Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Áo lông cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tuyết rơi dày đặc bao phủ toàn bộ Cựu Trần Sơn Cốc, đến buổi trưa thì bộ y phục mới Cung Mộ Vũ may cũng đã hạ xuống mũi khâu cuối cùng.

Đây là một chiếc áo choàng trắng, phần vai và cổ áo được làm từ đuôi cáo trắng, Cung Mộ Vũ hài lòng ngắm nghía chiếc áo choàng, nàng cảm thấy Cung Viễn Chủy vẫn còn là một thiếu niên, không nên ngày nào cũng mặc hắc y, màu sắc đẹp như vậy mới phù hợp với khí chất thiếu niên của đệ đệ.

Nàng xếp chiếc áo choàng vào trong hộp gỗ lim, đặt nó ở bên cửa sổ, nàng biết Cung Viễn Chủy sẽ tới.

GIÁC CUNG

Hôm nay Cung Viễn Chủy lại có tâm trạng rất vui vẻ, ngồi ở tiền điện uống chút rượu cùng Cung Thượng Giác.

Một lúc sau, một người thị nữ cầm hộp gấm đi tới.

"Công tử, đây là đồ mới được chuẩn bị cho Thượng Quan tiểu thư theo lời ngài dặn, ngài có muốn xem qua không ạ?" Cung Thượng Giác cầm ly rượu: "Không cần đâu, đưa qua đó đi."

Cung Viễn Chủy thật sự không thể hiểu được, vì sao huynh ấy lại đối tốt với một thích khách Vô Phong như vậy, đệ đệ mở miệng muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại kìm nén, Cung Thượng Giác liếc nhìn đệ đệ một cái: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Cung Viễn Chủy suy nghĩ một hồi, vừa định mở miệng, liền bị Cung Thượng Giác giơ tay ngăn lại: “Không cần hỏi nữa...” Hắn mỉm cười: “Viết hết lên mặt rồi.”

"Đệ..." Cung Viễn Chủy không nói nên lời, nghĩ đi nghĩ lại, rồi nhìn chiếc áo choàng lông cáo trên người.

Đệ đệ mỉm cười: “Ca, thất lễ rồi.”

Nói xong liền ra ngoài, đi về phía hậu điện của Giác Cung.

Vết thương của Thượng Quan Thiển gần như đã lành, bây giờ đã có thể xuống giường đi đi lại lại.

“Nghe nói, ca ta sai người đưa y phục mới đến cho cô?” Cung Viễn Chủy đi loanh quanh trong phòng cô, nói chuyện không vào tới chủ đề.

"Cô cũng đừng vui mừng quá, mùa đông rồi, các nữ quyến mỗi cung đều có y phục mới." Đệ đệ dùng một ngón tay mở hộp gấm ra, nhìn rõ kiểu dáng y phục bên trong: "Ừm, không hổ là do ca ta chọn, có thể mặc ra hiệu quả hay không, vậy là chuyện của bản thân cô rồi."

Thượng Quan Thiển ngồi đó uống trà, nhìn y lượn lờ trước mắt mình, cô cảm thấy, người này hôm nay đến chỗ mình tuyệt nhiên không có chuyện gì nghiêm túc cả.

Cung Viễn Chủy thấy đối phương bình tĩnh như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, y vội vàng đi đến bên bàn ngồi xuống: "Này, cô không phát hiện hôm nay ta có gì khác biệt à?"

“Cậu mặc áo lông cáo mới.” Thượng Quan Thiển liếc nhìn đệ đệ, bởi vì bản thân nàng đang bị thương, không thể mặc y phục quá dày, nên trong cung đốt thêm chút than làm cho không khí trong phòng nóng hơn rất nhiều so với thường ngày. Mỗi lần Cung Thượng Giác đến, đều phải cởi áo choàng, hôm nay tiểu tử này mặc bộ lông cáo mới sống chết không cởi, trên trán cũng đổ mồ hôi, hạ nhân muốn treo y phục cho thì y xua tay từ chối, nếu bản thân vẫn không nhìn ra, vậy thật sự là một kẻ ngốc.

“Hừ, đúng rồi đó, cô có biết bộ lông cáo trắng này giá bao nhiêu, khó kiếm thế nào không, tỷ tỷ nhờ người tìm nửa năm mới có được một chiếc, đều dùng hết để làm áo choàng cho ta." Cung Viễn Chủy ngay lập tức trở nên phấn khích.

Cung Viễn Chủy ở Giác Cung khoe khoang áo choàng của mình, khoe hết những nửa tiếng đồng hồ, uống hết sạch trà chỗ Thượng Quan Thiển.

Trước khi rời đi còn không quên châm chọc cô một câu: “Trà của cô, quá bình thường.”

Thượng Quan Thiển cũng không hề nhường đệ đệ: “Ca ca cậu chọn đấy.”

"Hừ...!" Cung Viễn Chủy rời đi cũng không thèm quay đầu lại.

Buổi tối, Vân Vi Sam một mình trở về. Cung Tử Vũ đã hoàn thành ải thứ hai của thử thách Tam Vực, hiện tại đang cùng Nguyệt Trưởng Lão học đao pháp. Cung Mộ Vũ và những người khác nghe được điều này rất vui mừng, bữa tối cũng ăn nhiều hơn, sau đó quay về đi ngủ sớm.

Trong lúc ngủ, Cung Mộ Vũ cảm thấy hơi lạnh. Khi nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy Cung Viễn Chủy đang cúi đầu ngồi ở dưới đất, lưng dựa vào giường, vẻ mặt có chút hiu quạnh.

Nàng đưa tay định chạm vào đầu đệ đệ, lại phát hiện bộ đồ ngủ dày trên người mình đã bị cởi ra, tiết y cũng bị kéo ra hở cả khoảng lớn, chỉ để lại nội y được làm bằng vải mỏng treo trên vai, cử động nhẹ cảnh xuân liền hiện ra.

"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi!" Cung Viễn Chủy đôi mắt sáng ngời nhìn nàng.

"Đúng vậy, ta tỉnh rồi. Nói đi, nửa đêm không ngủ, ở đây ngây ngốc cái gì thế hả?"

"Đệ...tỷ tỷ, Cung Tử Vũ sắp quay lại rồi." Cung Viễn Chủy bĩu môi.

"Ừm, ta biết, đệ buồn bực vì không muốn huynh ấy vượt qua thử thách Tam Vực, hay là vì lo huynh ấy sẽ ngăn cản chúng ta nên tâm tình ủ rũ?"

"Tỷ tỷ, đều không phải."

"Vậy là gì?" Cung Mộ Vũ không hiểu liền hỏi tiếp.

Cung Viễn Chủy xoay mình trên giường: “Tỷ tỷ, hắn về rồi, đệ sẽ không thể ngày nào cũng đến gặp tỷ như thế này được nữa…”

Đệ đệ ôm đầu Cung Mộ Vũ cứ hôn rồi lại hôn: "Vậy nên tỷ tỷ, tối nay chúng ta...hay là...làm lại lần nữa?"

Bộ đồ ngủ vừa dày vừa nặng lúc này đã bị kéo xuống lòng bàn chân, toàn bộ nút thắt tiết y cũng đều bị cởi ra, rải rác trên giường, Cung Viễn Chủy tủi thân cất tiếng: “Ban nãy thấy tỷ tỷ ngủ rất say, đệ còn tưởng tối nay sẽ không ăn được cơ.”

Cung Mộ Vũ ngượng ngùng đẩy đệ đệ một cái: “Trong đầu đệ mỗi ngày đều là cái gì thế hả!”

"Đầu ta đương nhiên đều là tỷ tỷ rồi!” Cung Viễn Chủy lúc này ở bên eo nàng, vài ba giây liền cởi bỏ ngoại y của bản thân.

Cung Mộ Vũ vốn định từ chối, vì dẫu sao đây cũng là cung điện của người khác, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, đôi mắt của Cung Mộ Vũ mở to.

Trời ơi, cơ bụng...

Tuy rằng nàng đã sống qua hai kiếp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân trên trần trụi của một người nam tử, lần trước ở Chủy Cung, nàng trong suốt quá trình đều mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết mình nên làm gì, nhưng lần này, cơ thể của Cung Viễn Chủy mới thực sự bày ra rõ ràng hết thảy trước mắt bạn.

Bằng cách nào đó, nàng đã đưa tay ra, không thể kiểm soát được mà chạm vào cơ bụng của người đối diện.

Ngay khoảnh khắc chạm vào, khiến cả hai đều giật mình.

Cung Mộ Vũ phản ứng lại, nhanh chóng thu tay về, nhưng lại bị Cung Viễn Chủy tóm lấy.

Trên mặt y treo lên một nụ cười ranh mãnh: "Đệ vậy mà lại không biết, thì ra tỷ tỷ thích chỗ này."

"Không...không phải..." Cung Mộ Vũ khuôn mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn không ra một câu hoàn chỉnh, tay nàng cũng không thoát ra được, bị Cung Viễn Chủy kéo lấy, lại phủ lên đó lần nữa: "Tỷ tỷ nếu thích, thì cứ sờ kỹ đi, đệ từ nhỏ đã theo Thượng Giác ca ca luyện công, vóc dáng vẫn rất tốt."

Bàn tay đó của Cung Mộ Vũ chạm vào cũng không được, mà không chạm vào thì cũng bị y tóm chặt lấy, nàng ngượng ngùng giơ tay đẩy về phía trước một cái, nhưng mà... ai đó có thể nói cho nàng biết, cái thứ căng phồng mà tay nàng chạm phải lại là cái gì thế hả!

Cung Mộ Vũ cuối cùng không chịu nổi nữa, kéo chăn che kín đầu.

Cung Viễn Chủy ánh mắt thâm trầm khó hiểu, cúi người ôm lấy người trong chăn, giọng nói khàn khàn, khẽ nói: “Tỷ tỷ, tỷ đêm nay, đi quá xa rồi!”

Chiếc chăn bị kéo ra một cách thô bạo, một nụ hôn sâu ngay lập tức hạ xuống.

“Tỷ tỷ, giúp đệ tháo mạt ngạch xuống, có được không?”

Viền mắt Cung Mộ Vũ đỏ hồng, ôm đầu y vào trong lòng, chân tay vụng về tháo mạt ngạch.

Cung Viễn Chủy sắc mặt dịu dàng, y hít một hơi thật sâu, một cỗ nhàn nhạt hương thơm truyền tới.

Mạt ngạch được Cung Viễn Chủy cầm trong tay, y im lặng một lúc, rồi chạm vào đôi gò má của Cung Mộ Vũ.

"Tỷ tỷ, nếu hôm nay tỷ ngoan ngoãn, đệ sẽ cho tỷ được ngủ sớm, có được không?"

Cung Mộ Vũ không hiểu đệ đệ có ý gì, đột nhiên, trước mắt tối đen, dải mạt ngạch rộng thêu hoa văn mây trôi tơ vàng che khuất đôi mắt nàng.

"Viễn Chủy..."

Lại một nụ hôn hạ xuống trên môi: “Tỷ tỷ, đệ đây.”

Trước mắt nàng tối đen như mực, thính giác của Cung Mộ Vũ cũng trở nên nhạy bén hơn.

Những tiếng chuông va vào nhau rơi vụn vặt bên tai... một tiếng lại một tiếng... xen lẫn tiếng gầm gừ trầm đục... pha thêm tiếng nước dào dạt...

Vòng eo cao cao gồ lên...giống như hoa tươi đua nở...mặc người hái lấy...

Trong phòng ngủ tĩnh mịch, tiếng nước đặc biệt nổi bật, Cung Mộ Vũ muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng Cung Viễn Chủy lại cứ không tha cho nàng. Vừa gắng sức cày cấy (nghĩa bóng), vừa ở bên tai nàng hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ đã nghe thấy gì thế?”

Cung Mộ Vũ nghiến răng chịu đau, tuyệt đối không chịu nói ra, mà Cung Viễn Chủy không nghe được câu trả lời mình muốn cũng không chịu bỏ cuộc, y đột nhiên ngừng chuyển động, khiến Cung Mộ Vũ không lên mà cũng chẳng xuống được, không thể chịu nổi.

"Tỷ tỷ...đã nghe thấy gì..."

"A...nghe thấy...tiếng chuông..."

Cung Viễn Chủy có chút không hiểu: “Tiếng chuông gì?”

"Chính là...chuông nhỏ trên đầu đệ..."

Cung Viễn Chủy cười khúc khích: “Thứ tỷ tỷ nói là cái này à…”

Vừa nói, y vừa giơ tay gỡ một mảnh chuông ở đuôi tóc ra, vẩy tới vẩy lui trên mặt Cung Mộ Vũ.

"....cái gì..."

"Đương nhiên là, thứ tỷ tỷ thích...chuông..."

Cung Viễn Chủy đưa nó tới khóe môi Cung Mộ Vũ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tỷ tỷ, há miệng ra…”

Cung Mộ Vũ không biết tại sao, ngoan ngoãn mở miệng, một chuỗi chuông rơi vào, kéo theo sau đó là một sợi chỉ bạc...

Đôi mắt của Cung Viễn Chủy hết lần này đến lần khác trầm đục lại... ngay sau đó... lại bước vào một vòng chiến mới...

Không biết qua bao lâu, Cung Mộ Vũ mệt mỏi nằm gục xuống giường, mỗi bên cổ tay mảnh khảnh lại buộc một chiếc chuông nhỏ, mỗi khi cử động đều phát ra âm thanh leng keng.

Cung Mộ Vũ xấu hổ đến mức quay mặt đi chỗ khác, nàng sau này, không bao giờ muốn nhìn thấy chiếc chuông nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top