Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CÙNG NGƯỜI (THƯỢNG)

Tên gốc: Dữ quân (与君)

Tác giả: Quả sơn trà bị cắn mất một miếng (枇杷被咬了一口)

Weibo: https://m.weibo.cn/5589142669/4596386493104360

- Cơ công tử x Tiện đào hát

- Thời gian, bối cảnh đều vô căn cứ, giả thiết cá nhân thiêng nhiều về OOC

- Thế gian hỗn loạn, chỉ cùng người vượt qua.

......

Tháng Chạp đã sang, hơi lạnh trong gió càng thêm dày đặc, hồ nước cũng kết thành một tầng băng mỏng, chỉ có mấy cây mai đỏ vẫn còn cao ngạo nở rộ, cánh hoa theo gió tung bay tiến vào hồ nước chơi đùa cùng cá lội reo mừng dưới băng, làm cho ngày đông càng thêm sắc thái cùng sinh cơ.

Ngụy Vô Tiện đứng dưới mái hiên, mặc rất đơn bạc, nhìn cảnh tượng trong viện, không biết nhớ tới cái gì, giữa mi nhãn nhuộm lên ý cười. Nhưng không cần hắn nghĩ thêm gì nữa, thì đã chợt được người từ phía sau phủ thêm một chiếc áo khoác dày, cổ áo lông cáo đỏ rực che lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vì hắn chống đỡ cái lạnh thấu xương của mùa đông.

Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện liền nghe được thanh âm hơi trách cứ của người phía sau: "Trời lạnh, sao không mặc nhiều hơn chút?"

Nói xong, người nọ liền dùng lòng bàn tay ủ ấm hai tay hắn, rồi mới mở miệng nói tiếp: "Đang nghĩ gì?"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp cặp mắt hoa đào, nói: "Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia. Nhị ca ca, ngươi lúc nhỏ thật đáng yêu."

Lam Vong Cơ thấy người trước mắt lại bắt đầu trêu ghẹo mình, chỉ bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn về người này lại tràn đầy sủng nịnh. Rõ ràng người này chỉ nhỏ hơn mình có một tuổi, vậy mà vẫn cứ như đứa nhỏ ba tuổi. Bất quá, nếu Ngụy Anh của y nguyện ý nháo, vậy thì y cũng không ngại sủng.

Hai người lần đầu gặp nhau là ngoài ý muốn, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn, nếu ngày đó Lam Vong Cơ không đi vào Lê Viên, có lẽ cuộc sống của hai người sẽ không có xuất hiện cùng lúc, nhưng hai người đã định trước sẽ ở bên nhau thì đến cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau, vô luận là lần đó hay là lần kế tiếp.

......

Một ngày của tám năm trước,

"Công tử, hôm nay tan học sớm, nhưng xe đón ngài phải đến tối mới tới, hay là ngài vào Lê Viên bên cạnh nghe hát hí?" Người hầu bên cạnh đề nghị nói.

Lê Viên mặc dù ở cạnh học đường không xa, nhưng Lam Vong Cơ chưa bao giờ vào thử. Một là y không phải người ham hưởng lạc, hai là bởi vì y không thích chỗ ồn ào nhiều người.

Nhưng hôm nay, Lam Vong Cơ không biết bị làm sao, dường như có một loại dẫn lực vô hình thúc giục y tiến vào Lê Viên.

Có lẽ lời đề nghị của người hầu đã thuyết phục y, cũng có lẽ do đi ngang Lê Viên này nhiều lần, nghe lời hát truyền đến từ bên trong, thanh âm của người nọ đã sớm lọt vào đáy lòng, không biết từ lúc nào cũng đã có ý nghĩ muốn vào xem thử.

Lần này nếu người hầu đã nói ra, vậy thì Lam Vong Cơ cũng tiện dịp gật đầu nói: "Cũng được."

Tiến vào Lê Viên, tiểu nhị trong viên là người thông minh, vừa thấy Lam Vong Cơ khí chất bất phàm, một bộ dáng chỉ có thể là công tử, thì ngay lập tức tiến lên tiếp đón, dẫn y đến chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất trước đài, "Vị công tử này, vị trí này là vị trí tốt nhất trong viên chúng tôi, ngài xem còn muốn gọi thêm gì không?"

Nghe lời này, Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, y rất ít dùng cơm bên ngoài, cũng chưa từng đi tửu lâu hay rạp hát một mình, tự hỏi một chút, vẫn là đáp: "Một ấm trà là được."

Chỉ chốc lát sau trà đã được bưng lên, tiểu nhị thấy Lam Vong Cơ lạ mặt, liền hỏi thêm: "Công tử lần đầu đến Lê Viên à? Vậy hôm nay ngài có thể có nhĩ phúc rồi, hôm này là sinh nhật Ngụy lão bản, phải hát thêm hai khúc lận đó." Tiểu nhị nói xong liền lui xuống.

Lam Vong Cơ ngồi ở đó, nghe khán giả bàn khác tán dóc, một trong hai người nói: "Tuy Ngụy lão bản tuổi còn nhỏ, nhưng hát hí khúc chỉ có thể gọi là đỉnh", người còn lại cũng nói: "Không chỉ hát hay, người này còn trông rất rất đẹp nữa."

......

Buổi diễn bắt đầu, chỉ thấy một người trang điểm tinh xảo bước lên đài, vừa cất tiếng hát đã giành được đầy ấp reo hò.

Lam Vong Cơ tự nhiên cũng bị thanh âm uyển chuyển cùng dáng người mạn diệu của người này hấp dẫn, y dán chặt mắt vào người trên đài, giống như muốn từ lớp thuốc màu dày cộm họa trên mặt hắn thấy được dáng vẻ vốn có của người nọ.

Khoảnh khắc đó, đuôi mắt tô đỏ của Ngụy Vô Tiện như nốt chu sa in dấu nơi tim Lam Vong Cơ.

Một khúc <Mẫu đơn đình>: "Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạo sự thùy gia viện... ... .." đầy ấp tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, la hét muốn Ngụy lão bản hát thêm một khúc.

Đợi xong hai khúc, "Chư vị, hôm nay sinh nhật Ngụy mỗ, đa tạ sự cổ vũ của các vị hôm nay, hôm nay đến đây thôi." Ngụy Vô Tiện đứng trên đài nói.

Sau đó, đoàn người liền dần dần tản đi. Lam Vong Cơ thì lại chìm đắm trong thanh âm người nọ, hồi lâu vẫn không thể quên. Y chưa từng nghe thanh âm nào êm tai như thế, vô luận là thanh âm lúc người nọ hát hí khúc, hay là giọng nói nguyên bản sau khi hát xong.

Âm dung tiếu mạo của Ngụy Vô Tiện, giống như khắc sâu vào đầu óc của Lam Vong Cơ, ánh vào tim y, gạt mãi chẳng chịu đi.

......

Từ ngày đó, Lam Vong Cơ mỗi ngày sau khi tan học đều đến Lê Viên kia ngồi một hồi, chỉ vì muốn nghe thanh âm người nọ, ngắm nhìn bộ dáng người nọ.

Mỗi lần đến đều ngồi cùng một chỗ, mỗi khi người nọ hát trên đài, y đều nhìn chằm chằm, trong con ngươi che giấu vẻ vui mừng ngày một thêm sâu. Có thể ngay cả chính Lam Vong Cơ cũng không phát hiện ánh mắt khi y nhìn Ngụy Vô Tiện có gì khác so với lúc nhìn những người khác, không phải là lãnh đạm nghiêm túc, mà là sự ôn nhuận mà con ngươi màu lưu ly nhạt chỉ thể hiện với một người.

Nhưng Ngụy Vô Tiện trên đài làm sao có thể không phát hiện vị tiểu công tử ngày nào cũng ngồi ở chỗ đó nghe hắn hát hí khúc.

Kỳ thực ngay hôm đầu tiên y đã thấy tiểu công tử mi thanh mục tú kia, phát ra khí tức người sống chớ lại gần, mặt lạnh như một núi băng, hoàn toàn khác với những người đến nghe diễn khác, mà lại rất giống một tiểu bảo thủ không ăn khói lửa nhân gian. Nhưng trông đẹp thiệt nha, hắn thầm nghĩ.

Ngụy Vô Tiện cho rằng mặt mình là đã trông không thể xoi mói rồi, nhưng không nghĩ tới lại còn có một tiên nhân như thế tồn tại. Không tự giác liền nhìn thêm hai lần, dần dần hắn phát hiện, tiểu bảo thủ này đối với ai cũng đều lạnh mặt, duy chỉ có khi nhìn hắn, trong mắt dường như có thêm một chút ôn nhu khác biệt. Là hắn ảo giác sao? Hắn nghĩ.

......

Một ngày nọ, sau khi hí khúc kết thúc, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng lấy dũng khí, đi đến hậu đài tìm Ngụy Vô Tiện, muốn đưa lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Nhưng sau khi thấy đồ vật châu báu rực rỡ muôn màu mà những người khác tặng bày ra trên bàn, y liền lập tức nắm chặt vòng tay vỏ sò trong tay, muốn giấu ra sau lưng. Đó là vỏ sò mà y ở bờ biển tìm rất lâu mới gom đủ.

Ngụy Vô Tiện chú ý tới sự mờ ám của y, chặn đoạt lại đeo trên tay, "Tiểu công tử, đây là lễ vật tặng ta à, đẹp quá đi, ta rất thích."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ có chút kinh hỉ ngẩng đầu, "Thật sao, ngươi thích?"

Ngụy Vô Tiện nhìn tiểu công tử hai má vẫn trắng nõn nhưng lổ tai đã phiếm hồng này, nghiêm túc gật đầu đáp: "Đúng vậy, thích."

"Vậy thì tốt." Lam Vong Cơ dừng một chút, muốn nói lại thôi.

Ngụy Vô Tiện nhìn tiểu công tử có chút không biết làm sao trước mặt, mở miệng hỏi: "Tiểu công tử, có chuyện muốn hỏi à?"

Lam Vong Cơ do dự nói: "Ngụy lão bản, ta, ta còn có thể đến tìm ngươi nữa không?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Đương nhiên có thể rồi, tại hạ Ngụy Vô Tiện, ngươi có thể gọi ta là Ngụy Anh, ngươi tên gì thế?"

Đạt được đáp án chắc chắn, ánh mắt Lam Vong Cơ sáng lên, "Lam Vong Cơ, ngươi gọi ta Lam Trạm là được." Người hầu ngoài cửa chợt lên tiếng nhắc nhở: "Công tử, xe đến rồi, còn không đi sẽ lỡ mất gác cổng trong phủ đấy ạ."

Lam Vong Cơ lại một lần nữa nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, cố lấy dũng khí nói: "Ngụy Anh, ngày mai ta lại đến", nói xong liền xoay người bước nhanh ra khỏi hậu đài. Ngụy Vô Tiện nhìn bóng dáng đỏ tai rời đi không khỏi buồn cười, than thở: "Công tử ca này đáng yêu ghê a."

......

Từ sau ngày tặng lễ vật ấy, số lần Lam Vong Cơ đến tìm Ngụy Vô Tiện mỗi lúc một nhiều, có khi sẽ mang chút thư tịch, tượng khắc gỗ tặng cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đem lễ vật Lam Vong Cơ tặng mình đều cất cẩn thận trong một cái hộp gỗ, yêu quý cực kỳ, còn quý trọng hơn số vàng bạc châu báu kia nhiều.

Kỳ thật, mỗi khi hai người ở gần nhau, bao giờ cũng là Ngụy Vô Tiện nói nhiều hơn, còn Lam Vong Cơ phần lớn thời gian đều chỉ ở bên cạnh chăm chú nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu đáp lại, y ưa yên tĩnh, nhưng lại thích nghe Ngụy Vô Tiện nói chuyện, giống như là chỉ cần cùng hắn ở bên nhau, thì làm cái gì cũng đều tốt cả.

Mà Ngụy Vô Tiện lại là một người không thể nhàn rỗi, tính tình phi dương. Hai con người tính cách hoàn toàn trái ngược ở bên nhau, vậy mà không hề có bất hòa, ngược lại lúc có đối phương bên cạnh còn rất vui vẻ, cả hai đều muốn dành nhiều thời gian cho nhau.

Ước định mùa xuân cùng đi xem hoa đào, nghĩ đến mùa hè sẽ ngồi thuyền du hồ, còn nói khi thu sẽ lên núi thưởng phong, cũng không quên thương lượng lúc đông lạnh cùng đạp tuyết tầm mai.

......

Yêu tựa như hạt giống mà mùa xuân vùi xuống, bất tri bất giác đã nảy mầm, rễ cắm sâu vào lòng đất, chỉ là hai người vẫn chưa phát giác mà thôi.

Đợi xuân đi thu đến, vài năm trôi qua, thì ra chồi non đã lớn thành đại thụ chọc trời. Nhưng phần tâm ý lặng lẽ phát sinh này chung quy vẫn cần có người phát hiện trước.

Người phát hiện đoạn tình cảm này trước là Lam Vong Cơ, trong lúc chung sống với Ngụy Vô Tiện, y dần phát giác tâm ý của mình đối với hắn.

Y cũng từng vì phần tâm ý này mà bối rối, nỗ lực trốn tránh, nhưng sau đó y lại phát hiện trốn tránh chỉ làm tưởng niệm của y đối với Ngụy Vô Tiện ngày một thêm sâu, chẳng có tác dụng gì.

Về sau, y liền hiểu ra, bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ, người nọ đã vào mắt, cũng vào cả tim.

Y không thể xác định Ngụy Vô Tiện đối với mình là ý nghĩ gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng: hắn sẽ không chỉ xem mình như hảo bằng hữu mà đối đãi chứ?

Lam Vong Cơ quyết định nếu Ngụy Vô Tiện chỉ xem y là bằng hữu, thì y sẽ lặng lẽ thủ hộ bên cạnh hắn, cả đời cũng không thổ lộ tâm ý của mình, đem phần tình cảm này chôn sâu nơi đáy lòng.

Chỉ cần người nọ tốt, là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top