Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40->49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40

Tiết Dương trở về nhà đúng lúc Hiểu Tinh Trần đang chơi cùng "đám con", đôi lúc lại vươn tay sờ sờ đầu bọn nó.

Cảnh tượng hết sức thơ mộng và tuyệt mỹ.

Đúng vậy, đây mới là cảnh đẹp đáng phân tích, chứ không phải dăm ba bài thơ trong sách của Lam lão sư đâu!

Hắn liền sáp người đến, thỏ thẻ rằng: "Tớ cũng muốn xoa xoa."

Vợ nhỏ mỉm cười dịu dàng, vươn tay xoa xoa đầu hắn.

Một "đám con" lập tức meo meo meo kháng nghị.

Mà cũng ngay tức khắc bị ông bố trẻ đánh mông đuổi đi.

Tiết Dương sung sướng hưởng thụ cảm giác bảo bối gãi gãi đầu mình, lại hỏi cậu rằng:

"Tinh Nhi, sắp đến sinh nhật cậu rồi đó hả?"

"Ừm!"

Tinh Trần đột nhiên cảm thấy mấy câu nói này hơi quen quen.

Đúng rồi! Mấy bộ phim ngôn tình mà Tống ca ca hay xem vào chủ nhật, mười phim thì hết chín phim chiếu cảnh này rồi!

Nam chính sẽ hỏi rằng: Em có muốn món quà gì vào ngày sinh nhật của mình không?

Nữ chính sẽ đáp: Em không cần món gì cả, chỉ cần có anh là em đã thấy hạnh phúc rồi.

Nam chính sẽ ôm lấy nữ chính, thì thầm vào tai nàng: Vậy anh tặng bản thân mình cho em được không?

Tiếp theo chính là ưm ưm a a moa moa chu chu chu.

A a a a a a! Chẳng lẽ... chẳng lẽ Dương Dương muốn!...

Không được không được, Dương Dương còn nhỏ lắm, không thể học hư như vậy!

Sau này nhất định phải bảo Tống ca không được cho Dương Dương xem cùng nữa!

"Tinh Nhi, Tinh Nhi, cậu nghe tớ nói gì không vậy?"

"Ha... Hả?"

"Trời ạ, tớ hỏi nãy giờ mà cậu không nghe gì sao?"

"Hả... A, tớ có nghe... Thật ra... cậu không cần tặng gì cho tớ đâu, chỉ cần cậu đến là tớ..."

"Tinh Nhi, cậu nói gì vậy, tớ hỏi cậu đãi tiệc ở nhà hàng nào cơ mà?"

"..."

"Hừm... Nhất định phải mang Li Vơ Pun theo cùng nữa, phải có món gà hầm sâm, vịt quay Bắc Kinh, Phật nhảy tường nữa... Ai da! Sao cậu lại kéo tóc tớ!"

"Cậu lúc nào cũng chỉ biết ăn với ăn!"

"Ơ..."

Tiết Dương chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy Hiểu Tinh Trần trợn mắt phồng má, hậm hực bỏ lên lầu.

Chương 41

Vốn tưởng vợ nhỏ của hắn dỗi vu vơ thôi...

Vu vơ hết cả ba ngày.

Ba ngày không chải tóc cho hắn, ba ngày không cho hắn kẹo, ba ngày không chúc hắn ngủ ngon, cũng không thơm thơm má hắn.

Ơ, hắn có làm gì quá đáng đâu chứ!

Hắn mới không thèm xin lỗi đâu!

Một buổi sáng trời không đẹp lắm, Tiết Dương ngáp ngắn ngáp dài xuống bếp đánh răng chuẩn bị đến trường, vô tình chạm mặt Hiểu Tinh Trần đang chải lông cho bọn mèo.

Đột nhiên Tiết Dương nổi ý xấu.

Hắn cầm ba cái tô, vỗ vỗ bịch bánh kêu to: "Các con mau đến đây ăn sáng này!"

Đương nhiên, việc ăn là thiết yếu nhất, chải lông chỉ là yếu tố phụ mà thôi.

Mèo lớn mèo nhỏ lập tức giẫm đạp lên quần Hiểu Tinh Trần chạy qua chỗ Tiết Dương.

Tiết Dương hừ mũi, cố tình nói to vọng vào bếp: "Từ giờ cha sẽ chải lông cho các con, không thèm nhờ ai kia chải lông cho nữa, nghe chưa? Đứa nào sang đó sẽ không được ăn."

Đại khái đối với ba chú mèo rằng ai có đồ ăn, người đó là vua. Ba đứa lập tức meo meo mấy tiếng như tán thành, sau khi ngún nguẩy mông đi ăn bữa sáng.

"Các con ngoan, đằng đó là người xấu, mai mốt không được chơi cùng người đó nữa."

Nói xong lại cố tình liếc một cái vào nhà bếp.

Nhưng mà hắn lập tức hối hận.

Vợ nhỏ của hắn, đang rơi nước mắt ướt cả áo, khóe miệng méo xệch xuống, khuôn mặt nhăn dúm lại một chỗ.

Thôi được rồi,  đội vợ lên đầu thì trường sinh bất tử.

Hắn không thể không mềm lòng với vợ nhỏ của hắn được.

"Tinh Nhi, tớ sai rồi, đừng khóc mà."

"Thật đáng ghét, hu hu hu..."

"Là tớ sai, là tớ đáng ghét, ngoan ngoan đừng khóc, tớ thương mà."

"Tớ mới không cần cậu thương, hu hu hu... Tớ sẽ... sẽ đánh cậu... Hu hu..."

Đột nhiên Tiết Dương ghé sát mặt mình vào, thở một luồng khí nóng bỏng vào tai người đối diện:

"Cậu dám?"

Vừa dứt lời thì đặt tay mình lên mông Hiểu Tinh Trần.

Còn xấu xa mà bóp mạnh một cái.

Ba giây sau, hắn bị Hiểu Tinh Trần tát đến suýt méo cả mặt.

Chương 42

Tiết Dương rất bực mình.

Đệt, chẳng phải trong phim chỉ cần làm như vậy, nam nữ chính lại đè nhau ra làm làm làm rồi hết giận à.

Quái gì lại bị phản tác dụng rồi.

Đúng là phim truyền hình, chẳng thể tin nổi!

Còn ít ngày nữa đến sinh nhật Hiểu Tinh Trần rồi, người người nhà nhà đều nhận được thiệp mời cả.

Trừ hắn!

Ngụy Vô Tiện còn cầm đến khoe hắn, bảo rằng trên đấy có ghi: Không có thiệp mời sẽ không được vào.

Hiểu! Tinh! Trần!

Cậu được lắm!

Không mời thì tớ không đi!

Hứ!

Chương 43

Trong ba mươi sáu kế dỗ người đang giận, biện pháp cuối cùng chính là...

Giận ngược lại người ta!

Tiết Dương bảo với lòng mình rằng, ta hết cách rồi, vợ nhỏ ép hắn tới đường cùng, chỉ còn cách đó thôi.

Thế là hắn tận lực né mặt Hiểu Tinh Trần, buổi tối tự động ôm gối sang phòng Tống Lam, lấn hết hai phần ba giường khiến tối nào Tống Lam cũng phải gào ầm lên.

Ăn cũng ăn xong trước rồi chạy lên lầu, thậm chí bỏ hẳn đám mèo cho Hiểu Tinh Trần lo.

Nhưng mà vào ngày trước sinh nhật của Hiểu Tinh Trần, cậu bé lại vô tình bắt gặp Tiết Dương ngồi ở phòng khách làm làm cái gì đó, thấy cậu vào lại nhanh chóng cất vào hộp rồi bỏ đi.

Hiểu Tinh Trần đột nhiên cảm thấy đầu mình nóng rực lên.

Cậu được lắm Tiết Dương!

Bảo sao Ngụy Anh suốt ngày nói rằng cậu đang chuẩn bị lễ vật đi cưới vợ, còn bảo tớ phải hùng vốn giúp cậu đãi mấy bàn tiệc.

Khi đó, cậu có hỏi Ngụy Anh rằng: Tiết Dương giấu cái gì trong chiếc hộp vậy?

Ngụy Anh bảo: Là một chiếc nhẫn! Cậu ta làm sắp xong rồi, tầm một hai ngày nữa là đi tặng rồi á.

Hả?

Một ngày hai ngày nữa...

Chẳng phải gần đó nhất là sinh nhật mình sao?

!!!

Cậu ta dám tặng quà cho người khác mà lơ sinh nhật mình đi à!

Đáng ghét! Tớ nuôi cậu lâu như thế mà cậu lại đối xử với tớ như vậy hả!

Hừ, có giỏi thì cậu đi sờ mông nó đi, đừng có sờ mông mình nữa!

Chương 44

Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên mang một bụng tức tối như vậy.

Tối đó, cậu còn thấy Tiết Dương vào phòng lục lọi mấy bộ vest ra ướm thử nữa cơ!

Lúc đi chơi với cậu thì lôi thôi lắm, mà đi với người ta lại tươm tất vậy đó!

Hỏi có tức không chứ!

Nhưng mà Hiểu Tinh Trần lương thiện ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể mở miệng la lối người khác được.

Hiểu Tinh Trần chỉ còn một cách.

Hừ, đã vậy thì làm mất món quà đi, xem hắn ta có đi được nữa không.

Hiểu Tinh Trần nhân lúc Tiết Dương trần truồng nhảy nhót vào phòng tắm, lén lén lút lút sờ vào túi quần hắn lấy ra chiếc hộp vuông nhỏ xíu.

Mở ra, có một cái vòng tròn tròn nhỏ nhỏ.

Đúng là chiếc nhẫn, hệt như lời Ngụy Anh nói.

!!!

Cậu ta dám tặng nhẫn cho người khác nữa cơ!

Vậy mà mở miệng lại bảo mình là vợ vợ vợ, rõ ràng chỉ là lợi dụng mình thôi!

Mất chiếc nhẫn này coi cậu còn vui như thế nữa không!

Hiểu Tinh Trần càng nghĩ càng tức, muốn đem chiếc hộp giấu vào trong cặp mình.

Nhưng mà, làm vậy nghĩa là cậu ăn cắp đồ người khác rồi.

Tống ca ca và Lam lão sư đều bảo đó là không tốt, chỉ có trẻ hư mới ăn cắp đồ người khác.

Nhưng... Nhưng đây là tình huống đặc biệt, không thể tính là ăn cắp đâu!

Cậu chỉ giấu một ngày, qua ngày mai lập tức trả về chỗ cũ.

Hiểu Tinh Trần nghĩ vậy, lập tức dứt khoát bỏ chiếc hộp vào trong cặp, khóa dây kéo kín như bưng.

Chương 45

Quả nhiên, chiếc hộp vừa biến mất, thái độ của Tiết Dương đã thay đổi chóng mặt.

Hắn ta không còn vui vẻ nữa, bộ dạng cuống cuồng ngó đông ngó tây, lật tung mền gối, thậm chí vò mấy chiếc túi quần muốn rách chỉ mà không tìm được.

Cả một buổi tối đó, hầu như hắn không chợp mắt một chút, cứ thẫn thờ mà lục lọi đồ đạc, lục đến tận một giờ khuya vẫn không có kết quả.

Hiểu Tinh Trần hỏi dò hắn rằng: "Cậu mất thứ gì sao?"

Tiết Dương nói: "Là một chiếc hộp vuông, nhỏ nhỏ chừng này, cậu có thấy nó ở đâu không?"

Hiểu Tinh Trần lắc đầu, rồi lại hỏi: "Chiếc hộp đó có gì vậy? Quan trọng lắm sao?"

Tiết Dương buồn rười rượi, chỉ bảo: "Không có thì không đi được, không đi được thì không còn gì nữa."

Hiểu Tinh Trần đưa cho hắn một tấm thiệp cuối cùng của cậu, hỏi: "Vậy... Vậy ngày mai cậu đến được không?"

Nếu mất chiếc hộp rồi, cậu có đến sinh nhật tớ được không?

Tiết Dương cầm thiệp, không lắc đầu cũng không gật đầu.

Hiểu Tinh Trần chợt có chút chột dạ.

Tớ xin lỗi cậu, chỉ ngày mai thôi, qua ngày mai tớ sẽ trả lại cho cậu.

Chương 46

Tám giờ sáng Hiểu Tinh Trần thức dậy, lúc ấy Tiết Dương vẫn còn đang ngủ.

Có lẽ Tiết Dương đã quá mệt mỏi rồi, hai quầng thâm đen nổi bần bật trên khuôn mặt nhỏ, mà gối nằm của hắn cũng còn thấm ướt.

Hiểu Tinh Trần cảm thấy có chút hối hận, dùng bàn tay nhỏ nhu nhu hai má của Tiết Dương.

Tiết Dương cựa quậy một tí, vươn hai tay ôm lấy eo cậu.

Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng gọi: "Dương Dương, dậy thôi."

Tiết Dương bị âm thanh phiền nhiễu, lập tức dùng hai tay cầm gối bịt tai lại.

Hiểu Tinh Trần kiên nhẫn gọi thêm mấy tiếng "Dương Dương", nhưng không có động tĩnh.

Rốt cuộc phải dùng biện pháp cuối, Hiểu Tinh Trần phải cúi mặt xuống thơm thơm hai má của Tiết Dương.

Đúng là, công chúa đã ngủ say thì chỉ có nụ hôn của hoàng tử mới vực dậy nàng được.

Sau một hồi chuẩn bị thức ăn sáng, Tống Lam cũng thấy hai bóng dáng một cao một thấp đi xuống lầu.

Nhưng mà nhóc lưu manh kia không có hoạt bát như thường ngày nữa, ủ rũ như một hồn ma vất vưởng vậy.

Nhóc đó hôm nay cầm muỗng cũng không nổi, phải đợi Hiểu Tinh Trần đút cho thì mới há miệng chẹp chẹp mấy miếng, nhưng ăn cũng không hết một phần.

Tống Lam hết cách, bèn bế tiểu lưu manh buồn bã lên vỗ vỗ mông.

"Nói ca ca nghe, sao lại buồn như vậy hả?"

Tiết Dương ôm cổ Tống Lam, đầu nghiêng sang một bên, miệng méo xệch không nói một lời.

"Thôi thôi, không nói thì thôi, một lát ca ca dẫn đi làm tóc được không? Đừng buồn, tối nay còn phải chúc mừng sinh nhật Tinh Nhi đó nha."

Tiết Dương lúc này mới hé môi, lẩm bẩm một tiếng rất nhỏ: "Ca ca, nếu mình không có quà tặng thì phải làm sao ạ?"

Tống Lam xoa xoa đầu, bảo rằng: "Con người quan trọng là tấm lòng, không phải quà cáp."

Tiết Dương xoắn xoắn tay, nước mắt rơi lõm bõm: "Em... Em mất quà ạ, em không có quà tặng cho Tinh Nhi."

Tống Lam xoa xoa hai má, vừa vỗ lưng nhóc vừa bảo: "Ngoan, ca ca cùng em tìm một món khác tặng cho Tinh Nhi, được không?"

Chương 47

Gần bốn giờ chiều, Hiểu Tinh Trần đã mặc xong bộ vest trắng, cậu phải sửa soạn thật sớm để đến nhà hàng trước khách mời, thế mà chẳng biết Tống Lam mang theo Tiết Dương đi đâu mất, bảo một lát tài xế sẽ đón cậu đi trước, anh và Tiết Dương sẽ đến sau.

Bốn giờ, rồi đến năm giờ, sáu giờ, người người nhà nhà bắt đầu đổ xô đến, tay mỗi người cầm hộp to hộp nhỏ, bên trong không xem cũng biết được toàn những đồ quý giá nhường nào.

Bàn đầy dần đầy dần, có xe điều khiển từ xa, có một dàn súng điện tử, có mấy bộ xếp hình, có một chồng sách, có một dãy leggo, thậm chí có cả mấy con robot nhập khẩu từ nước ngoài về, xếp chồng lên nhau sắp cao hơn cả cái núi.

Thế mà vẫn chưa thấy hai người họ đâu cả.

Ầy, lại nói thêm một chút, khách mời có một phần là người trong khu, hai phần ba còn lại hầu như toàn là người quen của mẹ cậu, thậm chí cậu cũng chưa từng bắt chuyện qua, hay nói cách khác, cậu cũng không muốn bắt chuyện với họ.

Vấn đề không nằm ở phụ huynh, bạn mẹ cậu tuy rất đàng hoàng, vậy mà không hiểu sao con họ lại khác biệt như vậy.

Ví như một lần nọ, đồng nghiệp mẹ cậu về nước, sẵn tiện sang nhà thăm cậu, mà thằng nhóc con của bà ta lại hếch mũi lên, khinh thường nói mẹ mình rằng Tiết Dương đen nhẻm gầy teo như con mắm.

Quả thật lúc đó, Hiểu Tinh Trần chỉ muốn hét lên rằng: cậu mới là con mắm, cả nhà cậu mới là con mắm!

Nhưng mà nói đi nói lại vẫn phải nể mặt người lớn, cho nên cậu vẫn bỏ ý nghĩ đó đi.

Chỉ là lần sau, cậu nhất định sẽ giả vờ ngủ quên, không đi ra mở cửa cho họ nữa!

Thằng nhóc ấy đương nhiên hôm nay cũng có mặt, ngồi vênh váo ở một góc bàn, chốc chốc lại ầm ĩ gọi phục vụ rót nước cho mình.

Hiểu Tinh Trần che mắt mình lại, chỉ sợ nhìn nó thêm một giây nữa thì mù mất.

Tích tắc tích tắc, đã sáu giờ năm mươi lăm, Hiểu Tinh Trần buồn bã, đành phải bắt đầu khai tiệc.

Ánh đèn tắt phụt đi, chỉ chừa một tia sáng trắng chiếu lên Hiểu Tinh Trần đang đứng trên sân khấu.

Nhưng đó không phải là ánh đèn duy nhất.

Có một ánh đèn khác, chiếu đến cánh cửa đang mở cuối phòng.

Ở đó, có một cậu bé mặc vest đen.

Chương 48

Xung quanh lập tức có tiếng xì xào bàn tán.

"Đó là ai vậy?"

"Sinh nhật đãi chung ngày à?"

"Ngủ quên hả?"

"Cậu ta cũng đi sinh nhật hả, sao tay trống không vậy?"

"Giỡn hả, thời nào rồi mà đi ăn sinh nhật tay không?"

...

Tiếng xì xào đủ lớn cho Tiết Dương nghe, nhưng hắn mặc kệ, bước chân chậm rãi tiến về phía trước.

Hiểu Tinh Trần đột nhiên có chút không biết phải làm gì, đứng như bị đóng băng trên sân khấu, mãi cho đến khi có một thân hình che lấp đi ánh sáng trước mắt cậu.

"Tinh Nhi, nhắm mắt lại."

Giọng nói vừa trầm vừa ấm, giống như thôi miên cậu, khiến cậu không thể tự chủ mà làm theo lời hắn nói.

Hiểu Tinh Trần cảm giác có một vật gì đó được đeo vào ngón áp út của cậu, chợt nhận ra đó là gì, cậu lập tức mở choàng mắt ra.

Là một chiếc nhẫn kim cương, sáng mù cả mắt chó.

Không nghi ngờ được, là hàng thật 100%.

Hiểu Tinh Trần có lẽ đã quá kinh ngạc, không còn lời nào để nói nữa.

"Tinh Nhi."

Đôi mắt đen láy của Tiết Dương nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Món quà của tớ không đáng giá như những người khác..."

"Nhưng tớ dám tặng một thứ, mà cả đời họ cũng không bao giờ dám tặng cho cậu..."

Nói rồi, Tiết Dương cầm tay cậu đặt lên ngực trái.

"Tớ tặng trái tim mình cho cậu, cậu chấp nhận không?"

"Tinh Nhi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Chương 49

Cả căn phòng bỗng chốc im bặt.

Hiểu Tinh Trần chớp chớp đôi mắt, mỉm cười gật đầu.

Dương Dương, tớ cũng muốn tặng trái tim mình cho cậu.

Sinh nhật năm nay của cậu, bỗng chốc trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Ánh đèn hợp thành một, chiếu sáng rực rỡ hai thân người nhỏ bé trên sân khấu, thu hút hàng ngàn ánh mắt phía dưới.

Có ngưỡng mộ, có kinh ngạc, cũng có khinh thường, ghen tị.

Nhưng Hiểu Tinh Trần không quan tâm, bởi vì bây giờ, trong mắt cậu chỉ có người đó, mà trong mắt người đó cũng chỉ có cậu.

Thế giới của riêng hai người, thì ra tốt đẹp như vậy.

Cảm ơn cậu, Tiết Dương.

...

Tối muộn, hai người nằm chung chăn, đầu sát bên đầu, trong lòng bồi hồi khiến hai người nằm mãi cũng không ngủ được.

Hiểu Tinh Trần bối rối, lí nhí thú nhận tội lỗi tày trời của mình: "Tiết Dương, là... Là tớ lấy chiếc hộp của cậu."

Tiết Dương trợn to mắt, hình như rất ngạc nhiên.

"Không... Không phải như cậu nghĩ... Tớ... Tớ tưởng cậu tặng cho người khác, sẽ không đi sinh nhật tớ, nên tớ mới... Bây giờ tớ sẽ lập tức trả cho cậu..."

"Tinh Nhi."

"Hả?"

"Không cần trả, nó vốn thuộc về cậu."

"Tớ... tớ..."

"Nhưng mà cậu ghen, hửm?"

"Không... Không có đâu..."

"Tinh Nhi hư lắm, học xấu rồi."

"Không có học xấu mà..."

"Đáng bị đánh mông."

"Không... A! Đừng kéo quần tớ... Cậu cậu cậu!"

"Hả? Tớ làm sao?"

"Không được... không được... Ưm!"

"..."

"A... Đau... đau mà hu hu..."

"Phải kẹp nhẫn trong mông một đêm, không cho lấy ra."

"Không... Không mà... Lọt vào trong mất... Sẽ bị kẹt... Đau lắm hu hu..."

"Ngoan, nghe lời chồng. Đừng khóc, tớ thương cậu."

...

...

Một câu chuyện bên lề: Tại sao Tiết Dương mua được nhẫn?

Tống Lam dạo này cứ ru rú trong nhà mãi, bạn bè rủ rê miết cũng không lay chuyển được, một người bèn hỏi đoán: "Mày bị mẫu hậu tóm gáy rồi à?"

"Không phải."

"Thế sao lại ngoan như vậy? Cả một tuần nay chả dám ăn thức ăn ngoài nữa."

"Tao gom hết vốn cho con trai mua nhẫn cưới vợ rồi."

Không chỉ gom hết ống heo, còn bán đứt cả mấy bức xuân cung đồ cho thằng nhóc Nhiếp Hoài Tang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top