Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làn gió buổi sớm lành lạnh ôm ấp những chiếc lá đang dần nhú trên cành. Mùa xuân trên nơi núi non hữu tình này luôn làm sự sống nơi đây hiện lên thanh nhã hơn vài phần. Hương hoa mới nở thoang thoảng cùng tiếng chim líu lo trong những hàng cây y như thể liệu pháp an thần tuyệt diệu nhất cho những linh hồn đang khốn khổ.

Bên trong Tĩnh thất, vài tiếng sột soạt khẽ vang lên. Nhưng trái lại với ý nghĩ của mọi người, người đang thức không phải Lam Vong Cơ, mà là Nguỵ Vô Tiện. Thành thật mà nói, y đã không chợp mắt một khắc nào từ sau khi người y tâm duyệt đột nhiên ngất đi.

Y sư nói với họ rằng Lam Vong Cơ lên cơn sốt là vì chấn thương trên đầu, nên Nguỵ Vô Tiện đã dành cả đêm trông coi hắn. Y cứ một lúc lại nhẹ nhàng thay tấm khăn ẩm trên trán người kia bằng một cái mới. Việc này cứ lặp đi lặp lại cả đêm.

Vào buổi chiều, Lam Vong Cơ mù mờ mở mắt. Lam Tư Truy trước đó phải cầu khẩn hết lời thì Nguỵ Vô Tiện mới rời đi nghỉ ngơi, còn cậu thì ở lại chăm sóc vị phụ thân còn lại của mình.

"Hàm Quang quân!"

Đối phương cuối cùng cũng tỉnh lại làm cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi đưa một chén nước ấm cho người nọ uống. Lam Cảnh Nghi thấy thế cũng vội chạy đi báo với Trạch Vu quân, và không lâu sau y đã đến nơi với thuốc và đồ ăn trong tay.

"Vong Cơ, đệ thấy thế nào rồi?"

"Mn."

"Dùng chút thức ăn và uống thuốc đi, Thúc phụ sẽ sớm ghé qua thôi."

"Mn."

"Huynh trưởng."

"Gì thế Vong Cơ?

"Phụ thân..."

Căn phòng trong nháy mắt lại rơi vào im lặng tuyệt đối. Hồi trước khi phụ thân của bọn họ, Thanh Hành quân qua đời, thì Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều không thể có mặt. Cả hai đã không tham dự được tang lễ của phụ thân ruột mình với tình hình chiến tranh trước mắt. Thành thật mà nói, họ còn chẳng được nói lời từ biệt một cách tử tế khi rắc rối này lại chồng lên rắc rối kia mà đến. Lúc ấy, giữ được mạng của bản thân còn khó khăn hơn vạn lần.

"Vong Cơ, đầu đệ thụ thương vài ngày trước. Nó ảnh hưởng đến trí nhớ của đệ." Lam Hi Thần giải thích.

"Còn phụ thân? Có phải ông ấy..."

Một giọt nước mắt nóng hổi vô thức lăn xuống trên làn da nhợt nhạt, hắn cũng cảm thấy mình vô pháp tiếp tục. Lam Hi Thần vòng tay ôm chầm với đệ đệ, và chính y cũng không kiềm được mà khóc. Lam Tư Truy bèn lặng lẽ bước ra ngoài để hai huynh đệ được riêng tư.

Đến cả cậu cũng đang khóc.

"Tư Truy." Lam Cảnh Nghi đang đứng chờ ngoài Tĩnh thất lớn tiếng gọi. Y kéo bằng hữu của mình về phía vườn thỏ.

"Hàm Quang quân thế nào rồi?" Lam Cảnh Nghi tò mò lên tiếng, vẻ mặt không giấu nổi lo lắng.

"Hàm Quang quân không nhớ việc về Thanh Hành quân. Và có thể còn quên nhiều thứ khác nữa." Lam Tư Truy đáp.

"Y sư nói gì?"

"Điều duy nhất họ nói chính là phải chờ những ký ức tự mình trở về."

"Thế còn Nguỵ tiền bối thì sao?"

"Ta đã khuyên tiền bối đi nghỉ nhưng hình như y lại trở vào Tàng thư các rồi."

"Chúng ta có nên giúp một tay không?"

"Tiền bối từ chối ta rồi. Người nói người cần yên tĩnh một mình."

Thời còn tá túc ở Loạn Táng Cương, mỗi khi Nguỵ Vô Tiện cần phải nghiên cứu pháp bảo mới nào đó thì y luôn nhốt mình trong Phục Ma động hàng ngày liền. Đôi khi y còn quên cả ăn uống vì thói quen ấy, nên chỉ khi Ôn Ninh tốn hết sức lực thuyết phục thì Nguỵ Vô Tiện mới buông lỏng mà nằm xuống ngủ.

Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, Lam Vong Cơ hiện giờ cũng đã gặp qua Thúc phụ và được ông khuyên răn rằng trước mắt cứ từ từ mà thích nghi, công vụ một tay ông cũng sẽ tự xử lý. Không có việc gì khác để làm, Lam Vong Cơ quyết định đi dạo trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Cảm giác khoan khoái len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể hắn, cho đến khi...

"Lam Trạm!"

Đống rắc rối biết đi vội vã chạy đến từ xa với một bộ mặt tươi cười rạng rỡ. Lam Vong Cơ chỉ đành ngó lơ y và tiếp tục tản bộ.

"Lam Nhị ca ca, sao ngươi lại lờ ta đi thế? Đó không phải vi phạm gia quy sao hahahaha." Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng đuổi kịp và đi cạnh Lam Vong Cơ, người vẫn đang gắng sức phớt lờ y.

"Ngươi thấy thế nào rồi, Lam Trạm? Đầu còn đau không? Hay là thân thể có khó chịu chỗ nào không?"

"Tại sao ngươi vẫn ở đây? Không phải ngươi nên về Vân Mộng Giang thị sớm rồi sao?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp lại, cơ bản là vì hắn không mấy thích thú với sự có mặt của đối phương. Nhìn y có vẻ đã quá tuổi để tham gia dự thính, nên Lam Vong Cơ vẫn chưa thể hiểu được lý do y không rời đi là gì. Hơn nữa, hắn cũng tự mình chắc chắn được rằng diện mạo này không giống với Giang thị Đại đệ tử chút nào, dù cái kiểu hành xử vô sỉ kia thì không lẫn đi đâu được. Chỉ có Nguỵ Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị mới có thể làm đến như thế thôi.

"Làm sao ta về được? Ta sống ở đây mà!" Nguỵ Vô Tiện cợt nhả lên tiếng.

"Ngươi...!" Lam Vong Cơ lườm người bên cạnh, đồng thời nhanh bước đi chỗ khác.

"Lam Trạm, gia quy cấm chạy nhanh đấy."

"Ta không chạy."

"Nhưng ngươi cũng đâu có đi bộ." Nguỵ Vô Tiện cười ha hả một cách đầy thoả mãn trước biểu cảm trên mặt đạo lữ mình.

Lam Vong Cơ trở về Tĩnh thất để trốn khỏi Nguỵ Vô Tiện, nhưng y vẫn theo sát hắn vào trong.

"Tại sao ngươi đi theo ta?" Âm lượng giọng hắn to thêm vài phần.

"Không phải ta nói là mình sống ở đây sao? Ý ta là, chính xác ở đây này." Nguỵ Vô Tiện cong cong môi chỉ vào cửa Tĩnh thất.

"Vô vị."

"Ngươi không thêm được chữ nào sao? Đại loại như là...vô vị cực kì ấy? Hahaha."

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào nam nhân đối diện, người đang không thương tiếc mà liêu hắn đến phát điên. May mắn là, Lam Hi Thần đã xuất hiện đúng lúc với một đống dược cho buổi tối trên tay.

"Nguỵ công tử, ngươi cũng nên nghỉ chút đi. Ta nghe Tư Truy nói ngươi đang nghiên cứu thứ gì đó."

"Trạch Vu quân, ta ổn mà. Đó là thuốc của Lam Trạm sao?" Nguỵ Vô Tiện đưa tay kiểm tra mấy thứ đồ trên tay Lam Hi Thần, thuận tiện hỏi.

"Y sư nói rằng Vong Cơ cần nhiều dược liệu hơn để hồi phục."

"Trạch Vu quân, Lam Trạm đã khoẻ mạnh như thế này rồi. Nếu chúng ta còn bồi dưỡng thêm nữa thì y sẽ áp đảo Cô Tô song bích mất hahaha."

"Ngươi nói không sai."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn ca ca mình tận hưởng sự đùa cợt của kẻ xâm phạm này một cách thái quá và một xúc cảm kì lạ dần nhen nhóm trong lòng hắn. Hắn thấy...ghen tị.

"Huynh trưởng!" Lam Vong Cơ khổ sở thông báo sự có mặt của mình.

"À, Vong Cơ. Nếu đệ muốn thì có thể qua đêm ở Hàn thất với ta?" Lam Hi Thần không thấy thích hợp lắm nếu bảo Nguỵ Vô Tiện đi ngủ ở phòng khác. Dù sao thì, bây giờ đệ muội cũng đã là người Lam gia nên y mới đề xuất việc này. Khi hai huynh đệ họ còn nhỏ vẫn luôn ở chung phòng với nhau, nhưng mẫu thân qua đời và Lam Vong Cơ cũng vì thế mà hoàn toàn phong bế bản thân mình.

"Trạch Vu quân, không cần đâu! Ta sẽ ngủ với A Uyển."

Cái đêm mà Lam Vong Cơ bất ngờ gục xuống, Nguỵ Vô Tiện và Lam Hi Thần vẫn túc trực cạnh hắn cho đến khi y sư đến nơi. Họ thông báo rằng mọi người không nên cưỡng ép hắn nhớ lại quá nhiều ký ức một lúc, nếu không hắn sẽ phải chịu một cơn đau không mấy dễ chịu. Nói cách khác, việc nhập ma cũng có thể xảy ra bất kì lúc nào. Nguỵ Vô Tiện đã ngay lập tức gạch việc mặt dày ngủ chung với Lam Vong Cơ ra khỏi đầu, nhưng y cũng sẽ không phớt lờ người trong lòng mình.

"Nguỵ công tử, ta xin lỗi vì bất tiện này."

"Không bất tiện."

Lam Vong Cơ không thích cái cách nói chuyện thân mật của bọn họ hiện thời. Hắn cũng không thích việc Nguỵ Vô Tiện cứ gọi hài tử của hắn là A Uyển.

"Huynh trưởng!" Lam Vong Cơ lôi kéo sự chú ý của hai người trước mặt.

"Aiya Lam Trạm, sao ngươi cứ ghen tị thế? Ta cũng đâu có cuỗm mất Trạch Vu quân đâu. Được rồi, được rồi, ta đi đây. Huynh đệ ngươi cứ từ từ hàn huyên nhé." Nguỵ Vô Tiện chào tạm biệt và biến mất vào trong màn đêm.

"Vong Cơ, đệ có muốn ta thổi một khúc không?" Lam Hi Thần đặt dược xuống mặt bàn, tay kia lấy ra Liệt Băng.

"Tấu nhạc giữa đêm, cấm." Lam Vong Cơ không biểu tình trả lời, dù hắn cũng đang rất ngạc nhiên về đề nghị này của huynh trưởng.

Lam Hi Thần chỉ cười cười trước câu nói của đệ đệ, tự hỏi không biết đối phương sẽ phản ứng ra sao nếu biết bản thân tấu khúc Vấn Linh mỗi ngày trong mười ba năm qua.

"Vong Cơ, ta nghĩ cần phải sửa đổi một số gia quy thôi." Lam Hi Thần ôn hoà mỉm cười trước vẻ mặt bất ngờ của Vong Cơ. Huynh đang nói gì vậy? Đó là gia quy từ đời tổ tiên của Lam gia!

Đây có phải là do người kia không? Nguỵ Vô Tiện...

"Vong Cơ, Nguỵ công tử là một xích tử chi tâm. Sao đệ không thử kết giao với y?"

"Không cần."

"Được rồi, uống thuốc và nghỉ ngơi đi. Sáng mai ta sẽ qua sau." Dù Lam Hi Thần thoạt đầu vẫn luôn lo ngại việc này, nhưng y cũng nhận ra nếu cho Vong Cơ thời gian thì hai người này vẫn sẽ bất giác mà lại gần nhau. Chỉ là vấn đề thời gian...

"Ân."

Lam Vong Cơ trở lại giường khi Lam Hi Thần từ từ rời đi.

Nửa đêm, Nguỵ Vô Tiện trở lại Tĩnh thất. Y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải lén lút mò về nơi này như thế.

Nguỵ Vô Tiện ghé người vào cạnh giường, im lặng ngắm dung mạo hoàn hảo của đạo lữ mình.

"Lam Trạm...ngươi thực sự ác đấy. Phục hồi nhanh một chút và nhận ra ta, có được không? Ta nhớ ngươi." Y thủ thỉ nói và khẽ khàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nam nhân trên giường.

Sáng hôm sau, Lam Vong Cơ thức giấc vào đúng đầu giờ Mẹo, ngay trước khi huynh trưởng hắn ghé qua với thuốc và thức ăn. Lam Vong Cơ khăng khăng rằng mình sẽ dùng bữa cùng các môn sinh khác tại sảnh lớn, nhưng Lam Hi Thần vẫn khuyên hắn cứ chú tâm nghỉ ngơi vài ngày hệt như Thúc phụ.

Không cách nào từ chối, Lam Vong Cơ đành đưa tay đồ trên tay người nọ vào phòng. Hắn giờ muốn đi dạo lần nữa, vì bản thân cũng không vướng bận việc gì. Kiểm tra thấy lũ thỏ phía sau núi có vẻ vẫn khoẻ mạnh, hắn ngồi xuống giữa những cục bông trắng muốt ấy và chậm rãi hít thở không khí trong lành buổi sớm.

Một con thỏ đâm sầm vào và bị kẹt ở tay áo hắn khiến Lam Vong Cơ giật mình cúi xuống. Hắn nhìn nó một lúc lâu, vì nó là con màu đen duy nhất trong đàn.

Ta đến đây để xin lỗi và mang quà tặng ngươi.

Ngươi không muốn chúng cơ mà, nên việc này cớ gì ngươi phải quan tâm chứ?

Hahaha Lam Trạm, ta là người bắt chúng nhưng cũng đâu có biết chúng đực hay cái đâu? Ngươi vừa nhìn đi đâu vậy?

Một cơn đau nhói kịch liệt tấn công đầu hắn. Lam Vong Cơ run rẩy đưa ngón tay day day lên huyệt thái dương, mong làm giảm bớt xúc cảm dữ dội hệt như nước sôi đang dội xuống vành tai mình.

"Hàm Quang quân!" Lam Tư Truy hoảng hốt chạy đến cạnh phụ thân mình. Cậu nguyên lai đến để cho lũ thỏ ăn, nhưng rồi lại thấy Lam Vong Cơ đang đau đớn nhăn mặt ngồi đó.

"...Ta ổn. Không cần lo lắng." Lam Vong Cơ bình ổn lại nhịp thở rồi nói. Cơn đau vẫn còn đó, nhưng cũng đã giảm bớt không ít.

Lam Tư Truy vẫn không thể không lo lắng nhưng cậu cũng không muốn khơi ra vấn đề này quá nhiều vì trước đó Lam Hi Thần đã bảo tất cả những hậu bối rằng đừng động chạm đến tình trạng của Lam Vong Cơ. Đối xử với Hàm Quang quân như các ngươi vẫn hay làm, y nói thế.

Cặp cha con cùng cho bọn thỏ ăn một lúc lâu cho đến khi chuông báo vang lên, báo hiệu tiết học đầu ngày của Lam Tư Truy. Cậu cúi đầu hành lễ và rời đi nơi nghe học.

Lam Vong Cơ lại cất bước đi ra ngoài khuôn viên Lam gia, thong dong mà đi đến căn nhà nhỏ nơi mẫu thân từng ở. Trông thấy kẻ lạ mặt kia xuất hiện ở nơi riêng tư thế này, gương mặt trầm tĩnh của Lam Vong Cơ nghiêm trọng hẳn đi.

"Ngươi làm gì ở đây?" Thanh âm của hắn nặng nề vang lên.

Người kia như đảo lộn hết sự thanh tịnh của nơi này, với những cuốn văn thư và sách vở bay tán loạn khắp nơi. Những nghiên mực cùng những mẩu giấy vo tròn nằm xung quanh, bao lấy nam nhân đang ngủ yên lành ở giữa.

Giọng nói quen thuộc bên tai làm Nguỵ Vô Tiện tỉnh giấc. Dưới mắt y xuất hiện hai quầng thâm rõ rệt.

"Lam Trạm, điều gì mang ngươi đến nơi trú ngụ đơn sơ của ta đây?" Nguỵ Vô Tiện ngáp dài.

Của y? Nơi trú ngụ?

"Đây là nơi ở của mẫu thân ta, tại sao ngươi lại xông vào?" Lam Vong Cơ quát lớn.

"Còn tại sao nữa? Ngươi đá ta ra khỏi phòng, ta nên ngủ ở đâu cơ chứ?"

Y dám nói mọi thứ và làm mọi thứ mình muốn tuỳ tiện như thế sao? Lam Vong Cơ trong nháy mắt cảm thấy tia lý trí cuối cùng của mình đứt phụt.

"Ngươi không biết xấu hổ đúng không? Vì huynh trưởng, nên ta đã nhẫn nại mấy hành vi vô lễ của ngươi nhưng ngươi đi quá giới hạn quá nhiều rồi! Cút ra khỏi đây và đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên đến mức cứng đờ người lại. Kể cả là khi trước Lam Vong Cơ cũng chưa bao giờ nặng lời với y như thế này. Dù tim đã đau đến rỉ máu, nhưng y vẫn tiếp tục trưng lên bộ mặt tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi, ta sẽ đi ngay. Không cần tiễn ta đâu."

Nguỵ Vô Tiện nhặt nhiều bản thảo dưới đất lên hết mức có thể và lập tức ly khai. Lam Vong Cơ sau đó cũng quyết định dọn dẹp lại nơi này. Hắn nhặt mấy cuốn sách Nguỵ Vô Tiện để lại và hầu hết chúng đều viết về Tửu Quỷ và đan dược.

Tửu Quỷ (Kameosa) là tiểu linh hồn thường ám vào rượu.

Người này còn vô liêm sỉ đến mức tơ tưởng về rượu trong nơi ở của mẫu thân hắn? Lam Vong Cơ khó chịu đến cực điểm và lập tức cất mấy cuốn sách đi. Cả ngày hôm đó, bất kể nơi nào Lam Vong Cơ đến, hắn đều thấy Nguỵ Vô Tiện cách đó không xa. Đôi khi đang hàn huyên với các môn sinh, đôi khi trêu chọc đám hậu bối còn khi khác thì chơi đùa với đám thỏ. Thỏ của hắn.

Hắn thấy Nguỵ Vô Tiện càng nhiều, bản thân hắn lại càng phẫn nộ. Lam Vong Cơ cũng không chắc mình ghét thứ nào hơn, so giữa việc mọi người đều vô cùng thân cận với y và việc y cứ dụ dỗ họ phá hết gia quy này đến gia quy khác. May cho bọn họ là giờ hắn không phải chưởng phạt, không thì hết thảy đã bị trừng trị nghiêm khắc rồi.

Lam Vong Cơ đi đến Tàng thư các để tĩnh tâm; tốt nhất là kẻ kia không nên ở đó. Trên đường đi, hắn chợt nghe thấy tiếng nói truyền ra từ đó, là Thúc phụ và huynh trường.

"Điều này không tồi, nếu Vong Cơ không còn nhớ gì về hắn! Cuối cùng cũng có vận may từ trời rơi xuống."

Lam Vong Cơ dừng chân lại. Hắn thẩm nghĩ hẳn là cuộc nói chuyện này là về Nguỵ Vô Tiện.

"Thúc phụ, sao người có thể nói thế? Nguỵ công tử giờ đã là người của Lam gia rồi."

Nghe thấy huynh trưởng nói thế, thần trí Lam Vong Cơ như thể trắng xoá cả đi. Lam gia? Nguỵ Vô Tiện?

"Việc bái đường không xảy ra trước mặt chúng ta, cuộc hôn nhân này vì thế cũng coi như không có bằng chứng."

Bái đường? Hôn nhân? Nguỵ Vô Tiện được gả vào Cô Tô Lam thị? Đây là một thứ hắn không nhớ sao? Nhưng với ai cơ chứ?

Lam Vong Cơ chưa từng thấy y đi cùng tu sĩ nữ nào. Và chẳng phải chỉ có thê tử mới được gả về hay sao? Làm thế nào mà...

Sự bừng tỉnh khiến Lam Vong Cơ đột nhiên trở nên tức giận không thôi. Hắn đã định chào hỏi Thúc phụ nhưng cuối cùng vẫn quay trở về Tĩnh thất. Những cơn đau đầu kéo đến hành hạ hắn giờ đây ngày càng nhiều.

Nhưng có điều họ đều không biết, rằng Nguỵ Vô Tiện đã nghe thấy hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top