Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Huynh trưởng... Ta đối với Nguỵ Vô Tiện là quan hệ thế nào?"

"Tại sao hỏi thế, Vong Cơ? Đệ nhớ ra gì rồi sao?" Lam Hi Thần dè chừng nhìn sang đệ đệ mình một lúc rồi hỏi lại.

Y sư đã nói rằng việc phục hồi cần nhiều thời gian, và mọi ký ức nào quá lớn có thể dẫn đến đau đớn vô cùng. Điều này giờ đây tất nhiên là cần thiết chú ý, vì thay vì cải thiện, thì sức khoẻ Lam Vong Cơ dường như chỉ suy yếu thêm. Kim đan nằm trong người hắn cũng phai dần linh lực một cách bất thường.

Lam Vong Cơ cúi mặt, hắn cũng không biết vì sao. Mọi người xung quanh luôn đặt bọn họ cùng một chỗ. Có thể hai người từng là bằng hữu chăng?

Thế nhưng càng tiếp xúc với nhau, Lam Vong Cơ lại càng sinh khí. Hắn trong đời mình chưa từng thấy ai bất kham như thế.

Thấy Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu, Lam Hi Thần tiếp tục.

"Vong Cơ, ta không có tư cách gì để nói thêm cả. Chỉ cầu nguyện rằng Nguỵ công tử sẽ về nhà an toàn, rồi đệ có thể tự hỏi y."

Nhà?

Lam Vong Cơ miễn cưỡng gật đầu và Lam Hi Thần cũng thuận thế rời đi để hắn ngủ. Đến cả huynh trưởng thân cận nhất cũng làm hắn thấy vô lí đến cực điểm, Lam Vong Cơ mệt mỏi nằm xuống và dần thiếp đi.

Vài ngày sau mọi chuyện vẫn như vậy, điểm duy nhất khác biệt là bệnh tình của Lam Vong Cơ. Những thứ nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm cơn đau nuốt chửng lấy hắn. Lam Khải Nhân phải yêu cầu hắn không được bước chân ra khỏi Tĩnh thất, và Lam Vong Cơ theo lệ ngoan ngoãn tuân theo. Thế nhưng hắn càng nhốt mình trong Tĩnh thất, hắn lại càng nghĩ về Nguỵ Vô Tiện, phảng phất còn cảm nhận được khí tức của y quanh quẩn trong không khí.

Không thể chịu đựng hơn được nữa, Lam Vong Cơ đi ra căn nhà mà mẫu thân từng ở với hi vọng rằng nó ít nhất có thể xoa dịu những thứ đang chạy loạn trong lòng mình.

Khi hắn bước chân vào trong gian phòng ấy, hắn không hề biết mình sẽ thấy y.

Cuộn tròn y hệt như một bông hoa sen, một thân ảnh quen thuộc nằm đó mà yên lặng ngủ. Khoé môi Lam Vong Cơ bất giác kéo lên, khi thấy đối phương bình an vô sự ở trước mặt.

[Một tuần trước]

Một cơ thể bất động nổi lên giữa hồ sen mới nở, hoàn toàn phá ngang khung cảnh tuyệt đẹp khi ánh hoàng hôn buông hờ lên mặt nước. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại càng làm người ta sửng sốt, đó là khi Giang tông chủ bơi thẳng ra giữa hồ và lấy chân đá tỉnh thi thể ấy.

"Giang Trừng! Ngươi không thể nhẹ nhàng hơn tí à?" Thi thể rên rỉ.

"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi có thể ngừng ấu trĩ không? Biến mất mà không nói cho ai cả?! Ngươi có biết ta...Trạch Vu quân lo đến thế nào không?" Giang Trừng rít lên. Chính hắn cũng đã rà soát khắp mọi ngõ ngách, còn người kia lại nằm ở đây, giả chết. Chết qua một lần còn chưa đủ hay sao?

"Chậc. Như thể có ai quan tâm vậy." Nguỵ Vô Tiện lầm bầm rũ nước ra khỏi y phục.

"Giang Trừng, đãi ta ăn đi! Ta chưa có một bữa tử tế nào mấy ngày rồi." Nguỵ Vô Tiện phàn nàn. Giờ khi Giang Trừng quan sát kĩ hơn, thì sư huynh của hắn xác thực là gầy đi vài phần. Y đã biến đi đâu một tháng nay cơ chứ?

"Ta là mẫu thân ngươi à? Nhanh lên và tự đi đi!" Giang Trừng dẫn người nọ về Liên Hoa Ổ. Cả hai sau đó đều thay y phục sạch và ngồi ở sảnh chính đợi dùng bữa. Thường thì Giang Trừng luôn ngồi trên ghế Tông chủ để ăn, nhưng khi nào có y và Kim Lăng ghé qua thì hắn sẽ ngồi chung chỗ với họ.

"Canh của sư tỷ ngon hơn nhiều." Nguỵ Vô Tiện trêu chọc Giang Trừng, người đã bí mật nấu canh sườn củ sen cho y.

"Nếu ngươi không thích thì đừng uống nữa!" Giang Trừng mặc công sức khổ sở của mình, ương ngạnh phản bác.

"Ta uống! Ta uống!"

Hai người cứ kì kèo qua lại đến hết bữa ăn cho đến khi Giang Trừng chắc chắn rằng sư huynh mình đã thả lỏng, hắn mới đề cập đến chuyện khác.

"Ngươi đang tìm cách chữa cho Lam Vong Cơ, phải không?"

Nguỵ Vô Tiện thoáng cứng người. Đầu tiên, Giang Trừng biết tình trạng của Lam Vong Cơ. Thứ hai, người nọ biết y đã đi đâu.

"Ồ Giang Trừng! Ngươi luyện đọc tâm thuật từ khi nào thế?" Nguỵ Vô Tiện giả bộ ngạc nhiên, dù đúng là hắn cũng bất ngờ thật.

"Sao hắn lại mất trí nhớ được?" Giang Trừng phớt lờ sự cợt nhả của đối phương và tiếp tục hỏi. Dù Lam Hi Thần nói tin cơ mật cho hắn đã là một kinh hỉ rồi, nhưng hắn cũng vì thế mà không dám hỏi thêm về nội bộ gia tộc của y nữa.

Mắt Nguỵ Vô Tiện lại u buồn hẳn đi khi nhớ về ngày hôm ấy.

~~

[Flashback]

Vẫn là một chuyến săn đêm thường ngày của cặp đạo lữ, khi họ nghe về loại rượu nổi tiếng ở Phật giáo trấn, lấy thẳng ra từ chỗ Tửu quỷ (Kameosa). Nguỵ Vô Tiện vô cùng hứng thú với tin đồn này, nên y đã nhanh chóng kéo Lam Vong Cơ tự đi kiểm tra thử xem thứ rượu huyền thoại đó có thật không.

Tửu quỷ là loại yêu quái có thể sản xuất ra thứ rượu ngon nhất một cách không giới hạn, dù ngoại hình của nó không mấy bắt mắt với những vết nứt lan khắp cơ thể và các chi dị dạng. Vì lẽ đó, rất nhiều tu sĩ đã đến Phật Giáo trấn để thử thứ chất lỏng tuyệt diệu ấy. Ngay khoảnh khắc đôi phu phu bước chân vào quán ăn trong trấn, Nguỵ Vô Tiện tức khắc cảm nhận được sự hiện diện của một linh hồn vất vưởng. Liệu có phải Tửu quỷ không?

Tiểu nhị dẫn họ đến một chiếc bàn trống trong khi Nguỵ Vô Tiện không ngừng nhìn ngó xung quanh để xác định vị trí của linh hồn kia.

"Nguỵ Anh?"

Lam Vong Cơ thấy được sự thay đổi bất thường bên phía đạo lữ, đoán rằng người kia có lẽ cũng thấy kì lạ y như mình.

"Lam Trạm, có dấu hiệu."

"Tửu quỷ?"

"Không chắc nữa, nó cứ chặn ta tìm hiểu thêm."

Cả Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện nâng cao cảnh giác và thầm thăm dò linh lực của tu sĩ ngồi xung quanh họ. Tiểu nhị trong nháy mắt đã mang đến hũ rượu nổi tiếng đến bàn của cả hai.

"Huynh đệ, chờ đã." Nguỵ Vô Tiện lên tiếng.

"Công tử cần gì?" Tiểu nhị hỏi.

"Rượu này thực sự là từ Tửu Quỷ à?"

"Đương nhiên, công tử. Cớ gì phải nói dối đâu?"

"Ngươi tận mắt thấy nó rồi sao?"

"Không, nhưng Nghị huynh là người mang con yêu quái đó đến."

"Ngươi có thể gọi Nghị huynh đó đến đây không?"

"Xin thứ lỗi, công tử. Cái này khó thực hiện được."

"Tại sao thế?"

"Công tử, người không biết đó thôi. Vì Nghị huynh là người tìm thấy Tửu quỷ nên rất nhiều tu sĩ đang muốn tỉ thí với y."

"Được rồi, cảm ơn vì hũ rượu nhé."

"Cứ gọi ta nếu công tử cần thêm thứ gì."

"Được."

Khi tiểu nhị rời đi, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nhìn chén rượu trong tay. Y thử ngửi mùi hương nó toả ra và rồi định nếm nó, trước khi Lam Vong Cơ ngăn lại.

"Nguỵ Anh, không an toàn."

"Lam Trạm, làm sao ta có thể kiểm chứng nó có thực sự là từ Tửu quỷ hay không nếu không thử?"

"Nguỵ Anh, ngươi từng uống thứ này?"

"Không, nhưng ta có thể chắc rằng nó sẽ rất tuyệt diệu."

"Vậy thì, không được uống."

Nguỵ Vô Tiện luôn yêu cái cách Lam Vong Cơ lo lắng cho y, nhưng đây là một nhiệm vụ quan trọng cần phải thăm dò. Nếu không, nhiều mạng sống có thể bị nguy hiểm.

"Lam Trạm, ta hứa là ta sẽ ổn thôi. Đừng lo, được không?"

Nguỵ Vô Tiện nói và đưa chén rượu lên miệng, nhưng Lam Vong Cơ đã nhanh tay cướp lấy và lập tức nuốt thứ chất lỏng đó xuống họng.

"Nếu một người nhất định phải uống, sẽ là ta."

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười trước vẻ bướng bỉnh của phu quân mình, nhưng cũng không ngăn lại vì y cũng hiểu hắn sẽ không nhượng bộ.

"Lam Trạm, ngươi có thấy gì khác lạ không?"

Chén rượu vừa cạn, Nguỵ Vô Tiện đã vội vã tiến đến bên cạnh nam nhân trước mặt. Suy cho cùng thì y biết rõ Lam Vong Cơ sẽ như thế nào khi say, nên ai lại muốn đại danh đỉnh đỉnh Lam nhị công tử ngốc ngốc mà phá rối bây giờ chứ?

Lam Vong Cơ lắc đầu, kể cả khi mười phút đã trôi qua thì hắn vẫn tỉnh táo. Có lẽ đây chính là hàng thật giá thật?

Điểm khác biệt duy nhất là sự có mặt đầy âm khí của linh hồn Nguỵ Vô Tiện lúc trước từng cảm nhận thấy đã biến mất. Nói đúng hơn, là biến mất không còn dấu vết nào.

"Lam Trạm, không bằng...chúng ta nghỉ ngơi trước đã?"

"Ân."

Hai người thuê một gian phòng ở lầu trên quán rượu đó. Sau đó, kì quái là vẫn không có thứ gì xảy ra.

"Lam Trạm, nếu mọi chuyện đều ổn thì ta có thể uống một chút rồi chứ?" Nguỵ Vô Tiện nũng nịu cố thuyết phục đạo lữ của mình, vì hắn cơ bản mới là người có tiền mua nó.

"Muộn rồi, đi ngủ." Lam Vong Cơ trải giường cho cả hai và nói.

Nguỵ Vô Tiện lại tươi cười tiến đến, biết chắc rằng mình cũng sẽ được thưởng thức thứ rượu kia vì Lam Vong Cơ cũng không thẳng thừng cấm đoán y. Y nhảy vào vòng tay của đạo lữ, dần dà nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Giữa đêm khuya, Nguỵ Vô Tiện lần nữa cảm nhận được một sự hiện diện không mời mà đến. Y mở bừng mắt ra và thấy một thân ảnh bên cạnh cửa sổ. Lam Vong Cơ vẫn đang ngủ say, nên Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức xuất kiếm Đông Tây ra khỏi vỏ về phía kẻ xâm nhập. Kẻ kia bị giữ lại bởi góc áo và vẫn đang chật vật thoát thân.

Nguỵ Vô Tiện tiến lại gần kẻ khả nghi và thấy đối phương không mang kiếm, và kể cả nếu có thì y cũng không thể nhớ được nó. Người kia mang mặt nạ, nhưng khi Nguỵ Vô Tiện cố kéo vật cải trang kia xuống thì kẻ đó đã ném một đống độc phấn về phía y. Bị bất ngờ tấn công, Nguỵ Vô Tiện lùi về sau và bị vấp ngã bởi chiếc bàn dưới chân.

Kẻ lạ mặt có cơ hội liền nhanh chóng thoát thân.

Không may cho Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ thân thể bắt đầu xuất hiện tổn hại.

Thời điểm Lam Vong Cơ bừng tỉnh, linh lực trong người hắn bỗng nhiên dao động dữ dội và gần như che mất giác quan của hắn. Hơn nữa, kim đan trong người hắn như trĩu nặng hẳn xuống. Mặc cho tầm nhìn mờ nhoà, Lam Vong Cơ vẫn chạy đến để cứu nguy cho đạo lữ. Không ngờ được là, hắn bước lỡ nhịp mà cả người đổ rầm xuống sàn nhà, đầu đụng phải cạnh bàn sắc nhọn cũng vì thế mà thụ thương.

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện phát hoảng khi thấy máu chảy ra từ đầu phu quân mình. Đó là lần đầu tiên y thấy Lam Vong Cơ chảy máu. Tạm thời phong bế linh lực người trong lòng, Nguỵ Vô Tiện sơ cứu hết mức có thể trước khi ngự Đông Tây mà mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Đến khi tỉnh dậy, Lam Vong Cơ lại không nhớ ra y.

Điều đó làm mọi người chết sững nhưng riêng đối với Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt thờ ơ xa lạ đó như thể trong chớp mắt hút cạn sự sống ra khỏi người y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top