Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Dạ tập hương khuê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nguyễn, vết thương của ta đã lành rồi. Làm phiền Chủy công tử hao tâm tổn trí nhiều ngày qua, Mộ Vũ trong lòng hổ thẹn. Sai người tiễn Chủy công tử về đi, y phục của Chủy công tử ở Mộ Vũ Các, cũng sai người mang về."

Nói xong, lại lần nữa nằm xuống.

Trước mỗi kỳ kinh nguyệt, Cung Mộ Vũ đều sẽ tự nấu cho mình một số món ăn có tính ấm và bồi bổ như rượu gạo ngọt với trứng, sữa gừng đông, nước đường đỏ để chống chọi với không khí lạnh lẽo ở Cựu Trần Sơn Cốc. Chỉ là hiện tại trong cung đang thời buổi rối loạn, nên Cung Mộ Vũ quên mất chuyện này, không ngờ lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Tiểu Nguyễn rời đi, cũng không thấy quay lại bẩm báo. Cung Mộ Vũ không biết Cung Viễn Chủy đã rời đi hay chưa, nàng cũng không muốn quản người đệ đệ ấy.

Có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm Cung Mộ Vũ trằn trọc không ngủ được. Nàng đứng dậy mở lư hương, định thắp chút hương an thần, tay chạm vào hương do Cung Viễn Chủy đưa, lại lướt qua, thay thế bằng loại hương bưởi bung mà nàng vốn thích.

Hương thơm theo chiều gió bay xa ngoài cửa sổ, tựa như tiên tử khoác trên mình bộ bạch sa. Cung Mộ Vũ tắt đèn, lại ngồi bên cửa sổ ngắm sao.

Đột nhiên, có âm thanh từ cửa sổ phía sau tấm bình phong, như thể có người đã trèo vào.

“Ai!” Cung Mộ Vũ lập tức đứng dậy, chậm rãi di chuyển về phía bình phong.

Cung Viễn Chủy trong góc tối khẽ giật mình, rõ ràng đã nhìn thấy làn khói trắng bay ra, sao có thể...

Tỷ tỷ không dùng hương y tặng!!!

Cung Viễn Chủy vô cùng tủi thân, tỷ tỷ vậy mà lại chán ghét mình đến mức này, ngay cả hương của y cũng không muốn dùng nữa rồi?

Cung Viễn Chủy biết rõ, lúc này không thể trốn thoát, nếu bây giờ trèo ra ngoài cửa sổ ắt hẳn sẽ phát ra động tĩnh lớn hơn, Mộ Vũ Các sẽ tăng cường canh gác, bản thân sau này ban đêm cũng không thể dựa vào mê hương mà lẻn vào nữa.

Nghĩ đến đây, đệ đệ thành thật bước ra ngoài: “Tỷ tỷ, là đệ.”

Cung Mộ Vũ rõ tức nhưng cũng không khỏi buồn cười, rõ ràng là đệ đệ đã nói lời không nên nói làm điều không nên làm, sao vẫn trưng ra cái vẻ đáng thương ủy khuất, bộ dáng như thể nàng đã ức hiếp đệ ấy vậy.

Cung Mộ Vũ lại không nghĩ đến tình huống này kỳ lạ đến mức nào, bởi vì trong lòng nàng hiện tại chỉ thấy đệ đệ như một đứa trẻ, nửa đêm trèo qua cửa sổ cũng chỉ muốn cầu xin sự tha thứ của nàng.

Chỉ là Cung Mộ Vũ bây giờ vẫn còn đang trong cơn tức giận, lời nói ra không tránh khỏi sự lạnh lùng xa cách: "Đệ đến đây làm gì? Mộ Vũ Các này của ta quá nhỏ, chứa không nổi tiểu tổ tông như đệ."

Cung Viễn Chủy bước nhanh tới, nắm lấy tay nàng, khẩn thiết nói: “Không phải vậy đâu tỷ tỷ, đệ không hề có ý không tôn trọng Lan phu nhân, đệ chỉ là…”

Cung Mộ Vũ hất tay đệ đệ ra, một mình đến bên cửa sổ ngồi xuống.

Cung Viễn Chủy nhìn bàn tay của mình vừa bị hất đi, giọt nước mắt nóng hổi cứ như vậy mà rơi xuống. "Tỷ tỷ...tỷ đừng không cần đệ..."

Cung Mộ Vũ chấn kinh quay đầu, liền chạm phải đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.

Trái tim của Cung Mộ Vũ bị giày vò một cách tàn nhẫn. Nàng thở dài: “Lại đây ngồi.”

Cung Viễn Chủy vô cùng tủi thân bước tới, dè dặt ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Đệ nhìn xem, ở Cựu Trần Sơn Cốc này, ngoại trừ các đài canh gác, Mộ Vũ Các này của ta, là cao nhất."

"Ta thích các ngôi sao, ta thấy bầu trời đầy sao rất đẹp, rất rực rỡ."

“Cựu Trần Sơn Cốc sương mù dày đặc, chẳng có mấy ngày có thể nhìn thấy sao, nhưng ta vẫn thích ngồi đây mỗi đêm.”

“Lan phu nhân nói rằng, người đã mất, sẽ trở thành những ngôi sao trên núi. Những ngôi sao lấp lánh, chính là những người đã mất đang nhìn chúng ta.”

“Nghe người ta nói, ban đầu không ai cần ta. Cung gia tử tự không nhiều, ai cũng muốn có con trai. Là Lan phu nhân thấy ta vẫn còn ở trong tã bọc, không đành lòng để ta cả một đời làm nô tì, nên đã cầu xin lão Chấp Nhẫn nhận ta.”

“Lan phu nhân đời này chỉ cầu xin Chấp Nhẫn hai lần, một lần là nhận nuôi ta, một lần là để xây cho ta cao lầu.”

“Khi lần đầu tiên ta trồng ra loại cây, người vui mừng nhất chính là Lan phu nhân, lúc đó ta không hiểu, cứ nghĩ là do anh đào ngọt quá, nên Lan phu nhân mới vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, người thấy vui vì ta có khả năng sống yên thân gởi phận."

Cung Mộ Vũ nói đứt quãng, như thể đang hồi tưởng, nhưng cũng như đang nói cho người bên cạnh nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top