Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại hội võ lâm thường niên.


Tiêu Giao sơn trang dĩ nhiên là nhận được thiệp mời. Duẫn trang chủ vừa đọc xong nội dung bên trong thì cười đến nắc nẻ. Vì sao ư ? Chính là vì chủ tọa của đại hội võ lâm cư nhiên là Giáo chủ Ma Giáo Lý Trí Phong.


' Ma Giáo từ khi nào đứng ra chủ trì đại hội võ lâm thế này ?' Đại công tử Duẫn Tịnh Khang cũng nhịn không được tò mò hỏi. Dù sao thì quan phủ không thường nhúng vào chuyện của giang hồ nhiều nhưng vẫn có chút quan tâm. Còn vì sao lại quan tâm, tò mò thôi tò mò thôi.


' Có khi nào chánh phái thất thủ rồi không ?' Nhị công tử Duẫn Tịnh Thiên nhấp một ngụm trà , trêu chọc.


' Nhị ca, huynh bớt nói nhảm đi' Tứ thiểu thư Duẫn Tịnh Nhi không tán thành suy nghĩ của nhị ca liền phản bác không chút khách khí.


' Mấy môn phái khác cũng tán thành việc này sao ?' Tam tiểu thư Duẫn Tịnh Ngọc đón lấy thiệp mời từ tay Duẫn trang chủ, xem qua một lượt.


'Phụ thân cũng không rõ, lâu lắm rồi ta không can thiệp vào chuyện của giang hồ.' Duẫn trang chủ thở dài lắc đầu.Từ khi có Duẫn Tịnh Hàn, ông đã gác kiếm rút khỏi giang hồ, biến Tiêu Giao từ một môn phái trở thành sơn trang, lấy việc buôn bán làm trọng yếu, chăm lo cho thê tử cùng các hài nhi.


' Nếu như vậy thì chắc chỉ có hai lý do' Duẫn Tịnh Thiên giơ hai ngón tay lên phía trước, bắt đầu đếm ' một là chánh phái thất thủ, hai là Ma Giáo bá chủ giang hồ rồi'.


'Nói nhăng nói cuội, ta bình thường còn cho rằng nhị ca thông minh lắm a' Duẫn Tịnh Nhi chỉ hận không thể xông lên cho nhị ca nàng một đấm.


' Thế thì lí do vì sao ? Muội thử giải thích xem?' Duẫn Tịnh Thiên cũng không chịu thua. Đem một cái móc câu ném trả cho tiểu muội của mình.


'Muội...hứ không nói với nhị ca nữa' Duẫn Tịnh Nhi tự lượng sức mình, biết bản thân vốn không cãi lại cái người văn chương lai láng kia thì đành ngậm bồ hòn mà ngồi xuống ghế uống trà, từ chối cho ý kiến.


'Phụ thân, phụ thân, phụ thân' Cái giọng thánh thót này còn không phải của Ngũ công tử Duẫn Tịnh Hàn thì ai vào đây.


Duẫn Tịnh Hàn từ ngoài cửa lao vào với tốc độ chóng mặt, trên tay vẫn còn ôm cái lồng chim nho nhỏ. Vừa thấy Duẫn trang chủ đã nhảy tọt vào lòng ông mà cọ cọ, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.


' Có chuyện gì thế bảo bối?' Duẫn trang chủ sủng nịnh xoa đầu y, cười đến hai mắt đều xuất hiện nếp nhăn.


'Phụ thân, ta nghe nói có đại hội võ lâm a~' Duẫn Tịnh Hàn hai mắt sáng lấp lánh nhìn ông.


Tất cả mọi người nghe Duẫn Tịnh Hàn nhắc đến đại hội võ lâm đều tròn mắt nhìn y, cùng một suy nghĩ " tiểu gia hỏa này lại định nháo cái gì đây?'


' Đừng nói là đệ muốn đi đó nha' Tứ tiểu thư Duẫn Tịnh Nhi cắn cắn hạt dưa, quăng cho Duẫn Tịnh Hàn một cái liếc mắt khinh bỉ.


' Ở đó chắc sẽ chơi rất vui a' Duẫn Tịnh Hàn lắc lắc cái lồng chim, miệng lẩm bẩm.


' Nơi đó không phải chỗ để cho đệ chơi đâu' Tam tiểu thư buông cuốn sách y trên tay xuống, ôn nhu nhìn tiểu đệ đệ nói.


'Nhưng mà...' Duẫn Tịnh Hàn hai mắt rưng rưng nhìn phụ thân. Bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương đi.


' Bảo bối ngoan, ở đó không chơi được' Duẫn trang chủ khó xử nói.


' Đúng rồi, sẽ rất nguy hiểm nếu như đệ đến đó' Đại thiếu gia Duẫn Tịnh Khang cũng tán thành ý kiến của mọi người.


Duẫn Tịnh Hàn đưa mắt quét quanh phòng một vòng, sau khi xác định sẽ không ai đứng ra nói giúp y thì cụp mắt xuống, bắt đầu tuyệt chiêu giả bộ đáng thương bách chiến bách thắng của y. Duẫn Tịnh Hàn giỏi nhất là gì? Chính là làm nũng a! Hai mắt y vừa ngập nước, Duẫn trang chủ đã luốn cuốn tay chân, Duẫn Tịnh Khang lập tức rời khỏi chỗ ngồi, Duẫn Tịnh Thiên cũng ném luôn chén trà trên tay, Duẫn Tịnh Ngọc vội vàng kiếm khăn tay, chỉ có Duẫn Tịnh Nhi là còn thong thả vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch vui.


'Bảo bối, ngoan ngoan,đừng khóc' Duẫn trang chủ đón lấy khăn tay từ tam nữ nhi, nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên má Duẫn Tịnh Hàn, ôn nhu nói.


'...' Từng giọt, từng giọt nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng trên gương mặt thanh tú của Duẫn Tịnh Hàn. Cõi lòng toàn bộ Tiêu Giao sơn trang dường như tan nát.


' Đệ đừng khóc nữa, phụ thân sẽ rất đau lòng đó' Duẫn Tịnh Ngọc bắt lấy bàn tay của y, nhẹ nhàng xoa xoa an ủi.


' Tiểu Hàn Nhi của ta làm sao vậy, ai bắt nạt hài nhi?' Duẫn phu nhân từ cửa bước vào thì nhìn thấy bảo bối của bà mặt mày tèm lem là nước mắt liền phát hoảng, ném luôn khay bánh trên tay mà chạy tới.

' Mẫu thân' Duẫn Tịnh Hàn được cơ hội, nhào vào lòng bà khóc đến lê hoa đái vũ.


' Ngoan ngoan, đừng khóc, bảo bối của mẫu thân' Duẫn phu nhân vô cùng đau lòng mà vỗ vỗ lưng y. Đây là hài tử bảo bối của bà, thấy y khóc khiến bà xót xa vô cùng.


' Mẫu thân...hức hức...hài nhi...hức hức...muốn...hức hức' Duẫn Tịnh Hàn đứt quãng nói.


'Tiểu Hàn Nhi muốn gì, cái gì mẫu thân cũng cho con a' Duẫn phu nhân nâng mặt y lên, vừa lau hết nước mắt, nước mũi trên mặt y vừa nói.


' Đại hội võ lâm, mẫu thân, Hàn nhi muốn tham gia đại hội võ lâm a' Dẫn Tịnh Hàn vừa dụi dụi vào lòng Duẫn phu nhân vừa nói.


' Đại hội gì cơ?' Duẫn phu nhân nghe không rõ liền tròn mắt hỏi lại.


' Đại hội võ lâm thưa mẫu thân, đệ ấy muốn đi đến đó chơi nhưng phụ thân và đại ca, nhị ca còn có tam tỷ không đồng ý' Duẫn Tịnh Nhi là người im lặng nãy giờ thì bất thình lình lên tiếng. Đem một loạt chỉ điểm ra không chút lưu tình. Ai bảo trước đám người họ phân biệt đối xử với nàng làm gì.


' Ai dám không đồng ý với bảo bối của ta' Duẫn phu nhân chống nạnh, quét mắt một vòng, ai nấy đều im phăng phắt, ngay cả Duẫn trang chủ ngày thường kí thế bức người thế nào cũng lặng lẽ lui về một góc.


' Mẫu thân, chỗ đó thật sự không phải nơi đệ đệ có thể chơi được' Vẫn là Duẫn đại thiếu gia anh dũng nhất, sẵn sàng hi sinh vì đại cuộc.


' Đúng đó nương tử, những chỗ như thế rất nguy hiểm.' Duẫn trang chủ bắt lấy tay Duẫn phu nhân, ôn nhu giải thích.


' Nhưng mà, không phải năm nào Tứ tỉ tỉ cũng một mình đi đến đó sao?' Duẫn Tịnh Hàn cũng không chịu thua, nắm lấy cánh tay còn lại của Duẫn phu nhân lắc lắc. Đôi mắt to tròn tỏa ánh sáng lấp lánh, đem tuyến phòng ngự cuối cùng của mọi người trong nhà triệt để đánh vỡ.


Đứng giữa phu quân và bảo bối, Duẫn phu nhân không chút do dự dứt khoát chọn bảo bối của bà.


' Ta quyết định để cho Hàn nhi tham gia đại học võ lâm, Tịnh Nhi , Tịnh Ngọc và Tịnh Thiên chịu trách nhiệm đi theo bảo vệ đệ đệ.' Lời Duẫn phu nhân vừa nói ra như thánh chỉ vừa ban, ai dám cãi, kết cục sẽ rất thê thảm.


Thế là, dựa vào quyền lực của Duẫn phu nhân, cả Tiêu Giao sơn trang dù không tình cũng phải nguyện mà để cho Duẫn Tịnh Hàn tham gia đại hội võ lâm sắp tới.

...


' Giáo chủ, đại hội võ lâm lần này người có muốn tham gia không?' Lý Thạc Mân đặt tách trà lên bàn rồi cầm tấm thiệp mời lên xem một lượt. Chậc chậc lưỡi hai cái, ánh mắt dừng trên tên người chủ trì một hồi lâu, như phát hiện ra điều gì thú vị liền vỗ vỗ vai Hồng Trí Tú.


' Trí Tú , ngươi xem, người chủ trì đại hội võ lâm lần này cư nhiên là giáo chủ ma giáo Lý Trí Phong nha'


Hồng Trí Tú đang cúi đầu chăm chú xem sổ sách, vừa nghe đến tên giáo chủ ma giáo Lý Trí Phong thì ngẩng đầu lên, liền cầm lấy tấm thiệp mời đỏ chói kia xem qua một lượt. Lý Thạc Mân không thể đoán được điều gì qua sắc mặt của Hồng Trí Tú. Bộ dáng của hắn khi xem tấm thiệp kia rất chăm chú, nhưng trên mặt lại không hề xuất hiện một chút biểu cảm nào. Sau khi xem xong thì để tấm thiệp lại chỗ cũ, tiếp tục cúi đầu xem sổ sách, cả quá trình một chữ cũng không nói.


Lý Thạc Mân thấy Hồng Trí Tú như thế không hiểu sao liền nổi giận. Hùng hùng hổ hổ đi đến đoạt lấy quyển sổ trong tay hắn ném ra xa.


' Ngươi không quan tâm đến việc này sao?'


' Giáo chủ ma giáo thì có liên quan gì tới ta?' Hồng Trí Tú khinh bỉ không thèm liếc nhìn Lý Thạc Mân một cái, vớ tay lấy một quyển sổ khác trên giá sách, tiếp tục cúi đầu xem.


Lý Thạc Mân tự biết mình võ công không bằng người kia, gây sự với hắn chỉ chuốc lấy thiệc thòi nên đành giải tỏa bực dọc bằng cách đi vòng vòng quanh Hồng Trí Tú,cốt làm phân tâm lực chú ý của hắn. Nhưng Lý Thạc Mân đã đi hết mấy mươi vòng mà mí mắt Hồng Trí Tú một cái động cũng không hề có.


' Nếu đã tò mò thì quay về hỏi cha ngươi lý do, ở đây hỏi ta cũng vô ích, Hồng Tinh giáo không can thiệp vào chuyện của giang hồ' Sau khi xác nhận rằng Lý Thạc Mân đã mất hết kiên nhẫn, Hồng Trí Tú mới chậm rãi buông quyển sổ sách xuống, không mặn không nhạt và nhìn đối phương, nói.


' Bảo ta về gặp lão già đó,không đời nào'Muốn y về lại cái nơi biến thái đó, cùng lão già biến thái đó bàn chuyện lấy vợ sinh con thì quên đi.


' Vậy thì ngươi có thể đến chỗ của Thôi Thành Triệt, chỗ hắn vừa rộng vừa tốt' Hồng Trí Tú buông lời trêu chọc người kia liền nhận lấy một cái liếc mắt tóe lửa.


' Phải rồi Lý Thạc Mân ngươi đến thì đệ đệ của ta sẽ rất vui nha' Thôi Thành Triệt không biết xuất hiện từ lúc nào, đang ung dung ngồi trên ghế thưởng trà, nghe nhắc đến tên mình thì mới nhàn nhạt lên tiếng.


' Ngươi đến từ lúc nào?' Lý Thạc Mân bị giọng nói bất thình lình của Thôi Thành Triệt dọa cho giật nảy cả mình, sắn sắn tay áo chuẩn bị cho hắn một trận chửi đến long trời lở đất.


'Hắn đến từ lúc ngươi đi vòng vòng quanh ta rồi' Hồng Trí Tú đứng lên đi về phía Thôi Thành Triệt, thô bạo giật phắt ly trà trong tay của hắn rồi nói ' Trà ở đây không phải đồ ở chùa', sau đó còn không quên ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ như kiểu " người giàu như thế còn đến chỗ ta uống chùa sao?"


Thôi Thành Triệt như đã quá quen với sự thô bạo này của đối phương, ngón tay chậm rãi thu lại, nụ cười trên môi vẫn không hề tắt. Thuần thục tự rót cho mình một ly trà khác, uống một ngụm rồi nhanh chóng né tránh ly trà bị Hồng Trí Tú ném tới. Thôi Thạc Mân cảm thấy hình như thị giác của mình hỏng rồi hoặc là lá gan của Hồng Trí Tú quá lớn đi, người kia là đương kim thánh thượng mà hắn cư nhiên dám ném ly trà vào. Đáng sợ, đáng sợ quá.


'Ngươi đến đây có chuyện gì? Nếu như đến chỉ để nói về việc hôm nay ngươi đã nạp bao nhiêu phi tần thì cửa chính ở phía trước,không tiễn' Hồng Trí Tú vừa nói vừa làm bộ dạng tiễn khách về phía Thôi Thành Triệt.


'Khoan đã, ta đến là muốn bàn việc làm ăn với ngươi' Thôi Thành Triệt ngay lập tức thu lại bộ mặt bỡn cợt của mình, thay vào đó mà một ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy. Lý Thạc Mân suy nghĩ, có phải khi hắn phê duyệt tấu chương cũng là bộ mặt này không ,sau đó lại tự tát cho mình mấy phát, tên này làm sao có thể, ngay cả khi hắn thượng triều vẫn không thể nghiêm túc được kia mà. Cho nên việc làm ăn mà hắn nói đến này, hẵn là rất quan trọng à không phi thường quan trọng mới đúng.


'Làm ăn?' Hồng Trí Tú nhếch mắt nhìn Thôi Thành Triệt.


'Đúng, giá cả cho ngươi toàn quyền quyết định.' Thôi Thành Triệt gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, chiếc nhẫn vàng rồng trên ngón tay ánh lên một màu vàng chói mắt.


Lý Thạc Mân lại thầm nghĩ " những tên có tiền đều thật đáng ghét".


'Ngươi muốn thủ tiêu, truyền tin hay bảo tiêu?'


' Ta muốn bắt người.' Một lời vừa thốt ra, bốn ánh mắt liền phóng về phía hắn.


' Hồng Tinh giáo không nhận bắt người, giết người thì được' Hồng Trí Tú không chút khách khí tạt cho tên kia một gáo nước lạnh. Triều đình bắt người không phải có binh lính sao, còn đến đây nói hươu nói vượn cái gì.


' Ba vạn lượng ngươi có bắt không?' Thôi Thành Triệt đẩy tờ ngân phiếu đến trước mặt Hồng Trí Tú, ba vạn lượng đối với Hồng Tinh giáo ăn mấy năm còn không hết vậy mà Hồng Trí Tú không thèm liếc mắt tới dù chỉ một cái.


'Không bắt' Hồng Trí Tú dứt khoát trả lời.


'Năm vạn lượng ngươi có bắt không?' Thôi Thành Triệt lại đẩy tiếp một tờ ngân phiếu về phía Hồng Trí Tú.


' Năm. vạn. lượng.hoàng. kim' Hồng Trí Tú chậm rãi buông ra từng chữ.


'Hỗn đản, ngươi đang ăn cướp của bổn vương sao?' Thôi Thành Triệt tức giận đập bàn, chỉ thẳng vào mặt Hồng Trí Tú mà mắng.


' Năm vạn lượng hoàng kim một xu cũng không bớt.' Giá cả chắc như đinh đóng cột thế này thì có kì kèo cũng vô dụng nha.


' Ngươi cho rằng triều đình là kho bạc sao?' Năm vạn lượng hoàng kim đã thực sự chọc giận hắn rồi, nhưng khi nhớ đến gương mặt thanh tú đáng yêu của thiếu niên kia thì ngọn lửa đang cháy phừng phừng trên đỉnh đầu đột nhiên không dập mà tắt. Thôi Thành Triệt hít thở sâu một hơi rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.


' Năm vạn lượng hoàng kim là quá nhiều, ngươi cũng phải nghĩ đến bá tánh nữa chứ' Thôi Thành Triệt cười cầu hòa, tìm mọi cách hạ giá xuống mức thấp nhất có thể.


'Thế ngươi đem ba vạn lượng đi bắt người có nghĩ đến bá tánh không?' Hồng Trí Tú châm chọc nói.


' Này này, ít nhất ngươi cũng nên nghĩ đến tình huynh đệ bao nhiêu năm của chúng ta chứ.'


'Ta quên rồi' Vô tình, thật sự quá vô tình rồi.


' Được, năm vạn lượng hoàng kim thì năm vạn lượng hoàng kim, ngươi mau giúp ta bắt người' Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng, vì người đẹp,Thôi Thành Triệt hắn đành cắn răng đem năm vạn lượng hoàng kim mà cống cho tên kia.


' Thành giao' Hồng Trí Tú mỉm cười phe phẩy cái quạt, thu hoạch quả thật không nhỏ nha.


LýThạc Mân vẫn tiếp tục suy nghĩ " những tên có tiền là vô cùng đáng ghét."

~~

Đình đã trở lại rồi đây~

Có ai nhớ Đình không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top