Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Nương tử???

Chu Tuyết Tầm sau khi lấy lại tinh thần liền dãy dụa ra khỏi người Hàn Như Liệt, đưa tay giữa lên trời hét lên " Đáng chết lũ khốn nạn! Lão nương lần sau về sẽ hành hạ chết các ngươi! Lại dám hố lão nương!!!" Hèn gì đám đó không cho nàng vào âm phủ thì ra là kết với nhau một lũ bè phái không cho bà đây khôi phục trí nhớ, lần này nàng nhớ lại là nhờ có cái vòng cổ mà nữ nhân viên đưa, nó có một phần tiết súc của đá tam sinh, mà bọn thiểu năng Minh giới đâu có biết, chỉ biết là cái vòng này là của cô, lúc nào cũng mang theo bên mình, coi nó là sinh mạng.

Mọi người nghe vậy liền ngớ ra, to gan thật dám chỉ vào Thiên Đạo mà chửi, hơn nữa xin chú ý cho cô là một thiếu nữ, phải nên có tiết tháo!!!

Chửi xong rồi, Chu Tuyết Tầm lại ngẩng đầu lên nhìn Hàn Như Liệt, kẻ vừa mới cứu mình, mặt hơi đỏ do đang tức tối, ánh mắt nâu đen do tức giận mà phát sáng " Ngươi vừa rồi cứu ta sao? "

Hàn Như Liệt bây giờ mới nhìn rõ khuôn mặt diễm lệ của nàng, dung nhan của nàng rất tinh sảo không khuyết điểm, đôi môi đỏ hơi chu ra, sống mũi cao, hai má hồng phúng phính, đôi mắt nâu đen to tròn, mái tóc đen được bối một bên tùy ý, một thân mang hỏa y rất phù hợp với nàng, toàn thân tỏa ra khí chất tà mị, lười nhác lại có chút nóng nảy, nếu nói Mộ Chỉ Ly là tựa tiên thiên thì nàng tựa như một bông hoa Bỉ Ngạn lãnh diễm, cao ngạo, cô độc, khinh thường mọi thứ trên thế gian, toàn thân có sự cuốn hút vô tận.

" Này ta hỏi ngươi đấy!" Chu Tuyết Tầm quơ tay trước mặt Hàn Như Liệt chu môi nói, thật là! người ta biết mình có dung mạo vô song cuốn hút vô tận nhưng đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ ngượng đó!

Hàn Như Liệt bỗng dưng cảm thấy, không muốn một ai nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng, thật muốn đem nàng dấu đi, chỉ có mình hắn mới được nhìn, nhưng mà hắn với nàng không phải là cái gì cả, hắn không có quyền làm vậy. Nghĩ đến đây Hàn Như Liệt thấy bản thân có chút trống rỗng cần có cái gì đó để bù đắp lại, người ta nói thân thể còn hành động nhanh hơn suy nghĩ là đúng. Hàn Như Liệt đưa tay ra ôm Chu Tuyết Tầm vào lòng, cảm giác ấm áp và mềm nhẹ truyền thẳng vào trí óc hắn, trống rỗng như được lắp đầy.

Bị ôm một cách bất ngờ Chu Tuyết Tầm tỏ ra rất bất mãn, theo bản năng muốn giết đối phương nhưng mà đối phương là ân nhân của mình, không ra tay được, đành phải ra sức đẩy hắn ra.

Nhưng mà Hàn Như Liệt sẽ nguyện ý thả ra sao? Tất nhiên là không rồi, hắn thấy cô phản kháng liền ôm nàng chặc hơn ủy khuất nói " Nương tử! nàng đừng giận vi phu nữa, vi phu biết sai rồi! cho nên đừng bỏ vi phu lại một mình."

" Hở???" Chu Tuyết Tầm nghe vậy cũng ngây ra, quên luôn cả phản kháng, cái gì chứ? Nương tử? chẳng lẽ là nàng xuyên qua thân thể nương tử của hắn?( Do tỷ này tưởng mình xuyên qua linh hồn chứ không phải xuyên luôn cả thân thể.)

" Ngươi là tướng công của ta??" Chu Tuyết Tầm ngu ngơ hỏi, mong là không phải nha! nàng không muốn đâu!!! dù là nam tử  này rất đẹp trai. Hạnh phúc của bản thân không thể đem ra đùa được đâu?

Hàn Như Liệt nghe nàng ngu ngơ hỏi như thế, khóe miệng không khỏi giật giật, hắn nói vậy mà cũng tin à? hắn cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng, trong mắt nàng hắn thấy được sự ngu ngơ, một chút không thể tin được, nhưng phần lớn là sự sắc bén lạnh lùng, giỏi về phán đoán và quyết đoán.

" Ta là tướng công của nàng, nàng là nương tử của ta, là do vi phu không tốt làm nàng giận bỏ đi đến đây, nên ta đến đây đón nàng về  nhà." Hàn Như Liệt làm bộ ủy khuất nói.

" Hả? À...à... không phải là ... phu quân sai... là ta...nương tử không đúng, đừng buồn nữa, lúc nãy nương tử hình như là do trên trời rơi xuống không biết là vì sao, bây giờ trí óc rất loạn không nhớ gì cả, vậy phu quân có thể nói cho nương tử biết ta tên gì hay không? " Chu Tuyết Tầm loạn soạn nói, nói xong cảm thấy mình vậy mà nói sến đến như vậy? Muốn ọe quá!!! hơn nữa ngôn ngữ cổ đại nàng có chút dùng không quen.

" Nàng vậy không sao chứ? nàng tên là Nguyệt Xuyên." Hàn Như Liệt bày chuyện ra nói, nếu mà nàng nhớ lại thì hắn chết chắc!

" Vậy tướng công tên gì? " Chu Tuyết Tầm nghe vậy gật đầu, tên rất hay! hỏi tiếp.

" Vi phu là Hàn Như Liệt nhớ cho ký nhé!" Hàn Như Liệt cười tà mị nói.

Hàn Như Liệt???

WTF?

" Hàn Như Liệt??? " Nàng nghi ngờ hỏi lại một lần nữa, ánh mắt đánh giá nhìn hắn, đây không phải là tên của nam chính sao? Nhìn bộ dáng của hắn cũng có chút giống, nhưng mà tại sao lại nói nàng là nương tử của hắn không phải nương tử của hắn là nữ chính Mộ Chỉ Ly à?

Hàn Như Liệt nhìn nàng kinh ngạc nhìn hắn, thì có chút nghi ngờ, không phải nhớ ra cái gì rồi chứ? nhưng vẫn gật đầu xác nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top