Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Hẹn hò và hôn nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này nam chính sẽ là Takumi Aldini của Vua bếp Soma nhé.

   Quen thuộc quá rồi phải không?

Nhắc lại thêm lần nữa, chỉ phụ trách viết tình yêu tình báo, không phụ trách viết đánh quái thăng cấp.

................................

   Sau khi chiến thắng cuộc thanh trừng của cha Nakiri Erina, tất cả nhóm phản loạn đều được thăng chức trở thành Thập Kỳ nhân.

   Soma hiện giữ ghế Nhất tọa trong số Thập kỳ nhân đã tuyên bố là có thể Shokugeki thoải mái mà không phải đặt cược bất cứ thứ gì như một dạng trau dồi luyện tập. Bốn tháng trôi qua và đã phát triển thành từ chối trận Shokugeki được cho là bẽ mặt.

   Giữa những trận đấu nổi lên liên tiếp như vậy, dĩ nhiên cặp anh em song sinh nhà Aldini cũng nhận được vô số lời mời. Và như một lẽ đương nhiên, họ chấp nhận tất cả những lời đánh chiến ấy!

   Mỗi ngày đều bận đến tối mặt tối mũi, thậm chí Isami còn đấu nhiều đến mức gầy sọp đi. Nhưng mà như vậy cũng rất vui, thực sự đó.

   Chỉ là, rõ ràng là trong môi trường học tập đi lên đầy rạo rực như vậy, Takumi lại nhận được một lời mời khá là... cổ điển. Đó là một bức thư thách đấu.

   Không ngờ bây giờ vẫn còn yêu cầu Shokugeki đặt cược sao?

      - Nii-chan, bức thư thách đấu này hình như không đúng lắm!_ Isami nhìn nội dung trong bức thư, hơi khó hiểu.

      - Anh cũng nghĩ thế, nhưng nhìn phần đặt cược này xem. Nó ghi là "Người thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, cũng có thể từ chối nếu cảm thấy yêu cầu đó quá phận", tức là nếu anh tùy tiện yêu cầu cái gì cũng chẳng sao. Không chỉ thế, vật cược cũng là "Tùy ý", có cũng như không. Nói cách khác, nó vẫn giống một trận quyết đấu như Yukihira nói. Hơn thế nữa, bức thư nói rằng "Chấp nhận cả hai anh em cùng đấu!", chơi hai đánh một hả?_ Thiếu niên tóc vàng cầm bức thư được viết tỉ mỉ, lật lên lật xuống.

      - Vậy... nếu anh thua thì sao, nii-chan? Nhỡ người này yêu cầu một cái gì đó không phù hợp thì sao đây?_ Isami cảm thấy lo lắng với bức thư khiêu chiến này.

      - Em nghĩ là anh sẽ thua sao? Người này thậm chí anh còn không nhớ tên. Có khả năng là chưa từng tham gia bất cứ một giải đấu nào, thậm chí là Shokugenki không chừng.

   Chàng trai thanh mảnh săm soi bức thư trong tay mình, cuối cùng buông xuống.

      - Dù sao thì, anh sẽ không từ chối bất cứ lời thách đấu nào. Cho dù đối thủ là ai, anh cũng sẽ làm hết sức đánh bại người đó. Tệ hơn nữa, ngay cả phong cách nấu nướng sắp tới cũng là "Tùy ý", anh có cảm giác người này chỉ muốn đấu cho vui thôi vậy._ Vừa nói, Takumi vừa đặt bức thư lên bàn.

   Isami nhìn bức thư thông báo nằm đó, không thể rũ bỏ được cái dự cảm kỳ lạ kia. Bức thư với loại giấy viết thư được mua ở cửa hàng, những hàng chữ nắn nót, ghi tên, vật đặt cược và lời thách đấu. Ngoài ra, không còn gì nữa.

   Không có một chút thông tin nào luôn. Muốn tìm một cái tên như vậy trong ngôi trường hơn chục ngàn học sinh thế này chính là một cực hình.

   Cũng chẳng biết người thách đấu là năm nhất hay năm hai nữa. Hay là năm ba nhỉ?

   Mà, có nghĩ nhiều cũng chẳng được cái gì đâu. Mình chẳng biết chút gì về đối thủ này.

   Dù sao thì đều phụ thuộc hết vào nii-chan thôi. Anh ấy đã quyết tâm như vậy rồi mà. Hơn nữa, Isami tin vào anh trai của mình.

   Anh ấy sẽ không nương tay, dù cho đối thủ có là ai đi chăng nữa. Nii-chan sẽ không thua, dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Chỉ cần bước vào bếp, anh ấy sẽ không chịu thua.

   Hoặc ít nhất, đó là những gì mà cậu tin.



      - Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên tôi được ăn một ăn như thế này. Rõ ràng là những nguyên liệu không liên quan đến nhau, tại sao lại có thể tạo thành một món ăn mỹ lệ như vậy chứ?

.............................

   Trận Shokugenki diễn ra, như thường lệ Takumi dốc hết sức mình vào món ăn. Thậm chí còn có phần "máu lửa" hơn thường ngày.

   Bởi vì cậu nhận ra cái kẻ đối đầu với mình kia gần như là không có một chút tôn trọng gì đối với cuộc thi này.

   Kể từ lúc gửi thư thách đấu, những điều kiện mơ hồ tùy ý, và ngay cả lúc này. Ngay cả lúc này dường như kẻ kia cũng không hề có một chút nào là cố gắng hết.

   Takumi đã chú ý đến đối thủ từ khi mới bước vào, là một thiếu nữ. Mặc quần dài và một chiếc áo hodie, mũ trùm che đi đến tận phân nửa khuôn mặt. Khiến cho người khác không thể nhìn thấy được đôi mắt của cô ta.

   Ngay cả trong cuộc thi, người này giống như chỉ quơ quơ mấy cái cho có vậy. Thật sự chính là khiến người ta nhìn mà ghét.

   Biểu hiện rõ ràng nhất là tất cả mọi người dù là trên khán đài và cả giám khảo đều dồn sự chú ý của mình vào Takumi. Thiếu nữ ấy giống như bị lãng quên ở một góc bếp.

   Không chỉ vậy, vấn đề là không ai ở hội trường biết được thiếu nữ đó là ai. Rõ ràng có một cái tên ở đó nhưng lại chẳng ai nhận ra.

   Cứ như thể, người này từ trên trời rơi xuống vậy.

   Như mọi khi, món ăn của chàng trai người Nhật lai Ý kia nhận được lời khen hết lời. Ừ thì dù sao cậu ấy cũng là một người trong Thập Kỳ Nhân mà. Bạn một chút cũng không ngạc nhiên đâu.

   Món ăn của người đó đã được dọn xuống, lúc này bạn mới thong thả trang trí cái tô của mình. Rồi lại chậm rì rì bưng lên.

   Nhìn thấy nó, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Trong tô là cái gì nhỉ, một đám lổn nhổn? Thậm chí còn không thể nhận ra cái gì ở trên đó nữa.

   Nhìn vào đã cảm thấy không muốn ăn nhá!

   Thiếu nữ đặt đồ ăn lên bàn, rồi hơi cúi đầu và lùi lại. Thậm chí còn không có lời giới thiệu, chỉ ra hiệu "mời". Vô lễ đến cực điểm!

   Đến mức chọc điên người khác đó.

   Ban giám khảo mặc dù không hề vui vẻ gì, nhưng rồi vẫn bắt đầu thẩm định. Sau đó...

    Không có sau đó nữa, vì họ tranh cướp nhau rồi.

   Một món ăn kỳ lạ, hương vị kỳ lạ, nguyên liệu kỳ lạ, và cả... một vị ngon đến mức không thực!

   Giống như một ảo ảnh vậy!

   Takumi nhìn phản ứng của ban giám khảo liền hiểu.

   Trận đấu này, cậu thua rồi.

..........................

      - Nói đi, yêu cầu của cậu là gì?_ Bảng tỷ số đã hiện ra, Takumi cũng hỏi thiếu nữ trước mắt.

      - Chúng ta có thể vào trong chứ? Thành thật mà nói, tôi nghĩ không nên nêu lên yêu cầu của mình trước mặt bao nhiêu người như thế này._ Vừa nói, bạn vừa chỉ chỉ vào khán giả ở hội trường.

   Takumi nhìn một chút, suy nghĩ về cái đề nghị gì mà khiến cho người kia có thể nói là "không tiện nói" nhưng rồi vẫn cứ đồng ý.

   Cho nên, tại phòng nghỉ, một đám người đã lố nhố ở đó. Đều là bạn của nhau hết ấy mà, không cần phải giấu giếm nhau làm gì.

      - Vậy thì, Aldini Takumi, hãy hẹn hò với tôi, lấy hôn nhân làm mục tiêu._ Thiếu nữ đứng đó cuối cùng cũng tháo mũ trùm, để lộ gương mặt tinh xảo và mái tóc mềm mại.

   Mọi người trong phòng đơ trong một khoảnh khắc.

      - À, ra thế. Hóa ra đó là lý do vì sao không nên nói ở nơi đông người như vậy._ Cuối cùng, Soma phán một câu tỉnh rụi.

      - Xin lỗi, có lẽ tôi nói chưa đủ kỹ càng. Tôi muốn nói là chúng ta sẽ hẹn hò với nhau trong vài tháng, chắc chắn là sẽ dưới một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi hi vọng cậu sẽ làm những việc đúng với tư cách của một người bạn trai lấy hôn nhân làm mục tiêu. Đương nhiên, tôi cũng sẽ đối xử với cậu như một người bạn gái đúng chức vị.

   Bạn nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên của người trong phòng, liền chậm rãi giải thích thêm một lần nữa.

   À à, hóa ra là chỉ hẹn hò không dưới một năm. Hả? Không lẽ là hẹn hò chơi chơi?

   Những người ở đó lại lâm vào trầm mặc.

  Sao nghe như kiểu... tra nữ ăn xong chùi mép, kéo quần không nhận người ấy nhỉ? Có cảm giác như mấy tên làng chơi dụ dỗ gái nhà lành lên giường xong phủi mông chạy đi ấy.

      - Tại sao lại chỉ vài tháng chứ?_ Còn quy định cả thời gian luôn nữa này.

      - Bởi vì cậu không thích tôi mà đúng không? Tôi không đủ kiên nhẫn để làm cậu thích tôi, hơn nữa tôi cũng không chắc là cậu có thể thích tôi. Chỉ cần vài tháng là đủ rồi._ Dưa xanh ép không có ngọt đâu mà, thật đó!

       - Vậy, nếu tôi từ chối thì sao?_ Takumi hơi nhíu mày, cậu thực sự vẫn chưa thể hiểu được mạch não của thiếu nữ trước mắt.

      - Thế thì, tôi sẽ mỗi ngày khiêu chiến cậu một lần, và lại một lần nói lên yêu cầu này. Tất nhiên, nếu như qua vài tháng mà cậu vẫn không đồng ý, vậy thì tôi cũng sẽ dừng lại._ Cô gái nhỏ cũng rất đơn giản mà nói.

      - Dừng lại? Tại sao?_ Alice khó hiểu hỏi lại.

      - Có thể hiểu thế này, nếu như Takumi đồng ý thì chúng tôi sẽ hẹn hò với nhau cứ tạm cho là ba tháng đi. Và nếu cậu ta từ chối thì tôi cũng sẽ thách đấu cậu ấy cho đến khi nào cậu ấy đồng ý, cũng giới hạn ba tháng. Về cơ bản thì là thế, dưới một năm thôi. Hoặc nếu như tháng thứ hai cậu ấy đồng ý, thì chúng tôi cũng chỉ hẹn hò một tháng. Nếu ngày cuối cùng của ba tháng cậu ấy đồng ý, thì chúng tôi sẽ chỉ hẹn hò một ngày. Vậy nên không cần lo.

   Bạn có cảm giác là mình diễn giải chi tiết lắm rồi đó nhé. Ai mà còn không hiểu nữa thì đúng là não thiếu nếp nhăn rồi.

      - Tôi hiểu cái đó, nhưng vấn đề là... tại sao chỉ ở trong một khoảng thời gian nhất định chứ?_ Dù có được hay không thì vẫn sẽ chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định.

   Kiểu gì cũng thấy mùi âm mưu chồng chồng chất chất.

      - Vì, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ không kịp...

   Cô gái nhỏ hơi cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

   Nhưng không để người khác nghe thấy đã lại ngẩng lên, nhìn về phía Thất tọa - Takumi.

      - Vậy thì, câu trả lời của cậu là gì? Đồng ý hay từ chối?

   Thiếu nữ ngước mắt, đối thẳng với đôi mắt màu xanh kia.

   Takumi cũng nhìn thẳng gương mặt ấy, nhưng lời từ chối đến miệng lại nghẹn tắc. Bởi vì, đôi mắt đang nhìn kia...

   Nó trong suốt, không một chút mong chờ, chỉ có sự thản nhiên và cả... một tia chết lặng rất nhỏ.

   Cái cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cậu đến mức cậu không thể lờ đi ánh nhìn thản nhiên ấy.

   Ánh nhìn biết rõ kia, như thể dù lần này cậu có từ chối, thì lần tiếp theo, lần sau đó cũng không chắc có thể.

      - Được thôi, tôi chấp nhận yêu cầu._ Cuối cùng, những lời thốt ra khỏi miệng lại là đồng ý.

   Dù sao thì nếu ngày nào cô ấy cũng thách đấu thì thực sự không có thời gian đâu. Chàng trai nào đó tự huyễn hoặc mình.

      - Cảm ơn, vậy sau này nhờ cậu trong mấy tháng tới rồi. Takumi, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc gọi tên nhau chứ?_ Kế hoạch hình như suôn sẻ quá mức tưởng tượng rồi, khiến người ta hơi hơi ngạc nhiên đó.

   Nhưng điều đó khiến cho bạn phải mỉm cười. Takumi vậy mà lại đồng ý với bạn ngay từ yêu cầu đầu tiên, có chút vui vẻ nha.

      - Được rồi, chuyện đó tính sau đi, nấu cho tôi cái món cậu đã thắng Takumi đi xem nào._ Lại một lần nữa Soma liền cắt ngang qua không khí hường phấn trong phòng.

   Cậu để ý cái tô đựng thực phẩm hắc ám kia đã lâu rồi đó!

   Hơn nữa, hình như không chỉ có mỗi Nhất Tọa không đâu. Tất cả mọi người, kể cả bạn trai mới nhậm chức Takumi cũng đang nhìn chằm chằm vào cái nồi phía sau bạn kìa.

      - Mỗi người tự lấy đi, đừng đun lại. Món đó sẽ ngon hơn nếu để lạnh. Nếu để nó đông lại như thạch thì chắc sẽ còn ngon hơn nữa đấy! Có lẽ vậy._ Nói đến câu cuối cùng, thiếu nữ hơi nghiêng đầu như tự hỏi.

      - Sao lại "có lẽ"? Chẳng lẽ cậu chưa từng thử cho nó đông lạnh sao?_ Hayama cắn một miếng, hương vị trong miệng biến hóa một cách kỳ lạ.

   Nó... không thể nói rõ là vị gì cả.

      - Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi làm món đó, nên chỉ đoán vậy thôi._ Cô gái nhỏ nhún vai đáp lời, không hề biết rằng lời mình vừa nói đã khiến cho mọi người ngạc nhiên như thế nào.

   Một món vừa mói được tạo ra, ngay trong cuộc đấu này sao?

   Và... mùi vị của nó, làm sao lại có thể như vậy chứ? Giống như một cơn mưa dịu dàng trên đồng cỏ trong tiết Thanh Minh vậy.

   Nếu phải so sánh, là sự kiên cường chăng?

     - Vậy thì, Takumi, chúng ta nên lập kế hoạch hẹn hò như thế nào đây?_ So sánh với món ăn thì bạn quan tâm đến việc hẹn hò hơn.

      - Ừ thì, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đã nhé, rồi tôi sẽ nói sau._ Vừa nói, Takumi vừa rút điện thoại.

      - Được thôi, giờ thì tạm biệt nhé, bạn trai của tôi._ Thiếu nữ cong môi cười, lưu số điện thoại xong vẫy tay đi thẳng.

   Không thèm quan tâm đến món ăn mình vừa tạo ra kia. Dù sao thì, bạn cũng chẳng quan tâm đến nấu ăn nữa rồi.

.........................................

   Tiếng chuông điện thoại đánh thức thiếu nữ đang nằm trên giường. Âm thanh của nó có thể so sánh với mấy bài nhạc nhảy quảng trường của các bà mỗi tối đấy. Tức là ồn đến khủng khiếp!

   Bạn uể oải ngồi dậy, rồi lại nhìn đồng hồ một chút. Hoản hảo, vẫn còn thời gian trước khi đến lớp, vẫn có thể ngủ thêm một chút.

   Điện thoại có tin nhắn, hình như là được gửi từ tối qua.

   "Xin chào, xin lỗi vì khuya rồi mới nhắn tin cho cậu. Trưa mai cậu có thời gian không? Chúng ta có thể cùng ăn cơm với nhau." Được gửi vào nửa đêm à?

   "Đương nhiên, chúng ta có thể trao đổi cơm hộp." Gõ gõ mấy dòng chữ cuối cùng rồi gửi đi, thiếu nữ mỉm cười.

   Nào thì đành vào bếp thôi, hôm nay không thể mua đồ ăn ở tiệm tạp hóa rồi.

   Buộc tóc cẩn thận vào, đừng để nó rơi vào chảo.

   Quần áo cũng phải cẩn thận, ừm,...

   Dù sao thì, cũng lâu lắm rồi bạn không nấu ăn hẳn hoi mà.

   Nơi hẹn gặp mặt của Takumi là KTX Cực Tinh. Không ngạc nhiên lắm, nó đủ bí mật và cũng có rất nhiều người bạn của cậu ấy mà.

   Thôi thì, là một người bạn gái, đương nhiên cũng phải để lại ấn tượng tốt cho bạn của bạn trai chứ!

   Khi bạn đến nơi, mọi người đã tụ tập đông đủ ở đó rồi. Có cảm giác như bạn đến cuối cùng á! Hơi xấu hổ nha.

      - Xin lỗi, tôi đến muộn rồi._ Bạn tiến đến gần bạn trai mình, cất lời.

      - Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến...

   Âm thanh vừa mới cất lên đã nghẹn tắc trong họng. Takumi mở to mắt nhìn người vừa mới xuất hiện trước mặt.

   Tóc tết bím hơi rối một chút, kính tròn chuẩn mọt sách che đi đôi mắt, bộ đồ còn có chút lôi thôi.

   Bạn gái của cậu đây hả? Sao khác hoàn toàn với hôm trước gặp vậy. Ít nhất thì lần trước gặp mặt, cô ấy rất xinh đẹp, vẻ đẹp lại có chút hững hờ ấy. Nhưng giờ...

   Ấy, cái người trông còn quê mùa hơn cả Tadoroki kia là ai vậy?

   Đây mới thực sự là bạn gái cậu sao?

      - Trông tôi khác với lần trước gặp mặt nhỉ? Khiến cậu ngạc nhiên rồi. Nhưng tôi ngày thường hay mặc như thế này, nên tôi cũng hi vọng việc hẹn hò của chúng ta sẽ được giữ bí mật._ Bạn đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười xách theo hộp đựng bento.

      - Cũng không sao, tôi không kỳ thị hay gì đâu. Vậy thì, chúng ta sẽ trao đổi cơm hộp với nhau chứ?_ Vừa nói, Takumi vừa mở bọc cơm ra.

   Thực ra, tối ngày hôm qua thiếu niên nào đó đã hỏi cả cái KTC Cực Tinh về cách thức hẹn hò như thế nào. Thông cảm một chút, lần đầu hẹn hò mà không có tình cảm nên chưa có kinh nghiệm.

   Vậy là người đã đọc cực kỳ nhiều cuốn shojo manga-Megumi, xuất trận. Và bây giờ trong tay chàng trai người Ý có cả một list những việc cùng làm.

   Hẹn hò trong trường thì gồm có: cùng ăn trưa, cùng nấu ăn, cùng học, cũng có thể cùng thi đấu nấu đồ ăn(chuyên dùng cho những trường hợp oan gia ngõ hẹp)!

   Hẹn hò ngoài trường thì cực kỳ nhiều: cùng đi bộ đến trường, cùng về nhà nếu cùng đường, cùng đi nếm đồ ăn, cùng đi chơi công viên, cùng đi xem phim, hoặc là cùng nhau đi nghiên cứu ẩm thực(chỉ dành cho học viên học viện này)!

   Thế thì, trước hết cứ cùng ăn trưa với nhau đã.

      - Trao đổi cơm hộp? Đúng ý tôi rồi, vậy thì hi vọng cậu ngon miệng._ Bạn nhấp nhấp môi, mỉm cười dịu dàng.

   Ừm, đồ ăn của Takumi đúng là rất đẹp mắt, mùi hương cũng rất thơm nữa. Cậu ấy thực sự là một thiên tài chăm chỉ đó.

      - Tiện đây, mình rất nghi ngờ, cái kính trên mắt cậu hình như không giống với bình thường._ Tadoroko nhìn cái mắt kính tròn bóng loáng phản quang đến không nhìn thấy đôi mắt kia, tò mò.

      - À, cái này hả? Cậu có biết có một loại người đeo kính trong mấy truyện tranh lãng mạn không? Chính là kiểu người đeo kính vào thì trong ngờ nghệch ngốc nghếch, nhưng bỏ kính thì là đẹp đến quá mức tưởng tượng ấy?

   Bạn tỉ mỉ lôi dao nhỏ ra khắc hoa, mỉm cười hỏi. Và nhận được cái gật đầu lia lịa của cô gái tóc bím.

      - Ừ, tôi đã đặt làm cái kính đó theo đúng kiểu như trong truyện đấy. Nó sẽ che đi đôi mắt của tôi, thú vị đúng không?_ Vừa nói, bạn vừa hạ kính xuống một chút, để lộ đôi mắt trong suốt.

      - Nói thế là nó thực ra không cần thiết với thị lực của cậu à?_ Takumi cắn miếng trứng trong miệng, hỏi lại.

   Chết tiệt, đồ ăn con bé này làm ngon ghê chứ! Thậm chí có thể còn ngon hơn cả của tên Yukihira kia.

      - Chà, hiện tại thì đúng là không cần thiết. Nhưng sau này thì có lẽ đó...

   Âm thanh câu cuối cùng vang lên, nhàn nhạt lại thấp giọng. Khiến cho người khác nghe không thấu.

   Và, cũng không để người khác nghe được.

      - Phải rồi, chúng ta có lớp học nào chung với nhau không nhỉ?_ Takumi nhìn hộp cơm được nấu cẩn thận, rồi lại so sánh nó với cái mớ hỗn độn hôm đấu với cậu.

   Đúng là ở một đẳng cấp khác hẳn.

   Hệt như mấy món tua mực phết bơ lạc và món ăn ngon lành của Yukihira vậy, trái ngược như thế đấy! Đương nhiên cái trái ngược này chỉ giới hạn ở vẻ bề ngoài, bên trong thì vẫn cứ ngon như nhau.

   Hương vị của đồ ăn cô ấy làm, thực sự có mùi vị rất kỳ lạ. Đương nhiên là nó ngon, chỉ là vị ngon ấy làm người ta cảm giác như không muốn ăn nữa.

   Đó là lời Nakiri Erina đã nói khi Soma múc một bát cho cậu ấy ăn. Cô ấy nói ràng khi ăn món ăn có cảm giác như người đầu bếp tạo ra nó mà không muốn người khác ăn vậy.

   Ờ thì đó là lời của Vị giác của Thần nói, chứ Takumi thì thấy nó vẫn ngon chán. Nhưng mà, xen lẫn trong vị ngon kia, không sao cậu vẫn cảm thấy gai gai lưỡi. Cứ như thể vị giác từ chối món ăn này vậy!

   Đúng là thật lạ nha!

      - Hỏi gì kỳ lạ vậy? Chúng ta vẫn luôn học cùng lớp với nhau mà?_ Bạn cẩn thận nhấm nuốt đồ ăn, nghe thấy thế liền ngạc nhiên hỏi lại.

   Vì thế, Takumi... đơ!

   Không đúng, cậu vừa mới nghe thấy cái gì cơ? Cùng lớp với nhau, còn là vẫn luôn á?

   Cô ấy đã luôn cùng lớp với mình? Và mình thì còn chẳng nhận ra?

   Thiếu niên tóc vàng đang lâm vào tội lỗi. Rõ ràng đã cùng nhau lâu như vậy, thế mà còn không nhận ra nữa, không hiểu sao cứ cảm thấy tội lỗi thế nào ấy.

      - Khoan khoan, tất cả các lớp đều học cùng nhau á?_ Phải biết là xác suất chọn một lớp học giống nhau trong mớ môn học tự chọn rất nhỏ đó.

      - Ừ, từ năm nhất đến giờ luôn._ Như để chắc chắn, bạn lại gật đầu thêm lần nữa.

   Từ tận năm nhất đến giờ...

   Takumi có một chút suy sụp...

   Sau này phải chú ý đến cô ấy thêm chút nữa mới được, dù gì bây giờ mình cũng là bạn trai của cô ấy. Chàng trai nào đó thầm tự hứa.

...........................

  Đến lớp rồi, lại thêm một lần nữa Takumi có khái niệm mới về bạn gái mình. Đúng hơn là trình độ trong suốt của bạn gái mình.

      - Ể? Hình như đây là lần đầu chúng ta gặp mặt đúng không? Bạn là học sinh mới à?_ Người cùng nhóm với bạn hơi chớp mắt một chút, rồi hỏi.

      - Ừm, hi vọng được giúp đỡ!_ Thiếu nữ đẩy đẩy gọng kính, không chối bỏ.

   Takumi và Asami lập nhóm gần đó:????????

   Đừng đùa chứ? Tỉnh bơ mà nói như vậy à? Thậm chí trong suốt đến độ khiến người khác tưởng nhầm sao?

   Thật... thật đúng là được mở mang tầm mắt nha! Thậm chí, thành phẩm món ăn cũng thấy nó bình bình thế nào, chẳng đặc sắc mấy. Còn chẳng bằng một phần của món ăn hắc ám hay cơm hộp kia.

   Cô ấy giấu nghề sao?

   Giấu đi sức mạnh của mình? Vì cái gì chứ? Giả vờ làm một học viên tầm thường trong học viện này, tại sao?

   Takumi rất muốn lao đến và hỏi bạn gái của mình như vậy, nhưng rồi lại kìm lại.

   Bây giờ có nhiều người, và cuộc hẹn hò này vẫn chỉ là một thỏa thuận. Không thể ở nơi đông người bắt chuyện với cô ấy được. Sức ép của dư luận khổng lồ như thế nào, Takumi luôn biết, khi nhìn Yukihira.

   Cậu, không muốn thiếu nữ kia bị như thế!

   Vẫn nên chờ sau này thì hơn.

...................

   Tan học, Takumi kiểm tra lại với bạn gái một lần nữa. Thật sự đúng là trùng hợp đến không ngờ, cậu và cô ấy lại còn cùng đường về nhà nữa chứ.

   Cái này, quá mức trùng hợp rồi, trùng hợp đến phát sợ đó.

   Thế là kế hoạch cùng nhau đi học về cứ thế được tiến hành.

    Bạn lần từng bước một cùng với bạn trai của mình, tất nhiên là còn có cả em trai của bạn trai nữa, ba người vừa đi vừa nói chuyện.

   Isami hỏi vì sao lại giấu tài năng của mình, đổi lại được một cái nhìn khó hiểu của người đang bước đi. Thực ra vốn là Takumi hỏi, nhưng chẳng hiểu sao lại không nói được.

   Mà em trai song sinh nhìn vào cái vẻ xoắn xuýt của anh trai mình liền hiểu. Liền cất lời hỏi luôn, ai ngờ lại nhận được cái ánh mắt như nhìn kẻ lạ đời kia.

      - Cũng không phải là giấu tài hay gì. Chỉ đơn thuần là không muốn nấu ăn thôi, tôi sợ mọi người không muốn ăn đồ tôi nấu.

   Bạn ngẫm nghĩ một chút, rồi nhún vai nói. Thấy sắp đến nhà mình, nhà Takumi còn phải một đoạn nữa mới đến liền xoay chuyển ý nghĩ trong đầu.

      - Đến cũng đến rồi, có muốn vào nhà tôi ngồi một chút không?_ Vừa mới đứng trước cửa nhà liền mời mọc.

      - Thế này hình như không hay lắm?_ Takumi khó hiểu nói lại._ Chúng ta chỉ mới hẹn hò...

      - Đang nghĩ gì thế? Tôi chỉ muốn đãi chút trà thôi mà! Hơn nữa, thực ra nếu cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ không từ chối đâu._ Nói đến cấu cuối, nụ cười của thiếu nữ đột nhiên có cảm giác mơ hồ.

   Mà Takumi nghe được, mặt liền "xoạt" một cái đỏ tưng bừng.

   Đừng đùa nhau chứ? Họ mới chỉ hẹn hò được hơn tuần thôi mà. Hơn nữa, họ thậm chí còn không phải là hẹn hò thật, chỉ là một thỏa thuận. Mà chuyện đó, phải... phải làm với người mình thích chứ?

   Mà Isami nhìn anh trai mình xoắn xuýt, có chút không phúc hậu cười cười.

      - Thế nhé, chúng tôi về trước đây. Hẹn gặp lại._ Thiếu niên kéo anh mình, vẫy tay tạm biệt.

      - Tạm biệt, hẹn gặp lại. Còn nửa, cửa nhà tôi lúc nào cũng chào đón hai người._ Thiếu nữ mỉm cười, còn nói thêm một câu.

   Chàng trai mắt xanh lảo đảo một chút, sau đó lại chạy biến. Mà Isami lại càng cười thêm tươi. Tạm thời không giải thích.

.........................

   Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của hai người. Nhấn mạnh viết hoa chữ CHỈ HAI NGƯỜI luôn đó!

      - Isami, trông anh ổn chứ?_ Đây là lần thứ tư chàng trai tóc đen nghe thấy anh trai mình hỏi. 

      - Anh rất đẹp trai mà, mau đi đi._ Thật là, lúc nào cũng làm em phải lo lắng.

   Đúng là ngoại trừ nấu nướng ra thì không thể không lo mà.

      - Mà khoan, sao anh phải thế này nhỉ? Chỉ là hẹn hò hợp đồng thôi mà? Mặc gì chẳng được?_ Thế thì cậu lo lắng làm cái quỷ gì?

      - Ừm, anh vẫn mau đi đi thôi._ Nhìn anh trai rối rắm như thế này vui thật đó.

   Takumi một thân một mình đến điểm hẹn, mang theo vài cái đuôi. Ờ thì tính tính thấy có Isami vì lo cho anh mà tới, Megumi lôi theo Erina để xem hiện trường hẹn hò hàng thật giá thật, đám con gái KTX Cực Tinh, còn có cả Alice keo Ryu đi xem náo nhiệt nữa.

   Rồng rắn vậy mà Takumi còn không nhận ra kìa. Còn cứ như vậy mà đến chỗ hẹn nữa chứ!

   Mà, đến nơi hẹn, đôi mắt xanh của ai đó mở to.

   Thiếu nữ ngồi trên băng ghế, tay ôm theo chiếc điện thoại khẽ lướt. Mái tóc mềm mại xõa dài ôm lấy thân ảnh gầy nhỏ, sườn mặt tinh xảo và những ngón tay thon dài...

   Thịch!

   Takumi lắc đầu một cái, mình vậy mà lại sững sờ là sao? Đúng là gặp quỷ rồi!

   Cô ấy thực sự rất đẹp, nhưng mỗi ngày đều giấu đi vẻ đẹp ấy. Tại sao lại thế nhỉ? Mà tại sao cậu lại đỏ mặt chứ?

   Thiếu niên lấy tay vỗ vỗ má mình để tình táo. Sau đó lại tự xỉ vả bản thân. Mình thân là con trai, còn là bạn trai, thế mà lại đến muộn hơn cả bạn gái mình.

   Một quý ông thì không thể để phái nữ ngồi chờ. Nhất là khi đó là bạn gái của mình. Giáo dưỡng của ai đó đang bị đả kích nghiêm trọng.

      - Xin lỗi, tôi đến muộn. Cậu chờ có lâu không?_ Nghĩ nữa cùng phiền, dù sao cũng chưa đến giờ hẹn mà.

      - Không có, tôi cũng chỉ vừa mới đến thôi mà._ Bạn tắt điện thoại, mỉm cười với người trước mặt.

   Thực ra mà nói, điểm hẹn chỉ cách nhà bạn một đoạn tầm năm phút. Mà cô gái nào đó lại có thói quen rời nhà trước giờ hẹn nửa tiếng.

   Thế là lúc đến nơi thì còn tận hơn hai chục phút nữa mới đến giờ. Bạn thì không sao, ngồi chờ cũng rất được mà. Nhưng, có phải có hơi nhiều trở ngại không?

   Ý bạn là, tại sao mà lại có mấy thanh niên nào đó cứ đi loanh quanh xin cách liên lạc của bạn vậy?

   "Mình cũng đâu có xinh xắn lắm đâu nhỉ?" Thiếu nữ nào đó nhét tai nghe vào tai giả vờ nghe nhạc để từ chối giao tiếp.

   Tại sao không nghe nhạc thật á hả? No no no, nghe nhạc bằng tai nghe sẽ làm hỏng tai đó. Bạn chỉ là giả vờ để không phải ứng đối với mấy tên luẩn quẩn kia thôi.

   Vì thế khi thấy Takumi thì đã chuẩn bị đồ rồi.

      - Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu buổi hẹn hò luôn chứ?_ Mặc dù chưa đến giờ, nhưng dù sao hai người cũng đã đến rồi.

      - Ừm, ngày hôm nay tôi là của cậu mà, Takumi._ Giờ này rồi mà vẫn không quên thả thính.

      - Chúng... chúng ta mau đi thôi._ Không ngoài dự đoán, thiếu niên tóc vàng nào đó đỏ bừng mặt quay bước đi trước.

   Kìa, còn không thèm nắm tay bạn cơ à?

      - Takumi!_ Thiếu nữ chớp chớp mắt, mềm mại gọi.

   Thiếu niên quay đầu lại, có chút khó hiểu khi nhìn thấy bạn gái mình vươn tay.

   "Nếu như hai người hẹn hò, hoặc muốn bày tỏ tình cảm thì hãy nắm lấy tay đối phương. Nhớ đấy nhé, việc con trai chủ động rất quan trọng đó!" Hình như Tadoroko cũng từng nhắc nhở như vậy rồi mà.

   Là muốn nắm tay sao? Phải rồi, hai người cũng là một cặp mà!

    Chàng trai người Ý mỉm cười, nắm tay bạn gái mình dẫn đi. Đương nhiên ngoài mặt trông điềm tĩnh vậy thôi chứ vành tai thì đỏ đến sắp nhỏ máu rồi.

   Xấu hổ kì! Đáng yêu quá đi mất! Thiếu nữ nhìn thấy vậy, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

   Buổi hẹn hò hôm nay, hẳn là sẽ rất vui đấy!

.......................................

   KTX Cực Tinh mời mọi người đến ăn tiệc, ai cũng muốn bày ra một món sở trường của mình. Thiếu nữ đẩy đẩy gọng kính, cũng tiến vào căn bếp đầy khói.

   Sau đó giúp đỡ Takumi bê cái nồi ra. Một người vô tình chạm vào lưng, khiến cho nước sốt văng ra, tràn trên bàn tay trắng nhỏ.

      - Này, nước sốt bỏng lắm! Mau ngâm tay vào nước đi._ Takumi dư quang vừa lướt thấy, vội vàng nói.

      - A, chờ chút để tôi mang nó ra bàn đã nhé. Thực ra cũng không nóng lắm đâu._ Bạn mỉm cười, cứ như thế mà bưng ra ngoài.

   Không nóng lắm đâu?

   Takumi cau mày. Đó là sốt nướng được bọc trong túi chịu nhiệt của Ryu rồi mới đem nướng xong đổ ra nồi.

   Nhiệt độ tuy không đến một nghìn, nhưng vẫn là mấy trăm đấy!

   Cô ấy cầm nồi bằng tay không mà không bỏng sao? Lại còn lúc bị nước sốt tràn ra nữa?

   Thiếu niên tóc vàng cau mày.

..............................

   Như mọi khi, mọi người tụ họp nhau ăn trưa ở KTX Cực Tinh. Và Soma thì hôm nay đã có món ăn mới.

      - Này, nếm thử món mới của tôi không?_ Lần này, Nhất Tọa vươn bàn tay tội ác của mình đến cô bạn gái hợp đồng kia.

   Cái thứ cậu ta làm, không thể nghi ngờ chính là một phiên bản nâng cấp của "bơ lạc và khô mực". Đương nhiên là nâng cấp theo kiểu ghê rợn rồi.

   Bạn trong ánh mắt lo sợ của mọi người, cẩn thận gắp một miếng lên.

      - Ừm, ngon lắm!_ Thiếu nữ mỉm cười, nói khi đặt hộp sang bên cạnh.

   Cả cái căn phòng đều lặng lại. Mọi người đều sững sờ nhìn cô gái nhỏ kia.

      - Thật không ngờ món ăn tởm bà cố của tôi lại có người khen ngon. Này, vị giác của cậu có bị sao không thế?_ Soma tò mò hỏi. Cậu cũng ăn rồi mà, tởm đến không thể chịu được.

   Thế mà cô ấy lại có thể nói là ngon sao?

   Đối mặt với cái nhìn thắc mắc của mọi người, bạn chỉ mỉm cười và uống một ngụm nước.

   Takumi dừng việc nhấm nuốt món ăn ngon lành trong miệng, nhìn chăm chú thiếu nữ kia một chút.

   Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục gắp một miếng thịt...

......................................

   Từng ngày, từng tuần, từng tháng trôi qua.

   Thấm thoắt vậy mà được ba bốn tháng hẹn hò với nhau rồi. Mỗi ngày đều là những cuộc hẹn hò gần giống nhau nhưng lại có chút gì đó khang khác.

   Mỗi hộp bento trao đổi lại khiến cho Takumi và mọi người khác có cái nhìn mới với người ở đó. Những hương vị kỳ lạ, và cả... có một cảm giác lấn cấn nữa.

   Trung bình tần suất nhắn tin là một ngày một lần, cùng nhau ăn cơm trưa, một tuần hẹn hò bên ngoài một lần. Và Takumi càng lúc càng cảm thấy rất vui với cô bạn gái này.

   Cô ấy xinh đẹp, tốt tính, và nấu ăn ngon. Trên tất cả, mặc dù cô ấy luôn nói những câu khiến cậu đỏ mặt, nhưng...

   Nhưng, mỗi khi nhìn thấy cậu đỏ mặt, cô ấy sẽ cười.

   Mà, nụ cười ấy... thực sự rất đẹp! Thành thật mà nói, đó là nụ cười đẹp nhất của cô ấy. Và Takumi cũng không thể nói dối, rằng cậu không thích nụ cười ấy.

   Nói sao nhỉ? Bạn gái hợp đồng của cậu luôn mang lại cảm giác kiểu như "tử khí" sao sao ấy. Thậm chí những nụ cười bình thường của cô ấy cũng đượm buồn. Nhưng mà mỗi khi cô ấy cười như vậy, gương mặt cô ấy sẽ sáng bừng.

   Phảng phất như thể... pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm vậy. Xinh đẹp rực sáng nhưng chỉ khoảnh khắc để rồi vụt tắt.

   Khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngây ngẩn, lại cảm thấy có chút... xót xa.

   Cậu bắt đầu không còn tính ngày của hợp đồng này nữa. Thay vào đó lại cảm thấy, cứ kéo dài nó hẳn cũng không sao.

      - Nii-chan, anh thích cô ấy rồi phải không?_ Isami nghe anh trai mình bộc bạch, cười cười nói.

      - Đừng... đừng có nói lung tung. Anh chỉ cảm thấy ổn thôi mà._ Takumi mặt đỏ tưng bừng, thực sự rất muốn cốc cho em trai mình một cái.

   Cùng lúc đó, ở nhà bạn gái hợp đồng của Takumi.

   Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt mờ nhòe, chầm chậm mỉm cười.

   Tiếng chuông vang lên, số điện thoại lập lòe.

      - Dạ, anh gọi điện nhắc em ạ? Ừm ừm, em nhớ mà! Nói thẳng ra thì nó đã bắt đầu rồi ạ. Em hiểu rồi, cảm ơn anh.

....................................

    Cái ngày hợp đồng hết hạn đến một cách đột ngột. Đột ngột đến mức khiến cho tất cả mọi người ngơ ngác.

   Và bởi vì, nó thậm chí còn không có một dấu hiệu chuẩn bị nào. Hoặc là có, chỉ là không ai phát hiện ra.

   Đó là một ngày bình thường, một buổi hẹn hò bình thường. Vẫn là giờ nghỉ trưa ở KTX Cực Tinh với mọi người, vẫn là trao đổi hộp cơm, vẫn là cùng nhau ăn bento.

   Soma tiện miệng lấy một miếng trong hộp cơm trên tay Takumi, của bạn đó, cho vào miệng.

      - Hừm, hình như món này cho hơi nhiều tiêu rồi thì phải?_ Món thịt kho này có chút quá lửa nữa chứ?

      - A, thế là đến rồi à?_ Bạn dừng đũa, nhìn hộp đựng đồ ăn của mình, rồi chầm chậm mỉm cười.

   Nhìn quanh mọi người một lượt, thiếu nữ chậm rãi mỉm cười.

      - Takumi, chúng ta chia tay thôi. À, phải nói là kết thúc bản hợp đồng này thì đúng hơn._ Không hề báo trước, thiếu nữ ném ra một quả bom.

   Hệt như khi đột ngột xuất hiện và muốn hẹn hò với Takumi vậy.

   Nhưng nếu là khi đó, lời nói ấy khiến căn phòng sững sờ thinh lặng. Thì lần này giống như nước rơi vào chảo dầu, sôi trào.

   Tất cả mọi người đều nhìn vào sự phát triển của cặp đôi hợp đồng hẹn hò này. Dù chỉ là hợp đồng như ai nhìn vào cũng có thể nhìn thấy tình cảm trong đó.

   Nhất là Takumi, người có mắt đều có thể nhìn thấy thứ tình cảm đang nhen lên giữa hai người. Nhưng tại sao, đúng vào lúc này, tại sao cô ấy lại...

      - Tôi cần lý do._ Giữa lúc mọi người đang sôi sùng sục, thiếu niên tóc vàng chỉ lẳng lặng nhìn bạn gái hợp đồng của mình.

      - Thì là hết hạn hợp đồng thôi mà, cũng đâu có gì khác chứ? Dù sao cũng sắp đến thời điểm mọi người phải thi rồi._ Bạn mỉm cười, nụ cười vẫn không đổi.

      - Nói dối. Tôi muốn lời nói thật của cậu._ Đôi mắt xanh trong của Takumi hoàn thành không dời đi, thủy chung nhìn cô gái đang mỉm cười yếu ớt kia.

       - Nếu là nói thật, vậy thì... Ừm, tôi sắp chuyển trường, và muốn có một kỷ niệm cấp ba thật đẹp. Nên tôi muốn hẹn hò với cậu. Như là một kỷ niệm khi ở học viện này._ Bạn cuối cùng cũng nói ra ý đồ thật của mình.

   Lần này thì mọi người cỏ vẻ như có chút xíu tức giận rồi đó. Bạn đã cảm thấy rồi kìa, nhất là từ Isami ấy.

   Isami đúng là tức giận thật, cậu thực sự hi vọng anh trai mình sẽ cùng với cô gái ấy thành một cặp. Nhưng giờ lại đột ngột như vậy, khiến người khác thực sự cảm thấy hoang mang.

      - Tôi đã nói rồi, tôi muốn cậu nói thật. Tại sao cậu lại chuyển trường?_ Takumi lại một lần nữa lặp lại.

   Lần này, bạn hoàn toàn không cười nữa. Chỉ ngước mắt nhìn bạn trai của mình trong thời gian qua. 

      - Nếu như cậu không nói, vậy thì tôi sẽ nói. Cậu có thể bỏ kính của mình ra không?_ Chàng trai với đôi mắt xanh biếc bỗng nhiên hỏi một câu lạc đề.

   Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, lẳng lặng lắc đầu.

      - Xem ra tôi đã đoán đúng rồi. Có phải cậu... đã mất đi vị giác không? Thậm chí là không chỉ vị giác?_ Takumi đã nắm chắc đến tám chín phần mười, và giờ cậu chỉ cần thêm một khẳng định.

   Những ngón tay thon dài hơi co lại, thiếu nữ ngồi đó cúi đầu, không hề đáp lời.

   Mà mọi người xung quanh, lại thêm một lần nữa sôi trào.

   Mất đi vị giác, thậm chí không chỉ vị giác là sao? Chẳng lẽ những giác quan khác của cô ấy cũng đang có vấn đề sao?

      - Tôi đã hơi ngờ ngợ khi thấy cậu nhìn tôi như vậy, nhưng có thể nói cho tôi biết tại sao cậu nhận ra không?_ Cuối cùng, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi thì thiếu nữ cất lời.

   Bạn tháo cặp kính dày độ, nhìn người trước mặt, dù có hơi nhòe xíu xíu.

      - Cậu tay không cầm nồi súp, là xúc giác của cậu. Đã lâu lắm rồi, dù là đi hẹn hò cũng không thấy cậu tháo kính, hẳn và thị giác của cậu cũng đã suy giảm rồi đúng không? Còn vị giác...

      - Là do tôi đã khen món của Soma ngon sao?_ Lần này thì bạn đã đoán ra đại khái.

      - Những món ăn của cậu gần đây đang có sự sai lệnh về mùi vị rồi. Dù sao thì tôi đã ăn cơm hộp của cậu suốt bao lâu qua._ Takumi cuối cùng cũng nói ra.

   Mặc dù là vậy nhưng lượng gia vị sai lệch trong món ăn rất nhỏ, chỉ là ăn vào sẽ khiến người ta cảm thấy có chút lấn cấn mà thôi.

      - Gần đây hả? Hẳn là tầm hai tuần đổ lại?_ Bạn nhấp nhấp môi, chậm rãi cất lời.

   Dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, nói ra cũng chẳng sao.

      - Ừ, có vẻ như các giác quan của cậu giảm mạnh trong khoảng thời gian này._ Takumi gật đầu, thực sự rất nghiêm túc.

      - Thực ra thì, khi chúng ta đấu với nhau trận Shokugenki kia, tôi đã mất đi vị giác rồi. Tất cả những món mà tôi nấu từ đó đến giờ, đều là dùng cảm giác của tôi thôi._ Thấy cũng chẳng còn gì để giấu, bạn cũng thoải mái mà nói thẳng.

   Lần này, ngay cả Takumi cũng phải bất ngờ.

   Chỉ trong vài tháng, trong tình huống không có vị giác, ngay cả những giác quan khác cũng đang dần suy giảm, vậy mà vẫn có thể nấu ra những món ăn ngon như thế sao?

    Trong tận vài tháng liền?

      - Tại sao cậu lại như vậy? Đó là lý do cậu muốn chuyển trường sao?_ Isami tiếp lời anh trai, hỏi thiếu nữ.

      - À, thực ra thì chỗ này của tôi, chỗ này này._ Bạn giơ tay, cong cong ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu mình:_ Có một khối u đang phát triển ở đây, dù nó chỉ là u lành tính. Nhưng nó đang dần bành trướng, hơn nữa còn chèn vào những dây thần kinh xung quanh. Bắt đầu là vị giác. Sau đó là xúc giác, thính giác suy giảm ngay theo đó, thị giác và khứu giác gần đây mới bắt đầu tệ đi. Tôi phát hiện ra mình không thể cảm nhận được những mùi vị dịu nhẹ nữa nên mới đi kiểm tra, và đó là kết quả bác sĩ nói. Anh ấy nói rằng nếu cứ tiếp tục, ừm, hẳn tôi sẽ trở thành một bệnh nhân của phòng chăm sóc đặc biệt.

   Thiếu nữ nhấp nhấp môi, chậm rãi nói lại mọi chuyện. Tư thái thản nhiên như vậy, khiến cho người khác không biết phải làm sao.

      - Kể từ khi mất vị giác, tôi đã muốn xem xem bản thân mình liệu có thể đi được đến đâu. Chẳng qua, thực sự có chút tiếc. Tôi muốn có một kỷ niệm với ngôi trường này là thật, nên tôi muốn hẹn hò với cậu.

      - Không phải thế, ý tôi là tại sao cậu lại chọn tôi chứ?_ Đến nước này rồi, ai đó lại hóa thành đầu gỗ.

   Những người xung quanh... đồng loạt thở dài.

      - Nó không rõ ràng sao? Vì tôi thích cậu mà!_ Lần này, ngay cả bạn cũng có chút muốn cười.

   Gương mặt nghiêm túc của Takumi nứt ra một đường, rồi đỏ tưng bừng.

      - Cậu thực sự rất nghiêm túc, rất yêu thích nấu nướng. Cậu yêu quý và tin tưởng em trai của mình. Cậu còn có một chút ngốc nghếch nếu như không nhắc đến món ăn nữa. Nhưng mà, nói sao nhỉ? Thứ đầu tiên khiến tôi thích cậu là đôi mắt xanh ấy! Nó làm tôi cảm thấy giống như tôi đang nhìn vào bầu trời vậy.

   Mỗi lời bạn nói, một phần mặt của Takumi lại đỏ lên. Cuối cùng là đỏ đến tưng bừng, đến nhỏ máu luôn rồi.

   Cảm giác kiệt sức cứ như phải đấu cả chục trận Shokugenki với Yukihira ấy.

   Cô gái nào đó còn không thèm xem xem người mình thích có còn sức để nghe mình nói không kìa.

      - Chờ một chút, dù cậu bảo là cậu đã chuẩn bị các thủ tục chuyển trường nhưng tôi đâu có thấy Hisako báo cáo gì chứ?_ Thân là hiệu trường, Erina vẫn nắm khá rõ về tư liệu học sinh của mình.

      - À, nói là chuyển trường nhưng tôi đúng là chuẩn bị thôi học đó. Mặc dù vẫn chưa chắc chắn hẳn._ Thiếu nữ dùng ngón trỏ khẽ chạm vào má mình, có chút xấu hổ.

      - Cậu nói cái gì chứ hả? Thôi học và chuyển trường là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn mà!_ Lần này, ngay cả Takumi cũng mất bình tĩnh.

   Chuyển trường, ít nhất nó có nghĩa cô ấy vẫn có thể sống, cho dù chỉ là như một người bình thường.

   Nhưng thôi học là ở một đẳng cấp khác hẳn rồi. Đó không phải thứ để có thể cười và nói một cách xấu hổ như vậy.

      - Đừng có làm cái gì ngu ngốc. Nói cho tôi biết cậu đang nghĩ gì, nói mau._ Takumi nắm lấy vai bạn gái mình, lắc lấy lắc để.

      - Đừng... Takumi, tôi... đau đầu...

   Lắc nhiều quá làm bạn chóng hết cả mặt đó. Hic, cơ thể nhỏ bé mà phải chịu rung động dữ dội quá trời!

      - A, xin lỗi._ Chàng trai nào đó đỏ bừng cả mặt rụt tay lại.

      - Không sao, cậu lo cho tôi mà. Tiếp theo, trả lời câu hỏi của Nakiri thì... Đúng là tôi đã chuẩn bị thôi học, nhưng không phải là bây giờ. Mà là khi tôi phẫu thuật thất bại cơ. Nếu tôi phẫu thuật thất bại, luật sư sẽ lo phần còn lại của bản hợp đồng.

   Bạn thoải mái trả lời câu hỏi nghi vấn của hiệu trưởng.

   Những người xung quanh càng nghe mà càng cảm thấy nhấp nhổm. Sao nghe nó cứ... u ám thế nào ấy nhỉ?

   Phẫu thuật thất bại? Để luật sư lo phần còn lại?

   Cứ có cảm giác "điềm báo" là sao ta ơi?

      - Ừm thì, tôi đã chuẩn bị phẫu thuật để lấy khối u trong này ra. Bác sĩ bảo tốt nhất là nên phẫu thuật khi tất cả các giác quan bắt đầu suy giảm sẽ dễ xác định hơn. Nhưng nếu kéo dài càng lâu thì cơ hội tôi có thể hồi phục giác quan càng thấp. Nên tôi sẽ để luật sư lo phần còn lại.

   Thiếu nữ đung đưa chân ngồi trên ghế, chậm rãi mỉm cười.

      - Cậu kéo dài phẫu thuật, sao ngốc thế hả? Lẽ ra nên đồng ý phẫu thuật từ vài tuần trước chứ? Không biết chăm sóc bản thân đến thế là cùng._ Takumi lại có một lần nữa xúc động muốn nắm vai cô bạn này mà lắc lắc.

      - Thực ra thì, bác sĩ chủ trị chính cho tôi không hi vọng tôi phẫu thuật đâu, là tôi cứ khăng khăng đấy. Anh ấy hẳn còn mong tôi cả đời đừng đến nữa là!_ Bạn mỉm cười, chầm chầm lắc đầu.

   Thôi thì anh ấy cũng có ý tốt mà!

      - Không hi vọng phẫu thuật? Tại sao?_ Soma nhắc đến từ khóa.

      - Ừm, như đã nói. Nếu như phẫu thuật thành công thì chưa chắc các giác quan của tôi có thể  khôi phục. Còn nếu như phẫu thuật thất bại...

   Nói đến đây cô gái nhỏ hơi ngừng lại một chút. Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, chỉ chậm rãi nâng miệng trở thành một nụ cười nhợt nhạt. Đôi mắt trong suốt hơi hạ xuống, lẳng lặng.

   Cái nụ cười tràn ngập tuyệt vọng ấy khiến người khác rùng mình.

   Takumi nhìn gương mặt như thể chỉ chớp mắt sẽ biến mất kia, hít một hơi thật sâu.

   Sẽ không phải chứ? Nếu như... thất bại...

   Những người ngồi đây cũng yên lặng. Họ dường như cũng đoán ra, nhưng lại không đủ can đảm để nói. Đừng có đùa, một mạng người đó, lại còn là bạn của họ nữa...

      - Đừng nói với tôi, nếu thất bại... cậu sẽ...

   Takumi cuối cùng cũng cất lời, nhưng như cũ không thể nói ra được cái từ kia.

      - Ừm, là tử vong. Dù gì thì cũng là lôi một cục gì đó từ trong não ra mà. Hơn cả thế, vì là phẫu thuật trong đầu, nên tỷ lệ thành công còn thấp hơn cả 50%. Cho nên anh bác sĩ ấy chẳng muốn tôi phẫu thuật đâu._ Bạn dịu dàng mỉm cười, thậm chí còn tỉnh bơ nói ra nữa.

      - Vậy, nếu không phẫu thuật thì sao?_ Akira rất "kiên cường" tiếp tục hỏi.

      - Đầu tiên là các giác quan suy giảm, sau đó sẽ là các chi, rồi đến ký ức. Khối u sẽ phát triển và chiếm hết chỗ của dây thần kinh. Dần dần tôi sẽ không thể ăn uống mà phải sống dựa vào truyền nước. Ừm, nếu không có gì xảy ra và không phẫu thuật thì chí ít sẽ sống được... vài năm nữa._ Bạn nghĩ nghĩ những gì bác sĩ nói, từ từ trả lời.

   Tất cả mọi người trong phòng hít sâu một hơi.

      - Hội ý, toàn bộ hội ý ngay lập tức._ Alice và Erina lôi cả đám đi vào phòng bếp hội ý.

   Để lại bạn ngồi một mình ở phòng khách.

   Ớ? Ngốc quá vậy trời? Thực ra chỉ cần để bạn vào phòng nào đó thôi được mà?

   Thôi thì, họ thích là tốt rồi. Vấn đề ở đây là bạn mà.

   Giữa lúc một đám người trong bếp tranh cãi nhau về việc nên phẫu thuật hay không phẫu thuật, thì cô gái nhỏ lại thong thả tiếp tục ăn món ăn của Takumi.

   Đồ ăn của cậu ấy lúc nào cũng rất đẹp mắt ha, và...

   Những ngón tay trắng nõn dừng lại trong một khoảnh khắc.

   Giây tiếp theo, bạn cẩn thận ôm bát canh lên uống. Nước canh vừa mới nấu, hẳn là rất nóng. Có lẽ nó nóng đến bỏng lưỡi.

   Có điều, dù sao thì bạn cũng đâu có cảm nhận được chứ?

   Hỏng lưỡi cũng chẳng phải là lỗi của bạn.

   Dù sao thì sau này bạn cũng đâu thể ăn ngon được nữa? Ngay từ đầu bạn vì muốn ăn ngon mới thi vào đây mà. Vì muốn ăn ngon nên mới cố gắng luyện nấu nướng.

   Bây giờ, ngay cả cảm giác về nhiệt độ cũng chẳng còn nữa.

   Nghe có phải trớ trêu lắm không?

   Mà thôi, sao cũng được. Dù sao bạn sẽ không nấu nữa. Nấu mà không ăn được đau khổ lắm có biết không hả?

   "Là vậy sao?"

...................................

      - Cậu... có thể không phẫu thuật được không?_ Cuối cùng thì mọi người cũng ra khỏi phòng bếp, Takumi đứng trước bạn cất lời.

      - Ừ thì, cậu lấy thân phận gì để nói với tôi như thế?_ Thiếu nữ vẫn ngồi trên ghế, chậm rãi quay về hướng âm thanh phát ra.

   Hết cách, kính bị người ta cầm đi rồi. Để ngăn chuồn trước khi hội ý xong ấy mà.

      - Bạn trai của cậu._ Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Takumi là người có khả thi nhất để ngăn cô ấy lại.

   Nên được cả lũ xúm vào hiến kế ấy mà.

      - Tiếc thật đó. Chúng ta đã kết thúc hợp đồng, giờ cậu và tôi chỉ là người dưng thôi._ Bạn nhấp nhấp môi, khẽ khàng mỉm cười.

      - Tôi không cho phép hợp đồng kết thúc như thế._ Takumi dồn hết sự dũng cảm + sự cổ vũ của đồng bọn, nắm lấy tay người vẫn ngồi đó.

   Tay của cô ấy rất mềm, nhưng có những vết chai nhỏ giống với lòng bàn tay cậu. Là do cầm dụng cụ bếp thời gian rất dài.

   Một đầu bếp làm ra những món ăn ngon như vậy, giờ lại mất đi tất cả những giác quan...

   Chỉ cần nghĩ như vậy đã khiến cho Takumi khó chịu. Cô ấy tốt đẹp, dịu dàng như vậy, vì sao chứ?

   Trong lòng cảm giác như có cái gì đó đang nhói lên, đau đau và bực bội.

   Khiến cho cậu nắm càng thêm chặt bàn tay nhỏ kia.

      - Takumi, cậu biết mà, tôi không cảm nhận được bàn tay cậu nữa. Thật xin lỗi._ Bạn nhìn bàn tay đang bóp tay mình, dịu dàng nói.

   Cảm giác đè ép này cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu.

   Có hơi... đau lòng đó nhé!

      - Tôi không muốn quan hệ của chúng ta kết thúc._ Takumi vẫn cứ siết chặt tay thiếu nữ, đỏ mặt nói.

      - Hẹn hò là chuyện của hai người, nhưng chia tay chỉ cần một người nói thôi. Takumi, cậu có tư cách gì để nói thế chứ? Người bắt đầu hợp đồng này là tôi, và tôi cũng nên kết thúc nó._ Thiếu nữ ngồi đó không còn người, gương mặt không có nụ cười khiến cho mọi người vô thức rùng mình.

   Lành lạnh, phảng phất như thể người vẫn luôn cười dịu dàng kia và bây giờ là hai người khác hẳn nhau.

   Thiếu nữ ngồi đó, giờ đang tỏa ra đúng chất "cự người ngàn dặm" mà tiểu thuyết vẫn hay nói. Đến mức khiến người khác không dám tiếp xúc.

      - Vậy thì kết thúc hợp đồng đi, và tôi sẽ tạo một mối quan hệ mới!_ Giờ này rồi, Takumi vẫn tiếp tục giữ tay bạn.

      - Cậu? Bắt đầu á?_ Giống như nghe được điều gì đó thú vị, bạn khẽ nghiêng đầu.

   Giây tiếp theo, nụ cười yếu ớt lại nở rộ trên gương mặt nhợt nhạt. Thiếu nữ dùng đôi mắt trong suốt nhìn vào bạn trai cũ, chờ đợi lời nói tiếp theo.

      - Hãy hẹn hò với tôi, lấy hôn nhân làm mục tiêu._ Không mất nhiều thời gian, Takumi chồm tới, đối mặt với thiếu nữ.

   Lần này, lại thêm một khoảng lặng nữa. Mọi người kinh ngạc vì ai đó không đi đúng kịch bản.

   Ê này, chúng ta không có bàn nhau như vậy mà?

      - Takumi, tôi muốn hẹn hò với cậu là vì tôi thích cậu. Còn cậu vì để ngăn tôi làm phẫu thuật mà không tiếc lời tỏ tình như thế này, có phải hơi không công bằng không vậy?_ Bạn chớp chớp mi, thở dài một tiếng.

      - Không phải vậy, tôi sẽ không tỏ tình với người mà tôi không có tình cảm!_ Takumi hình như đang ngập tràn adrenaline đúng không ta ơi?

      - Ý cậu là, cậu thích tôi?_ Tin này làm bạn còn khó tin hơn cả trăm lần cơ.

      - A, không. Chưa phải.... Ý... ý tôi là, tôi không ghét cậu. Cũng không... ghét việc hẹn hò với cậu... Nhưng thích...

   Thiếu niên lâm vào loạn cào cào.

   Mọi người xung quanh, lại thêm một lần nữa thở dài. 

   Không khác gì một trận đấu giữa Takumi và bạn cả. Và, dường như ngay cả bây giờ, người kia vẫn chưa thể chiếm được lợi thế.

   Giữa lúc mọi người đang giằng co, tiếng chuông chói tai vang lên. Không thể trách bạn được, người ta lãng tai rồi mà.

      - Vâng, anh chuẩn bị xong rồi ạ? Đừng nói với em là cả tuần nay anh đã chuẩn bị rồi nhé? Được được, em không đùa nữa. Đến ngay đây._ Bạn mở máy, nói vài câu rồi tắt điện thoại.

      - Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi rồi._ Thiếu nữ nhỏ đứng lên, thu dọn đồ bước đi không chút do dự.

      - Chờ một chút, cậu... thực sự không suy xét chút nào sao?_ Megumi vội đứng lên, hỏi cô gái đang từng bước rời khỏi kia.

      - Mọi người nói muộn quá, lịch phẫu thuật của tôi đã có rồi._ Coi như là nói tường tận luôn rồi đó.

      - Sớm vậy sao? Khi nào?_ Isami cùng mọi người đi theo, thấy ngoài cửa đã có một người cưỡi xe máy dừng xịch trước cổng.

      - Ngay - bây - giờ!_ Thiếu nữ quay đầu, nở nụ cười thật rạng rỡ với những người ở đó.

   Nụ cười xinh đẹp đến cực điểm, nhưng lại giống như bỗng pháo hoa nở rộ trong đêm đen, để rồi... biến mất vĩnh viễn.

   Giây tiếp theo, cô gái nhỏ đã xoay người đội mũ, lưu loát lên xe, phóng rồ đi. Đương nhiên là người khác chở rồi.

      - Tôi đây, mang gấp vài chiếc xe tới, ngay lập tức._ Hisoko lập tức gọi điện thoại.

      - Đuổi theo cô ấy! Yukihira, tao mượn xe nhé!_ Ném lại một câu như vậy, Takumi cướp luôn xe của anh chàng nam chính.

   Vội đến nỗi vứt luôn cả Isami đi kìa...

   Cả cái KTX đó loạn thành cào cào rồi!

...........................

      - Cảm ơn anh đã đến đón em nhé, em đoán là mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng rồi đúng không?_ Thiếu nữ tháo mũ bảo hiểm, xuống xe.

      - Là bác sĩ của em, đương nhiên anh đã xong hết rồi. Nhưng vấn đề là, em thực sự định phẫu thuật sao?_ Chàng trai lái xe cũng bước xuống, để lộ gương mặt quen thuộc.

   Ừ thì từ khi phát bệnh, ngày nào chả gặp mặt anh ta-bác sĩ của bạn ấy.

      - Em đã đặt một chân vào đây rồi, anh còn hỏi thì có còn ý nghĩa gì không?_ Cô gái nhỏ thuần thục leo lên phòng bệnh của mình, rồi thay quần áo, cẩn thận bọc tóc lại. Mặc dù tý nữa kiều gì cũng bị mổ ra thôi.

   Hi vọng họ đừng có cạo trọc bạn. Ngỏm mà đầu trọc thì không đẹp đâu nha.

   Khi Takumi đến được nơi, đập vào mắt là thiếu nữ trong trang phục bệnh nhân đang ngồi đung đưa chân trên giường.

   Bộ dáng này, rõ ràng là sắp được đẩy vào phòng bệnh mà.

      - A, Takumi, không nghĩ tới cậu lại là người tới đó!_ Bệnh nhân không được xài điện thoại, đang chán chết đây này.

      - Phẫu thuật quan trọng thế mà chỉ có mình cậu sao? Bố mẹ cậu đâu?_ Takumi nhìn xung quanh, không có ai ở cạnh cô ấy hết.

      - A, tôi không nói với cậu à? Tôi mồ côi mà, may mà tài sàn bố mẹ gửi ngân hàng đủ cho tôi học ở trường. Tiền phẫu thuật là tự tôi tiết kiệm đó!_ Bạn chớp chớp mắt, giờ mới nhận ra mình quên chưa nói cho cậu ấy biết về cha mẹ.

      - Cậu... thực sự sẽ...

      - Takumi, nghe này, tôi thích ăn, và đó là lý do tôi thích nấu. Nếu như cái lưỡi này không còn cảm nhận được mùi vị, tôi không muốn nấu ăn nữa. Nếu như những thứ tôi nuốt vào chỉ để tiếp tục sống, vậy tôi thà mình chết đi thì hơn. Takumi, tôi chính là một kẻ cực đoan như vậy đấy. Để cậu phải nhìn thấy mặt khó coi của tôi rồi._ Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đã mờ hẳn của mình, vẫn cứ cười như vậy.

   Người trước mắt vẫn cứ cười dịu dàng như thế, nhưng Takumi lại không thể nói gì nữa. Đã đến nước này rồi, cậu còn có thể nói gì đây?

      - Vào nào...Ủa, em có người tiễn à? Nói nhanh nhé, còn chờ thêm chút nào anh chắc sẽ chết vì căng thẳng mất!_ Vị bác sĩ trẻ tuổi chân trước vừa mới bước ra, chân sau đã quay vào ngay.

   Vẫn là để em ấy nói tạm biệt đi thì hơn.

      - Tôi chuẩn bị vào đây. Cảm ơn cậu vì thời gian vừa qua, tôi đã rất, thật sự rất vui đó._ Bạn nhảy xuống khỏi giường, chân trần bước vào phòng phẫu thuật:_ Phải rồi...

   Đi qua thiếu niên tóc vàng, cô gái nhỏ dừng lại. Rồi đột ngột quay người, tay nắm lấy cổ tay cậu ấy, và ghé sát vào...

   Trước khi kịp nhận ra, môi đã chạm vào một mảnh lành lạnh...

   Một nụ hôn chớp nhoáng...

      - Cái...

   Takumi đỏ mặt, đỏ đến tưng bừng...

      - Tôi thích cậu, Takumi. Cảm ơn, vì đã khiến cho tôi muốn sống, dù đã mất đi vị giác của mình. Hi vọng, cậu sẽ hạnh phúc.

   Cô gái nhỏ cong mắt, nở nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa nở bung.

   Đó là điều cuối cùng Takumi nhìn thấy trước khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

..................................

   Phẫu thuật lấy khối u trong não, tỷ lệ thành công chỉ vẻn vẹn trên dưới 30%.

   Dù có là bác sĩ giỏi nhất cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể nâng cái tỷ lệ nhỏ nhoi ấy lên trăm phần trăm được.

   Cho nên, một bệnh nhân khăng khăng đòi phẫu thuật chỉ để lấy lại được vị giác, thật đúng là...

   Khiêu chiến anh quá rồi đó!

   Bác sĩ trẻ cầm dao nhìn thiếu nữ trên giường mổ, lại thở dài một cái.

   Thôi, biết làm sao được? Phải cố đến 120% sức lực thôi.

   Dù sao thì, đó cũng là đứa em gái quý giá mà anh luôn nhận định mà.

.................................

   Khi đèn phòng phẫu thuật tắt, được đẩy ra may mắn không phải là thi thể của bạn.

   May quá đó nhé! Anh chàng bác sĩ cũng thở phào một cái.

   Anh đã kiệt sức đến nỗi cũng muốn bất tỉnh luôn rồi!

   Rồi, còn tỉnh lại hay không thì phải chờ con bé thôi.

   Takumi nhìn thiếu nữ nằm trên giường kia, thở phào một hơi. Phẫu thuật thành công, cô ấy vẫn còn sống, thật tốt!

      - Hiệu trưởng, em nhận được điện thoại. Có một luật sư đến để thảo luận việc chuyển trường với ngài. Em đoán, là của cô ấy._ Vừa nói, Hisoko vừa hướng ánh mắt về người đang trong phòng bệnh kia.

      - Vậy chúng ta tạm thời về học viện trước đã. Takumi, chuẩn bị lời sẽ nói với cô ấy đi._ Erina bấm điện thoại, nói với mọi người. Cô còn nhiều việc phải làm lắm.

      - Nii-chan, em sẽ mang đồ của anh tối nay tới. Anh ở đây chờ cô ấy dậy nhé?_ Isami khỏi phải nói, nhìn vào ánh mắt chăm chú kia là biết ngay rồi mà.

   Nào nào, rời đi nào. Để cho đôi trẻ có thời gian bên cạnh nhau đi.

   Chỉ còn lại Takumi trong phòng bệnh, cậu cẩn thận nhìn lại cô gái trước mặt.

   Nhìn gần mới thấy, cô ấy rất gầy, ngay cả ngón tay cũng có cảm giác gầy guộc. Tại sao bao lâu vậy mà cậu không nhận ra nhỉ?

   Hẳn là cô ấy thậm chí còn chẳng ăn gì khi lưỡi không còn cảm nhận được mùi vị. Thế nhưng trưa nào cô ấy cũng ăn hết hộp cơm của cậu.

   Có phải vì thế mà cô ấy nói là "muốn sống" không nhỉ? 

   Takumi cẩn thận chạm vào những ngón tay gầy gò kia.

   Cô ấy đã nói, vì cậu mà muốn sống.

     - Vậy thì, hãy mau mau... tỉnh lại đi, bạn gái của tôi!_ Thiếu niên cúi đầu, nắm lấy bàn tay gầy nhỏ kia chạm vào trán.

   Và khoảnh khắc đó, ngón tay trắng bệch hơi cử động.

   Quả nhiên là không ngoa khi nói mấy câu kiểu hôn mê tỉnh lại nhất định sẽ giật ngón tay trước nhỉ?

   Dù sao cũng có câu "mười đầu ngón tay liền với tim" mà.

   Takumi cảm nhận được chuyển động, vội vàng chú tâm nhìn gương mặt nhỏ kia.

   Quả nhiên, không lâu sau cậu lại nhìn thấy được đôi mắt trong suốt lấp lánh đó.

......................

   Vừa mới tỉnh lại, việc đầu tiên là bạn vươn tay... rút dây chuyền dịch của mình ra.

   Ghét bệnh viện nhất! 

      - Đừng có ngốc! Cậu muốn chết thêm lần nữa à?_ Nhanh như chớp, Takumi nắm lấy bàn tay đang manh nha kia.

   Không thể tin được, vừa mới tỉnh đã muốn rút dây chuyền dịch ra. Chán sống hả?

   Thiếu nữ chớp chớp mắt một chút, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Trong người vẫn còn thuốc tê, vẫn nên đừng nghịch gì thì hơn. Chỉ là...

      - Ừm, cậu là ai vậy?_ Một câu nói, khiến cho Takumi vốn thở phào đóng băng ngay lập tức.

   Và, cái vẻ mặt hình như đặc sắc đến nỗi khiến cho bạn không thể không bật cười.

      - Được rồi, Takumi. Xin lỗi vì đã đùa cậu, làm cậu sợ hãi rồi._ Cũng tại bạn muốn thử một chút mấy cái tình tiết kinh điển ấy mà.

   Nhưng nhìn gương mặt của người ngồi đó, cái ánh nhìn vỡ tan kia, cô gái nào đó vô cùng không có cốt khí mà xin lỗi.

   Biết làm sao được, bạn đau lòng mà. Người mình thích, chết đến nơi vẫn phải sủng thôi!

   Takumi lập tức trải qua một đống cung bậc cảm xúc khó gọi tên. Từ mừng rỡ sang kinh hoàng trong một khoảnh khắc, và giờ là "hụt hẫng".

   Mẹ nó người ta ở đây lo lắng cảm xúc lên xuống vì cậu, cậu vừa tỉnh dậy đã đùa tôi một vố như thế à?

   Gương mặt của thiếu niên nào đỏ đỏ ửng, lần này là vì giận, cực kỳ giận.

   Ôi ôi giận rồi kìa, dễ thương quá! Cô gái nhỏ khúc khích cười.

      - Xin lỗi, Takumi._ Bạn lại một lần nữa mỉm cười. Takumi nhìn cô gái nằm trên giường đang khẽ cười kia, đỏ mặt.

   Cực kỳ không có cốt khí mà lại đỏ mặt, chán chả buồn nói nữa.

   Thôi được rồi, cô ấy mới phẫu thuật xong, cứ để cô ấy như vậy đi.

   Thật tốt, vì cậu vẫn còn sống! Thật tốt, vì vẫn còn được nhìn thấy nụ cười ấy!

      - Này._ Nghĩ ra gì đó, thiếu niên nắm lấy tay của người nằm đó.

      - Ừm?_ Bạn thực ra có chút muốn ngủ, nhưng vẫn cố mở mắt.

      - Tôi sẽ nói lại thêm một lần nữa. Hãy hẹn hò với tôi, lấy hôn nhân làm mục tiêu._ Takumi nghiêm túc nói, bàn tay nắm chặt lấy tay thiếu nữ nằm trên giường.

      - Tôi cũng sẽ nói lại, rõ ràng là tôi bị thiệt mà._ Bạn cũng mỉm cười dịu dàng với người ngồi thẳng bên cạnh.

      - Không bị thiệt, vì tôi thích cậu!_ Cố lắm mới nói được câu này, anh chàng nào đó quay mặt đi nơi khác ngay lập tức.

   Dùng hết sức rồi, mất mặt thật đó!

   Không ngờ việc tỏ tình này còn mệt hơn là đấu Shokugenki. Nhất là cứ thấy xấu hổ thế nào á!

      - Thật hả? Đừng có thương cảm tôi đó!_ Đến lúc này, bạn vẫn có tâm trạng để đùa.

      - Đương nhiên là thật rồi, trông tôi giống người vì thương cảm mà tỏ tình người ta à?_ Thiếu niên quay lại, suýt nữa là rống lên với người nằm kia.

      - Nói trước nhé, tôi chưa chắc có thể nấu ăn được đâu. Khối u dù lấy được ra những những dây thần kinh vẫn chưa thể về nguyên vị trí được. Thậm chí có thể cả đời này sẽ không khôi phục được giác quan. Không phải là lựa chọn tốt để kết hôn đâu._ Bạn chậm rãi liệt kê những bất lợi của việc bạn như thế này.

   Không nói dối đâu nhé, có khi cả đời thực sự không thể hồi phục vị giác đó.

      - Nó không liên quan gì đến việc tôi muốn cưới cậu hết._ Gom đủ can đảm, Takumi lại tiếp tục trận chiến tỏ tình này.

      - Nếu như thế, vậy thì sau này nhờ cậu vậy, Takumi._ Cuối cùng, sau một khoảng lặng ngắn, thiếu nữ mỉm cười dịu dàng.

   Đồng ý rồi? Còn nhẹ tênh như vậy?

   Làm người ta cứ hụt hẫng thế nào ấy nhỉ?

   Nhưng mà, cậu ấy đồng ý là tốt rồi. Vậy thì giờ sẽ... có thể nhìn thấy nụ cười của cậu ấy thật nhiều...

   Nụ cười của bạn gái cậu, thật sự rất đẹp!

   Chúng ta sẽ hẹn hò, lấy kết hôn làm mục tiêu nhé?























Bonus:

   Khối u trong não thiếu nữ là u lành tính, nhưng cái trớ trêu của sự lành tính ấy khiến cho người khác không biết phải làm thế nào.

   Dù cho có lấy ra được, các dây thần kinh cũng rất khó có thể về vị trí cũ.

   Lời bạn nói là sự thật, trường hợp tệ nhất, không một giác quan nào khôi phục và bạn vẫn sẽ phải sống như thế suốt cuộc đời.

   Trường hợp tốt nhất, là nó sẽ hồi phục nhưng không ở trạng thái tốt, cơ hội chỉ là một phần triệu có thể.

   Thành thật mà nói, bạn không tin mình sẽ ở trong cái trường hợp một phần triệu kia. Nhưng cũng không tệ đến độ sống như thế phần còn lại.

   Lý do lớn nhất bạn khăng khăng phẫu thuật là vì không thể chịu được cuối đời mình nằm trên giường, mọi thứ đều dựa vào người khác. Nghĩ đến là đã cảm thấy khó chịu. Nhất là... bạn ghét bệnh viện!

   Không thể để mình sống ở đó phần còn lại được.

   Đó là lý do chính đó! Hơi lãng xẹt ha?

   Nhưng mà, đó thực sự là như thế đó.

   Dù sao, lần này bạn sống là để Takumi tỏ tình với mình mà.

   Chiến lược hoàn thành rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top