lam ca ca.

"Ca ca, cậu ấy nhất định biết lỗi rồi, ca ca đừng đánh cậu ấy nữa!"

Tống Lam đã sớm mềm lòng, anh dừng lại nhưng vẫn không quên gằng giọng: "Sau này có còn như thế nữa không?"

"Hu hu, Tinh Nhi phải ngủ chung với em! Nếu không em vẫn sẽ tiếp tục làm!"

"Vẫn chưa ăn đòn đủ phải không!" Tống Lam đen cả mặt, lại định giơ roi lên hạ xuống thì thấy bóng dáng nho nhỏ của Tinh Trần chạy lại gạt tay anh đi.

"Dương Dương đừng khóc, từ giờ tớ sẽ ngủ với cậu, nhưng cậu không được phép liếm như vậy nữa, bẩn lắm đó! Cậu hiểu chưa?"

"Hu hu, không... không liếm nữa... Tinh Nhi phải ngủ cùng!"

"Được được, ngủ cùng nhau."

Tống Lam trơ mắt nhìn Tiết Dương trưng ra cái mông trần trụi sưng đỏ được Hiểu Tinh Trần dắt về phòng. Em trai bảo bối của anh còn quay lại nói một câu: "Ca ca, từ nay ca ca chịu khó ngủ một mình được không ạ?"

"..." Anh có thể nói không được à?

Tiết Dương mông trần được Hiểu Tinh Trần dìu lên phòng, ấm ức vùi mặt vào trong chăn.

"Ghét nhất là Lam ca ca!"

"Lam ca ca không phải người xấu, cậu không được ghét ca ca, ca ca chỉ muốn tốt cho cậu!"

"Hừ, bây giờ cậu bênh Lam ca ca phải không?"

"Tớ không bênh ai cả, tớ chỉ theo lẽ đúng thôi!"

"Vậy là tớ không đúng hả!"

"Thôi mà, Dương Dương..."

"..."

"Dương Dương?"

"..."

Tiết Dương hậm hực giận dỗi Tinh Trần, quay mặt sang một bên không thèm nói chuyện với bé.

"Dương Dương, đừng giận tớ mà?"

"Tiết ca ca, đừng giận nha?"

"Tiểu Dương, Dương Nhi?"

"Hừ, mông rất đau!" Tiết Dương trề môi lầm bầm.

"Cậu lót gối dưới mông, sẽ không đau nữa."

"Xì, vẫn đau!"

Hiểu Tinh Trần: "Vậy làm sao cậu mới hết đau cơ? ('・ω・')"

"Muốn Tinh Nhi moah moah!"

"Được được, moah moah!"

Hiểu Tinh Trần cúi mặt xuống thơm hai bên má của tiểu lưu manh, lại nhẹ giọng thì thầm bên tai nhóc.

"Dương Dương, ngủ ngon(^▽^)."

Tiểu lưu manh lần đầu biết thẹn thùng, ôm chặt dê bông chui vào trong chăn không dám ló mặt ra nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top