Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Giác Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân Cung Thượng Giác chịu trọng thương, hiện đang hôn mê bất tỉnh.

Vai sau của Cung Viễn Chủy cũng bị thương, Thượng Quan Thiển sau khi chăm sóc xong cho Cung Thượng Giác, tình cờ nhìn thấy.

"Cần giúp không?"

"Không cần." Cung Viễn Chủy cau mày.

"Ta sớm đã coi cậu như đệ đệ ruột rồi, xấu hổ cái gì." Nói rồi, Thượng Quan Thiển vừa định đưa tay ra.

“Không cần đâu, Thượng Quan cô nương, vẫn nên để ta làm đi.” Cung Mộ Vũ từ ngoài cửa đi tới, mỉm cười dịu dàng với Thượng Quan Thiển.

Kể từ khi biết Vân Vi Sam là thích khách Vô Phong, Cung Mộ Vũ liền bắt đầu nghi ngờ mỗi một người ngoài Cung Môn.

Nàng nhận lấy lọ thuốc từ tay Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng giúp y bôi thuốc.

"Không phải Thượng Quan cô nương lo lắng cho ca ca cả đêm không ngủ sao, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Công tử bị thương thành ra như vậy, ta làm sao có thể ngủ được." Thượng Quan Thiển cau mày.

"Đừng giả vờ nữa, ta biết thân phận của cô. Cô là hậu duệ phái Cô Sơn, ca ca đã nói cho ta rồi." Cung Viễn Chủy câu lên nụ cười khinh thường.

"Xem ra công tử vẫn rất tin tưởng cậu. Nhưng mà ta không hiểu, Giác công tử lợi hại như vậy, sao có thể bị Cung Tử Vũ đánh đến mức nghiêm trọng như thế." Thượng Quan Thiển nghi hoặc hỏi.

"Cô thì biết cái gì, nếu không phải nội công của ca ca gặp vấn đề...shh..." Động tác trên tay Cung Mộ Vũ chợt mạnh xuống, nàng ngẩng đầu lên thoáng nhìn Thượng Quan Thiển: "Xin lỗi nha đệ đệ, tỷ tỷ không cẩn thận dùng lực hơi mạnh rồi.”

Thượng Quan Thiển tiến sát lại gần: “Nội công của công tử gặp vấn đề gì?”

Cung Viễn Chủy ý thức được mình đã nói quá nhiều, giọng điệu trở nên cứng ngắc: "Cô quản nhiều như vậy làm gì, có thời gian nói chuyện với ta, chi bằng đi chăm sóc ca ta đi."

Thượng Quan Thiển liếc nhìn Cung Mộ Vũ một cái, mỉm cười, đứng dậy rời đi.

Đợi khi Thượng Quan Thiển rời đi, Cung Mộ Vũ nhẹ giọng trách cứ: “Viễn Chủy, đệ nếu đã nghi ngờ nàng, thì đừng có lúc nào cũng để nàng gài nói ra hết như thế.” Cung Mộ Vũ duỗi ngón tay gõ nhẹ vào trán y: “Như cái muôi thủng (*) vậy."

* 大漏勺: hiểu nôm na thì là spoiler king nhennn!!!

Cung Viễn Chủy biết mình đã nói sai, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa." 

Sau khi bôi thuốc, Cung Mộ Vũ kéo lại y phục giúp y.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại phải giúp Cung Tử Vũ, đi cứu thích khách Vô Phong đó?"

Cung Mộ Vũ chọc chọc cái mũi nhỏ xinh của y: “Có thời gian thì đi hỏi Thượng Giác ca ca của đệ, huynh ấy sẽ nói cho đệ biết.”

Không có người ngoài, Cung Viễn Chủy lúc này cũng không đứng đắn nữa: “Bình thường chỉ thấy tỷ tỷ mặc trường sam, không ngờ bây giờ mặc một thân kình trang (*), lại khí chất hơn đệ ba phần."

* Kình trang (劲装): Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ, các tướng quân thời xưa thường mặc kình trang bên trong, giáp trụ bên ngoài.

Cung Mộ Vũ cười khúc khích: "Lại trêu ta."

Đêm đó, Cung Tử Vũ cõng theo bọc hành lý, đi đến núi sau tham gia ải thứ ba của thử thách.

Cung Viễn Chủy tuy tức giận hắn vào giờ phút quan trọng này tiến vào núi sau, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Trong đêm khuya thanh tĩnh, một chiếc ám khí bay vào phòng Cung Viễn Chủy kèm theo một mảnh giấy, bên trên viết: Giác Cung có lời mời.

Cung Mộ Vũ cầm đèn lồng đứng trên các lâu, nhìn Cung Viễn Chủy vội vội vàng vàng rời đi, liền đoán được tối nay Cung Thượng Giác sẽ đem toàn bộ kế hoạch kể cho y.

Ngày hôm sau, trời bắt đầu mưa ở Cựu Trần Sơn Cốc, Cung Mộ Vũ đang ngồi uống trà trong Vũ Cung, thì tiếp đón hai vị khách không mời mà đến.

"Nhị tiểu thư, Vân cô nương trúng độc rồi, ta không giải được, đặc biệt tới xin nhờ Chủy công tử ra tay." Cung Mộ Vũ nhìn hai người trước mắt, gật đầu, gọi người đi mời Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy bĩu môi nói: "Tuy ta không thích cô cho lắm, nhưng ca ca đã nói cho ta biết kế hoạch của các cô, tạm thời cô vẫn còn có ích."

Nói xong, y rút con dao găm ra, đâm vào vết thương của Vân Vi Sam, chấm độc cứa vào lòng bàn tay mình.

"Chủy công tử, như vậy ngài cũng sẽ trúng độc." Nguyệt Trưởng Lão không nhịn được nhắc nhở.

"Ta đương nhiên biết, nhưng bản thân ta phải trải nghiệm độc tính, biết được cảm giác như thế nào, mới có thể chế ra thuốc." Cung Viễn Chủy khinh thường nói: "Ngươi tưởng thiên tài độc dược dễ làm thế à?"

Cung Mộ Vũ ở bên cạnh nhìn mà đau lòng, Cung Viễn Chủy nắm rõ được độc tính, quay người chuẩn bị đi sắc thuốc, lại bị Cung Mộ Vũ nắm kéo lại.

“Xử lý vết thương trước đã.” Nàng mang theo gạc và Kim Sáng Dược, cẩn thận băng bó cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top