Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Quả cây chín muộn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này dành cho Sakami_Kazu


Mục tiêu lần này: Hisoka của Hunter x Hunter!

...................................................

   Hisoka tìm thấy một tiểu thực quả~~

   Tình cờ, Hisoka hạ cánh tại một thành phố đầy yên bình...

   Tình cờ, hắn lại có hứng thú muốn đi dạo một chút!

   Tình cờ, hắn vô tình bước đến một khu phố vắng người...

   Tình cờ, hắn ngửi thấy một mùi hương lạ. Nó giống như hương thơm, nhưng hắn chưa từng ngửi thấy mùi hương nào như vậy hết!

   Tình cờ, mùi hương đó khiến Hisoka cảm thấy hứng thú, thế là hắn quyết định bám theo nó.

   Không còn tình cờ nữa, hắn đi theo mùi hương và đến được một cửa tiệm be bé...

   Và cửa tiệm đó, có một cô gái nhỏ...

   Một loạt các chuỗi tình cờ nối tiếp nhau, đưa hắn đến chỗ này...

   Một cách đầy tình cờ, hắn đột ngột chạm mặt với một con nhóc...

   Mang tiếng là tiểu thực quả, nhưng con nhóc này cũng đã tầm mười mấy tuổi rồi~

   Hơn nữa, nhìn thế nào cũng không có cảm giác nó là kẻ thường hay chiến đấu!

   Chậc, nếu như tài năng có thừa mà không phát huy nó lên thì cũng chẳng ra gì cả.

   Và, có vẻ như cái trái xanh này khá là ngon và ngọt nếu chín đấy!

   Nhưng vấn đề là làm thế nào để nó chín đây nhỉ?

   Hisoka liếm liếm môi một cách đầy biến thái trước khi bước đến gần quả xanh kia...

....................................

   Như những ngày bình thường, bạn lại dọn hàng và chuẩn bị nguyên liệu trước khi mở cửa...

   Quán của bạn nó là nơi, ừm, kết hợp giữa nhà hàng, quán cà phê và tiệm cây cảnh vào làm một luôn đấy!

   Tóm lại, khách hàng bước vào đây, chỉ cần có tiền là món nào bạn cũng làm được hết.

   Không hẳn là toàn bộ, nhưng chỉ cần họ tả, chắc bạn sẽ làm được.

   Như mọi ngày, mỗi khi chuông gió leng keng, tức là có người bước vào quán:

      - Kính chào quý khách. Ngài muốn ăn gì?

   À, hình như vị khách này không muốn ăn cho lắm thì phải?

   Một lá bài bằng thép với tốc độ mắt thường không thấy được phóng thẳng tới chỗ bạn...

   Ríttttttttttt...

   Những nhánh thường xuân chắc và dẻo, quấn nghiến lấy lá bài đó và giam nó lại chặt chẽ...

   Bạn dời mắt khỏi cốc matcha, ánh mắt di chuyển đến người đang đứng đó:

      - Quý khách nếu không muốn gọi món thì có thể đi. Đừng làm loạn trong này, đồ của quý khách._ Theo lời của bạn, những nhánh thường xuân vươn ra, thả lại lá bài vào tay người đứng ở cửa...

      - Giờ thì mời rời khỏi đây, đừng làm gián đoạn việc làm ăn của tôi._ Ánh mắt thản nhiên lại trở về với cốc matcha, hoàn toàn không nhìn Hisoka nữa!

   Không phải khách hàng thì tránh một bên cho bạn kiếm kế sinh nhai!

....................................

   Con nhóc này, không giống quả xanh cho lắm! Nó, khá là thành thạo.

   Nhưng, nếu nói nó đã chín muồi cũng chẳng phải. Có vẻ như nó vẫn có thể tiếp tục phát triển.

   Một trái còn ương à?

   Chà, đây là lần đầu tiên hắn gặp một trái như thế này đấy!

   Thực sự rất, thú vị a~~~

   Có vẻ như Hisoka sẽ chú ý đến nó một chút. Để xem rốt cuộc có đem con nhỏ này vào trong bộ sưu tập được không~~

      - Cho ta một món ăn và đồ uống, đồ ăn tùy chọn. Đồ uống thì, giống cái cốc cô đang uống~

   Không thể phủ nhận một điều, Hisoka là kẻ biến thái!

   Đừng cố gắng thử đoán những suy nghĩ, cảm nhận hay hành động của hắn là gì, vì có nghĩ cũng chẳng ra đâu.

   Đừng cố tìm hiểu xem hắn là S hay M, vì hắn cũng lẫn lộn lắm đó!

   Cho nên, đối với loại người này, tốt nhất là... không làm gì cả.

   Vì có nghĩ ngợi cũng chẳng để làm gì đâu, vẫn nên như bình thường thôi.

   Bạn nhún nhún vai trước khi mang ra một chiếc bánh táo và một cốc matcha:

      - Để quý khách chờ đâu. Đồ của quý khách._ Đã là người gọi món thì là khách, là khách.

   Dù có là tổng thống hay khủng bố đi chăng nữa, cứ bước vào đây thì là khách rồi!

   Và đã là khách, thì chủ không có ý định đuổi đi đâu...

   Những thứ được đặt trên bàn, có vẻ như nó khá là ngon đấy.

   Hisoka nhìn cái bánh vàng ruộm kia, cực kỳ có hứng thú cắn thử một miếng...

   Ngon ghê đó! Nó ngon đến mức khiến gã hề nào đó phải mở to mắt.

   Không quá béo nhưng đủ ngậy, và nó cũng không quá ngọt, rất phù hợp với thứ thức uống màu xanh này!

   Quả ương này, tay nghề làm đồ ngọt của cô ta khá đấy...

   Để xem nó còn làm được món nào khác nữa không?

      - Cho ta món nào đó ăn trưa luôn được không?

   Mắt bạn máy lên một chút, sau đó điềm nhiên lôi đồ nghề ra.

   Sau đó, trước mặt Hisoka có thêm một bát tô đựng cơm thì phải?

   Nhún nhún vai và nếm thử, mắt chàng hề nào đó co rụt lại...

   Ngon thật đấy, thực sự rất ngon...

   Có vẻ như hơi nhiều gia vị, nhưng nó lại không lẫn lộn với nhau.

   Dư vị sau khi nuốt, khá là ổn. 

   Không, lưỡi của hắn đang râm ran lên đây này!

   Mẹ nó, cái món ăn này, hắn chấm rồi đấy!

   Cả cái trái ương kia, xem ra hắn cũng nên chú ý một chút...

   Hừm, nếu có một đầu bếp của riêng mình thì cũng được đấy chứ?

   Nghĩ là làm, gã hề nào đó sán đến gần nữ chủ quán khiêm phục vụ:

      - Tiểu thực quả~~ Ngươi có hứng thú trở thành "của ta" không?

   Hắn kề sát cái mặt đến gần cô gái nhỏ kia, cất lời...

   Xin nhắc lại lần nữa, Hisoka là biến thái của biến thái!

   Cho nên, những lời nói của hắn dù có biến thái tới đâu, xin hãy giữ cái đầu lạnh.

   Đừng cố hiểu ý nghĩa lời nói của hắn. Bởi vì có nghĩ cũng chẳng được đâu.

   Hắn ta chính là loại cùng một cô gái lên giường. Lên giường xong là khéo giết luôn đó!

   Đương nhiên, chỉ những người quen biết với Hisoka mới biết điều đó.

   Nhưng bạn thì không, đây mới là lần đầu tiên bạn gặp người này mà.

   Nghe được cái lời suồng sã kia, bạn lại một lần đưa mắt lên. Lần này, ánh mắt dừng lại ở vị khách kia một chút. 

   Một vị khách kỳ lạ...

   Mái tóc màu hồng đậm gần mức màu đỏ được vuốt keo dựng ngược như sóng.

   Gương mặt này đánh phấn à? Sao trắng đến quá thể vậy?

   Lại còn mấy cái ký hiệu vẽ dưới mắt kia nữa?

   Ngôi sao và giọt nước à?

   Không chỉ thế đâu, cả cái gu thời trang dị hợm ấy kìa...

   Lộ tay lộ eo thế này hả? Trên bó dưới loe sao?

   Bạn từng ngó qua đủ các loại khách, nhưng loại này thì...

   Ờ, chưa gặp bao giờ, thực sự là chưa gặp bao giờ luôn.

   Nhưng mà, thả lời ong bướm với bạn cũng được, trước hết thì...

      - Mời quý khách ăn hết đồ trên bàn trước khi đứng dậy. Không được lãng phí đồ ăn, cái này tôi đã ghi chú ngay trên bàn rồi._ Muốn làm gì thì làm, không ăn xong đồ của bạn thì đừng hòng bước ra ngoài.

   Bước vào đây mà không ăn hết thì cứ xác định đi.

      - A~~ Ta quên mất. Chờ chút nhé!_ Hóa ra là thế, xem là quả ương này rất có chấp niệm với đồ ăn đây. Để nó mở miệng thì vẫn nên xử lý đống kia thì tốt hơn.

   Nghĩ như thế, Hisoka lại quay trở lại bàn. Nói gì thì nói, đống đó rất hợp khẩu vị vủa hắn.

   Sau khi đã càn quét sạch sẽ, lúc này hắn mới đứng lên.

      - Thế nào tiểu thực quả? Đề nghị của ta, cô đồng ý chứ?_ Lại một lần nữa sán mặt vào cô gái đang cắm đầu ở quầy, gã hề nào đó buông lời.

      - Trước hết, quý khách có thể vui lòng giải nghĩa cái cụm từ "của ta" mà ngài nói không?_ Bàn tay đang đánh trứng không chút lơi lỏng, bạn cất lời hỏi vị khách kia.

      - Đương nhiên rồi! Ta muốn cô trở thành đầu bếp riêng của ta đó._ Chà, mặt không đổi sắc mà hỏi lại hắn thế này...

   Quả ương lần này tinh thần cứng nhỉ?

   Vẫn còn hỏi hắn lại được chứ!

   Nếu là những đứa con gái bình thường, hắn là nó đã hét tướng lên hoặc nghĩ đông nghĩ tây rồi.

   Nhưng mà, có tâm tình hỏi lại như thế này, hừm...

   Ngoại trừ Machi mặt lạnh, chắc chỉ có con nhóc này thôi.

   Không còn non và xanh nên biết chú ý sao?

   Chậc, nhưng dù là biết chú ý thì nó cũng không giống như thế...

   Mặt không đổi sắc mà đòi hỏi lại ý của hắn, đúng là, lần đầu đấy!

   Con này, hắn chấm rồi, nhất định phải biến nó thành của hắn!

   Từ từ, không được gấp, gấp sẽ dọa chạy tiểu thực quả mất!

      - Rất tiếc, nếu không đủ tiền thì tôi sẽ không đi đâu hết._ Rót chút nước vào bột mì và nhào bột, bạn thản nhiên trả lời.

   Quen rồi, thực sự đã quen rồi mà.

   Bởi vì cái tay nghề này mà bạn không ít lần bị mời đi làm đầu bếp riêng cho người nổi tiếng này hay quan chức nọ...

   Nhưng tất cả đều bị bạn lấy lý do không đủ tiền mà từ chối hết.

   Thực tình thì bạn cũng không muốn nhiều tiền làm gì, đủ ăn đủ tiêu và để dành gửi ngân hàng tích cóp cho sau này là được.

   Chỉ là, nói sao nhỉ?

   Bạn không thích thuộc về của riêng ai như thế.

   Vẫn thích một mình một quán, được làm đồ mình thích cho người khác như vậy hơn...

   Cái cảm giác làm một người đứng lẫn vào trong vạn người, rất ổn đó...

   Đứng đó nhìn dòng người xuôi ngược mệt mỏi, bản thân mình trở thành cái quán cho họ tạm nghỉ chân...

   Mỗi người bước vào, gọi một món nào đó, ngồi đó uống cốc trà, đôi khi than vãn với chủ quán...

   Bạn thường treo biển, lắng nghe mọi người than phiền. Bạn sẽ mỉm cười và nêu lên một vài lời góp ý cho họ.

   Thích như thế, một cuộc sống yên ả chảy xuôi như thế này sẽ tốt hơn.

   Chỉ là, cái gã hề này...

   Không hiểu sao, nhưng bạn có cảm giác...

   Không nên dính vào!

   Thực sự không nên dính vào một chút nào hết!

   Cơ mà, nói thì nói thế. Nhưng khách hàng là thượng đế, vẫn nên mặc kệ đi.

   Vậy thì, cứ dùng phương pháp bình thường đi.

   Đánh giá thật cao để hắn ta biết đường mà lùi lại...

   Nhưng mà, hình như bạn đã dùng sai cách rồi hay sao ấy?

   Bởi vì, sao cái tên kia lại liếm mép đầy vẻ biến thái vậy trời?

   Bạn đụng phải biến thái hả?

   Chậc, mặc kệ mặc kệ, mắt không thấy tai không phiền!

.......................................

   Đòi tiền? Còn là số tiền lớn?

   Chà, giống như con mèo nào đó ấy nhỉ?

   Hắn bèn ra một cái giá, nhưng quả ương kia hoàn toàn không thèm để ý.

   Chê thấp à? Đúng là rất giống con mèo kia đấy!

   Được, tăng giá lên xem nào!

   Giá thốt ra khỏi miệng đã được tăng đến gấp năm, nhưng cô gái nhỏ vẫn chú tâm trang trí bánh.

   Không thèm xao động cơ à?

   Ha hả, trái ương này chắc chắn sẽ rất hợp với con mèo sát thủ lớn kia cho xem!

   Vậy, tiếp tục tăng giá!

   Hisoka không tin không thể khiến tiểu thực quả này lay động với hắn!

   Thế nhưng, hắn nhanh chóng bị vả mặt...

   Bởi vì, dù Hisoka ra cái giá cao đến đâu, tiểu thực quả kia vẫn cứ không hề lay chuyển một chút nào.

   Thú vị ghê đó, hơn nữa...

    Hắn có thể cảm nhận được con nhỏ này mạnh. Nhưng, mạnh đến đâu thì hoàn toàn không thể cảm nhận được.

   Thang đo sức mạnh của hắn cũng chẳng làm gì được nó...

  Thậm chí, hắn còn không nhìn được khí của con nhỏ này. 

   Ài, hôm nay mới là ngày đầu tiên, nhất định phải có con nhóc này!

   Nhưng mà, giá cao thế này mà nó vẫn cứ không đồng ý.

   Không lẽ, thực ra tiểu thực quả này không để ý đến tiền sao?

   Thú vị đây, vẫn nên kiểm tra thêm chút nữa mới được!

   Tiểu thực quả~~

   Ta sẽ còn quay lại đấy!

........................................

   Sau khi cái gã hề kia rời khỏi quán, bạn đã thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

   Người này đúng là đáng sợ, dù trông anh ta tưng tửng như thế nhưng cứ cảm thấy không ổn chút nào.

    "Tốt lắm những cây hoa đáng yêu của chị! Cái gã đáng sợ ấy đã đi rồi. Giờ thì các em có thể sinh trưởng được rồi. Xin lỗi vì không thể đuổi gã đó đi sớm hơn!" Bạn thở dài và thầm thì với những chậu cây con con đang cứng đơ của mình.

   Chậc, chỉ vì cái khí thế của gã kia quá mạnh nên mấy cây cảnh của bạn run lẩy bẩy đây này...

   Ài, bạn nhẹ nhàng truyền một chút sức mạnh của mình cho chúng.

   Những nhánh hoa bìm bìm nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt bạn, thể hiện sự yêu thích của chúng.

   Từ bé, bằng một cách này hay cách khác, bạn đã có thể tương tác với thực vật khá nhiều.

   Và chúng cũng rất là quý bạn.

   Quý đến độ, nếu bạn tay không mà đi vào rừng, chắc chắn bạn có thể sống trong đó cả đời mà không cần lo thức ăn nước uống.

   Ha ha, điển hình là khi nãy ấy:

   Khi lá bài từ gã hề kia phóng đến bạn, mấy cây thường xuân đã hi sinh vài cành cây của các em ấy để giam nó lại còn gì?

   Và, bằng một cách nào đó mà bạn phát hiện ra bản thân mình có thể thúc đẩy chúng sinh trưởng rất nhanh.

   He he, thật tốt, hóa ra đó là lý do vì sao những cái cây này quấn quít lấy bạn như vậy.

   Phía sau quán trà của bạn có cả một vườn cây cối rậm rạp như khu rừng nhỏ đó.

   Chiết một vài cành con và trồng chúng vào chậu nhỏ, sau đó bán cho những người hỏi mua.

   Tiền lại tiếp tục vào túi rồi.

   Tay nghề của bạn hút vài người khách, những bông hoa lại hút thêm vài người nữa.

   Giá mà mua thêm mấy con vật nho nhỏ dễ thương, chắc sẽ có thêm vài người nữa đến đấy!

   Nhưng sợ chúng sẽ làm bị thương mớ cây cảnh trong quán.

   Hay thôi, vẫn là thôi đi thì hơn.

.....................................

      - Cho ta gì cũng được nhé, một mặn, một ngọt và một đồ uống.

   Cái gã hề đó lại tới rồi.

   Bạn ngoại trừ thở dài thì cũng chỉ có thể thở dài.

   Nhưng mà ngoại trừ thở dài thì cũng chẳng biết làm sao nữa rồi.

   Coi nào, hôm nay làm cà ri, trà đào và bánh tart đi.

   Đặt bánh xuống trước mặt gã hề kia, bạn thản nhiên tiếp tục công việc của mình.

   Hôm nay lại là một ngày bình yên đây.

   À không, nó không còn bình yên nữa khi cái vị khách kỳ quặc kia lại muốn mời bạn trở thành "của hắn"!

   Bạn lần này vẫn cứ không thèm trả lời luôn, nhưng mà sao người này dai dẳng vậy nhỉ?

   Chậc, người nấu ngon thì đâu phải chỉ có mỗi bạn chứ?

   Tội gì lại cứ chấp nhất với một người như bạn vậy nhỉ?

   Bạn lại một lần nữa thở dài, nhưng rồi cũng mặc kệ.

   Nếu như anh ta chán thì chắc sẽ ổn thôi.

......................................................

   Nhưng mà, sự thật là cô gái nào đó đã nhầm rồi.

   Bởi vì hứng thú của Hisoka với tiểu thực quả này chỉ có tăng chứ không có giảm...

   Một ngày, hai ngày, một tuần, rồi một tháng...

   Ngày nào cũng như ngày nào, gã hề luôn đến đó và gọi đồ ăn.

   Bạn mỗi tối đều phải vắt óc nghĩ thực đơn của ngày tiếp theo cho hắn đó.

   Ài, ai bảo tên này cứ mỗi ngày đều nói là "gì cũng được", biết sao đây?

   Khách hàng là thượng đế, và thượng đế thì phải làm hài lòng.

   Có điều, vị thượng đế có ý đồ dai dẳng với bạn như thế thì thực sự hơi... đó!

   Nhưng mà, nhờ anh ta mà bạn nghĩ tay nghề nấu nướng của bạn tăng lên kha khá rồi.

   Haizz, biết làm sao được? Mỗi ngày đều phải chế biến những món dù trông quen thuộc nhưng khiến người ta không ngán cũng mệt lắm đó.

   Thôi được rồi, cứ vứt anh ta ở một góc suy nghĩ vậy, bạn còn phải đi mua nguyên liệu nữa.

   Treo biển của hàng "miễn tiếp khách", bạn mỉm cười xách túi đi.

.....................

   Hôm nay có vẻ như là một ngày may mắn của Hisoka đây.

   Hắn đến có hơi sớm, và được chứng kiến một hành động khá là mãn nhãn...

   Trái ương kia hình như có thói quen đi mua nguyên liệu vào sáng sớm thì phải?

   Để đi theo một chút nào, muốn kiểm chứng sức mạnh của nó quá đi mất!

   Hay là thử một chút nhỉ? Xem thử sức mạnh của con nhóc này đến đâu.

   Không được, không được, để trái ương biết là không xong đâu.

   Cho nên...

      - Mấy cái tên kia, ra và tấn công cô gái đó đi._ Hắn đe dọa mấy gã lang thang côn đồ trong hẻm vắng, ra lệnh cho chúng tấn công con bé tiểu thực quả ấy.

   Cứ lấy sức mạnh ra trưng là bọn chúng sợ, răm rắp tuân theo mà tấn công thôi.

   Sau đó, bọn chúng thực sự đã bao vây lấy trái ương kia.

   Và rồi, Hisoka ngồi trên nóc nhà, ung dung xem chiến đấu.

   Thế nhưng cuối cùng thì hắn cũng chẳng thể nào biết được tường tận sức mạnh của trái ương đó.

   Bởi vì cô ta chỉ đứng đó, và mấy tên quấy rối kia bị cây cỏ mọc dại đột ngột sinh trưởng cuốn lấy quăng quật.

   Ngồi trên nóc nhà, Hisoka đã nhìn thấy một cách toàn diện.

   Và tất cả những gì hắn rút ra là: chẳng có gì hết!

   Chết tiệt! Hoàn toàn không nhận ra bất cứ thứ sức mạnh nào từ con nhỏ kia.

   À không, những cây cỏ dại mọc trên kẽ đá đó đã đột ngột sinh trưởng một cách không thể tưởng tượng được. Có lẽ năng lực của trái ương này là điều khiển cây cối.

   Điều khiển cây cối à? Nói mới nhớ, khi hắn tấn công cô ra, lá bài cũng bị những cành cây nhỏ nhỏ kia xoắn lại thành một cục.

   Vậy, con nhóc này thuộc hệ niệm Điều khiển sao?

   Thúc đẩy và điều khiển thực vật cơ đấy! Xem ra là con nhóc này quả thực rất hợp với Illumi.

   Đến cả hệ Niệm cũng giống nhau thế này, thật tình đúng là không biết phải nói gì đây.

   Mấy kẻ hệ điều khiển rất thích tranh luận và logic, nhưng hắn vẫn chưa thấy con nhóc này có biểu hiện nào như thế.

   Hay là nó thuộc hệ cụ thể hóa nhỉ? Cụ thể hóa ra cây cối và dùng chúng tấn công chăng?

   Cũng không giống cho lắm, tóm lại cũng bởi vì theo dõi trái ương này được cả tháng rồi mà thấy nhóc đó vẫn chẳng thấy có đặc điểm nào nổi trội hết!

   Khó mà xác định được nó thuộc hệ Niệm gì. Vì thế cho nên lại càng... thú vị!

   Gã hề nheo đôi mắt vàng kim và đưa lưỡi liếm môi, một nụ cười mở rộng trên gương mặt.

   Nào, tới chỗ trái ương kia thôi!

   À mà chờ chút đã! Cũng được một thời gian rồi nhỉ? Hay là tới chỗ quả non Gon và Killua đi đã!

   Hắn cũng lâu rồi không đi kiểm tra hai món quả xanh đó, hôm nay tiện thể tới xem một chút vậy!

   Nghĩ là làm, gã hề chuồn khỏi thị trấn yên bình kia và đến Tháp thiên đường, nơi hai quả non đang tập luyện ở đó.

....................................

   Hai ba ngày rồi, vị khách hàng dị hợm kia không đến quán nữa.

   Và điều đó khiến bạn thở phào. Thực sự chính là thở phào nhẹ nhõm đó.

   Không thể nào làm khác được, cái gã đó biến thái quá, bạn không "chơi" nổi đâu.

   Mà, công nhận là cũng may, hẳn là anh ta chán chỗ này rồi.

   Chắc là gã hề đó sẽ không đến đây nữa đâu, hi vọng là vậy.

   Thực ra thì bạn đã nghĩ đến việc mời gã đó rời khỏi quán của bạn bằng vũ lực.

   Tuy nhiên, suy xét về chênh lệch sức mạnh giữa hai bên, cô gái nhỏ cực kỳ thông minh mà bác bỏ cái ý nghĩ ngớ ngẩn kia.

   Lý do để bạn bác bỏ ý nghĩ kia cũng thuyết phục không kém, đơn giản chỉ là vì một điều mà ai cũng sẽ dễ dàng nhận ra: gã hề kia, mạnh!

   Mạnh đến mức khó tin, mạnh đến độ biến thái luôn.

   Đây là một sự thật hiển nhiên, hiển nhiên đến độ đơn giản.

   Thậm chí, bạn có thể nhận ra điều đó một cách dễ dàng, bằng bản năng cơ thể và phản ứng của mớ cây cối bên cạnh bạn.

   Dễ thấy nhất chính là việc bọn chúng co rúm và bất động khi gã kia bước vào trong quán.

   Trực giác chính là thứ khiến con người ta sống sót được trong những tình huống nguy hiểm đấy!

   Khả năng đánh hơi nguy hiểm, không ngoa khi nói bạn đã đạt đến cấp thượng thừa rồi.

   Bạn không thích việc chiến đấu, nếu có thể thì sẽ không chiến đấu. Căn bản cũng là vì bạn không thích việc đánh nhau cho lắm.

   Ờ thì, một cô gái dễ thương không nên đánh nhau mà, đúng không?

   Và cả, bạn thực sự không thích trò này một chút nào.

   Mặc dù quán của bạn có vẻ hơi nhỏ, và nó cũng là nhà bạn luôn, nhưng vấn đề là nó đắt khách.

   Mà đắt khách cũng có nghĩa là lợi nhuận khá nhiều.

   Và chúng ta có một câu hỏi ở đây: nếu như một quán ăn nhỏ, đắt khách mà chủ nhân lại là một cô gái yếu đuối, chuyện gì sẽ xảy ra nào?

   Rất đơn giản, nó sẽ trở thành miếng mồi ngon cho mấy kẻ vụ lợi.

   Điển hình như một vài kẻ muốn chơi trò "nộp thuế" chẳng hạn.

   Hoặc là một vài tên côn đồ đòi cướp tiền cướp "sắc" nữa.

   Dĩ nhiên, bạn sẽ mỉm cười và tống chúng ra khỏi cửa hàng.

   Một cô gái phải biết tự bảo vệ bản thân trước những hiểm họa rình rập.

   Nhưng mà phải công nhận, khi gã hề kia ở đây sẽ tốt hơn nhiều.

   À thì, căn bản bởi vì bất kỳ ai có ý định quấy rối đều bị anh ta điều đi mà.

   Nhưng mà giờ gã hề kia đi rồi, chắc sẽ hơi mất thời gian một chút.


        - Cho ta thứ gì cũng được, đủ cả ba món nhé!

   Thời gian nghỉ ngơi chơi nhởi đã hết rồi. Thời gian căng não suy nghĩ đã ập tới.

   Mợ nó chết tiệt, cái gã khốn kia lại đến nữa rồi. Cứ tưởng sẽ được an ổn thêm một chút chứ?

   Ài, biết làm sao được, bạn thực sự không nghĩ gã kia vẫn còn đến đây.

   Vậy hóa ra là gã đó chỉ mới đi đâu đó chơi vài hôm, rồi lại quay sang xử bạn à?

   Haizz, cơ mà, đành thế vậy.

      - Chào mừng ngài quay trở lại, quý khách!

   Bạn khẽ khàng mỉm cười dù trong lòng gào thét!

   Khách hàng là thượng đế mà, vì thế hãy mỉm cười và phục vụ họ đi.

................................

      Happy birthday to you..

       Happy birthday to you..

       Happy birthday - happy birthday and the start burn tonight

   Một ngày nọ, khi Hisoka đang thảnh thơi ngồi trong quán ăn của trái ương, hắn được chứng kiến một màn chúc mừng sinh nhật.

   Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi một gia đình nào đó ăn xong bữa. Và rồi trái ương kia bưng ra một chiếc bánh gato cắm thêm mấy cây nến.

   Hisoka đứng đó nhìn tiểu thực quả kia chậm rãi mang bánh ra, đốt lửa trên mấy ngọn nến và ngâm nga một bài hát chúc mừng sinh nhật dành cho thằng nhóc đó.

   Và, nhìn cái nụ cười ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ của cái thằng lỏi con ấy kìa!

   Nó khiến cho gã hề nào đó cảm thấy bực bội!


      - Tiểu~thực~quả~_ Cho nên, khi toàn bộ khách đã ra về hết, Hisoka bước đến chỗ trái ương đang làm việc.

      - Vâng, quý khách có vấn đề gì ạ?_ Cô gái nhỏ vẫn cứ chú tâm vào món ăn lần này mà không thèm để ý đến hắn.

      - Ta thấy ngươi tổ chức sinh nhật cho thằng bé đó. Sao ngươi lại làm thế chứ?

      - Đó là dịch vụ đặc biệt chỉ dành cho khách quen vào ngày sinh nhật của họ. Gia đình của cậu nhóc ấy là khách quen ở đây và hôm nay là sinh nhật của cậu bé ấy. Bố mẹ nhóc ấy đã nhờ tôi cùng bí mật để tổ chức sinh nhật nhằm cho nhóc ấy một bất ngờ._ Trái ương đó hoàn toàn không liếc mắt đến một lần mà chỉ chú ý đến nguyên liệu dưới tay mình.

   Trong khi đó, Hisoka nhanh chóng phân tích được lời nói của trái ương ấy.

   Và rồi một ý nghĩ lóe lên trong cái đầu kia:

     - Tiểu thực quả~ Làm bánh gato cho ta đi~~

....................................

   Bạn ngày hôm nay có thêm một yêu cầu từ một người đặc biệt.

   Gã hề này hôm nay lại dở chứng hay sao nhỉ?

   Sao bỗng nhiên lại đòi bạn làm bánh kem cho hắn?

       - Nếu muốn, ngài hoàn toàn có thể gọi món và tôi sẽ làm cho ngài.

      - Không, ta muốn cô làm bánh sinh nhật cho ta cơ~~_ Vị khách hàng rắc rối kia vẫn cứ mè nheo.

      - Rất tiếc cho tôi phải từ chối, nhưng hiện tại đã hết giờ làm việc rồi!_ Bạn đã treo biển "Đóng cửa" ở ngoài quán rồi.

   Nhưng vấn đề ở đây, vị khách này chính là một ngoại lệ.

   Bao nhiêu lần rồi, gã hề này lúc nào cũng mặt dày mà ở quán của bạn, dù cho bạn đã đóng cửa.

   Còn mặc nhiên coi đây là nhà mình nữa chứ!

   Nhưng mà bạn cũng chẳng thể làm gì, thì còn làm gì được nữa chứ?

   Trước cái sức mạnh biến thái của vị khách hàng này, bạn còn có thể phản kháng à?

   Nầu!

   Vẫn cứ thuận theo là tốt nhất, dù sao thì vị khách này cũng chẳng thể lẻn vào cưỡng hiếp bạn được. À không, thực ra là có thể. Nhưng bạn đoán là anh ta đủ thân sĩ để không làm việc đó.

   Cái này thì bạn nghĩ bạn đủ tự tin để khẳng định điều đó.

   Và quả thực là bạn đúng, bởi vì có mấy lần vị khách này ngủ lại quán, và bạn vẫn ổn.

   Trên thực tế thì khi anh ta ở chỗ này, quán ăn của bạn an toàn hơn bao giờ hết.

   Ha ha ha, chính là vậy đấy. Anh ta chính là một vũ khí sống luôn rồi còn gì?

   Tuy nhiên, việc anh ta mè nheo đòi đồ ăn ngoài giờ làm việc vẫn là không thể chấp nhận được.

   Luật là luật, bạn không thích tốn công sức thế đâu.

      - Và cả, hôm nay không phải một ngày đặc biệt nào hết. Tôi hoàn toàn không có lý do gì để làm việc đó!_ Không còn câu hỏi nào nữa thì biến, bạn còn phải chuẩn bị nguyên liệu đến tận nửa đêm đó.

      - Hể? Hôm nay là ngày đặc biệt mà!_ Vị hành khách kia lại bắt đầu giở giọng rồi.

      - Ồ, vậy tôi có thể biết cái ngày đặc biệt này là gì không?_ Thờ ơ nghiền bột, bạn bắt đầu hỏi lại.

      - Đương nhiên là đặc biệt. Hôm nay cũng là sinh nhật của ta mà!_ Hisoka vẫn cứ giữ cái giọng nói nhởn nhơ đá ống bơ đó.

   Thế nhưng điều vừa nói ra khiến cô gái nào đó khựng lại như một con rối đứt dây.

   Dừng tay nhào bột, bạn liếc mắt sang cuốn lịch treo tường.

   Hôm nay là ngày mùng 6 tháng 6 à?

   Mà, hôm nay thực sự là sinh nhật anh ta hả? Lại còn là khách quen của quán!

   Cứ có cảm giác khó tin thế nào ấy!

   Bạn liếc mắt nhìn vị khách hàng biến thái kia, rồi lại nhìn cái nụ cười tehe trên mặt anh ta.

   Mẹ nó quá mức là đáng nghi mà.

   Thế nhưng...

      - Được rồi. Quý khách, ngài nên lên tầng và tắm rửa. Ở đây tôi cần phải làm việc.

   Hisoka dường như đã nhận ra được câu trả lời, hắn rên rỉ đầy tiếc nuối trước khi bước lên trên chiếc cầu thang gỗ dẫn lên tầng.

   Đây cũng là một điều quen thuộc của hai người rồi. Anh bảo anh ta toàn ăn chực ăn chờ nhà bạn chứ?

   Cho nên, anh ta dùng nhà tắm của bạn cũng vậy thôi!

   Khi vị khách rắc rối kia đã bước đi, bạn ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

   Thời gian hiện tại là 10 rưỡi tối.

   "Mấy đứa có thể giúp chị một chút được không? Hôm nay có lẽ sẽ có hơi nhiều việc đấy!"

........................................

   Trái ương kia quả nhiên đã từ chối. Hisoka than thở khi đứng dưới vòi nước.

   Haizz, hắn còn hi vọng gì ở tiểu thực quả đó chứ?

   Có vẻ như con nhóc này quá mức dễ dãi với hắn rồi. Lại còn bảo hắn tắm trước nữa chứ!

   Hắn có nên hiểu là trái ương này đang mời gọi hắn không?

   Không thể nào, chắc chắn là không thể, cô nhóc đó sẽ hoàn toàn không có ý gì đâu.

   Hơn nữa, hắn cũng không muốn làm gì trái ý quả ương đó cho lắm.

   Thời gian gần đây, vì một lý do nào đó mà Hisoka hoàn toàn không có ý nghĩ quá mức nào với trái ương này.

   Có thể bởi vì đồ ăn mà trai ương đó nấu rất ngon, có thể là quán ăn này quá mức thanh bình, có thể bởi vì con nhỏ này luôn đáp lời hắn.

   Khiến cho hắn dường như cũng êm hơn và không quá mức đòi hỏi.

   Chỉ là, chắc là hắn nói dối nhiều quá rồi. Cho nên trái ương kia mới hoàn toàn không thèm tin hắn như thế.

   Nhưng mà, hôm nay thực sự là sinh nhật hắn mà...

   Ài, gã hề nào đó thở dài khi mái tóc đỏ rượu xẹp xuống dưới dòng nước.

   Khi bước ra ngoài, Hisoka có chút bất ngờ khi nhìn thấy căn phòng hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh sáng từ những ngọn nến.

   Và trái ương kia đang bưng theo một chiếc bánh gato to đùng.

   Bài hát chúc mừng sinh nhật lại một lần nữa vang lên, lần này cô gái nhỏ ngân nga dìu dịu toàn bộ bài hát ấy.

      - Chúc mừng sinh nhật anh, Hisoka Morow._ Trên chiếc bánh kem ngàn lớp đã được cắm vài cây nến nho nhỏ, bạn đặt nó lên trên bàn trong phòng ngủ.

   Gã hề nào đó ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến việc hóa ra mình cũng được nhận ưu đãi này.

   Trong khi đó, bạn lúc này đã giục vị khách hàng kia nhanh ra khỏi phòng tắm.

   Mẹ ơi! Nhìn cái gương mặt, body và mái tóc đẫm nước đó kìa.

   Trời ơi là trời! Tại sao lại quyến rũ đến độ ấy cơ chứ?

   May mà bạn cũng đã được luyện mắt mãi rồi, không còn chơi trò rớt máu mũi được đâu.

   Mà, cái gã này cũng thế nào không biết nữa. Rõ ràng là đẹp trai như vậy, cố tình lại cứ bôi bôi trét trét hàng tấn phấn son trên mặt, trang điểm thành cái bộ dáng kỳ kỳ quái quái thế này.

   Kệ kệ kệ, thẩm mỹ của người ta, bạn cũng không có ý kiến đâu.

   Đồng hồ vang lên 1 tiếng chuông, đã 11 giờ 30 phút rồi à?

      - Anh còn đứng đơ ra đó làm gì? Mau thổi nến và ước nguyện đi chứ?_ Nhìn thấy cái tên kia vẫn cứ đứng đó, bạn không khỏi cau mày nhắc nhở.

   Trong khi ấy, Hisoka thực sự chính là ngạc nhiên, quá mức ngạc nhiên.

   Hắn không nghĩ là mình lại được tổ chức sinh nhật một cách long trọng và cả bất ngờ lẫn bí mật như vậy.

   Nhưng mà, một cái cảm giác kỳ lạ len lỏi bên trong hắn.

   Một chút ấm áp? Hay là một chút vui mừng?

   Hisoka không biết! Nhưng hiện tại, ngay lúc này, ngay bây giờ, hắn bỗng nhiên rất muốn, rất muốn tóm lấy tiểu thực quả kia mà siết vào lòng mình.

   Muốn siết đến mức dung nạp trái ương đó vào trong cơ thể mình.

   Muốn con nhóc đó chỉ thuộc về hắn, chỉ nói chuyện với mình hắn, chỉ làm mọi thứ cho hắn.

   Hắn bỗng nhiên sinh ra một dục vọng độc chiếm mãnh liệt với con nhóc trước mắt hắn.

      - Ước nguyện hả? Vậy thì, ta ước gì tiểu thực quả sẽ trở thành của ta.

   Là của ta, cả thể xác và tâm trí đều thuộc về ta.

   Tất cả, đều là của ta.

   Đương nhiên Hisoka đủ thông minh để không nói ra điều đó, hắn chỉ dừng lại ở cái ước nguyện kia trước khi thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh.

.......................................

   Bạn ngớ người khi nghe thấy cái điều ước của gã hề kia.

   Cái quái gì vậy? Anh ta muốn bạn trở thành của anh ấy đến mức nào chứ?

   Nhưng mà...

      - Tôi không chắc tôi có thể trở thành "của anh", nhưng tôi có thể chắc chắn một điều: mỗi năm, vào ngày sinh nhật của anh, tôi nhất định, nhất định sẽ làm bánh và cùng anh đón sinh nhật. Tôi thề!_ Bạn mím môi, nhẹ nhàng nói lên lời thề mà chắc chắn bạn sẽ hoàn thành nó kia.

   Sau đó, khi bạn kịp định thần lại cả người đã bị vị khách kia ôm trọn rồi.

   Bạn không biết vì cái gì mà người này lại kích động như thế, thế nhưng tất cả những gì bạn làm chỉ đơn giản là yên lặng. Vẫn nên không nói gì thì hơn.

   Hiện tại đang là 23 giờ 49 phút, sinh nhật của ai đó sắp hết rồi.

........................................

   Kể từ ngày ấy đến giờ cũng đã trải qua thêm một khoảng thời gian nữa.

   Mỗi ngày, Hisoka đều băn khoăn làm thế nào để biến trái ương kia trở thành "của hắn".

   Và cả, đến bao giờ trái ương kia mới chín đây hả? Hắn rất muốn được nếm thử mật ngọt của nó đấy!

      - Tiểu thực quả, đến bao giờ ngươi mới trở thành của ta đây?_ Như bao nhiêu ngày trước đây, gã hề lại tiếp tục than thở.

      - Tôi sẽ rất vui lòng đón chào quý khách, nhưng là ở đây. Tôi sẽ không trở thành "của ai" hết!_ Bạn vẫn tiếp tục chiên phồng những lát khoai tây tẩm bột.

   Đợt này hình như gã hề kia càng lúc càng thoắt ẩn thoắt hiện thì phải?

   Không hiểu là thế nào nữa. Mà vấn đề là lần nào bước vào quán của bạn, gã này cũng cả người xây xát, máu me nữa chứ?

   Và việc của bạn lại là làm những thứ khác, sát trùng rồi còn phải trị thương sơ bộ nữa chứ!

   Ài, không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây nữa.

   Hisoka ngoại trừ mỗi lúc có việc cần làm hay muốn đấu với kẻ mạnh, thời gian còn lại thì chính là cắm rễ tại quán của tiểu thực quả ấy.

   Ở bên cạnh trái ương này khiến cho hắn tạm thời quên đi những ý nghĩ kia.

   Khiến hắn cảm thấy... thư giãn!

       - Tiểu thực quả, hãy ở bên cạnh ta, vĩnh viễn nhé!

      - Được, tôi sẽ ở đây và chờ anh, vĩnh viễn._ Câu trả lời của tiểu thực quả kia khiến Hisoka lần đầu tiên sửng sốt. 

   Con nhóc đó nói, sẽ chờ hắn.

   Đây hẳn là điều tuyệt nhất mà hắn có thể nghe thấy trong thời gian này.

   Thế nhưng, tình hình giữa hắn và mấy con nhện kia...

   Nếu như con nhóc này đủ mạnh, có lẽ sẽ ổn thôi, đúng thế!

   Cho nên, hắn nhất định phải sống! Phải sống để trở về với tiểu thực quả này!
















Bonus:

   Một ngày nọ:

      - Tiểu thực quả! Đấu một trận với ta đi!

      - Không!_ Cô gái nào đó vô cùng lạnh lùng mà phun ra một chữ.

   Một ngày khác:

      - Tiểu thực quả! Trở thành "của ta" đi._ Gã hề nào đó lại tiếp tục mè nheo.

      - Tôi nhắc lại lần nữa, không bao giờ!_ Cô gái nhỏ chẳng mảy may nheo mắt, một chút cũng không hề bất ngờ.

      - Hể? Tại sao chứ?

   Câu hỏi lần này không có lời giải đáp, bởi vì chưa một lần tiểu thực quả kia chịu trả lời thành tiếng.

      - Bởi vì nếu tôi đồng ý...

   Những từ còn lại trong câu nói kia hoàn toàn mất hút trong những tiếng lầm bầm. Hisoka hoàn toàn không thể nghe được gì hết, gì chỉ một chút cũng không thể.

   Hắn rất nhiều lần lắng tai nghe thử, nhưng hoàn toàn không lần nào nghe được toàn bộ.

   Cô gái kia, cũng đã vô số lần trả lời hắn trong thinh lặng...

   "...thì anh sẽ, không đến nữa, đúng không?"

   Cô gái nhỏ không phải đồ ngốc, cô biết chính xác điều mà vị khách kia muốn ở mình.

   Anh ta muốn được đấu một trận thật thỏa mãn với cô, muốn được ăn đồ ăn cô nấu, đó là lý do tại sao anh ta luôn lảng vảng ở quanh đây.

   Cho nên, nếu như đáp ứng anh ấy, anh ấy sẽ không thèm quay lại nữa đâu.

   Cho nên, nhất định, chắc chắn không thể đáp ứng gã biến thái ấy.

   Muốn hỏi lý do tại sao à? Đương nhiên là bởi vì cô gái nhỏ thích gã hề ấy rồi.

   Đúng thế, chính là vì cô gái nào đó thích gã hề luôn lăng xăng bên cạnh mình đấy!

   Thích từ lúc nào? Ai biết chứ?

   Vì sao lại thích? Ờ, cái này thì...

   Cũng chẳng biết từ lúc nào nữa?

   Có thể bởi vì những hành động đầy cợt nhả nhưng lại rất nghiêm túc kia.

   Cũng có thể bởi vì anh ta luôn ăn những món ăn cô làm với gương mặt cực kỳ thỏa mãn.

   Mà, có lẽ là vì những lần vị khách hàng này lộ ra dung mạo thật trước mặt cô.

   Người đâu mà đẹp trai thế không biết! Đẹp trai mà biến thái thì không thèm đâu.

   Dù tự nhủ bao nhiêu lần, nhưng vẫn không khống chế được mà đem tâm giao cho người...

      - Tiểu thực quả, đấu với ta đi~~~

      - Không đâu thưa quý khách!

   Nếu đã thích anh, vậy thì...

   Tôi sẽ từ chối anh hết lần này đến lần khác, để một lần rồi một lần anh quay lại...

   Dùng cách thức này, buộc anh ở bên cạnh cả một đời...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top