Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12

Ngày hôm sau là ngày nghỉ của học viên kể cả giáo quan .
Tất cả học viên điều đi về thăm nhà .
Trên hành lang của các phòng học .
Một người đuổi một người bám dai như đĩa .
" buông "

" ko buông . Em định đi đâu . Cho tôi theo vs "

" buông "

" ko buông "

" buông "

" ko buông " .

" - "

" - "

Một lúc sau thì thấy đỗ phong và hạng hạo .
Anh ta làm như ai nợ anh ta vậy vẻ mặt hầm hầm đi về phía cô . Lôi lôi kéo kéo vs cố tiểu bạch.
" tiểu bạch ... cậu làm gì vậy hả. Chúng ta có hẹn . Cậu ko nhớ sau
Mà bám theo tô giáo quan vậy "

Cô tiểu bạch nhu ngơ
" lão đại . Chúng ta có hẹn sau "
Hạng hạo bịt miệng cậu lại .
Vội vàng xin lỗi tô dao dao
" tô giáo quan. Phiền phức cô rồi "

Rồi anh ta lôi tiểu bạch đi .

Cô tiểu bạch nhìn cô miếu máo.
" em sắp thành vị hôn thê của tôi rồi.
Tôi ko cho em đi vs người khác .

Lão đại anh buông tôi ra.
Vợ tôi sắp sửa đi ngoại tình kìa ...
Lão đại buông tôi ra "
Cô tiểu bạch trên đường đi la lớn làm hạng hạo mặt càng đen hơn đích nồi .
Một mặt lôi ik luôn .

Cửa trường.
Cô vừa chạy vừa thở
" thiếu kì ... tớ đây . Tớ đây này "
Thiếu kì vội vã lấy tay vuốt lưng cô
" làm gì chạy như ma dí vậy "

" tớ sợ cậu đợi lâu . Nên chạy ra nhanh mà "

" ờ . Cũng đâu có lâu đâu . Mai mốt từ từ đi thôi "

" tớ biết rồi. Đi thôi "

-
Dòng sông chảy dài bằng tuyến đuờng sắt nhà gas .
Rơi xuống tàu chỉ có đường chết .
Nhưng cô vẫn luôn có cách tìm dc tiêu hàm và sẽ có nhìu điều bắt ngờ sảy ra vs trường long thành.

" thiếu kì . Cậu biết ko "

Thiếu kì đứng trên thuyền thắt mắc nhìn cô .
" ko . Cậu ko kể sau tớ biết "

" khi về nước , trên gas tàu mình chứng kiến nhìu cảnh khiến mình quên ko dc "

Thiếu kì nhìn người bạn đầy tâm sự của mình nói .
" cậu có gì sau . Nói mình nghe "

" tiêu hàm ko phải tiêu hàm "

Thiếu kí nhăn mày
" hả . Cậu nói vậy là có ý gì "

Cô nhìn thiếu kì , một mực tin tưởng
" thiếu kì . Tiêu hàm ko phải tiêu hàm thật.
Cô ta là tiền bảo bảo là người làm trong gánh xiếc .
Tiêu hàm thật bị sát thủ ám hại rớt xuống khoang tàu.
Ko biết sống hay chết .
Tiền bảo bảo cô ta vì mẹ mình mà giả làm tiêu hàm vào long thành , cô ta kêu mình giúp . Mình giúp cô ta vì bác gái nhưng lòng mình lại thấy có lỗi vs tiêu hàm . "
Cô khóc khóc rất nhìu.

Thiếu kì hiểu mọi chuyện ôm cô vào lòng vỗ .

Phía bên kia con sông có người con gái bận đồ bệnh nhân , một người bận đồ quân nhân màu xanh nhìn về phía hai người .

' Dao Dao cô tìm tôi , Tôi cảm ơn cô .
Tôi cũng cảm thấy có lỗi vì ko ra gặp cô , chỉ để cô hy vọng mong manh mà tìm tôi dưới dòng nước này '

Tô dao dao ánh mắt quét qua thân cây cổ thụ cao to . Che chấn .
' tiêu hàm cô còn chưa lộ diện '

Một lúc sau hai người( tiêu hàm , âu dương phi ) chứng kiến .
Xung quanh thuyền nhỏ xuất hiện vây quanh thuyền của hai người .
Hắc y nhân xuất hiện tấn công . Thiếu kì hoàng sợ la lên ....
" Aaaaaa .... "

Cô vội rút súng ra .
Bắn từng tên một .
Xẹt ... xẹt
Cô bị thương . Ngã xuống thuyền . Thiếu kì đỡ cô hai người nhảy xuống sông . Lặng đi mất . Dòng máu hòa tan vào nước .
Những hắc y nhân cũng nhảy xuống vì nước đục nên ko thấy rõ là cô trốn ở đâu .

Tiêu hàm lên tiếng
" cứu họ "
Âu dương phi đợi hắc y nhân rời đi thì đi tìm hai người .

Thì thấy hai người ngất ở bờ sông ngay bụi cây dâu tầm .
Nếu ko nhìn kĩ cũng khó thấy người ẩn nắp.

Âu dương phi đưa vào bệnh thất của trường .

Vị bận áo trắng . Đang kiểm tra và sát trùng vết thương chô cô.

Âu dương phi đẩy xe lăng của tiêu hàm vào phòng nhìn cô hôn mê rối hỏi
" Tô giáo ( lương y : bác sĩ ) , tô giáo quan bị thương có nghiêm trọng ko "

Tô lăng ( tô giáo quan này mình ko biết tên nên đặt thí . Ai biết ctm cho mình sửa nha ) đứng dậy viết viết gí đó vào tấm giấy nói .
" chỉ là bị thương ngoài da, Ko nghiêm trọng lắm.
Vì mất máu khá nhìu nên dẫn đến hôn mê vậy thôi "

Cánh cửa đột nhiên bật ra . Daddy và mami của cô điều đi vào .
Mami cô khóc lên khóc xuống ko ngừng lắc cô .

Daddy thì ik lặng bàn bạc việc chữa trị hiệu quả .

Tiêu hàm , âu dương phi rời khỏi phòng ... trong lòng nhìu thất mắc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top