Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Một tháng trước]

"Lam Trạm, ta sẽ đi khỏi đây trong vài ngày tới."

Nguỵ Vô Tiện dõi theo bóng bạch y dần khuất phía cuối khu vườn. Y nhìn nửa kia – nửa tốt hơn của mình với ánh mắt nhu hoà ấm áp, nhưng cũng lại cô đơn đến cực điểm. Thế rồi, y chầm chậm quay lưng đi và rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ với Tiểu Bình Quả bên cạnh.

Lần cuối y thấy đơn độc như vậy là bao giờ nhỉ? Ngẫm lại cũng thật buồn cười, khi mà một người có khả năng làm tâm y như bị khoét rỗng thế này.

Nhà không phải là một địa điểm, mà là khi được ở cạnh một người mang đến cho ta cảm giác an toàn.

"Đi thôi Tiểu Bình Quả, chúng ta cần cứu Lam Trạm." Đây dường như là lần duy nhất Nguỵ Vô Tiện thấy người bạn đồng hành bốn chân này nghe lời y.

Cả hai đi một hồi lâu, cuối cùng cũng đặt chân đến Phật Giáo trấn, nơi loại rượu Tửu Quỷ nổi tiếng được rao bán. Khi Nguỵ Vô Tiện bước vào quán rượu trước đó mình từng ở qua, y đã lập tức nhận thấy bầu không khí nơi đây khác hẳn vì dù có tìm kĩ đến đâu y cũng không cảm nhận được sự hiện diện của bất kì một oán linh nào.

"Ta có thể giúp gì cho công tử?" Tiểu nhị tiến đến hỏi khi Nguỵ Vô Tiện còn đang đăm chiêu suy nghĩ.

"Các ngươi còn bán rượu Tửu Quỷ chứ?" Nguỵ Vô Tiện hỏi và nhận được cái nhìn ngán ngẩm từ phía đối phương. Rõ ràng là người kia đã bị hỏi qua câu này quá nhiều lần.

"Công tử, chúng ta không bán nó nữa. Ngài có thể chọn món khác không?"

"Tại sao?"

"Công tử, ta không nói được đâu." Nhiều khách quan đã thắc mắc y hệt thế, nhiều đến mức tiểu nhị cũng thấy mình sắp hết kiên nhẫn đến nơi.

"Ta sẽ mua năm vò rượu." Nguỵ Vô Tiện để một khối bạc lên mặt bàn mà nói.

Nét mặt tiểu nhị sáng hẳn lên, rồi hắn ngồi xuống cạnh bàn trước khi nhỏ giọng kể. "Công tử, ngài cũng đã biết rất nhiều khách quan đến đây vì loại rượu đó đúng không? Những tu sĩ đó bắt đầu công khai khiêu chiến Nghị huynh. Thoạt đầu chỉ là bằng lời nói thôi, nhưng sau đó thì không còn đơn giản thế nữa vì họ làm loạn cả quán lên và đe doạ đến ông chủ của chúng ta. Không còn lựa chọn nào khác, Nghị huynh đành lấy rượu rời đi."

"Hắn đi đâu?"

"Nếu huynh ấy nói thì cả núi người đã đuổi theo rồi."

"Có lý." Nguỵ Vô Tiện gật gù đáp lại khi tiểu nhị rời đi và trở lại bàn với năm vò rượu trên tay. Y nhìn chằm chằm chúng một lúc lâu, rồi từng hớp để thứ chất lỏng nóng như lửa đó tràn qua cổ họng.

Uống hết hai vò, y đứng dậy rời đi.

Dắt theo Tiểu Bình Quả, cả hai lang thang mấy ngày trời để hỏi tung tích về những sự việc kì lạ xảy ra quanh khu vực này nhưng hồi đáp nhận được hầu hết cũng chỉ là tẩu thi và oán linh thôi, hoàn toàn không có gì làm khó được Di Lăng lão tổ. Thế rồi một ý tưởng vụt qua đầu y.

Nếu người sống không biết, chưa chắc kẻ chết đã chẳng hay.

Dù Nguỵ Vô Tiện đã hứa với Lam Vong Cơ sẽ từ bỏ tu hành quỷ đạo, nhưng những tình huống khó nhằn nhất lại cần những biện pháp đủ mạnh để phá bỏ. Do đó, Di Lăng lão tổ đại danh đỉnh đỉnh lại lần nữa vùng dậy.

Điều khiển linh lực thuần khiết từ Kim đan và oán khí dày đặc cùng một lúc không khác gì cheo leo trên chiếc cầu mỏng manh bắc ngang Địa ngục. Chỉ cần sơ sẩy một khắc thôi là người trên đó có thể ngã xuống, bị thiêu rụi đến độ chẳng còn lưu lại tro tàn. Như cảm nhận được nguy hiểm, Tiểu Bình Quả khẽ dụi đầu vào bên người y.

"Giờ ngươi biết quan tâm ta rồi hả? Ta không đáng tin đến vậy sao?" Nguỵ Vô Tiện bật cười trêu chọc con lừa bên cạnh.

Không hài lòng với câu trả lời ấy, Tiểu Bình Quả hừ vài tiếng rồi bỏ đi thẳng về phía trước, bỏ lại một nam nhân hắc y đang ôm bụng cười ngặt nghẽo phía sau. Tận đến khi được lĩnh nguyên cả một giỏ táo mới hái thơm ngon, nó mới tình nguyện để người kia cưỡi lên.

"Nhìn xem ta còn ít tiền thế nào này! Sao ngươi lại tham lam thế cơ chứ? Giờ hai ta phải thắt lưng buộc bụng thôi, trước khi không xu dính túi để mua lương thực." Nguỵ Vô Tiện thấp giọng càu nhàu trong khi nhai ngấu nghiến một quả táo trên tay.

Ra khỏi thị trấn sầm uất, Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống khỏi Tiểu Bình Quả khi đã đặt chân đến một khu rừng rậm rạp. Y buộc nó vào một cái cây ngoài bìa rừng rồi giấu giỏ táo kia ở chỗ nó không với đến được. Sau khi nhận được cái liếc mắt nảy lửa của chú lừa đáng thương, Nguỵ Vô Tiện mới yên tâm rút Trần Tình đi vào rừng.

Thanh âm réo rắt chầm chậm vang lên mỗi khi ngón tay Nguỵ Vô Tiện khiêu vũ trên món linh khí đen huyền tựa màn đêm ấy. Tiếng cú kêu trong rừng trong nháy mắt như bị át cả đi, thay vào đó là muôn tiếng hét cùng gào rú của tẩu thi khắp cánh rừng đáp lại lời gọi của y. Y cố gắng tĩnh tâm và bảo trì linh lực từ Kim đan của mình, nhất quyết không để oán khí chiếm mất sự tỉnh táo cần có.

Rất nhanh, một oán linh đã cho y câu trả lời mà y muốn.

"Ta nghe từ những kẻ khác truyền tai nhau, nam nhân ngươi tìm vẫn ở trong Phật Giáo trấn."

Ngoạ tào. Tên đại hỗn đản đó.

Nguỵ Vô Tiện đã đi suốt cả hai tuần trời tìm tung tích của hắn, vậy mà hắn lại yên vị ở chỗ cũ.

"Không biết liệu hắn có cầm theo Tửu Quỷ hay không?"

"Hình như có. Chúng ta chưa thấy Tửu Quỷ lượn lờ quanh đây cũng được một thời gian rồi, nhưng không chắc liệu có đúng là hắn bắt hay không. Con Tửu Quỷ đó luôn thích chu du một mình." Oán linh từ tốn đáp.

"Ngươi có biết phương thuốc nào chữa được lời nguyền của Tửu Quỷ không?" Nguỵ Vô Tiện hỏi thêm trước thái độ ôn hoà của oán linh trước mặt. Nhưng đáp án lại là thứ y không muốn nghe thấy nhất.

"Không có cách chữa đâu."

"Mọi phù chú đều có điểm yếu, nếu không chữa được thì hẳn phải có cách giảm bớt chứ?" Nguỵ Vô Tiện gắng sức phản bác, tim như muốn nhảy ra ngoài khi nghĩ đến cơn đau đớn mà Lam Vong Cơ đang phải chịu.

"Không có, vì Tửu Quỷ không nguyền ai bao giờ."

Một người một linh nói chuyện cũng khá lâu.

"Cảm ơn ngươi." Nguỵ Vô Tiện cúi đầu cảm ơn, bên tai vang lên tiếng oán linh kia nói vọng lại trước khi biến mất.

"Công tử, gió thì không dập được lửa. Nó chỉ làm lửa cháy to hơn mà thôi."

Nguỵ Vô Tiện gật đầu một cái rồi quay lại chỗ Tiểu Bình Quả. Thấy chủ nhân mình vẫn bình an vô sự, nó hí lên vài tiếng một cách vui vẻ.

"Ngươi không cần nịnh bợ ta. Ta sẽ không mua thêm giỏ táo nào đâu." Nguỵ Vô Tiện nhếch môi đầy khinh bỉ trước khi tháo dây buộc ra rồi kéo Tiểu Bình Quả đi tiếp.

Nó quả thật muốn từ mặt vị chủ nhân này, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng để y cưỡi lên và trở về Phật Giáo trấn.

"Ngươi có tin được không, Bình Quả? Tên Nghị huynh này chưa bao giờ rời trấn! Ngươi nghĩ tiểu nhị đó đã nói dối hay thực sự không biết nhỉ..."

Nguỵ Vô Tiện nhai nhai quả táo thứ hai, đầy suy tư hỏi. Với cái tốc độ chậm như rùa này thì hẳn khi đến nơi Tiểu Bình Quả cũng sẽ chẳng còn quả nào để cho vào miệng, nên nó đã bực tức hất người trên lưng xuống. Không ngờ trước được sự trở mặt của người bạn đồng hành, Nguỵ Vô Tiện ngã xuống đất thụp một tiếng và quả táo trên tay y dần dần lăn đến chỗ nó. Tiểu Bình Quả vênh mặt ăn luôn quả táo trong sự hả hê chiến thắng trước mặt y.

Nguỵ Vô Tiện phủi quần áo đứng dậy và lườm Tiểu Bình Quả một cách toé lửa. Và rồi, y lại kéo dây dẫn nó đi tiếp đến Phật Giáo trấn.

Lần này thay vì hỏi người qua đường, Nguỵ Vô Tiện nép vào một con hẻm tối và phớt lờ tổn hại Kim đan mà triệu hoán oán linh một lần nữa. Một linh hồn lang thang hiện lên, và cho y một chỉ dẫn.

"Một nơi mọi người đều nhìn qua, nhưng lại chẳng thấy được."

Thái độ của linh hồn này chẳng tích cực cho lắm nên vì không muốn thụ nội thương, Nguỵ Vô Tiện chỉ đành ngẫm thêm về lời chỉ dẫn ấy.

Đứng trên mái nhà cao ngất, y thả lỏng cảm nhận cơn gió hiu hiu lạnh của màn đêm đang dần buông xuống phía chân trời, mặt khác như muốn ôm lấy những tia nắng cuối cùng của ngày để sưởi ấm linh hồn cô độc của mình. Tiểu Bình Quả đã sớm nghỉ ngơi trong con hẻm dưới đó, trong khi Nguỵ Vô Tiện nửa nằm nửa ngồi trên mái nhà, lơ đãng thổi lên một khúc ca quen thuộc.

Khúc ca định tình của hai bọn họ.

"...Lam Trạm." Lời thì thầm thoát ra trên đầu môi, kéo theo là hàng lệ ấm nóng không thể kiềm lại.

~~

Không lâu sau đó, Nguỵ Vô Tiện đã có mặt trước một cái giếng nhỏ. Nơi này không làm y mất quá nhiều thì giờ để tìm ra, và nó dường như cũng là nơi khá thích hợp để sản xuất rượu tỉ như người nọ giả vờ là hắn có Tửu Quỷ trong tay.

Lấy một tấm lưới ra từ túi Càn Khôn, Nguỵ Vô Tiện nhàn nhã đợi dưới bóng cây cạnh đó. Trước khi bình minh kịp lên, mục tiêu đã sập bẫy và hiện ra trước mắt y một cách dễ dàng. Tiểu Bình Quả dùng chân lay lay người Nguỵ Vô Tiện, kẻ đã ngủ không biết trời đất gì vì chờ đợi quá lâu.

Bị lay tỉnh, Nguỵ Vô Tiện đi đến kiểm tra chỗ đặt bẫy và Nghị Xuân Tần đã ở đó, đồng thời cũng là kẻ sở hữu rượu Tửu quỷ.

"Thả ta ra, kẻ điên này!" Nam nhân bên dưới vùng vẫy và hét lớn.

"Nếu ta là kẻ điên, thì ngươi sẽ là dạng gì?" Nguỵ Vô Tiện đưa tay gãi gãi đầu mũi, nhỏ giọng lầm bầm. Y lôi túi Càn khôn ra ngoài, nhưng cũng chưa có ý định cởi trói cho người nọ.

Nguỵ Vô Tiện chằm chằm nhìn đối phương trong khi cố gắng nhớ lại xem bản thân đã gặp hắn bao giờ hay chưa, thế nhưng càng cố gắng lục lọi ký ức của mình thì y càng thêm chắc chắn là mình chưa gặp người này bao giờ. Hơn nữa, nếu có gặp thì phải chăng cũng chỉ là một kẻ qua đường mờ nhạt mà thôi.

"Giờ thì, Nghị huynh này, ngươi hẳn đã biết vì sao ta đặc biệt mời ngươi đến đây phải không?" Nguỵ Vô Tiện cất giọng.

Nghị Xuân Tần hừ giọng đáp lại, thân mình vẫn không ngừng cố gắng cựa quậy để thoát khỏi sợi dây trói. Nhìn thấy sự bất hợp tác của người đối diện, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục.

"Tu tiên thế gia hẳn sẽ rất muốn thỉnh giáo Nghị huynh đây, người đã giả mạo rượu Tửu quỷ để chuộc lợi từ họ."

"Cớ gì ngươi lại khẳng định rượu của ta là giả?! Ngươi đã thử qua nó lần nào chưa thế?!" Nam nhân giận dữ phản bác.

"Cớ gì ngươi lại khẳng định rượu của ta là giả? Ngươi đã thử qua nó lần nào chưa thế?" Nguỵ Vô Tiện nhái giọng, khinh thường đáp.

"Đương nhiên là rồi! Ta là người bắt được Tửu quỷ cơ mà!"

Nguỵ Vô Tiện chán nản lắc đầu và bước đến gần miệng giếng, niệm một chú Hoán quỷ lên bình rượu bên cạnh, đưa oán khí thâm nhập vào nó.

"Ta đến nay cũng chưa biết rằng Tửu quỷ có thể dung nạp oán khí cơ đấy." Giọng y trong nháy mắt trầm xuống, không hề che giấu sát ý nồng đậm trong đó.

Nghị Xuân Tần thoáng rùng mình trước sự thay đổi của người trước mặt. Thế nhân vẫn đồn rằng Di Lăng lão tổ đã ẩn mình rồi và không hề tu tiên nữa, thế nhưng việc thấy người bằng xương bằng thịt trước mặt mình với khuôn mặt đáng sợ như thế thì hắn cũng đã hiểu rằng từ đầu mình vốn không nên chọc vào kẻ này.

"Nói ta nghe, ngươi có thù oán gì với Hàm Quang quân?" Tông giọng lạnh như băng và đôi mắt ánh lên màu huyết của y cũng đã đủ ám chỉ rằng y đã hết kiên nhẫn.

"Đ-Đó không phải thù oán với Hàm Quang quân, m-mà là với ngươi. B-Bây giờ ngươi có thể cảm nhận được nỗi đau mà chúng ta phải chịu khi ngươi giết hại gia đình của chúng ta." Nghị Xuân Tần lắp bắp đầy sợ hãi.

"Ngươi đã ếm lời nguyền nào lên y?" Di Lăng lão tổ hỏi, dần dần thả oán khí vào nước giếng còn sót lại.

"Nó không phải lời nguyền, mà là một loại gông xích. Những gì xảy ra với ta sẽ xảy ra y hệt với Hàm Quang quân." Nam nhân hả hê đáp lại, trong lòng hiểu rõ mối quan hệ thân thiết của hai người đối phương.

Như chú Thiên Sang Bách Khống vậy. Cả kẻ ếm bùa và nạn nhân đều bị ảnh hưởng bởi nó.

"Oán khí sẽ từ từ nuốt chửng Kim đan của hắn thôi, và cuối cùng là ăn mòn cả tâm trí hắn." Nghị Xuân Tần đắc thắng nói tiếp. Những cơn giận dữ của Lam Vong Cơ là hậu quả của những luồng oán khí nhập thể đó. Làm sao y có thể không biết được chứ? Khi Kim đan mình đang xảy ra vấn đề?

"Ngươi hẳn là nhớ những gì đang xảy ra với y sẽ xảy ra cả với ngươi nữa chứ?" Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn, không biểu tình hỏi.

"Haha, ta đâu cần lo lắng? Ta không muốn phải sống một cách cô độc như thế này nữa."

Câu nói đó đã chạm đến chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng Nguỵ Vô Tiện. Nếu kẻ dưới giếng kia đang muốn y thấy đau đớn thế này khi nói như thế, thì hắn đã thắng rồi. Nguỵ Vô Tiện giờ đây lại chợt cảm thấy mình lẻ loi đến tột cùng, y hệt như cái thời y một mình chống lại cả thế đạo vậy.

"Vậy thì, nếu ngươi dù gì cũng sẽ chết, ngươi có muốn ta hoàn thành nguyện vọng nào nữa không?" Nguỵ Vô Tiện lên tiếng. Nếu ai đó hỏi chính y điều này thì kể cả khi y có một vài điều ước cuối cùng đi nữa, y cũng hiểu rằng bản thân còn không xứng đáng có được một cái chết an bình.

Nghị Xuân Tần ban đầu nghĩ rằng Di Lăng lão tổ đang cười cợt mình, nhưng khi ngước nhìn lên và bắt gặp nỗi thống khổ nồng đậm trong mắt y, hắn hiểu rằng người này đang nghiêm túc hỏi mình. Như thể đột nhiên, hình ảnh Di Lăng lão tổ đã làm mưa làm gió một thời ở Loạn Táng Cương biến mất không còn dấu tích, chỉ để lại hình ảnh thiếu niên dương quang đoản mệnh của Vân Mộng song kiệt, Nguỵ Anh. Một tia hối hận nảy lên trong tâm trí hắn, và hắn bắt đầu tự trách chính hành động của mình.

Đưa mắt nhìn xuống chân, nam nhân biết rõ rằng thời gian của mình sẽ chẳng sót lại bao lâu khi linh lực trong cơ thể còn chẳng bằng một phần Hàm Quang quân.

"Nếu có thể, chôn ta cạnh mẫu thân ta..." Hắn yêu cầu.

Nguỵ Vô Tiện im lặng gật đầu và giải khai dây trói cho hắn.

Một cơn gió chợt thổi ngang qua, đem theo xúc cảm buốt lạnh mà mơn man trên làn da Nguỵ Vô Tiện. Gió lạnh, và lòng y cũng như đóng băng khi mọi ký ức cùng sự bất lực cứ như ùa về cùng một lúc. Nguỵ Vô Tiện cứ mơ mơ hồ hồ tưởng mình cuối cùng cũng được an lạc mà sống, nhưng cơn lốc của số mệnh hoá ra lại quyết định dìm y xuống tận cùng.

"Lam Trạm, tha lỗi cho ta." Một lời thì thầm buông khẽ nơi đầu môi, như tan biến vào làn gió lạnh đang cuộn xoáy mà bủa vây y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top