Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì gặp một người. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua Ngụy Vô Tiện làm một giấc mộng, hắn mơ thấy Lam Vong Cơ ôm lấy hắn như ôm lấy bảo bối độc nhất vô nhị, hai người thân mật ôm hôn.

Ngụy Vô Tiện không quên được ánh mắt trong mộng của Lam Vong Cơ. Đôi mắt lưu ly kia ôn nhu như nước, gợn sóng nhẹ nhàng, trao tình không nói. Biểu cảm của Lam Vong Cơ rất ít, Ngụy Vô Tiện chưa từng nhìn thấy Lam Vong Cơ lộ ra tình cảm biểu đạt  mãnh liệt rõ ràng như vậy, khiến dư vị của hắn cứ một lần lại một lần tăng lên, càng nghĩ càng cảm thấy Lam Vong Cơ dễ nhìn, càng nghĩ càng thích Lam Vong Cơ.

Tôi coi trọng nam nhân muốn mặt có mặt, thể lực và năng lực. Ngụy Vô Tiện nhớ tới Lam Vong Cơ múa kiếm khi tiêu sái thân ảnh, trực giác đến —— gợi cảm muốn mệnh. Ngụy Vô Tiện nội tâm tiểu nhân che lại ngực, máu mũi phun trào mà chết.

Ngụy Vô Tiện hướng cổ áo khoác cao mà rụt cổ, chính hắn cảm thấy trên mặt mình một mảnh rất nóng bỏng, người ngoài nhìn vào mảnh hồng trên mặt chắc chắn sẽ nghi ngờ. Vì tránh cho lỗ tai của mình không bị La Thanh Dương nã liên hoàn pháo, Ngụy Vô Tiện giả bộ rụt đầu rồi lại sụt sịt.....

“Lão đại ngươi làm sao vậy……"

Không xong, tai nghe sáu phương mắt nhìn tám hướng luôn một lòng gắn lên nhất cữ lưỡng tiện trên người Ngụy Vô Tiện, sẵn sàng vượt moi chông gai quyết làm đến chết mới thôi chính là người đại diện chẳng trật đi đâu của hắn, phát hiện ra tình huống bên này của hắn, ngay lập tức có ý đồ đem Ngụy Vô Tiện từ áo khoác kéo ra: “Nhanh lên mau tới! Lão đại mấy người dính độc gì đó rồi nè, cứ nấp né vào bên trong. Trời nóng như vầy ngươi mặc cái áo khoát cao cổ để làm cái gì……”

Nguy hiểm thật, mây hồng trên khuôn mặt Ngụy Vô Tiện đã tan, bị La Thanh Dương bắt lấy áo thun sau cổ túm ra tới, Ngụy Vô Tiện ho nhẹ hai tiếng che dấu tâm sự của mình xém bị người khác phát hiện ( cũng không có ) xấu hổ gì nhiều: “Không có việc gì.”

La Thanh Dương vẫn không yên tâm, chăm sóc vươn tay sờ sờ trán Ngụy Vô Tiện: “Lão đại, trán ngươi thật nóng, có phải hay không phát sốt?”

Sáng nay rời giường Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi lạnh, đầu óc cũng choáng váng mơ hồ, cho nên hắn mặc thêm một cái áo khoát nữa, muốn che đi mồ hôi ướt đẫm. Hắn duỗi tay sờ sờ  trán mình: “Chắc là vậy…… nhưng mà cũng không có việc gì, hôm nay là lần quay chụp cuối cùng, diễn một phài phân cảnh, chụp xong đi mua thuốc cũng được.”

Chụp xong, cùng Lam Vong Cơ gặp mặt quả thật cảm thấy khó khăn.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, một trận mãnh liệt choáng váng đánh úp lại, trên mặt hắn trắng bệch.

La Thanh Dương thấy hắn khó chịu, nói: “ Chút nữa tới phim trường ta đi mua thuốc cho ngươi, ta thấy sắc mặt lão đại thật kém……”

Hôm nay chỉ có một cảnh diễn đánh, hai người treo dây thép ở trên không trung đối chiến, lúc Ngụy Vô Tiện tới thì tổ đạo cụ đang làm tốt công tác kiểm tra một lần cuối cùng.

Lam Vong Cơ đã sớm tới đợi hắn, ánh mắt Ngụy Vô Tiện như đóng đinh ở trên người Lam Vong Cơ, nhanh chóng cùng mọi người chào hỏi liền đi thẳng tới chổ Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm, ngươi đến lâu chưa?”

Ngụy Vô Tiện một đường chạy chậm tới, gương mặt trắng nõn sạch sẽ bởi vì sốt nhẹ mà mang lên một chút đỏ ửng.

“Không có, không lâu.” Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện biểu hiện không có gì khác thường, suy đoán tối hôm qua có khả năng hắn chỉ là nửa mộng nửa tỉnh, không biết Lam Vong Cơ đã làm gì.

Lam Vong Cơ thử nói: “Tối hôm qua……”

“Ừ?” Ngụy Vô Tiện nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, hình ảnh hai người ôm hôn bỗng nhiên nhảy lên trong đầu, hắn lập tức cảm thấy trên mặt có điểm nóng, ho khan vài tiếng che dấu vẻ mất tự nhiên trên mặt mình, nói: “Tối hôm qua làm sao vậy?”

Lam Vong Cơ nói: “…… Ta thấy ngươi ngủ, liền không đánh thức ngươi.”

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ bản thân vậy mà quên việc này, nói: “Xin lỗi nha Lam Trạm, tối hôm qua ta thật sự là quá mệt, bất tri bất giác liền ngủ mất.”

Lam Vong Cơ thấy mặt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, duỗi tay đè lên trán Ngụy Vô Tiện, cảm thấy một mảnh nóng bỏng, nói: “Ngụy Anh, ngươi phát sốt.”

Tay Lam Vong Cơ thực lạnh, cảm giác băng lạnh làm cho đầu Ngụy Vô Tiện đang hôn ám thanh tỉnh một chút.

Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm ngươi có thể che cho ta một chút được không, tay ngươi thật lạnh, ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

“Ừm.” Lam Vong Cơ an tĩnh mà giúp Ngụy Vô Tiện “Hạ nhiệt độ”, âm thầm may mắn bản thân hôm nay trước khi ra cửa đã dùng rất nhiều thuốc ngụy trang, nếu không khoảng cách gần như vậy, tin hương của Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không thể giữ được.

Ngoan ngoãn để Lam Vong Cơ vuốt cái trán, Ngụy Vô Tiện mượn cơ hội dựa vào trên người Lam Vong Cơ, nhắm mắt lại, cảm giác choáng váng giảm bớt không ít. Ngụy Vô Tiện hiếm khi không nói gì, Lam Vong Cơ thì nói không nhiều lắm, hai người an tĩnh ngồi ở một bên.

Không bao lâu người đại diện của Ngụy Vô Tiện hấp tấp chạy lại đây.

Nàng thở hổn hển túm lấy Ngụy Vô Tiện, đem thuốc mới mua cùng ly nước đưa cho hắn: “Lão đại, nhanh lên uống thuốc đi.”

Trên trán Ngụy Vô Tiện còn lưu cảm xúc của Lam Vong Cơ, trong lòng âm thầm nghiến răng oán trách La Thanh Dương không biết xem mắt, chậm rì rì uống thuốc, nghiêng ngả thân mình hướng Lam Vong Cơ nói: “Lam nhị ca ca ta một chút vẫn không bớt nóng, vẫn còn khó chịu, hay là ngươi tiếp tục che cho ta thêm chút nữa đi.”

La Thanh Dương sửng sốt một chút, nhìn nhìn hướng dẫn thuốc trước khi sử dụng: Không lấy sai thuốc cũng không ăn nhiều, lão đại như thế nào càng uống càng không bình thường.

“Được.”

Thanh âm Lam Vong Cơ ở phía trên  vang lên, Ngụy Vô Tiện thề hắn có thể nghe ra trong thanh âm đó một tia sung sướng, mặt liền hóa đỏ —— đương nhiên hiện tại nhìn cũng không thấy gì khác biệt. Lam Vong Cơ dẫn hắn ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, ngoan ngoãn để y vuốt ve trán mình, cúi đầu xem kịch bản.

Tiền bối diễn cùng hắn gọi nói vẫn còn kẹt xe trên đường, không thể tới kịp, Ngụy Vô Tiện thừa dịp này dính luôn ở trên người Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện đã sớm làm xong công khóa, lời kịch của mình hắn cũng đã thuộc làu, ngay từ đầu lực chú ý còn ở trên kịch bản, lúc sau ánh mắt liền bay tới cặp chân thon dài của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Chân Lam Trạm thật dài, thoạt nhìn cũng không nhiều cơ bắp cho lắm, vậy mà đá người thật đau. Lúc luyện tập bị Lam Vong Cơ đá eo, bây giờ nghĩ lại  liền bắt đầu ẩn ẩn phát đau.

“Lão đại,” La Thanh Dương bận việc nữa ngày cuối cùng cũng quay lại: “Có thể hoá trang, tiền bối lập tức đến liền.”

Ngụy Vô Tiện thu hồi tâm tư, nói: “Được.”

Lam Vong Cơ đi xem cảnh trường đã bố trí tốt chưa, Ngụy Vô Tiện theo người đại diện vào phòng hóa trang. Hai người tách ra phía trước, Ngụy Vô Tiện ngửi được một tia đàn hương như có như không, hắn cảm thấy hương vị này có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra đã ở nơi nào ngửi được.

Thay đồ diễn phục Ngụy Vô Tiện lại thành một thân thiếu niên lệ khí, hắn treo dây thép, không có chút nào vướn bận, mỗi một ngữ khí, mỗi một động tác đều hoàn hảo nói đúng chỗ.

Nhà làm phim vừa lòng gật đầu, đạo diễn cũng tán thưởng hắn rất nhiều.

Ngụy Vô Tiện cũng không nhẹ nhàng. Sau khi treo lên đầu hắn choáng váng lợi hại hơn, hai chân run lên, tim đập nhanh chóng, hắn thấy Lam Vong Cơ vươn tay làm tư thế bảo hộ, nhưng thấy không rõ mặt y, còn vẫn luôn đổi tới đổi lui.

Nguyên bản chính là mùa hè nóng bức, hơn bốn mươi độ, tất cả mọi người đều nhiệt đến khó chịu. Ngụy Vô Tiện không nghĩ để bạn diễn phải chờ thân thể hắn thoải mái mới đến chụp, kiên trì nói xong lời kịch của mình.

Hiệu quả cũng không tệ lắm, chờ đến khi đạo diễn kêu “Dừng”, Ngụy Vô Tiện đã không có sức lực. Mồ hôi ướt cả áo trong, trang phục diễn dày nặng dính bết lên người hắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hô hấp không thông.

Tổ đạo cụ chậm rãi đem Ngụy Vô Tiện thả xuống, còn một nữa độ cao mới tiếp đất, Ngụy Vô Tiện liền lung lay một chút, cảm thấy hoa mắt, không chịu được mất đi cân bằng, thẳng tắp ngã xuống.

Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh, phản ứng nhanh chóng lập tức tiến lên chống lấy bờ vai của hắn, chờ Ngụy Vô Tiện hoàn toàn xuống dưới, mới để hắn dựa vào trên vai mình, một bên để nhân viên công tác lập tức cởi bỏ đồ bảo hộ trên người Ngụy Vô Tiện.

Một đám người hoảng sợ, đều vây quanh lại. Đạo diễn hỏi: “Ngụy Vô Tiện làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”

La Thanh Dương nói: “Không có việc gì, có thể tối hôm qua cảm lạnh, sáng nay có chút phát sốt nhẹ.”

Ngụy Vô Tiện nằm ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ, tay chân đều nhũn ra hết, cười cười an ủi mọi người, lại không biết sắc mặt của mình cực kì khó coi. Đạo diễn nhìn nhìn, cuối cùng bộ phận quay chụp đã xong, đơn giản để cho Ngụy Vô Tiện trở về nghỉ ngơi. La Thanh Dương là một beta,  tiểu cô nương này lôi kéo Ngụy Vô Tiện đang bất động, thỉnh cầu Lam Vong Cơ nói: “Có thể hay không phiền toái Lam lão sư ngồi xe với chúng ta cùng nhau trở về? Bác sĩ tư nhân của lão đại đang ở khách sạn chờ."

Lam Vong Cơ nói: “Được, đi thôi.”

Ngụy Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ, bỗng nhiên trên trán cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, quả thật thoải mái.

Là tay của Lam Vong Cơ đặt trên trán của hắn.

Y nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngụy Vô Tiện vốn dĩ muốn nói không có việc gì, lại nghĩ đây là Lam Vong Cơ, vì thế nói: “Lam nhị ca ca, ta thật là khó chịu.”

Nghe vậy Lam Vong Cơ ôm hắn càng chặt, nói: “Có thể đi sao? Không thể, ta cõng ngươi.”

“…… Vì cái gì không thể ôm.”

“Được.”

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, phát hiện chính mình đem tiếng lòng nói ra, vội vàng cứu lại: “Không có không có, ta nói chơi.” Tuy rằng Ngụy Vô Tiện muốn được Lam Vong Cơ ôm, nhưng ở trước công chúng, nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm vào hai người, vẫn cảm thấy có điểm mất mặt.

Tất cả mọi người đều là beta, vì cái gì chênh lệch lớn như vậy?!

Ở trên xe Ngụy Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, cơ hồ nửa cái thân mình đều dán lên người y, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi đàn hương.

Hắn hỏi Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi ngửi được có mùi gì đó sao?”

Lam Vong Cơ cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện trong không khí giống như tràn ngập một tia rượu hương, đáp: “Có rượu hương.”

“Rượu hương?!” Ngụy Vô Tiện choáng váng, cẩn thận nghe nghe, xác thật là đàn hương, hắn chưa đến mức không thể phân biệt không rõ hai hương vị này, “Rõ ràng là đàn hương.”

“…… Đàn hương?” Lam Vong Cơ sửng sốt một chút.

Đàn hương là tin hương của Lam Vong Cơ.

Dễ dàng phát ra tin hương nhất ngoại trừ tuyến thể ra còn có thể là nơi tiết ra thể dịch. Lam Vong Cơ rất ít ra mồ hôi, y nâng tay mình lên ngửi thử, nhưng không có ngửi được tin hương của mình. Huống hồ tối hôm qua sau khi mất khống chế, hôm nay trước khi ra cửa Lam Vong Cơ đã tăng lên số lượng thuốc ngụy trang.

“Ta ngửi được xác thật là rượu hương.” Lam Vong Cơ như không rõ ràng lắm tình huống như thế nào, dời đi đề tài.

“???”Ngụy Vô Tiện cũng rất nghi hoặc, “Tin hương của ta là vô vị, cái mùi này là từ đâu ra kia chứ.”

Dứt lời Ngụy Vô Tiện đánh một phách lên đùi Lam Vong Cơ, quay qua hỏi La Thanh Dương nói: “Không phải là ngươi trộm trữ rượu đó chứ? Mau lấy ra!”

La Thanh Dương không nghĩ để ý đến hắn, nói: “Trời đất chứng giám! Đại ca ta không có tàng trữ! Ẩn dấu còn có có thể không bị ngài phát hiện lý?”

Kia cũng có lý, Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.

Hiển nhiên Lam Vong Cơ đối vấn đề này cũng không cảm thấy hứng thú, y muốn biết tin hương của Ngụy Vô Tiện: “Tin  hương vô vị?”

Ngụy Vô Tiện đáp: “Đúng vậy, chính là tin hương chẳng có ảnh hưởng gì. Đừng nói người khác, chính ta còn không ngữi được đây. Ta có kiểm tra qua, bác sĩ nói giới tính thứ hai của ta không có vấn đề gì. Cho nên, chỉ có thể là tin hương vô vị mà thôi.”

Lam Vong Cơ đang muốn mở miệng, xe đã tới khách sạn. Lam Vong Cơ không yên tâm, đi theo Ngụy Vô Tiện tới rồi phòng hắn.

Chuyển ngã rẽ, đứng trước cửa phòng  Ngụy Vô Tiện là một nữ nhân trẻ tuổi.

Ngụy Vô Tiện nói: “Sư tỷ!”

Giang Yếm Ly nói: " Đệ tính trở lại sao.”

Ngụy Vô Tiện tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, nói: “Lam Trạm, đây là sư tỷ kiêm luôn bác sĩ tư nhân của ta.”

Lam Vong Cơ gật đầu xem như đáp lại.

Ngụy Vô Tiện lại nói: “Sư tỷ, đây là Lam Vong Cơ, người chỉ đạo võ thuật cho ta.” Còn là người yêu mà ta muốn nhưng không thể với được.

Ngụy Vô Tiện đem câu cuối cùng chôn giấu ở trong lòng, không có nói ra.

Giang Yếm Ly hướng Lam Vong Cơ cười cười, sau khi vào cửa, nàng kéo Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nói: “Để cho vị này…… Lam tiên sinh ở chỗ này, không có vấn đề gì sao?

Ngụy Vô Tiện nói: “Không có việc gì, sư tỷ. Vừa rồi ở trên đường ta đã cùng y nói.”

Giang yếm Ly kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện.

Nàng tới phía trước chào hỏi La Thanh Dương xong, Giang Yếm Ly liền nhanh chóng lấy mấy bình kim châm ra đưa cho Ngụy Vô Tiện, lại dặn dò hắn: “A Tiện, tỷ biết đệ đóng phim vất vả, tuy vậy nhưng đệ phải chú ý tới thân thể của mình nhiều chút.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ta biết rồi, sư tỷ.”
Châm xong mấy nhát lên người hắn Giang Yếm Ly lại giao cho Ngụy Vô Tiện mấy hộp dược, dặn dò hắn đúng hạn ăn, lúc này mới chịu trở về phòng khám nhỏ của mình.

Chụp diễn xong Ngụy Vô Tiện tạm thời không có lịch trình tiếp theo, sau khi ăn cơm trưa lại bị Lam Vong Cơ ép buộc yêu cầu ngủ trưa, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy thật mệt nhọc, nằm xuống rất nhanh liền ngủ. Lam Vong Cơ nhìn hắn trong chốc lát, trở về chính mình phòng.

Buổi chiều 5 giờ, Lam Vong Cơ đến phòng nghỉ của Ngụy Vô Tiện mở cửa, y liền phát hiện có điểm không thích hợp.

Tiến đến phòng ngủ, Lam Vong Cơ đã ngữi thấy trong không khí tràn ngập một cổ rượu hương nồng nhiệt. Rượu hương tiến vào phổi, sâu bên trong thân thể Lam Vong Cơ bỗng nhiên nãy lên một cổ khô nóng, thôi thúc y đi chậm đến phòng ngủ.

Lam Vong Cơ đi đến bên mép giường, cúi đầu ngữi ngữi, mùi rượu tản mát mê người đúng là Ngụy Vô Tiện phát ra.

Y đột nhiên lui về phía sau, dựa vào góc tường mở miệng thở dốc, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.

Kéo kéo cổ áo, Lam Vong Cơ thở ra một ngụm khí nóng rực.

Y bị bắt động dục.

Mà động dục, là người y luôn tâm niệm trong lòng, không chút phòng bị nào mà nằm ở trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top