Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3-Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Giao sơn trang ngày xuất hành đến đại hội võ lâm đã xảy ra một cuộc hỗn loạn như thế này.

'Mẫu thân, chúng ta là đi tham gia Đại hội võ lâm chứ có phải đi du sơn ngoạn thủy đâu, mẫu thân không cần chuẩn bị đồ ăn nhiều như thế này a' Nhị thiếu gia Duẫn Tịnh Thiên nhìn một đống hộp xanh xanh đỏ đỏ chất thành đống trong xe ngựa thì thở dài ca thán. Này cũng quá phô trương đi.

' Tiểu tử thối này không biết gì cả, đây là mẫu thân chuẩn bị cho Tịnh Hàn ăn vặt trên đường' Duẫn phu nhân vừa không ngừng chất đống đồ ăn vào trong xe ngựa vừa nói.

'Trên đường đi cũng có rất nhiều tửu lầu, hà cớ gì phải mang vác một đồng đồ ăn như vậy chứ.' Tứ tiểu thư Duẫn Tịnh Ngọc bĩu môi, lần đầu tiên trong đời đồng tình với Nhị ca của cô.

' Đồ ăn ở ngoài sao bằng đồ tay do chính tay ta làm chứ, hơn nữa Tịnh Hàn không quen ăn đồ ăn bên ngoài đâu' Duẫn phu nhân ngay lập tức cho Duẫn Tịnh Ngọc một chưởng vì cái tội càu nhàu, sau đó lại vui vẻ tiếp tục chuẩn bị đồ đạc cho bảo bối của mình.

'Lần trước đệ ấy đến tửu lâu ở thành Bắc còn khen ở đó làm điểm tâm ngon hơn cả mẫu thân đấy.' Duẫn Tịnh Ngọc không phục làu bàu.

'Ngươi nói cái gì?' Duẫn phu nhân quăng cho Tứ tiểu thư cái liếc mắt khiến nàng ngay lập tức im bặt.

'Mẫu thân mẫu thân' Vừa nhắc bảo bối thì bảo bối lập tức xuất hiện. Duẫn Tịnh Hàn ôm cánh tay của Duẫn phu nhân lắc tới lắc lui, muốn bao nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu đi.

'Làm sao thế Hàn Nhi' Duẫn phu nhân yêu thương giúp y cài lại trâm ngọc trên đầu, rồi ôn nhu hỏi.

'Mẫu thân người chuẩn bị nhiều đồ ăn thế này đi đường thật sự rất bất tiện đó ah' Duẫn Tịnh Hàn vừa nói, các hạ nhân đang ôm một đống hộp thức ăn chuẩn bị chất lên xe ngựa đều ngay lập tức đứng im, động một cái cũng không dám động.Duẫn phu nhân luyến tiếc nhìn đống đồ ăn trên xe ngựa, nhưng bảo bối nói bất tiệc thì chính là bất tiện, đành phải sai hạ nhân vác trở ngược ra.

Duẫn Tịnh Thiên cùng Duẫn Tịnh Ngọc đồng loạt lần đầu tiên trong đời hướng ngón cái về phía Duẫn Tịnh Hàn đang cọ tới cọ lui trong lòng Duẫn phu nhân. Tiểu đệ ngốc ngếch này lâu lâu vẫn có chút hữu dụng nha.

Sau khi đã hành trang xong xuôi, cả đám người Tiêu Giao sơn trang liền giống trống khuya chiên cất tốc lên đường. Cảnh tượng thật quá phô trương, người ngoài đường không hiểu còn tưởng bọn đang đi mãi nghệ nuôi thân cũng nên. Duẫn Tịnh Hàn ngồi trên xe ngựa rất không yên phận, chốc chốc lại thò đầu ra cửa xe bên phải nhìn một chút, chỉ trỏ một hồi lại chuyển sang cửa xe bên trái. Tam tiểu thư Duẫn Tịnh Nhi bình thường rất khó phân tâm cũng bị y làm cho một chữ trong cuốn sách y cũng đọc không nổi, đành chuyển sang qua ngồi kế y, cùng y ngắm cảnh.

" Nếu chỉ đi như thế này thật nhàm chán, hay chúng ta chơi trò gì đi." Nhị thiếu gia Duẫn Tịnh Thiên đề nghị, hiếm khi có cơ hội ức hiếp tiểu tử thối Tịnh Hàn mà không có hai chỗ dựa to lớn ở đây,phải tận dụng triệt để chứ.

" Được nha được nha~" Duẫn Tịnh Hàn vừa nghe đến chơi trò chơi, hai mắt liền sáng lấp lánh mà gật đầu lia lịa.

" Cũng được đó!" Tam tiểu thư và tứ tiểu thư đồng loạt lên tiếng. Chơi một chút giải trí còn hơn ngồi trên xe nhìn tiểu tử kia nháo tới nháo lui.

" Vậy bây giờ chúng ta chơi trò gì?" Duẫn Tịnh Hàn ngồi xếp bằng xuống sàn xe,chuẩn bị mốc túi tiền mà Duẫn phu nhân vừa cho ban nãy để sát phạt cùng huynh đệ tỉ muội.

" Chơi đổ xí ngầu đi." Duẫn Tịnh Ngọc đề nghị.

" Được, được" Duẫn Tịnh Thiên vừa lôi bộ xí ngầu không biết chuẩn bị từ lúc nào ra. Cùng ngồi xếp bằng xuống sàn xe, bắt đầu lắc xí ngầu. " Luật chơi đơn giản thế này, ai lắc ra số lớn nhất thì người đó thắng."

" Cược cái gì bây giờ?" Duẫn Tịnh Nhi đẩy túi tiền nho nhỏ trở lại vào tay Duẫn Tịnh Hàn vừa nói, cược tiền thì chán lắm.

" Thế này đi, chúng ta mỗi người đổ ba lần, ai đổ thấp nhất hai hoặc ba lần thì sẽ phạt." Duẫn Tịnh Ngọc không hiểu sao vẻ mặt của nhị ca lúc đó rất là gian xảo nha.

" Phạt thế nào a~? " Duẫn Tịnh Hàn ngây thơ hỏi.

" Phạt xuống xe, trước bàn dân thiên hạ múa một hí khúc." Nếu Duẫn Tịnh Thiên biết kết cục của mình thế nào thì ngay lúc này hắn đã không dại dột đưa ra điều kiện ngu ngốc đó.

" Được nha~" Duẫn Tịnh Ngọc âm thầm cười. Cơ hội tới rồi, thật sự tới rồi.

Thế là bốn người cùng nhau chụm đầu vào lắc xí ngầu.

Lần đầu lắc.

Duẫn Tịnh Thiên: nhất nhất nhị

Duẫn Tịnh Ngọc: nhất nhị nhị

Duẫn Tịnh Nhi: nhị lục ngũ

Duẫn Tịnh Hàn: bát bát bát

Duẫn Tịnh Thiên nụ cười cứng ngắc nhìn ba con bát nằm chỏng chơ trên sàn xe. Trong lòng tự nhủ là do tiểu tử kia may mắn thôi.

Lần thứ hai lắc.

Duẫn Tịnh Thiên: nhất nhị nhị

Duẫn Tịnh Ngọc: nhị nhị nhị

Duẫn Tịnh Nhi: lục lục bát

Duẫn Tịnh Hàn: bát bát bát

Khóe miệng Duẫn Tịnh Thiên và Duẫn Thị Ngọc giật giật.

Lần thứ ba lắc.

Duẫn Tịnh Thiên: nhất nhất nhất

Duẫn Tịnh Ngọc: nhất nhất nhất

Duẫn Tịnh Nhị: lục thất thất

Duẫn Tịnh Hàn: bát bát bát.

Duẫn Tịnh Thiên mặt đã chuyển xanh. Không thể nào, tiểu tử kia khí vận sao lại tốt đến như vậy, cả ba lần đổ đều ra bát bát bát, không phải gian lận đấy chứ.

Duẫn Thị Nhi nhìn nhị ca mình thần hồn bát đảo dán mắt chằm chằm lên ba cục xí ngầu thì che miệng cười thầm. Từ đầu nàng đã biết Tịnh Thiên và Tịnh Ngọc cố ý mượn trò chơi này để bắt nạt Hàn nhi, nhưng có lẽ hai đứa kia không biết, Duẫn Tịnh Hàn có biệt danh là " Tiểu Bát" bởi vì từ nhỏ tiểu tử này chơi lắc xí ngầu bao giờ cũng ra ba con bát. Lần trước ở tửu lầu thành Bắc Tịnh Hàn còn ăn sạch tiền của chưởng quầy và đám lâu la quan phủ khi bọn chúng cho rằng Tịnh Hàn ngốc ngếch nên dễ dụ. Thật ra tiểu tử này rất thông minh, loại thông minh bẩm sinh không cần thông qua thi sách . Nàng đã âm thầm theo dõi một thời gian thật lâu và có thể khẳng định rằng, đệ đệ bình thường hi hi ha ha thích làm nũng của Tiêu Giao Sơn Trang này là cực kỳ thông minh.

Thế là dù không tình nguyện nhưng nam tử hán đại trượng phu đã có sức chơi thì sẽ có sức chịu, khi xe ngựa ra đến cổng thành Nam, Duẫn Tịnh Thiên liền hùng hùng hổ hổ đi đến giữa đường, hít một hơi thật mạnh, bung quạt bắt đầu múa hí khúc.

Duẫn Tịnh Hàn cùng hai tỷ tỷ ló đầu ra khỏi xe ngựa xem Nhị ca mình ở giữa đường làm trò cho cười cho thiên hạ thì cười khoái chí đến hai mắt đều híp thành một đường.

Duẫn Tịnh Ngọc nhìn tên tiểu tử thối đang đắc ý cười ngã lăn ra sàn xe kia rồi nhìn lại Nhị ca mặt đỏ như quả cà chua đang múa hí khúc giữa chợ thì thở dài. Quả là người tính không bằng trời tính. Nhị ca, vất cả cho hyung rồi.

.....

Khi đó, tại Hồng Tinh giáo.

" Không giống, mắt phải nhỏ hơn tí nữa." Thôi Thành Triệt nhìn tới nhìn lui bức tranh trước mặt, chậc chậc lưỡi hai cái rồi thả lại xuống bàn nói.

" Con mẹ nó, là bức tranh thứ mười rồi ngươi còn bảo không giống?" Hồng Trí Tú tức giận đập bàn, chỉ thẳng mặt Thôi Thành Triệt mà mắng. Bình thường sức chịu đựng của hắn rất tốt nhưng không hiểu sao mỗi khi ở chung một chỗ với tên hoàng đế suốt ngày rãnh rỗi sinh nông nổi kia lại dễ dàng bạo phát, muốn đánh người.

" Không giống, tiểu mỹ nhân mắt không to như thế, phải vẽ nhỏ hơn một chút nữa." Thôi Thành Triệt chỉ bức tranh rồi dùng tay chỉ lên mắt mình diễn tả.

" Mười bức đều y chang nhau, cái thì ngươi bảo môi phải hồng thêm tí nữa, cái thì ngươi bảo lông mi phải dài thêm tí nữa, con mẹ nó ngươi là đang muốn sinh chuyện với ta phải không?" Hồng Trí Tú cố nuốt xuống xúc động muốn đập cái nghiêng mực vào mặt Thôi Thành Triệt, nói.

" Ta thề đây là lần cuối, ngươi chỉ cần vẽ mắt nhỏ lại một tí nữa là sẽ giống." Thôi Thành Triệt nhận thấy người kia đằng đằng sát khí liền thu lại bộ mặt giễu cợt, nghiêm túc nói.

" Được rồi, đây là bức cuối cùng, ngươi nhớ đó.' Hồng Trí Tú buông nghiên mực trên tay xuống, sửa sang lại ống tay áo, chấm chấm mực, bắt đầu vẽ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top