Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Chúc mừng năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban ngày tôi đã xem qua bệnh án của Diệp Chính Thần, tính trạng của anh đại khái biến một ít, ngoài da của anh không dễ khép lại, miệng vết thương nhiễm trùng đi nhiễm trùng lại, cho nên tôi phá lệ cẩn thận, trước khi xử lý miệng vết thương phải tiêu độc tay mình ba lần, sợ làm nhiễm trùng vết thương của anh.

Cuối cùng băng bó xong, tôi ngồi thẳng, xoa bóp ngón tay cứng ngắc, nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Chính Thần lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi "Bác sỹ Bạc, có tất yếu phải khẩn trương như vậy không? Anh xem em cứu giúp bệnh nhân còn bình tĩnh hơn."

"Bác sĩ Diệp, nếu em nhớ không lầm, ba năm trước đây em bị vợ trước của anh đâm bị thương nằm viện, anh ngay cả vết thương của em cũng không dám xem, còn liên tiếp truy vấn bác sĩ xem có lưu lại sẹo hay không."

"Ai nói anh không dám nhìn? Anh là ngại khó coi... Còn có, Dụ Nhân không phải là vợ trước của anh."

"Hai người không phải ly hôn sao?"

Diệp Chính Thần bất đắc dĩ thở dài "Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chúng ta có thể đừng đề cập tới vợ trước của anh có được không?!"

Không đề cập tới thì thôi, dù sao tôi cũng không muốn nói đến.

"Thời gian không sai biệt lắm, đưa em nhìn nhiệt kế xem sao." Anh lấy nhiệt kế ở nách ở đưa cho tôi, nương qua ngọn đèn, ba mươi tám độ."Anh phát sốt ! Có phải là vết thương lại nhiễm trùng?"

Vừa làm xong vận động kịch liệt như vậy, có thể không nóng sao?

"Nhưng là..."

"Không tin để anh đo nhiệt độ của em, phỏng chừng so với anh còn nóng hơn..." Nói xong, anh đoạt lấy nhiệt kế trong tay tôi, hai tay với vào trong quần áo tôi, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua trước ngực mềm mại, lưu luyến một lúc, làm cho tôi có chút gợn sóng nóng lên.

Tôi nắm được bàn tay chán ghét của anh, ngăn cản anh quấy rầy thêm một bước."Bác sĩ Diệp, anh đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân nữ nào cũng như vậy ư?"

"Anh thật ra luôn cho rằng, học nhiều năm y học như vậy, đáng tiếc

hôm nay mới có cơ hội."

Nhìn trên mặt anh nụ cười xấu xa bất biến, tôi bỗng nhiên nhận thấy không hiểu anh, tôi không biết Diệp Chính Thần rốt cuộc là người con trai như thế nào, đâu mới chân chính là anh, một người luôn lái xe thể thao rêu rao khắp nơi, phong lưu dễ nhìn, một thân sinh viên viện y học mặc áo choàng trắng đầy thánh khiết, hay là tham mưu trưởng mặc quân trang màu xanh biếc làm người khó gần, tôi bắt đầu có chút phân biệt không rõ.

"Như thế nào lại nhìn anh như vậy?"

"Em phát hiện em cần một lần nữa hiểu rõ về anh."

"Không phải em vẫn thực hiểu biết anh?"

Tôi tất nhiên là cần hiểu nhiều thêm càng tốt, ngồi thẳng, thật sự hỏi."Diệp Chính Thần là tên thật của anh sao?"

"Đúng, nhưng lúc trước khi anh tốt nghiệp đại học tên trong hồ sơ cũng không phải tên này."

"Anh đúng là hai mươi chín tuổi sao?"

"Ba mươi, anh tốt nghiệp đại học xong học huấn luyện tại học viện chỉ huy hơn một năm." Nói cách khác, tuổi cũng là giả .

"Sở thích đâu? Hẳn không phải là chơi xe cùng tán gái đi?"

"Trị bệnh cứu người có tính sở thích không?"

"Dối trá!" Tôi mới không tin sở thích của anh lại cao thượng như vậy.

Anh thật sự nghĩ nghĩ."Bắn súng."

"Anh có thể bắn?" Tôi nhất thời trước mắt sáng ngời, bộ dáng Diệp Chính Thần lúc cầm súng, nhất định đặc biệt khốc.

"Bắn rất đơn giản, có rảnh để anh dạy cho em."

"Tốt!"

"Còn có vấn đề gì không?"

Tôi nhẫn nhịn, rốt cục không nhịn được."Mối tình đầu của anh, là người con gái như thế nào?"

"Anh có chút mệt nhọc." Anh đè lên miệng vết thương nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.

"Anh vẫn chưa trả lời em..."

Anh xoay người sang chỗ khác, không nói lời nào, anh càng lảng tránh, tôi càng hiếu kỳ."Nói cho em nghe một chút, em sẽ không để ý, em chỉ là suy nghĩ để hiểu anh một chút."

Anh mở mắt ra, ánh mắt nhưng không có tiêu cự."Em có tin duyên phận sao? Anh tin! Có một rạng sáng, anh từ phòng nghiên cứu đi ra, thấy cô ấy mặc áo choàng trắng, ngồi ở trước kính hiển vi, cắn bút máy, nhíu mày suy nghĩ, tóc của cô ấy buộc lên, có một lọn rơi xuống bên má. Anh lúc ấy đặc biệt muốn hỏi cô ấy một chút xem cô ấy suy nghĩ cái gì? Vì cái gì muốn gả cho quân nhân? Vì cái gì thích học y? Vì cái gì lại đến Nhật Bản? Vì cái gì muốn vào phòng thí nghiệm Đằng Tỉnh? Vì cái gì lại ở sát phòng anh? Có phải không, hết thảy đều là nhất định ."

Tôi cả kinh nửa ngày mới nói ra."Sư huynh, em không phải là người con gái đầu tiên của anh?"

"Anh giống như thật sự có chút nóng, em giúp anh lấy cho anh thuốc giảm sốt, ở trong ngăn kéo.."

Tôi vội vã đi đổ nước ấm, lấy thuốc trong ngăn kéo giúp anh uống, kỳ thật tôi có phải là người con gái đầu tiên của anh hay không căn bản không trọng yếu, quan trọng là tôi tin tưởng duyên phận, tin tưởng vận mệnh đã cho chúng tôi mà an bài một người tốt, nhất định gặp được, rồi yêu, cả một đời.

Giằng co cả đêm, không nhớ rõ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh bao nhiêu lần, kiểm tra miệng vết thương bao

nhiêu lần, xác định không có việc gì, tôi mới an tâm đi ngủ.

Mới vừa ngủ không bao lâu, dồn dập tiếng đập cửa vang lên, tôi đột nhiên từ trong lòng Diệp Chính Thần ngồi dậy, chạy ra mở cửa, đứng ở bên ngoài đứng là một hộ sĩ săn sóc đặc biệt đầy oán khí, còn có bác sĩ Lâm đeo khẩu trang che khuất biểu tình.

"Tình huống của hắn thế nào? Có cái gì dị thường không?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"Hoàn hảo, tối hôm qua có chút sốt, hiện tại bình thường ."

"Phát sốt?" Bác sĩ Lâm vào cửa, xốc băng gạc lên, đầu tiên xem máu chảy ở phía trên, thiếu chút nữa giận đến hộc máu."Như thế nào lại xuất huyết ?"

"Khả năng, da tôi không dễ khép lại." Diệp Chính Thần dõng dạc mà trả lời.

Bác sĩ Lâm nhìn thoáng qua phòng bệnh, ánh mắt cuối cùng dừng ở ga giường nhăn nhúm, trừng mắt liếc một cái sắc lang nào đó vẻ mặt vô tội."Anh rốt cuộc có muốn ra viện?"

"Đương nhiên không muốn, anh cũng biết, tôi xin nghỉ một lần không thật dễ dàng."

Vừa thấy bác sĩ Lâm giận không thể át, tôi quyết định trước đi ra ngoài tránh né tị nạn."Em đi mua điểm tâm trước."

"Anh không đói bụng."

"Em có chút đói bụng."

Tôi vừa đi tới cửa, nghe thấy bác sĩ Lâm nói."Nếu anh không an phận lại, tôi lập tức viết một báo cáo trọng thương, đem chuyển anh tới bệnh viện Tổng cục."

Diệp Chính Thần vừa nghe, lập tức thái độ đoan chính."Anh chính là hiểu biết tôi, tôi luôn luôn thực an phận."

Cửa trước khi khép lại, tôi nghe thấy bác sĩ Lâm hừ lạnh một tiếng, "Tôi hiểu rất rõ anh!"

Không biết tại sao, tôi nghe thấy hai người họ đối đáp, không thật giống cách nói của bác sĩ cùng bệnh nhân.

Tôi cố ý đi đến tiệm bán bữa sáng có dinh dưỡng nhất ở Nam Châu để mua cho Diệp Chính Thần, xếp hàng nửa giờ mới mua được hai bát cháo Bát Bảo phong phú dinh dưỡng cùng một ít gia vị trang trí phía trên, vì sợ cháo lạnh tôi ôm bữa sáng ở trong ngực, chạy thẳng về không dám trì hoãn.

Cửa thang máy bệnh viện đứng rất nhiều người, có bệnh nhân, cũng có cả người nhà. Trong đám người, có một vị trung niên phá lệ hấp dẫn ánh mắt của người khác, ông ăn mặc quần áo bình thường đơn giản, nếp nhăn ở lông mày sâu như khe rãnh, ít nhất cũng năm sáu chục tuổi, nhưng đứng thẳng tắp, làm người khác có cảm giác áp bách, không dám nhìn thẳng vào dung mạo của ông. Bên cạnh ông đứng là một phu nhân nhìn không quá 40 tuổi, quần áo khéo léo đơn giản, mặt mày nhẵn nhụi, khí chất dịu dàng, lúc tuổi còn trẻ nhất định là một mỹ nữ.

Tôi không khỏi nhìn phu nhân này vài lần,

cảm thấy ở nơi nào đã gặp qua, nhất thời lại nghĩ không ra, tôi đang cẩn thận nhớ lại, tiếng chuông điện thoại vang, tôi luống cuống tay chân tìm điện thoại.

Di động vừa nhất mới nghe, tiếng người kia la hét như đòi mạng."Em chạy đi đâu vậy? Như thế nào vẫn chưa trở lại?"

Khả năng tiếng nói có chút lớn, vị trung niên hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi vội che lại microphone, nhỏ giọng nói: "Em đi mua cháo Bát bảo nổi danh nhất Nam châu cho anh, không phải anh rất muốn nếm thử."

"Diêu nhớ chúc phô?"

(chẳng biết là cháo gì nữa)

"Ân "

"Không phải là rất xa?! Anh không muốn ăn cháo, nhanh trở về."

"Không xa, em đang trở lại... Anh không muốn ăn cháo, vậy anh muốn ăn cái gì?"

"Thế mà còn hỏi, đương nhiên là em ."

Người này, tôi thật muốn bóp chết anh qua điện thoại, nhất thời oán giận, tôi quên cả hạ giọng."Có phải anh muốn nằm ở bệnh viện Tổng cục không?!"

"Em bỏ được sao?" Diệp Chính Thần dõng dạc hỏi tôi.

"Em ước gì bác sĩ Lâm hiện tại sẽ đưa anh đi..."

"Anh bỗng nhiên rất muốn ăn cháo, đặc biệt muốn ăn."

Tôi che miệng cười trộm. "Đúng rồi, anh cùng bác sĩ Lâm có phải là quen nhau không?"

"Phải, anh ta là đồng học hồi đại học."

"Đồng học? Thế anh ấy cũng học quân y?"

Ông già lại liếc mắt xem tôi một cái, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lợi hại có loại hiểu rõ thế sự.

"Trước kia đúng, chuyển nghề sau đó lại về Nam Châu." Diệp Chính Thần nói.

Thang máy đến, mọi người lục tục vào thang máy, chỉ còn lại đôi vợ chồng kia, bọn họ vẫn lẳng lặng chờ, giống như đang đợi tôi vào trước, tôi ngược lại có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng cúi đầu, "Ngượng ngùng, tôi đi cầu thang bộ."

Tôi xoay người đi về phía cầu thang bộ, tiếp tục nói điện thoại."Tại sao anh ấy tới Nam Châu?"

"Anh làm sao mà biết, có thể mỹ nữ ở đây nhiều đi."

"Không biết?!" Anh mà không biết, chỉ hay nói giỡn!"Anh chờ đấy, chờ em lên lầu chậm rãi thu thập anh!"

"Anh đã chặt đứt ba cây xương sườn, chịu không nổi nghiêm hình tra tấn đâu."

"..."

Ai! Biết rõ anh lại sử dụng khổ nhục kế, tôi vẫn không chịu được mà đau lòng.

Tắt máy, tôi một đường chạy lên cầu thang, vọt vào phòng bệnh của anh."Anh còn không nói thật, xem em đem anh xương sườn còn lại..."

Câu nói kế tiếp không ra.

Bởi vì trong phòng bệnh ngoài Diệp Chính Thần, còn có hai người, vị trung niên khí độ bất phàm cùng phu nhân dịu dàng kia.

Nghe thấy tôi nói chuyện, anh xoay người nhìn tôi

Một cái chớp mắt điện quang hỏa thạch, tôi lập tức đoán được vợ chồng trước mắt là ai, miễn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn dùng cháo trong lòng đập lên đầu.

Đương nhiên, trước khi đập tôi cố gắng nhớ lại tại trước cửa thang máy nói cái gì, thấy không có gì đặc biệt không thể nói, ngoại trừ "Anh chờ, chờ em lên lầu chậm rãi thu thập anh!"

Tôi bình thường thật ôn nhu , tôi có thể thề với trời!

Tình cảnh này, tôi cho rằng biện pháp tốt nhất chính là tôi làm bộ như thật kinh ngạc, nói: thật xin lỗi, tôi đi nhầm phòng. Sau đó, bỏ trốn mất dạng.

Vừa muốn mở miệng, Diệp Chính Thần thanh hắng giọng, giới thiệu nói: "Cha, mẹ, cô ấy chính là Bạc Băng, bạn gái con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top