Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TA HOÀI NIỆM CHUYỆN XƯA, NGƯỜI VUỐT VE AN ỦI

Tên gốc: TA TƯ CỐ, NGƯƠI ÔN TỒN (我思故,你温存)

Tác giả: Nhất chích lam bì (一只蓝皮) (Một miếng da màu xanh)

Weibo: https://m.weibo.cn/7057594715/4596227997725805

----------------------------------------------------------------------------

"A Trạm há miệng". Âm dung tiếu mạo(1) dịu dàng ngay trước mắt, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác bị ngón tay thon dài niết đến mức môi phải chu ra, nhưng con ngươi nhạt màu vẫn trừng lớn, cố xoay mặt đi thể hiện sự né tránh.

Trong bát tử sa, nước canh vàng nhạt rất động lòng người, sơn trà vàng óng chen chúc cùng đường phèn chưa tan, trông thật ngon miệng.

Nhưng Lam Trạm chỉ thấy trong bụng thiêu đốt đến mức muốn phun ra lửa, làm sao cũng không chịu uống một ngụm canh sơn trà được đưa đến bên miệng, bị niết nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã thay đổi hình dạng, bộ dáng như vậy không thể để bất kỳ ai nhìn thấy, y xoay đầu chôn mặt vào trong khuỷu tay của mẫu thân.

Lam Hoán dừng bước trước mặt Lam Trạm, do dự hồi lâu cuối cùng thấy đệ đệ an tĩnh kia của mình đã có tình tự, mới nói: "Mẫu thân, A Trạm khi đến đã uống thuốc."

Lam phu nhân nở nụ cười nhợt nhạt, nhưng vẫn không buông tha khuôn mặt non nớt tuyết trắng của ấu tử, bà nhẹ nhàng nhu nhu nói: "A Trạm tình nguyện uống thuốc cũng không chịu nếm một ngụm canh sơn trà, bây giờ không ăn, lát nữa cũng chẳng còn."

Bà ôm Lam Trạm vào lòng, ấu tử bất ngờ bị phong hàn, như lời của trưởng tử, sau khi dùng thuốc đúng là thời gian buồn ngủ, ấu tử lại không quen bị người khác ôm vào lòng, nhưng tránh vài cái vẫn tránh không khỏi tay mẫu thân, cuối cùng mặt nhỏ bị chạm nhẹ đến ngủ say mất.

Khi tỉnh lại, Lam Trạm đã ở trên vai phụ thân, cánh tay ấm áp kiên cố đang ôm y, thân ảnh của mẫu thân cùng bát canh sơn trà đã nguội lạnh mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt. Cánh tay nhỏ bé hơi nóng có duỗi ra bao nhiêu cũng không với tới, lại càng ngày càng xa, cuối cùng mọi thứ trong phòng đều bị cánh cửa kia khép chặn, chỉ còn bóng hình nhỏ gầy dừng trên ô cửa.

Lam Trạm bỗng nhiên hối hận.

---------

Thiếu niên đưa quả sơn trà sáng loáng kia đến trước mặt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn thẳng phía trước, lại nói: "Bỏ ra."

Thiếu niên dường như đã đoán trước, vui vẻ dời tay đi: "Ta biết chắc ngươi sẽ không muốn mà, nên cũng đâu có định cho ngươi."

Lam Trạm bỗng nhiên dùng lực mím môi, cuối cùng ném lại một từ "vô vị" rồi phất tay áo bỏ đi.

Âm dung tiếu mạo dịu dàng tuy đã mờ nhạt, nhưng thanh âm kia vẫn còn vang vọng trong đầu: "A Trạm, thích gì thì phải nói ra, không được chờ đến lúc với không tới rồi mới hối tiếc không kịp."

Lam Trạm dời tầm mắt nhìn sang hai thiếu niên đang vui vẻ ăn sơn trà ----

Ánh nhìn dừng trên gương mặt thiếu niên có ý cười rạng rỡ, trong tay đang đùa nghịch quả sơn trà vàng óng, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên vị chát, sống lưng phát lạnh, y duỗi duỗi tay, đã chẳng với tới được nữa.

---------

Lam Vong Cơ đột nhiên bừng tỉnh, đường nhìn trống rỗng dần ngưng tụ, y thấy rõ nơi này ----

Đàn hương tỏa ra từ lư hương đang lượn lờ trên án thư quen thuộc, sơn trà vàng óng hầm thành nước canh đựng trong bát sứ, không có âm dung tiếu mạo dịu dàng, cũng chẳng có thiếu niên tươi cười rạng rỡ.

Nơi này là Tĩnh Thất, là chỗ ở của y.

Đau đớn sau lưng rõ đến mức đầu y đau như sắp nứt ra, trong bụng lại còn bị đốt muốn phun lửa, đôi lần hé môi đều thổ ra huyết tinh đỏ thẫm.

Không biết đã kéo dài bao lâu, chén sơn trà kia được đưa đến trước mặt y, thanh âm của huynh trưởng cũng lọt vào tai: "Vong Cơ."

Trong thanh âm của huynh trưởng để lộ một trận run rẩy không thể khắc chế, nhưng Lam Vong Cơ đã quen rồi. Mấy ngày nay huynh trưởng tới gặp y luôn là kiểu lo lắng muốn nói lại thôi như vậy, nhưng Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy chết lặng, ngay cả chút đau đớn này cũng rất nhanh chết lặng.

Y một mực quật cường duỗi tay, lại chẳng hề kiêng dè mà thò đốt ngón tay thon dài tái nhợt vào trong bát canh sơn trà, cầm ra một khối sơn trà ôn nhuyễn, lúc này mới phát hiện đây là quả khô được lưu giữ từ mùa hè năm ngoái.

Nhưng y vẫn cứ không nhã chính như vậy mà vớt sơn trà, miệng đè ép không ít huyết tinh, từng ngụm nhỏ cắn thịt sơn trà, chua xót tuôn ra tự đáy lòng, nhưng Lam Vong Cơ không thổ huyết, cũng không rơi lệ, chỉ liên tục từng ngụm nhỏ ăn hết quả sơn trà, rồi nói với huynh trưởng: "Còn muốn."

Nhưng sơn trà khô này đã hết hạn, với tới thì có ích gì.

Lam Vong Cơ buông sơn trà, gian nan thở từng ngụm khí, ngồi dậy dưới sự dìu đỡ của huynh trưởng, đường nhìn còn chưa rõ đã khàn giọng nói: "Thỉnh huynh trưởng cho phép đệ rời núi."

Lam Hi Thần cũng không bất ngờ, chỉ nhíu mi đau lòng không thôi: "Đợi đệ tốt lên chút rồi hẵn đi."

Lam Vong Cơ chết lặng, chỉ lặp lại: "Thỉnh huynh trưởng cho phép đệ rời núi."

Lam Hi Thần trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhìn đệ đệ quật cường của mình, hít thật sâu một hơi: "Đi đi."

Chút dung túng này của y không làm cho y mất đi đệ đệ, mà để y ở Trữ Tàng Thất nhặt về một Lam Vong Cơ hồn bay phách lạc, trên ngực có thêm dấu ấn.

Thương giận đan xen, nhưng Lam Hi Thần vẫn nói không ra một từ trách cứ.

Ra ngoài một chuyến, miệng vết thương sau lưng nứt ra, ngực lại thêm vết thương mới, Lam Vong Cơ say rượu chưa tỉnh lại đốt thêm lần nữa, căn bệnh này không biết đến khi nào mới khỏi.

Năm thứ nhất, cây sơn trà trong sân Tĩnh Thất đã nảy mầm, còn chưa cao bằng đứa nhóc y mang về từ Loạn Táng Cương.

Năm thứ hai, nhánh cây đã men theo cửa sổ mọc dài đến trước mặt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nâng Tị Trần, cuối cùng cũng chẳng dùng đến, động khinh công đi lên tu bổ một phen.

Năm thứ ba, xuất quan. Cây sơn trà xanh ngắt đã kết lứa quả nhỏ đầu tiên, lá cây ôm ấp mấy điểm nhỏ vàng vàng kích thước khác nhau, A Nguyện dẫn cậu bạn mới vào trong sân Tĩnh Thất kiễng chân với lấy, suốt 3 năm nay, Tị Trần lần đầu ra khỏi vỏ, chọc xuống một quả sơn trà chua chát. Lam Vong Cơ chỉ là đang nghĩ, năm ấy trên thuyền qua Thải Y Trấn, quả sơn trà mà thiếu niên kia ném tới đại khái không phải mùi vị này.

Năm thứ tư, phùng loạn tất xuất. Suốt những năm tháng vô bi vô hỉ đạm nhiên như thế, với Lam Vong Cơ mà nói, biến hóa duy nhất trong cuộc sống chính là A Nguyện.

Năm thứ mười ba, dẫn thiếu niên ra ngoài rèn luyện. Lúc trở về qua Thải Y Trấn, thiếu niên xếp hàng đứng trên thuyền nhỏ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim(2), nhóm nữ lang bán sơn trà hai bên bờ sông đã thay đổi, nhưng vẫn như trước thích ném sơn trà về phía thiếu niên.

Phá lệ, người chưởng phạt xưa nay nghiêm túc đoan trang lại buông thả đám thiếu niên, tiểu công tử bạch y tản ra khắp phố xá, Hàm Quang Quân một mình đứng trên thuyền, bên cạnh đặt một giỏ sơn trà cùng hai vò thiên tử tiếu, nhưng muốn mua sơn trà cùng chở rượu, chung bất tự, thiếu niên du.(3)

Năm thứ ba mươi ba, A Nguyện cũng đã đến tuổi dẫn bọn thiếu niên ra ngoài săn đêm. Lam Vong Cơ vẫn phùng loạn tất xuất, ông chủ ủ thiên tử tiếu dĩ nhiên đã qua đời, người thừa kế mới nghe nói tay nghề còn tốt hơn, nhưng Lam Vong Cơ mỗi lần đều chỉ mua hai vò về giấu.

Đều nói rượu càng để càng mỹ vị, nhưng dưới sàn Tĩnh Thất đã sớm trữ thành một biển rượu nhỏ, thiên tử tiếu trữ ba mươi năm trước vẫn còn đó, người uống thiên tử tiếu lại chẳng thấy nữa.

Trong đình có cây sơn trà, năm sắp chết tự tay vun trồng.(4.1)

---------

Lam Vong Cơ nhắm mắt, lại nghe được thanh âm lười biếng: "Lam Trạm, ăn sơn trà không?"

Lam Vong Cơ biết mình lại nằm mơ, hít một hơi thật sâu ngưng thần tĩnh tâm chờ đợi thanh tỉnh, nhưng mở mắt ra lại thấy sơn trà vàng óng đã ở ngay trước mặt, mà ngón tay trắng trẻo cầm sơn trà cũng chẳng thuộc về mình.

Thanh âm kia từ kỳ ảo trở nên chân thật, nhưng lại không phải thanh âm của thiếu niên lang trong mộng kia: "Lam Trạm, ăn sơn trà không?"

Lam Vong Cơ lúng túng định trụ ánh mắt, một người xa lạ đang ngồi bên giường nâng khuôn mặt tươi cười, mừng rỡ lặp lại: "Lam Trạm, ăn sơn trà không?"

Lam Vong Cơ nhìn khuôn mặt tươi cười kia, liếc mắt đã vạn năm. Nơi này là Tĩnh Thất, đàn hương tỏa ra từ lư hương đang lượn lờ trên án thư, nhưng dưới cửa sổ lại có thêm một "mỹ nhân tháp"(5) nhìn như không thuộc về Tĩnh Thất.

"Lam Nhị ca ca." Mỹ nhân ngựa quen đường cũ chui vào đệm chăn của Lam Vong Cơ, dùng thân thể ấm áp của mình xoa dịu sự trống rỗng cùng bạo nhiệt khắp người y. Lam Vong Cơ không có ý niệm đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy an tâm.

Y nhắm chặt mắt, thở dài nhẹ nhõm: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện lú đầu ra từ trong ngực y: "Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi."

Lam Vong Cơ thoải mái, đúng vậy, mấy tầng cõi mộng, y rốt cuộc tỉnh rồi. Nhưng người bên cạnh chẳng để cho y có một khắc thanh tĩnh, hết co người trong lòng y lại đặt vầng trán ấm áp lên cằm y, nói: "Ngươi nói ngươi, hiếm khi bị thương thật sự là dọa chết người mà, sốt cao như vậy."

Lam Vong Cơ dần dần hồi tưởng lại, ngủ đến miệng khô lưỡi khô, Ngụy Vô Tiện thì vừa kêu khổ vừa ngậm thuốc cắn môi y để uy, xong xuôi liền chui vào bồn tắm ngâm nước nóng rồi mới chui vào chăn kín kẽ ôm y.

Thúc phụ vốn đã gọi y sư đến, nhưng lát sau lại chịu không nổi mà tự mình đến xem, đám thiếu niên thì tới tới lui lui thăm hỏi mấy bận, ngay cả huynh trưởng đang bế quan cũng ra thăm nốt.

Lam Vong Cơ bỗng nhiên muốn tùy hứng, chỉ cảm thấy y chẳng qua là vì bảo vệ tiểu bối mới nhất thời bị tà túy gây thương tích, sao lại khiến cho Tĩnh Thất náo nhiệt như vậy, đến mức chăn cũng đắp không được ngủ cũng chẳng thể yên, sau đó bị đạo lữ như một con bạch tuột mà ôm khóa trong chăn, hết lần này đến lần khác xướng giai điệu ấm áp quen thuộc ru y ngủ.

Vừa ngủ giấc này, lại nằm mơ trong mơ.

Đạo lữ còn đang trong ổ chăn thì thầm: "Thức phụ mới nãy lại đến căn dặn ta không được nháo ngươi nghỉ ngơi, người bao tuổi rồi mà cứ nói dong dài nhiều như vậy... Cơ mà ngươi ngủ lâu lắm rồi a, ta nhàm chán chết rồi nè, trước đây ngươi đều ôm ta ngủ, vậy mà lần này ta có ôm ngươi ngươi cũng chẳng chịu dùng sức ôm lại ta......"

Lam Vong Cơ nhớ tới sơn trà trong mộng làm sao cũng không với tới kia, buộc chặt tầm mắt buông lỏng, nghiêng người gắt gao ôm đạo lữ nhà mình: "Bây giờ bù cho ngươi."

"Thật hả?" Ngụy Vô Tiện gặm yết hầu của y, cười hì hì nói: "Ngươi còn ăn quá trời sơn trà của ta luôn, cũng phải bù cho ta."

Giữa trời đông giá rét như thế Cô Tô tất nhiên kết không nổi sơn trà, số đó đều là một ít sơn trà còn thừa mà trước đó vài ngày y cùng Ngụy Vô Tiện đi Vân Nam du lịch mang về. Lam Vong Cơ nghiêng đầu, thấy trong đĩa trống trên bàn con chỉ còn lại hạt và vỏ sơn trà, Ngụy Vô Tiện sẵng giọng: "Ta bóc lâu lắm đó, Nhị ca ca muốn bồi thường ta thế nào đây?"

Lam Vong Co biết rõ còn thật sự hỏi lại: "Ngươi muốn thế nào?"

"Nói sau đi." Ngụy Vô Tiện thế mà không đưa ra một đống yêu cầu, lại an an phận phận ôm Lam Vong Cơ: "Ta a, cho ngươi xem một vật trước!"

Lam Vong Cơ bình thản trả lời: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện luồn tay vào dưới gối đầu, bỗng nhiên dừng lại: "Lam Trạm, ngươi biết hôm nay là ngày gì không?"

Lam Vong Cơ sửng sốt, y không biết mình đã sốt mất mấy ngày, hôn mê hết bao ngày, giờ phút này dĩ nhiên thật sự không biết là ngày gì.

"Nhị ca ca ngốc của ta." Ngụy Vô Tiện sáp lại hôn một cái lên trán của Lam Vong Cơ, nói: "Hôm nay là sinh thần của ngươi! Đại ca nói muốn tổ chức gia yến cho ngươi, chỉ là không biết khi nào ngươi tỉnh lại. Ta đã chuẩn bị một sọt đồ định tặng ngươi, nhưng mà hôm qua đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, hiện tại, ừm..."

Ngụy Vô Tiện lấy ra một dây đai trắng dài nhỏ, nhưng không phải là mạt ngạch của Lam Vong Cơ, bởi vì hoa văn mây xanh thêu trên đó chẳng hề nhã chính tẹo nào, nhìn ra được người thêu không thạo nhưng đã rất cố gắng, nhưng cũng chỉ có hình thức ban đầu của hoa văn mây thôi, lại gần nhìn kỹ thì vẫn còn rất nhiều sơ sót.

Lam Vong Cơ lại sáng tỏ, đây là lễ vật Ngụy Vô Tiện tặng y, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng ngữ khí lại có chút hiếu kỳ cùng kinh hỉ: "Ngươi thêu sao?"

Ngụy Vô Tiện vênh vang đắc ý: "Đúng a, ta thêu đó! Thế nào, ngươi sửa quần áo cho ta, ta thêu hoa cho ngươi, thế nào! Trong này đã hạ chú trừ tà lợi hại nhất đó nha, chỉ cần ngươi không tháo xuống thì hiệu quả sẽ luôn còn!"

"......"

"Bất quá, ở cùng ta ngươi tháo xuống cũng chẳng sao, ta bảo vệ ngươi!" Ngụy Vô Tiện dường như đã quên thường ngày là ai đánh quái, ai nhàn hạ, nói xong còn tự tin tràn đầy mà vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ.

"Nào, ta buộc lên cho ngươi, chúng ta phải chuẩn bị đi gia yến."

Tuyết ở trước Tĩnh Thất đã bị các bạn nhỏ tới thăm Hàm Quang Quân dọn sạch sẽ, vài cọng hoa cỏ cũng bị thỏ gặm đến mức chẳng còn hình dạng, cây sơn trà thì vẫn đứng vững che chở cho thỏ con bên dưới.

Ngụy Vô Tiện ở trước sân Tĩnh Thất đùa giỡn thỏ con, quay đầu thấy Lam Vong Cơ vẫn đứng ở cửa bất di bất dịch, liền đứng dậy phất phất tay: "Lam Trạm!"

Trong nhãn đồng trong veo tuyết dần tan biến, ngay trước mắt, hai dáng cười xuân phong hóa vũ dần chồng lên nhau – thiếu niên tặng sơn trà đã trở về, vẫn một ánh mắt sáng ngời nhìn y như năm đó.

Tính ra cây sơn trà giữa đình, nay cũng đã cao vút như tán ô rồi.(4.2)

====== Chúc Lam Nhị ca ca sinh thần vui vẻ ======

------------------------

Âm dung tiếu mạo(1) (音容笑貌): giọng nói và dáng điệu

(2) Nhãn quan tị tị quan tâm (眼观鼻鼻观心): hành động cúi mặt xuống khi thẹn thùng á, vì khi mình cúi xuống thì mắt sẽ nhìn mũi, mũi sẽ nhìn tim.

(3) dục mãi tì bà đồng tái tửu, chung bất tự, thiếu niên du: lấy từ bài thơ "Đường đa lệnh" của Lưu Quá thời Nam Tống, gốc là:

"Dục mãi quế hoa đồng tái tửu

Chung bất tự

Thiếu niên du."

Bài thơ nói về tâm trạng hoài thương của tác giả, gặp lại sau 20 năm, muốn mua chút rượu quế hoa về thưởng thức, tiếc là hương rượu vẫn như cũ, nhưng tâm tình thời niên thiếu đã chẳng còn.

(4.1) (庭有枇杷树,要死之年手植也)

(4.2) (今也亭亭如盖矣)

(4.1) và (4.2): lấy từ tản văn "Hạng tích hiên chí" của Quy Hữu Quang thời Minh, đoạn cuối ông đã viết dòng này để nhớ về người vợ đã mất của mình.

"庭有枇杷树,吾妻死之年所手植也,今已亭亭如盖矣。"

(Trong đình có cây sơn trà, năm vợ mất tự tay vun trồng, nay đã cao vút như tán ô rồi.)

mỹ nhân tháp(5) (美人榻): giường ngủ của người Hán. Là loại giường nhỏ mà phụ nữ thời xưa hay dùng để nghỉ ngơi, còn được gọi là "giường Quý Phi", chế tác tinh xảo, dáng hình tuyệt đẹp, mặt góc nhỏ hẹp, có thể ngồi hoặc nằm, dành riêng cho phụ nữ nghỉ ngơi vào ban ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top