Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Cướp ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Cung quanh năm phủ đầy tuyết, lạnh tới thấu xương, đối với Cung Mộ Vũ mà nói chẳng hề dễ chịu.

Tuyết Trùng Tử nhận lệnh Chấp Nhẫn, truyền lại cho nàng Phất Tuyết Tam Thức, bội kiếm của Cung Mộ Vũ rất mỏng, không hề phù hợp để so chiêu với Tuyết Trùng Tử, liền cũng học theo dáng vẻ của hắn, tay không cắt băng, dùng làm lưỡi kiếm.

Hôm nay, ba người ngồi quanh bếp lửa trước nhà đun trà.

"Núi trước có vui không?" Tuyết Trùng Tử cất tiếng hỏi.

"Không vui lắm, so với Tuyết Cung khắc băng chạm ngọc, thì thua xa." Tuyết Công Tử cũng là một người tinh tế, nói chuyện rõ ràng chính trực, nhưng lại khiến người nghe có vẻ hơi mơ mơ hồ hồ.

"Chậc~" Tuyết Trùng Tử nhướng mày, khiến Mộ Vũ bật cười.

"Thực ra rất vui, núi trước rộng lớn lắm, suýt thì ta lạc đường, cảm giác rất thú vị." Tuyết Công Tử ăn ngay nói thật.

"Không biết Chấp Nhẫn đại nhân có nguy hiểm gì không?"

"Chấp Nhẫn đại nhân thông minh như thế, chắc có thể hoá dữ thành lành hết thôi."

Tuyết Trùng Tử mơ hồ không rõ nhìn hắn.

Mộ Vũ nhìn bên đó có chút hài hước, hai cái người này, rõ ràng rất muốn đi núi trước xem, nhưng lại kiêng dè về lệnh cấm của gia tộc.

"Ta thì cảm thấy, ca ca cần chúng ta, toàn bộ Phất Tuyết Tam Thức đều đã truyền dạy cho ta, tiếp theo ta tự mình thông hiểu là được, nhưng ca ca bên đó, hẳn là sẽ không bỏ mặc Vân cô nương một mình trong địa lao."

Lời vừa nói ra, cả hai người đều nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh.

"Không giả vờ nữa, đi, đến núi trước."

VŨ CUNG

"Không được, ta phải cướp ngục." Cung Tử Vũ trầm tư hồi lâu, bao nhiêu hào kiệt giang hồ kiên cường bất khuất, chịu được lăng trì tàn khốc, nhưng đều không vượt qua được thứ độc khoét tim của Cung Viễn Chủy, huống chi là một nữ tử.

Kim Phồn mở to mắt: "Chỉ hai chúng ta sao?"

Một cơn gió lạnh xen lẫn những bông tuyết thổi tới, ba người Cung Mộ Vũ liền xuất hiện ở Vũ Cung.

"Nghe nói hai người thiếu nhân lực?"

Cung Tử Vũ vô cùng cao hứng, tiết lộ toàn bộ kế hoạch cướp ngục. Ngay sau đó, hắn quay sang Cung Mộ Vũ.

"Mộ Vũ, muội đừng đi theo. Chuyện này, ắt phải đánh một trận ác liệt cùng Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy."

Cung Mộ Vũ lắc đầu: "Muội không ra tay, ca ca, muội chỉ sợ một trong hai bên bị thương."

Cung Tử Vũ đăm chiêu nhìn nàng: "Cũng tốt, nếu thực sự có người bị thương, bất kể là bên nào, muội đều có trách nhiệm chăm sóc."

Cung Mộ Vũ một thân kình trang (*), trầm mặc gật đầu.

* Kình trang (劲装): Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ, các tướng quân thời xưa thường mặc kình trang bên trong, giáp trụ bên ngoài.

Tuyết Trùng Tử tìm đến Cung Tử Thương lấy thuốc nổ. Tình cờ Hoa Công Tử của Hoa gia thuộc gia tộc Tuyết Nguyệt Hoa của núi sau cũng ở đó, thuận tiện đem người bắt làm chân sai vặt.

Đêm khuya, mấy người cho nổ địa lao, Kim Phồn cõng Vân Vi Sam trên lưng, chạy trốn ra ngoài.

Tốc độ của Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy nhanh như vậy, đến mức mọi người đều không ai ngờ tới.

Cung Tử Vũ dẫn đầu ra trận, đánh nhau với Cung Thượng Giác, Tuyết Trùng Tử và Tuyết Công Tử theo sau đó tham gia vào, bốn người đánh nhau, bất phân thắng bại. Phía bên kia, Hoa Công Tử và Kim Phồn chạm trán Cung Viễn Chủy, cũng khốc liệt không kém.

"Mau đi mau đi, Mộ Vũ, chúng ta mau đưa Vân cô nương rời đi." Hai người đều có công phu trên người, nhanh chóng đưa Vân Vi Sam chạy về phía trước.

Cung Mộ Vũ hộ tống Vân Vi Sam, mắt cũng không quên quan sát động thái bên này.

Đột nhiên, chỉ thấy ba người Cung Tử Vũ, Tuyết Trùng Tử và Tuyết Công Tử đồng thời sử dụng Phất Tuyết Tam Thức, tấn công Cung Thượng Giác, một ngụm máu phun ra, Cung Thượng Giác nhanh chóng ngã xuống.

Cung Mộ Vũ vội vàng giao Vân Vi Sam cho Cung Tử Thương: "Thượng Giác ca ca bị thương rồi, sẽ không đuổi theo nữa đâu, tỷ tỷ mau đưa cô ấy đi đi."

Nói xong quay lại phía sau, kiễng chân một chút, dùng khinh công đỡ lấy Cung Thượng Giác đang rơi xuống, đồng thời khẽ gật đầu với Cung Tử Vũ, ra hiệu hắn mau chóng rời đi.

"Hoa Công Tử, Kim Phồn, chúng ta đi."

"Viễn Chủy, mau quay lại, Thượng Giác ca ca bị thương rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top