Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môn sinh Lam gia vây thành một đám đông bên ngoài tường đá, làm xáo trộn không gian yên tĩnh thường ngày nơi đâu bằng những tiếng xì xào bàn tán không ngớt. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào bia đá khắc gia quy trước cổng, nơi từng có hơn 4000 điều được tỉ mẩn ghi xuống. Thế nhưng bây giờ, số lượng điều luật lại giảm xuống còn có 2300 cái.

Các môn sinh không biết họ nên vui hay buồn, nhưng có một điều chắc chắn hơn cả là Lam Khải nhân và các tiền bối Lam gia thì không hài lòng chút nào. Lam Hi Thần đã tự mình quyết định việc thay đổi này và thậm chí còn không đến hỏi ý kiến của bất kì ai trong họ, cơ bản vì chính y đã biết rõ họ sẽ không đời nào đồng ý.

Có một điều luật đặc biệt đang gây sóng gió ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng Lam Hi Thần cũng nhắm mắt bỏ qua những lời bàn tán xung quan nó. Gia quy "Nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện bị cấm trong Vân Thâm Bất Tri Xứ." đã được thay thế bằng "Hành lễ với Nguỵ Vô Tiện bằng tất cả sự kính trọng của mình hàng ngày."

"Ngươi có thấy cái đó không?" Nguỵ Vô Tiện cười lớn khi y nghe tin về điều luật mới nhất được thêm vào.

"Nguỵ tiền bối!" Lam Tư Truy không kìm được sự phấn khởi của mình khi gặp lại cả hai vị phụ thân một lần nữa. Môn sinh xung quanh cũng cúi đầu chào họ, hai người vừa quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ sau chuyến thăm xuống trấn của mình. Cả hai đã đồng ý với nhau là cần đi mua thêm đồ trang trí cho lễ hội Khổng Minh trong vài ngày nữa.

Nguỵ Vô Tiện chào lại tất cả bọn tiểu bối với một nét mặt rạng rỡ, rạng rỡ đến mức các môn sinh có thể hiểu ngay là y lại đang âm mưu làm chuyện nào đó.

"Giang tông chủ rất hài lòng về những chuyến săn đêm của các ngươi gần đây." Nguỵ Vô Tiện cất lời khen ngợi và đi tiếp về phía trước. "Y còn nói y muốn tự mình huấn luyện thêm, các ngươi có ý kiến gì không?" Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, y vui vẻ nói.

Tiếng kêu ngạc nhiên rất nhanh đã được nghe thấy.

Tam độc Thánh thủ tự mình huấn luyện bọn họ sao?

"N-Nguỵ tiền bối...chúng ta rất vinh hạnh nhưng chúng ta p-phải đi giám sát xung quanh và chuẩn bị cho hôn lễ." Lam Cảnh Nghi lắp bắp. Thế rồi, từng môn sinh cũng theo chân lần lượt chạy biến như vừa gặp phải quỷ.

"Hahaha! Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi thấy không?!" Nguỵ Vô Tiện cười đến gập cả bụng xuống trước gương mặt sợ hãi của bọn hậu bối. Trêu đùa những gương mặt ngây thơ đó bao giờ cũng là việc thú vị nhất.

"Ân." Lam Vong Cơ ôn nhu đáp lại bằng chất giọng trầm khàn êm tai của mình.

"Lam Trạm, nhìn kìa!" Đưa ống tay áo lau đi nước mắt vì cười quá nhiều, Nguỵ Vô Tiện chỉ tay vào tảng đá gia quy. Y thấy thật may mắn vì họ đã không sửa cái luật "Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm cẩu." đi. Kim Lăng không quá mãn nguyện với việc đó ban đầu, nhưng dần dà thằng bé cũng chấp nhận vì nó cũng hiểu điều đó là để tốt cho Nguỵ cữu cữu của mình.

Và càng may hơn đó là, điều luật "Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm sủng vật." đã được loại bỏ.

"Vậy bây giờ, kể cả Tiểu Bình Quả của ta cũng có thể tự do chơi đùa với lũ thỏ của ngươi rồi." Nguỵ Vô Tiện khoanh tay trước ngược, tông giọng tràn đầy thoả mãn với những gia quy mới. Ta có lẽ phải đi cảm tạ Trạch Vu quân sau mới được.

Y không thể nghĩ rằng thứ gì có thể tốt hơn bộ gia quy bây giờ nữa, vì ít nhất chúng còn có lý hơn hồi xưa. Mấy thứ như "Cấm khóc, cấm cười lớn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ." thật kinh khủng. Chắc chỉ có ông Trời mới hiểu những môn sinh đó đã sống sót ở đây như thế nào.

"A Anh, đi thôi." Lam Vong Cơ dẫn tay người sắp-thành-nương-tử-lần-nữa của mình về Tĩnh thất. Đã một tuần trôi qua từ khi hắn dẫn Nguỵ Vô Tiện về Lam gia, và những ngày này có thể nói là Nguỵ Vô Tiện được cưng chiều đến độ sắp hư luôn rồi.

Các môn sinh ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên vì họ đều nghĩ rằng mình sẽ không thể gặp lại Nguỵ tiền bối lần nữa, nhưng trong thâm tâm mọi người đều cầu nguyện rằng người có thể trở về. Vân Thâm Bất Tri Xứ mà thiếu vắng Nguỵ Vô Tiện thì sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.

Lam Tư Truy khóc đến quên cả trời đất khi thấy hai người, thằng bé nhào vào ôm họ chặt cứng và còn từ chối bỏ ra.

Lam Hi Thần rất vui khi nghe rằng ký ức của Lam Vong Cơ đã trở lại, dù y vẫn thấy tội lỗi không thôi khi chứng kiến đệ đệ của mình rơi lệ một cách đau khổ, và nói với mình rằng bản thân đã làm tổn thương Nguỵ Vô Tiện đến nhường nào. Lam Hi Thần vì thế, tự nhủ với mình rằng việc sửa đổi gia quy sẽ làm vơi đi phần nào sự hối hận của đệ đệ ruột thịt. Chắc hẳn những bậc tổ tiên của Lam gia sẽ nguyền rủa y cho mà xem, nhưng đệ đệ y so với gia quy, đương nhiên là quan trọng gấp bội lần.

Lam Khải Nhân cũng hài lòng khi nghe tin vui về đứa cháu của mình, nhưng câu tiếp theo của Lam Vong Cơ lại làm ông phải nghĩ lại.

"Thúc phụ, ta muốn cưới Nguỵ Anh trước sự chứng giám của tổ tiên Lam gia, vào lễ hội Khổng Minh sắp tới."

Lam Vong Cơ biết rõ mình muốn làm gì. Điều đó là để tất cả những kẻ đã bàn tán ra vào với hôn lễ của họ trước đó phải im miệng.

Lam Khải Nhân nổi cơn thịnh nộ với cả hai đứa cháu của mình và thậm chí còn đùng đùng đổ lỗi cho Nguỵ Vô Tiện vì điều đó. Thế nên, Lam Hi Thần mới làm ra cái điều luật "Hành lễ với Nguỵ Vô Tiện bằng tất cả sự kính trọng của mình hàng ngày."

Một Vân Thâm Bất Tri Xứ cứng nhắc đang dần thay da đổi thịt để trở nên tốt hơn, nên cũng chẳng có nhiều người phàn nàn về việc ấy.

---

"Chúc mừng hôn lễ nhé, một lần nữa."

Nguỵ Vô Tiện đang chơi đùa với lũ thỏ trên bãi cỏ, thực ra là đang nghĩ xem con nào phì nhất để cho vào bữa tối của mình khi Giang Trừng đến thăm và làm lệch dòng suy nghĩ của y.

"Ngươi đến đấy à Giang Trừng? Hahaha, vì sao thế? Ngươi vẫn còn thấy cay vì mình vẫn là cẩu độc thân à?" Nguỵ Vô Tiện choàng tay qua vai sư đệ mình, cười cười hỏi.

"Im đi!" Giang Trừng cộc cằn mắng một tiếng, nhưng cũng không đẩy sư huynh của mình ra chỗ khác.

"Giang Trừng, có rất nhiều cô nương tuyệt vời ngay tại Vân Thâm Bất Tri Xứ này đấy. Ngươi có muốn ta làm mối cho ngươi không hả?"

"Chậc. Ngươi chỉ cần chú tâm vào cái hôn lễ của ngươi thôi."

"Gì cơ? Ngươi không muốn cô nương nào à...vậy thì ta sẽ tìm một nam tu nào đó ~"

"Nguỵ Vô Tiện!"

"Hahaha lỗi của ta, lỗi của ta. Đừng sinh khí nhé A Trừng."

Nguỵ Vô Tiện đưa một con thỏ trắng muốt đặt lên đùi đệ đệ mình bên cạnh. Giang Vãn Ngâm có thể trông thật hung thần ác sát, nhưng Nguỵ Vô Tiện biết là hắn vẫn luôn mềm lòng trước những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh thế này. Không biết Tu chân giới sẽ nghĩ sao nếu như họ biết rằng Tam độc Thánh thủ lừng lẫy lại có thể dễ dàng gục ngã trước những sủng vật khả ái thế này?

Vuốt nhẹ chỏm lông bên cạnh tai con thỏ, Giang Trừng ngập ngừng lên tiếng hỏi.

"T-Thế nó sao rồi...?"

Chỉ cần nghĩ đến việc này đã đủ làm hắn thấy đau đớn, chứ chưa nói gì đến việc bàn luận về nó. Sư huynh hắn lần thứ nhất từ bỏ Kim đan của mình vì hắn, và rồi sau khi kết được một cái mới thì lại móc nó ra đưa cho phu quân của mình. Nguỵ Vô Tiện luôn gạt việc này ra sau bằng cách bông đùa, ví như ta được sinh ra để tu quỷ đạo đấy chứ. Nhưng khi nhớ lại về việc y vẫn luôn tự hào về thanh kiếm của mình thời niên thiếu, Giang Trừng vẫn luôn thấy tội lỗi và đau buồn đến độ không thể che giấu được.

Thấy được sự chần chừ trong lời nói của người bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện nhanh miệng hồi đáp.

"À, ngươi nói lời nguyền đó sao?"

Nguỵ Vô Tiện nới lỏng cổ áo để Giang Trừng nhìn thấy dấu vết bị hạ chú đang mờ dần. Y đã ếm một loại bùa lên nó để Lam Vong Cơ không thấy được.

"Nó đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều rồi. Lam Trạm đang đàn Thanh Tâm âm cho ta hàng ngày."

"Còn kẻ hạ chú thì sao?"

"Hắn chết rồi. Ta chôn hắn cạnh mộ mẫu thân của mình, như nguyện vọng cuối cùng của hắn."

"...Ta hiểu. Nhưng ngươi sẽ hoàn toàn hồi phục bằng cách nào?"

"Ừ thì có lẽ ta phải uống lại rượu Tửu quỷ đó một lần nữa hehehe."

"Không biết xấu hổ! Ngươi lại nghĩ đến việc uống rượu!"

Giang Trừng bất lực lắc đầu, sư huynh của hắn trời sinh đã rất giỏi việc giấu tiệt đi cảm xúc thật của mình. Ai mà biết phải trải qua bao nhiêu năm nữa mới tìm ra được tung tích của Tửu quỷ cơ chứ? Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và cả Giang Trưng đã phái rất nhiều môn sinh đi tìm Tửu quỷ mà không thông báo cho Nguỵ Vô Tiện biết, đó là thứ duy nhất họ có thể làm cho y bây giờ.

"Cảm ơn, A Trừng, vì đã đến thăm ta khi ở Loạn Táng Cương." Nguỵ Vô Tiện chân thành nói. Chỉ bởi vì hoàn cảnh bắt buộc nên y mới phải sống ở bãi tha ma đó, chứ y đâu có thích thú gì nơi đó đâu. Rời khỏi một nơi giàu có đầy đủ như Lam gia để đến cuộc sống nghèo nàn khổ sở ấy yêu cầu một nguồn động lực vô cùng lớn để không phàn nàn trách móc đấy.

"Chứ ngươi muốn ta làm gì? Vì ngươi đã từ chối đến Liên Hoa Ổ, nhớ không?" Giang Trừng, trái lại, lại là người cằn nhằn nhiều nhất. Khi Lam Hi Thần nói cho hắn về việc Nguỵ Vô Tiện phẫu đan, hắn ban đầu đã muốn phản đối nhưng rồi hắn lại dừng lại, khi nghĩ rằng mình không có quyền gì để ngăn cản việc đó.

Nhưng thứ thật sự khiến hắn tức điên là khi Nguỵ Vô Tiện bảo rằng y sẽ sống ở bãi tha ma và Lam Hi Thần cũng đồng ý, cả hai bọn họ nói rằng mình muốn chờ Lam Vong Cơ hồi phục trí nhớ một cách từ từ.

Giang Trừng gần như đã dẫn cả đội quân đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, chửi rủa người nhà Lam gia vì sự đạo đức giả của bọn họ. Không ai dám nói bất kì điều gì vì nếu có, thì có lẽ kẻ đó sẽ hứng chịu cơn giận dữ của Tử điện cùng chủ nhân của nó.

Nguỵ Vô Tiện phải ngồi xuống giảng giải cho Giang Trừng rất lâu, hắn mới bình tĩnh lại được.

"Lời nguyền không thể bị khống chế vào lúc đó, ta không thể làm ai bị tổn thương vì nó nữa." Nguỵ Vô Tiện chạm tay vào dấu ấn hạ chú, nhẹ giọng lên tiếng.

"A Lăng rất hào hứng vì hôn lễ của ngươi đấy. Thằng bé muốn mình trông bảnh bao nhất có thể khi đó." Giang Trừng quyết định đổi chủ đề, chính bản thân hắn không muốn nhớ lại về những ngày tháng mệt mỏi ấy và chắc hẳn Nguỵ Vô Tiện cũng vậy. Y có thể sống sót là nhờ Quỷ đạo thuật pháp, nhưng nó ảnh hưởng thân thể và tâm tính của y rất nhiều. Từ trước đến nay đều không có ngoại lệ, và Nguỵ Vô Tiện hiện giờ cũng không phải.

Ít nhất thì y được Lam Vong Cơ gắt gao bảo vệ trước mọi hiểm nguy tiềm tàng. Lam Vong Cơ thậm chí đã hứa rằng mình sẽ tìm cách để Nguỵ Vô Tiện kết đan lần nữa, hoặc trói buộc chính Kim đan của bản thân với y.

"Hahaha tiểu quỷ đó chẳng buông tha ta một giây nào cả, kể từ đi ta trở về nhà."

"Cữu cữu!" Tiếng hét phấn khích của vị tông chủ trẻ tuổi vọng lại từ xa.

"Vừa nhắc là đến ngay." Nguỵ Vô Tiện mỉm cười.

"Có chuyện gì thế A Lăng?" Giang Trừng khó hiểu lên tiếng.

"Lam tông chủ cần người có mặt. Ngài ấy muốn nói chuyện về việc hôn lễ sắp tới."

"Được rồi, báo lại là ta sẽ đến sớm thôi."

"Vậy A Lăng thế nào rồi? Phù rể của ta?" Nguỵ Vô Tiện đùa đùa hỏi.

"Con thực sự sẽ được làm phù rể của người sao?" Kim Lăng hào hứng đáp.

"Đương nhiên rồi. Nếu không phải con thì còn ai phù hợp hơn nữa chứ?"

"Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau, A Lăng. Giờ thì đi truyền tin cho ta đi." Giang Trừng phẩy phẩy tay.

"Ân! Đừng quên nhé đại cữu cữu, người hứa rồi đấy!"

"Hahaha! Được rồi được rồi."

Giang Trừng cũng đứng dậy chỉnh lại y phục để chuẩn bị đi. Hắn nhìn xuống Nguỵ Vô Tiện rồi ôn hoà nói.

"Chúc mừng. Ta mong rằng lần này ngươi sẽ thực sự tìm được hạnh phúc của đời mình." Đó thực sự là những lời hắn luôn muốn nói với sư huynh mình.

"Mn. Cảm ơn đệ, A Trừng." Nguỵ Vô Tiện đáp lại, khoé môi cong lên thành một nụ cười thoả mãn.

---

Không gian Tĩnh thất mờ mờ sáng từ những ánh nến mờ ảo giữa đêm đen, nơi đôi thần tiên quyến lữ dựa vào hơi ấm của nhau cùng chìm vào giấc nồng.

Lễ hội Khổng Minh đã tới, mọi gia tộc của Tu chân giới đều tổ chức những buổi thả đèn đầy lung linh rực rỡ. Họ cầu nguyện cho linh hồn của những người đã khuất, thắp lên nén tâm nhang, cùng nhau đọc lại gia quy rồi lại cùng nhau vái lạy trong từ đường.

Nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ hôm nay lại càng đông vui nhộn nhịp hơn cả, khi được chứng kiến hôn sự đặc biệt của hai người nam nhân đại danh đỉnh đỉnh trong thiên hạ. Mối tình tuyệt đẹp của bọn họ, được hết thảy trời đất và con người chứng kiến.

Nhất bái thiên địa, nhị bái thiên đường, phu thê giao bái.

Khi hai trái tim dường như chung một nhịp đập, một khúc ca định tình từ thuở niên thiếu lại vang lên, dẫn bước họ đi đến hạnh phúc vĩnh hằng.

"Lam Trạm, chúng ta đã bái đường ở Liên Hoa Ổ và cả Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bây giờ, ngươi hoàn toàn thuộc về Nguỵ Anh này rồi." Nguỵ Vô Tiện thủ thỉ, hạnh phúc nhớ lại cái cách mình đã khẩn cầu vong linh Ngu phu nhân và Giang thúc thúc chấp nhận ba bái của hai người từ lần hôn lễ trước, và giờ họ lại bái đường một cách quang minh chính đại trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Lăn người lại gần Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhõm thở dài khi cảm nhận được cái ôm ấm áp từ phía bạn đời của mình.

"Ân."

"Lam Trạm, làm thế nào ngươi nhớ ra ta thế?"

"Ngươi tự mình nói cho ta, A Anh."

Lam Vong Cơ không nói nhiều, nhưng sự nhu hoà toát ra từ ánh mắt của hắn bây giờ cũng đủ làm tâm Nguỵ Vô Tiện tan chảy.

"Ta...tự nói cho ngươi?"

Nguỵ Vô Tiện tò mò hỏi, nhưng không lâu sau y như chợt nhớ ra điều gì.

"Vong Tiện!"

"Ân."

"Hahahaha Lam Trạm, ôi Lam nhị ca ca." Nguỵ Vô Tiện lại cười, thuận thế vùi đầu vào lồng ngực vững chắc của người trước mặt.

"Nếu ta biết là ngươi có thể nhớ ra ta vì bản nhạc đó, thì ngày nào ta cũng sẽ trèo lên mái nhà để thổi nó ấy chứ."

Giữa hàng ngàn tiếng thét gào của vong linh nơi bãi tha ma, chính khúc ca đặc biệt này đã giúp hai người họ tìm được nhau, bù lấp vào chỗ khuyết trong linh hồn mỗi người. Sau một lúc im lặng, Lam Vong Cơ run run nói.

"A Anh...ta xin lỗi."

Đôi mắt lưu ly cực nhạt của hắn như lấp lánh nước, khoé mắt cũng đã đỏ hồng cả lên. Chưa bao giờ hắn hỏi Nguỵ Vô Tiện thêm về vụ việc Kim đan, trong lòng cũng hiểu rõ rằng y không muốn tiết lộ cho mình biết. Thế nhưng, hắn mới là người đã thề bản thân sẽ bảo vệ tốt cho y, che chở và yêu thương y.

"Lam Trạm! Không phải chúng ta đã đồng ý rằng giữa ta và ngươi, không có hai chữ 'cảm ơn' hay 'xin lỗi' hay sao? Hm?" Nguỵ Vô Tiện không vui nhíu mày. Trái tim y như có thứ gì đâm trúng khi phải nhìn thấy nước mắt của ái nhân bên cạnh. Y là tình nguyện, kể cả khi phải cho đi một phần cơ thể của mình đi nữa, vì cuộc đời của y đã sớm thuộc về nam nhân này.

Lam Vong Cơ vén mấy sợi tóc loà xoà bên trán người đối diện sang cạnh, nhẹ đặt một nụ hôn trên trán Nguỵ Vô Tiện trước khi thì thầm vào tai y.

"A Anh là cuộc đời của ta."

Giữa hai người chưa bao giờ cần nói những lời hoa mỹ, nhưng cũng đã đủ để đối phương hiểu người kia yêu mình đến nhường nào.

"A Trạm, những kiếp sau chúng ta vẫn sẽ bên nhau chứ?"

"Ừ. Mãi mãi."

Thiên địa chứng giám cho lời thề son sắt của đôi tình lữ, và cũng biết rõ rằng nếu ai đó có thể cảm nhận được trái tim và linh hồn của bọn họ, thì sẽ ngay lập tức thấy chúng y như thể tấm gương phản chiếu lẫn nhau. Mối liên kết không thể tách rời ấy, là cái cách Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện sống vì người kia.




---

Vậy là bộ truyện "Hồi gia" đã hoàn thành rồi~ Huraay!

Rất cảm ơn những độc giả dễ thương của mình vì đã ủng hộ truyện nhé, có thể tớ vẫn còn nhiều thiếu sót khi dịch tác phẩm này, nên vẫn mong những góp ý và đánh giá của các cậu nhiều.

Last but not least, I sincerely thank @LINALOUICE for such an amazing fanfiction of Wangxian <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top