Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tư Truy, con đang giữ vật gì?"

Lam Tư Truy bối rối lấy tà áo che đi thứ mà cậu đang mang trên tay. Cậu nhìn xuống sàn nhà, ngập ngừng không muốn trả lời. Thấy được sự lúng túng trên khuôn mặt người đối diện, Lam Vong Cơ lấy ra một chiếc khăn tay trắng muốt, ôn nhu lau đi những vết bẩn trên mặt thằng bé.

"Trở lại nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nói về chuyện này ngày mai." Lam Vong Cơ nói trước khi thiếu niên vội vã chạy khỏi căn nhà.

"Thiên Tử tiếu..." Lam Vong Cơ im lặng đánh giá hũ rượu trước mắt, vật mà nhi tử hắn đã trộm mang vào đây. Lam Tư Truy chưa bao giờ vi phạm gia quy, nên đây hẳn là điều gì đả kích thẳng bé lớn lắm thì nó mới bồng bột như vậy.

Màn đêm dần buông xuống Cô Tô, Lam Vong Cơ cũng đã trở về đến Tĩnh thất. Nhiều đêm không ngủ trước đó đã làm hắn rất nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.

Nguỵ Anh!

Lam Vong Cơ thức dậy ngay khi tiếng chuông báo đầu tiên kịp kêu lên. Sau khi làm xong những việc cần thiết vào buổi sáng, Lam Vong Cơ băng qua bãi cỏ nuôi thỏ để đến nhà ăn của Lam gia. Mọi người vẫn có mặt đông đủ, và cả Lam Tư Truy cũng thế. Tuy nhiên, thằng bé rất im lặng và trông có vẻ rất đau khổ vì lý do nào đó.

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ chào người bên cạnh khi y bước vào nhà ăn với một nụ cười ấm áp như thường lệ.

"Vong Cơ." Lam Hi Thần gật đầu, trong lòng thầm để ý khuôn mặt kì quái của đệ đê mình.

"..."

"Có chuyện gì sao, Vong Cơ?" Lam Hi Thần ngồi xuống, cất tiếng hỏi.

"Tư Truy."

Lam Hi Thần nhìn sang thiếu niên ở phía xa rồi nhận ra hôm nay Tư Truy đúng là u ám hơn mọi ngày. Y thấy phòng vệ trong lòng mình như đang lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng y vẫn mỉm cười mà đáp lại.

"Ta chắc rằng Tư Truy chỉ đang không khoẻ thôi. Cuộc săn đêm hôm qua gặp phải khó khăn nhiều lắm."

"Huynh trưởng."

"Ừ?"

"...Huynh đang nói dối ta." Vẻ ngoài gượng gạo trước đó ngay lập tức hoàn toàn sụp xuống, để lại một nét bi thương không cách nào che giấu trên mặt Lam Hi Thần.

Lam Vong Cơ không tài nào hiểu nổi điều gì đã khiến huynh trưởng của mình phải lộ ra biểu cảm đó, nhưng có thứ gì đó trong hắn đã ngăn sự tò mò của hắn lại khi câu trả lời cho việc ấy dường như sẽ đau đớn hơn gấp bội phần.

Lam Hi Thần không nói gì nữa, và Lam Vong Cơ cũng cứ thế im lặng.

Rốt cuộc y phải làm thế nào, mới có thể vùi lấp đi được nỗi đau dai dẳng của đệ đệ mình?

Lam Vong Cơ nghiêm chỉnh ngồi phê duyệt bài kiểm tra của bọn hậu bối trong Tàng thư các trước khi hắn giật mình vì tiếng quát ầm ĩ bên ngoài.

Một hình phạt khác. Dành cho Lam Cảnh Nghi.

Lam Vong Cơ lắng nghe một lúc và nhận ra đó là giọng của Lam Khải Nhân, trong lòng thầm chắc rằng có thể thằng bé sẽ phải chịu gấp đôi so với hậu quả của những gì nó gây ra. May cho Lam Cảnh Nghi vì cho đến khi Lam Vong Cơ tới nơi thì tiếng quát tháo đã giảm âm lượng đi rất nhiều.

Ở một góc bãi cỏ, Lam Cảnh Nghi đang ngồi cùng Lam Tư Truy. Những cục lông mềm mại đang vây thành vòng tròn quanh hai thiếu niên bạch y, một vài con còn cố gắng cọ cọ vào người Lam Tư Truy như đang cố an ủi cậu.

"Tư Truy, làm ơn đừng khóc nữa..."

Bước chân Lam Vong Cơ như khựng lại khi hắn nghe thấy điều đó. Chuyện gì đã xảy ra? Việc huynh trưởng kể về buổi săn đêm tối qua ùa về trong trí nhớ của hắn, cũng như việc nhìn thấy Tư Truy thê thảm thế nào vào khi đó. Thằng bé bị thương sao?

"...T-Ta...muốn người trở về..."

Muốn ai trở về cơ?

Trước khi Lam Vong Cơ kịp chạy đến chỗ nhi tử của mình để dỗ dành thằng bé, thì Lam Cảnh Nghi đã nhanh miệng làm điều đó trước. Nó đặt đầu Tư Truy lên vai mình và nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu.

"Đừng khóc. Nguỵ tiền bối sẽ rất buồn nếu thấy ngươi thế này đấy."

Nguỵ tiền bối là ai?

Nghe thấy động tĩnh, Lam Vong Cơ lập tức quay người lại và thấy Lam Hi Thần đã lặng lẽ đứng sau từ bao giờ, nét mặt vẫn nhuốm đậm thần sắc y như vào buổi sớm.

"Đi với ta, Vong Cơ." Lam Vong Cơ rảo bước đi theo huynh trưởng mình, trong đầu tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp thích hợp.

---

Hàn thất vẫn bừng sáng và tĩnh mịch, giống hệt chủ nhân của nó. Khắp nơi đều được bày biện những món đồ trang trí lớn nhỏ, hầu hết đều là quà từ các môn sinh và tông chủ khác, chỉ có một số ít là Lam Hi Thần tự tay mua về.

Cô Tô song bích đang đứng chổng ngược bằng một tay, để cho khí huyết lưu thông chạy thẳng lên não. Sau một hồi im lặng, Lam Vong Cơ lên tiếng trước.

"Huynh trưởng."

"Ta ổn, Vong Cơ." Là đệ, người mà ta đang vô cùng lo lắng.

"Vong Cơ, đệ thấy trong người thế nào? Kim đan có còn vấn đề gì không?"

"Mn."

"Vậy thì ta yên tâm rồi. Nhưng còn ký ức của đệ thì sao? Đệ nhớ được mọi thứ chứ?"

"Mn."

"Ta thấy rồi. Đệ cũng không cần lo nghĩ nhiều đâu. Ta cũng chỉ mong đệ sẽ dần nhớ lại mọi thứ vào đúng lúc." Vì ta chỉ có thể an ủi được phần nào nỗi thống khổ mà đệ sẽ phải chịu thôi.

Hai người lại im lặng một lúc nữa, trước khi Lam Hi Thần lại lên tiếng.

"Vong Cơ, đệ có nhớ mọi thứ trước khi mình bị thương không?"

"Mn."

"Đệ có biết chuyện gì đã xảy ra với mình không?"

"Mn." Lam Vong Cơ chần chừ đáp lại.

"...Ta cũng không bất ngờ lắm. Vong Cơ này, có kẻ đã nguyền rủa đệ."

"..."

"Lời nguyền ấy dùng oán khí để tồn tại, xé rách cơ thể đệ từ sâu thẳm bên trong."

"..."

"Đệ có biết nếu đặt số oán khí đó lẫn với linh lực thuần tuý thì sẽ có hậu quả gì không?"

"Mn."

"Đúng. Nó sẽ biến thành một loại kịch độc, ăn mòn và phá huỷ Kim đan của đệ một cách từ từ và đau đớn nhất."

Chỉ riêng việc nhắc lại tai nạn kinh hoàng đó đã đủ khổ sở cho Lam Hi Thần. Đối với người tu tiên, Kim đan là một vật tối quan trọng để giúp họ sống sót. Nếu không có nó, họ sẽ chỉ là những kẻ tàn phế vô dụng mà thôi.

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ nói, kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"...Được rồi. Đệ có nhớ mình đã thấy khoẻ hơn rất nhiều không?"

"Ân. Do dược liệu."

"Đúng. Loại thuốc đó được chế ra theo một cách vô cùng đặc biệt, nó được nghiền từ kim ty."

*) Kim ty: Sợi tơ vàng

"..."

"Nó chính là một giải pháp tạm thời, một lá chắn để bảo vệ Kim đan của đệ."

Kim đan trong người hắn đúng thật là đang được nhiều sợi tơ vàng óng bao quanh chặt chẽ, làm thành một lớp màng chắn oán khí xâm nhập. Mỗi khi người tu tiên bị oán khí nhập thể, họ đều phải cử hành nghi lễ thanh tẩy. Nhiều lúc thì thứ năng lượng đen đó sẽ biến mất cùng với cả thứ mang nó đến, nhưng lời nguyền thì lại khác hẳn khi nó có tác dụng lên cả kẻ ếm bùa và nạn nhân. Kể cả khi một trong hai bên có chết mất xác đi nữa, thì người còn lại vẫn sẽ phải sống với thứ gông xiềng đó đến hết đời.

"Kim đan giờ đã an toàn, nhưng thân thể của đệ thì không..."

Lam Hi Thần chậm rãi ngồi xuống, ra hiệu cho người bên cạnh làm giống thế. Lam Vong Cơ cũng ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi xuống.

Tĩnh thất và Hàn thất được đặt đối diện nhau. Tĩnh thất ở gần biệt viện, còn Hàn thất thì lại ở gần suối nước lạnh hơn.

Hai người họ cứ thế ngồi mà không ai nói thêm lời nào, an tĩnh lắng nghe tiếng nước bắn lên tung toé từ phía xa, có ai đó vừa vào suối nước lạnh. Làn gió thổi qua vẫn có chút lạnh, y hệt như cảm xúc của hai hai huynh đệ họ lúc này.

Lam Vong Cơ muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, vì bản thân hắn không thể cảm nhận được chút oán khí nào còn sót lại trong cơ thể mình, hay cũng có nghĩa là bệnh của hắn đã khỏi. Nhưng làm sao họ chữa được? Làm cách nào họ phá bỏ được lời nguyền? Họ đã tìm ra kẻ hạ chú sao?

Tuy nhiên, câu trả lời lại là thứ Lam Vong Cơ ít mong muốn nghe thấy nhất trong cả quãng đời của mình.

"...Thuật Canh Huấn đã được dùng để chữa cho đệ." Lam Hi Thần trả lời với một nụ cười buồn.

Lam Vong Cơ mở to mắt ngạc nhiên khi nghe thấy thông tin đó. Thuật Canh Huấn đồng nghĩa với việc mọi oán khí đang tích tụ trong cơ thể hắn sẽ bị đổi sang một chủ thể mới, còn hắn sẽ được hoàn toàn thay da đổi thịt, thành công thoát khỏi mọi tổn hại mà lời nguyền gây ra. Kĩ thuật này yêu cầu một lượng cực lớn linh lực và một chủ thể khác – một nạn nhân.

Lam Vong Cơ không biết liệu mình nên cảm thấy gì bây giờ. Cả quãng thời gian hắn tồn tại trên đời, điều duy nhất hắn muốn làm là bảo vệ mọi người, rồi sống một cách chính trực ngay thẳng. Vậy mà giờ đây, hắn lại sống sót nhờ sự trả giá của người nào đó.

"...Ai?"

Ít nhất thì hắn cũng nên biết được danh tự người đã cứu mình, hay nói đúng hơn là hi sinh bản thân cho mình.

"T-Ta đã hứa không bao giờ được để đệ biết về việc này...nên ta không thể nói thêm gì được." Nếu như đệ nhớ ra y bây giờ, thì đệ sẽ tan vỡ. Đó là điều cuối cùng mà y mong muốn.

"..."

Lam Vong Cơ xin phép cáo từ và bước ra khỏi Hàn thất. Hắn nhanh chân đi đến suối nước lạnh rồi đắm mình trong đó trước khi sự xúc động mãnh liệt này chiếm lấy đầu óc hắn. Xa xa về phía trước, Lam Vong Cơ nhìn thấy bóng dáng ai đó. Hắn đi lại gần, và phát hiện ra đó là hài tử của mình, đang đứng yên không tiếng động. Hai mắt cậu nhắm nghiền, trong khi những giọt nước mắt lại không ngừng rơi trên gò má trắng nõn.

Thằng bé lại khóc!

Trên bờ đá gần đó đặt một hũ Thiên Tử tiếu, bên cạnh y phục của Lam Tư Truy. Lam Vong Cơ muốn an ủi nhi tử của mình nhưng đã sớm hiểu rằng thằng bé sẽ từ chối kể cho mình nghe lý do, nên hắn thấy tốt hơn nếu để Tư Truy giải toả một mình.

"A cha..."

Lam Vong Cơ cứng người lại, Tư Truy vừa gọi hắn là a cha? Hắn luôn nghe thấy thằng bé gọi mình là phụ thân, còn giờ thì sao? Đứng quan sát thêm một lúc nữa, Lam Vong Cơ nhận ra đó không phải là dành cho mình, mà là một người khác. Một người hắn không thể nhớ ra.

"Làm sao người có thể ưa thích thứ nước đắng nghét thế này được nhỉ, a cha?" Lam Tư Truy uống một hớp Thiên Tử tiếu, cay đắng nói.

"Người luôn bảo con phải thử qua nó một lần, và con chẳng thích nó gì cả." Lam Tư Truy nhìn chằm chằm vào hũ rượu. Cậu thấy cô độc, Vân Thâm Bất Tri Xứ đang làm cậu nghẹt thở với sự im ắng kinh khủng này. Cậu cần nghe thấy giọng nói của a cha, tiếng cười của y, tiếng mắng của y và cả những lời khen của y nữa.

Không thể chịu đựng được những cảm xúc cứ lần lượt trỗi dậy, Lam Tư Truy dứt khoát bước lên bờ, mặc y phục đàng hoàng rồi tiến về phía cổng. Lam Vong Cơ thấy có điều lạ, nên hắn bắt đầu im lặng theo chân nhi tử mình ở một khoảng cách phù hợp.

Đi xuyên qua những khu chợ đông đúc, qua những rặng cây xanh mướt của Cô Tô, Lam Tư Truy chỉ dừng chân khi đến được nơi mình muốn đến.

Lam Vong Cơ nhíu mày, thái độ rõ ràng không đồng ý với địa điểm này.

"Loạn Táng Cương..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top