Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Đón ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Chính Thần đứng vững, nhắm lại mắt phải, nhắm, bóp cò súng, bắn liên tục mười phát.

Máy tính tự động báo điểm —— chín mươi chín điểm.

Anh lấy ống nghe điện thoại, buông súng trong tay ra, nhíu mày.

"Như thế nào? Tâm tình không tốt?" Bên cạnh anh Trịnh Vĩ có chút kinh ngạc.

Diệp Chính Thần tùy tiện "Ừ!" một tiếng, ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh khu nghỉ ngơi, xoa bóp huyệt Thái Dương đau nhức.

Anh tính tình cảm thấy không tốt, quả thực là không ổn. Vốn tưởng rằng đến sân bắn chơi đùa để hóa giải một chút, không nghĩ tới ngay cả nhắm mắt cũng không thể tập trung chú ý.

Trịnh Vĩ lấy hai chén nước, đem một ly để ở trước mặt anh trên bàn trà, ngồi vào ghế sa lon đối diện."Lại cùng ông già nhà chú cãi nhau?"

"Không có. Em một tháng không về nhà ."

Vài người con gái còn trẻ đi ngang qua, ánh mắt tập trung thật lâu trên hai nam nhân diện mạo bất phàm, cười duyên dáng, cố ý lắc lư, triển lãm dáng người hấp dẫn của mình.

Trịnh Vĩ ngẩng đầu ngắm vài lần, Diệp Chính Thần bưng lên chén nước, uống một ngụm, từ đầu đến cuối không có giương mắt.

Con gái? Tuổi mà còn trẻ thì anh có lẽ còn có thể nhàm chán cùng với các cô ấy vui đùa một chút, tìm cách giải sầu cùng tịch mịch.

Hiện tại, chỉ sợ có một người có thể nhắc tới làm cho anh thấy hứng thú.

Nhớ tới người con gái kia, anh không tự giác sờ soạng một chút gương mặt của mình, lại uống một hớp nước. Tính tình của cô một chút cũng không thay đổi, vẫn là nóng bỏng như vậy!

"Đi thôi, anh cùng chú đi uống một chút. Anh nghe nói có một nhà làm món cay Tứ Xuyên phi thường ngon, Vị mì thành đô rất được"

Diệp Chính Thần cái gì cũng chưa nói, đứng dậy rời đi sân bắn, Trịnh Vĩ không hiểu làm sao, bước nhanh đuổi theo.

Trịnh Vĩ nghĩ rằng Diệp Chính Thần trực tiếp lái xe đến khách sạn mình nói, nhưng anh lại lái xe đến một ngã ba ở một đầu phố, dừng lại.

"Vụ án Nam châu tra thế nào ?" Diệp Chính Thần hỏi.

"Không sai biệt lắm . Họ Ấn đã khai ra toàn bộ, Họ Lưu tham ô,

tiền tham ô còn không chưa tra ra, nhưng tra ra hắn tại Bắc Kinh Thượng Hải có mấy lô nhà cao cấp... Còn thêm một ít vụn vặt, chứng cớ vô cùng xác thực, đã bắt người." Trong miệng Trịnh Vĩ, Ấn sẽ là Ấn Chung Thiêm, Lưu đúng là Phó thị trưởng Nam Châu.

"Hắn, đại khái có thể phán bao nhiêu năm?"

"Hắn quả thật không tham dự chia của, lại chủ động giao ra chứng cứ phi thường có lợi, chính xác, xem như có biểu hiện lập công. Nếu tố cáo tội của hắn, sẽ không phạt lâu lắm, có khả năng hoãn thi hành án phạt." Trịnh Vĩ nhìn Diệp Chính Thần lâm vào trầm tư, rốt cục minh bạch rằng hắn xưa nay

thần long kiến thủ bất kiến vĩ

giờ vì cái gì trong lúc bận rộn lại bố trí thời gian cùng hắn luyện súng.

Nguyên lai là vì vụ án Nam Châu.

"Như thế nào, người tình cũ của chú mở miệng cầu chú hỗ trợ.?" Trịnh Vĩ cười hỏi.

"Ừ." Diệp Chính Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cơ hồ mọi người đi qua xe anh sẽ nhìn lại vài lần, sau đó nhìn biển số xe, lại nhìn nhìn lại xe.

Ngẫu nhiên có mấy nữ nhân hơi có chút tư sắc đi qua, còn muốn tò mò mà liếc mắt xem một cái qua cửa kính xe tối đen, tưởng xác định xem xe này thuộc dạng chủ nhân ra sao

Anh bỗng nhiên thực muốn biết, nếu cô đi qua, sẽ có biểu tình như thế nào, vẻ mặt có hay không khinh thường nói: xấu đã chết!

Trịnh Vĩ nói: "Xem ra anh thả ra tin tức thật hiệu quả, nữ nhân a, rốt cuộc là thiếu kiên nhẫn!"

"Vị hôn phu có nguy hiểm tính mạng, không có nữ nhân nào có thể vững vàng." Diệp Chính Thần sớm đoán trước rằng cô sẽ lo âu không chịu nổi, nghĩ tất cả

biện pháp để cứu người. Chính là anh không nghĩ tới, năm đó cô lý trí mà kiên quyết, làm cho anh cơ hồ đến phát điên, vẫn ngoan cường quyết tâm...

Nay cô vì Ấn Chung Thiêm, cái gì cũng đều chịu làm, kể cả lên giường cùng nam nhân đều được.

Là yêu đến mức nào, có thể làm cho cô đánh mất lý trí, buông tha cho nguyên tắc cùng tôn nghiêm của bản thân!

...

Một bóng hình xinh đẹp nghênh diện đi tới, Diệp Chính Thần ngồi thẳng, tầm mắt theo thân ảnh của người ấy dời đi.

Cô thay đổi một bộ váy liền màu đen, đoan chính mà cao nhã. Nhưng mà, lớp trang điểm mỏng manh không thể che dấu sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt người đó hoảng hốt, lộ ra mỏi mệt, nhìn thấy tim của anh lại ẩn ẩn co rút đau đớn...

Hôm qua, nếu cô tiều tụy như thế, anh chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được!

Anh nhất thời thất thần, không cẩn thận ấn còi.

Cô nghe thấy tiếng còi quay đầu, nhìn về phía anh bên này, ngoái đầu nhìn lại một cái ngắn ngủi...

Anh như lại nhìn thấy, thật lâu trước kia, cái mùa đông ấm áp...

Một cô gái mặc váy ngủ màu hồng nhạt đứng ở ban công, màu da giống như tuyết trắng, mặt mày như khói hoa, mỏng manh làn áo ngủ, dáng người lả lướt như ẩn như hiện...

Người ấy mệt mỏi mà vươn ra hai tay, đón ánh mặt trời mỉm cười.

"Nha đầu!" Anh gọi cô.

Cô bỗng nhiên quay đầu, ở lại sâu trong trí nhớ của anh, một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào...

"Sư huynh, sớm!"

Đoạn tình yêu năm xưa, lưu lại cho anh rất nhiều điều khó quên trong trí nhớ, trong đó đương nhiên bao gồm...

Anh lỗ mãng mà đi sâu vào thân thể cô, khoái cảm long trời lở đất để anh hoàn toàn trầm luân, khi đó, cô thống khổ mà ngẩng đầu lên, gắt gao cắn môi dưới, tóc đen tuyệt vọng chiếu vào da thịt phía dưới, nước mắt chảy xuống hai má...

Nhưng là, anh nhớ rõ nhất, thủy chung là nụ cười ngọt ngào, cùng một câu nói thực ấm ấp: "Sư huynh, sớm vậy!"

2. Trịnh Vĩ

Diệp Chính Thần thất thần mà nhìn lối đi bộ cách đó không xa, bàn tay nắm trên tay lái không ngừng xiết chặt, giống như cực lực khống chế chính mình, áp xuống sự xúc động.

Trong trí nhớ hai mươi mấy năm đầu của Trịnh Vĩ, anh chỉ thấy nữ nhân xoay quanh Diệp Chính Thần như đèn kéo quân, làm người ta hoa mắt, chưa bao giờ thấy

hắn nhìn một nữ nhân xa như vậy, mong muốn mà không thể thành.

Nhìn theo ánh mắt của Diệp Chính Thần, Trịnh Vĩ không hề ngoài ý muốn thấy một cô gái xinh đẹp hơi có vẻ u buồn, quần áo trang sức trang nhã, đôi mắt đẹp lưu chuyển giang ba, ba phần tiều tụy, bảy phần diễm lệ. Nếu anh nhớ không lầm, cô gái này đúng là Bạc Băng —— mối tình đầu chân chính của Diệp Chính Thần, nói chính xác hơn là bạn gái mà chính miệng Diệp Chính Thần công bố...

Trịnh Vĩ tinh tường nhớ rõ ba năm trước đây, vào lúc đầu mùa xuân.

Anh lúc đó đang tán gái đến thời khắc mấu chốt, Diệp Chính Thần gọi điện thoại cho anh cũng không hỏi anh có bận hay không, chỉ ngắn gọn."Em đang ở khách sạn, thuê chung phòng, lại đây uống hai chén..."

Dựa vào! Trịnh Vĩ nhịn không được ở trong lòng thấp chú một tiếng. Sau, không nói hai lời đem mỹ nữ để tại cửa khách sạn, lái xe nhanh chạy đi.

Nhớ không rõ chạy qua mấy cái đèn đỏ, đi ngược chiều mấy cái ngã tư đường, kỳ tích của anh giống như phất cao cờ mà chạy đến khách sạn Diệp Chính Thần nói

Trong một phòng khách sạn đã thuê, ngoại trừ Diệp Chính Thần, còn có mấy người bạn khác, đều là chơi từ nhỏ đến lớn. Tất cả mọi người đã nhập tọa, chỉ có duy nhất chỗ ngồi bên cạnh Diệp Chính Thần còn trống.

Đồ ăn cũng đã đưa lên, tất cả mọi người còn chưa động đũa, đang chờ anh.

Trịnh Vĩ vừa thấy Diệp Chính Thần, cơn tức dâng lên, đi đến bên cạnh đấm một quyền, lực đạo mạnh đến chín phần, Diệp Chính Thần không buồn tránh, bả vai đón đến một quyền.

Đánh xong, anh không lưu tình chút nào còn nói thêm một câu: "Chú mày còn có mặt mũi trở về, tưởng chết ở bên ngoài rồi!"

Diệp Chính Thần cười mà không nói, sớm đã quen với đãi ngộ kiểu này.

Trịnh Vĩ cùng Diệp Chính Thần khi còn bé, cùng lớn lên trong một đại viện, việc gì cũng làm cùng nhau, đánh nhau, tán gái, trộm súng, kể cả cùng bị đánh...Tóm lại, trừ bỏ là cùng chung một bà vợ, còn lại cái gì cũng có nhau.

Sau một năm Diệp Chính Thần tốt nghiệp đại học, đột nhiên nói bố hắn đồng ý cho hắn tiếp tục đào tạo sâu, muốn một cái bằng tiến sỹ y học cho nó vui, từ đó về sau liền biến mất, di động không mở máy.

Từ đó về sau, Trịnh Vĩ có một thói quen, di động hai mươi bốn giờ đều mở máy.

Phòng khi Diệp Chính Thần bất ngờ có thể liên hệ với anh.

Nói đến Diệp Chính Thần thật sự là miễn bình luận, gọi điện thoại cho anh cũng không hỏi anh đang làm gì, có thời gian hay không, chỉ gọn gàng dứt khoát nói: "Em đã trở về, đặt một chỗ rồi, không say không về!"

Trịnh Vĩ đương nhiên muốn mắng thêm, nhưng dù bận việc gì cũng đều để đó, tìm một quán có món cay Tứ Xuyên cùng Diệp Chính Thần uống đến say, không còn biết gì mới cam tâm.

Hôm nay cũng như thế.

Trịnh Vĩ vừa ngồi xuống, uống một hơi với Diệp Chính Thần ba chén rượu đế, tâm tình nhất thời sảng khoái đứng lên .

"Hôm nay như thế nào rảnh nhỉ, mời được tất cả mọi người?" Trịnh Vĩ hỏi.

"Không phải em mời." Diệp Chính Thần dõng dạc nói: "Ngũ ca kết hôn không cho em biết, em cho anh âý một cơ hội để nâng cốc."

"Chú mày còn không biết xấu hổ, nửa năm trước anh gọi điện thoại cho chú mày mà không thấy mở máy!" Nhắc tới điều này, Ngũ ca cũng đập chén rượu xuống."Anh mày đây nửa năm mỗi ngày ngủ không yên, chỉ ngóng trông chú mày bao giờ thì khởi động máy, đem tiền mừng tới cho anh!"

"Tiền mừng?" Diệp Chính Thần lập tức ngầm hiểu."Nói đi, cái gì của em làm cho đại ca nhớ thương mà ngủ không yên?"

Ngũ ca mắt sáng lên."Còn hỏi nữa, biển số xe của chú em."

Mọi người đều sợ hãi than:

thực TMD , cái biển số xe kia dùng bao nhiêu tiền đều mua không được. Cái khác không nói, chỉ riêng chạy ở Trung Quốc, tuyệt đối không một cảnh sát giao thông nào dám ngăn cản!

"Được!" Diệp Chính Thần kêu một tiếng khẳng khái."Anh lấy xe của em chạy đi, thủ tục đơn giản!"

"Anh mày không khách khí."

Chuyện này làm cho Trịnh Vĩ nhân cơ hội nói: "Vì phòng ngừa anh kết hôn tìm không thấy chú em, trước hết chú em đem tiền mừng đưa trước, miễn cho anh nhớ thương."

Diệp Chính Thần lạnh lùng trừng anh liếc mắt một cái."Tìm không thấy cũng đừng kết hôn! Khi nào thì tìm được em thì hãy kết hôn!"

Trịnh Vĩ không nói gì, đồng dạng là anh em, sao lại chênh lệch như vậy đâu!

...

Chưa đầy một giờ, mấy bình rượu đế đã hết sạch.

Tất cả mọi người có chút men say, rất hưng trí nói về những chuyện hay việc lạ đã gặp. Diệp Chính Thần không yên lòng nghe, thường thường liếc mắt nhìn đồng hồ ở trên tay.

"Có việc sao?" Trịnh Vĩ ghé sát vào hỏi.

"Không có." Hắn thả cổ tay xuống, nói muốn ăn mì thành đô, chỉ cần một bát mì.

Ăn một miếng, đẩy bát sang một bên, ra vẻ không hợp khẩu vị.

Trịnh Vĩ nghiên cứu thấy bạn mình có điểm khác thường, trong lúc vô tình thấy cái ví trong túi hắn lộ ra một nửa, sắp xếp không ngay ngắn, da đã nhăn nhúm, phía góc còn có chút bạc màu.

Ví tiền này là khi Diệp Chính Thần đỗ Viện y học năm đó, Trịnh Vĩ đưa cho hắn. Tính ra đã bảy năm trôi qua, nếu với tính cách phá sản của Diệp Chính Thần, bảy năm không đổi có thể nói kỳ tích.

Trong lòng anh thấy nóng lên, thuận tay đem ví tiền trong túi hắn rút ra, lật lại nhìn xem, mở ra.

Ngoài ý muốn anh thấy trong ví của Diệp Chính Thần còn hé ra một tấm ảnh chụp của một cô gái, có vẻ như ảnh tự chụp.

Cô gái đó nghiêng người bên một cái cầu, xuất thần mà nhìn ra xa nơi có những ngọn đồi đầy lá phong đỏ, tóc quăn màu nắng đón gió giãn ra, sóng mắt trong trẻo giống như một hồ nước xanh..

Trịnh Vĩ ngắm nữ nhân luôn luôn bắt đầu từ dáng người.

Cô gái mặc một cái váy ngắn theo phong cách ngày lạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu vàng nhạt, gió lướt qua mơ hồ ẩn hiện đường cong cực có mỹ cảm, tất chân màu đen càng làm nổi bật ra hai chân thon dài cân xứng. Ngắm xong dáng người, Trịnh Vĩ lại ngắm đến diện mạo. Tương đương không sai, mặt trắng như nắng, khung xương tinh tế, có thần, có một loại ý nhị nói không nên lời.

"Cô gái này không sai! Giới thiệu cho anh nhé!" Anh vừa thấy mỹ nữ, ngữ điệu không tự giác toát ra khinh bạc.

"Ra ngoài!" Diệp Chính Thần vuốt ve ảnh chụp trong bàn tay, đoạt lấy ví."Đây là bạn gái em."

Trong nháy mắt, không khí đang nóng hổi của cả bàn rượu lặng ngắt như tờ, tiết mục Ngũ ca đang say mê cũng dừng lại dở dang.

Ánh mắt mọi người tề xoát xoát nhìn qua, tựa hồ tưởng xác định lời nói nghiêm trọng ngu ngốc vừa thoát ra đúng hay không xuất phát từ mồm của Diệp Chính Thần.

Trịnh Vĩ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, hảo tâm hỏi lại một lần."Chú mày nói cái gì? Cô ấy là ....bạn gái chú?"

"Ân!" Diệp Chính Thần vì chứng minh không chỉ đầu óc phá hư mà còn thêm não tàn mà nói tiếp: "Anh có biết hiệu buôn nào của nhà máy sản xuất đồng hồ Hải Âu không? Em muốn chế một đôi đồng hồ tình lữ, càng nhanh càng tốt."

"Hải âu?" Trịnh Vĩ suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới đồng hồ quả thật là còn có hãng lâu đời này."Hãng này còn có sao?"

"Có, em hôm nay đi thương trường tìm, không có kiểu nào thích hợp. "

Có người hỏi: "Diệp đại công tử, chú đùa bỡn mọi người đi?"

Diệp Chính Thần nghiêm trang đáp."Em nói thật mà."

Sau một lát yên lặng, mọi người cười to một trận, tựa hồ như nghe một đoạn hài kịch đặc biệt buồn cười.

Trịnh Vĩ cũng hiểu được chuyện này rất buồn cười.

Diệp Chính Thần ai cũng biết, ngàn vạn bụi hoa đi qua, đóa hoa cũng không dính vào người. Nữ nhân ở trong mắt hắn, chính là nữ nhân, không là cái gì khác.

Cho dù đem hắn cùng mỹ nữ đứng tại của phòng của bệnh viện phụ sản, hắn cũng sẽ bình tĩnh đến mức không thể nào bình tĩnh hơn mà nói cho bạn: bọn họ không có chút quan hệ nào.

Dùng lời nói của Dụ Nhân: Diệp Chính Thần cuốn đi vô số tình yêu của các cô gái nhưng lại chưa bao giờ yêu bất cứ cô gái nào.

Anh lúc ấy đặc biệt đồng ý.

Nhớ tới Dụ Nhân, Trịnh Vĩ nhịn không được cảm thán.

Dụ Nhân cùng Diệp Chính Thần có thể nói Kim Đồng Ngọc Nữ, rất nhiều người đều ở giơ tay giơ chân mà ủng hộ "Vàng ngọc lương duyên" tu thành chính quả.

Đáng tiếc Diệp Chính Thần cơ hồ đem tất cả các mỹ nữ viện y học đều dính vào, ngoại trừ Dụ Nhân...

Không ai biết phương thức tư vị của vị công tư phong lưu

này là cái gì nhưng Dụ Nhân thủy chung tin tưởng chắc chắn: "Em sẽ là điểm đỗ cuối cùng của anh ấy."

...

Nửa đêm, Trịnh Vĩ lái xe đưa Diệp Chính Thần về nhà.

Lái xe cực nhanh, gió gào thét cơ hồ xuyên thấu màng tai.

Đưa mắt nhìn về phía trước, ngoài ánh đèn loang loáng, cái gì cũng không thấy.

Có tám phần men say, Diệp Chính Thần lại lấy ra cái ví, mở ra, khóe miệng lộ ra một tia ôn nhu không dễ dàng phát hiện ra.

Trịnh Vĩ vừa ngắm liếc mắt một cái, tư duy đột nhiên trầm xuống, rất nhiều chuyện không từng nghĩ ra, tất cả đều nghĩ thông suốt ...

Suy nghĩ một cách thận trọng, anh mở miệng."Qua cái cầu hình nguyệt, đúc xi măng cốt thép, cái cầu bằng gỗ, đứng ở trên cầu xem thỏa thích lá phong đỏ...Anh đã đi xem một lần, ấn tượng khắc sâu."

Diệp Chính Thần cả kinh, thân thể đột nhiên đứng thẳng.

Trịnh Vĩ lắc đầu, cảm khái nói : "Hồng nhan, quả nhiên... Họa thủy!

3.

Một tiếng nhạc tiết tấu nhanh từ điện thoại di động làm cho Trịnh Vĩ quay trở về hiện tạt, chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.

Diệp Chính Thần lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua số máy hiển thị gọi đến, mặt không chút thay đổi đem tắt máy cất đi.

Một phút tạm dừng sau, tiếng chuông di động lại vang lên, không gian nhỏ hẹp làm âm lượng phóng đại vô hạn, Trịnh Vĩ không thể không xoa lỗ tai chịu độc hại mà kháng nghị."Không nghe đi lỗ tai anh chắc điếc mất."

Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc anh một cái, ngón tay đẩy trượt lên màn hình một chút, đưa lên bên tai."Có chuyện gì không?"

"Cha em ngày mai sinh nhật." Dụ Nhân nói chuyện cho tới giờ đều là như vậy, nói một nửa, còn nửa còn lại do người nghe tự lĩnh ngộ.

Đăm chiêu, suy tư một trận."Tôi ngày mai có việc, không bố trí được thời gian."

"Lễ vật..."

"Tôi biết." Anh chính nghĩ đến Dụ Nhân chính là tưởng nhắc nhở mình, Dụ Nhân còn nói tiếp."Cha em nói muốn uống rượu ba mươi năm do lão Bạch làm, anh có biết mua ở chỗ nào không?"

"Ân."

"Em buổi tối đi qua lấy."

"Được."

Không nói một câu vô nghĩa, điện thoại cắt đứt.

Mặc dù vô tình nghe trộm, không gian phong bế làm cho đoạn đối thoại trên thật dễ dàng mà tiến vào lỗ tai Trịnh Vĩ.

"Ba mươi năm lão Bạch làm? Nhạc phụ chú thật khó hầu hạ!" Trịnh Vĩ cố ý nhấn mạnh hai chữ "Nhạc phụ".

Diệp Chính Thần lạnh lùng mà liếc hắn một cái, không nói gì, ánh mắt chuyển hướng đến bóng hình xinh đẹp sắp biến mất ở góc đường.

Không đạt được hiệu quả mong muốn, Trịnh Vĩ tiếp tục cười trêu chọc người nào đó: "Khi nào thì có rảnh? Mang diệp thái thái theo gặp mặt, anh đã lâu không gặp cô ấy, cứ tưởng cô ấy..."

Một ánh mắt sắc lạnh bắn ra, còn lạnh hơn cả băng đá vạn năm.

"Anh nói thêm một chữ, em đem anh từ trên xe ném xuống."

"Anh chỉ là phi thường tò mò, bọn họ dùng phương pháp gì cho chú ký tên vào tờ đăng ký kết hôn..."

Trịnh Vĩ không phải là thuần túy vì trêu chọc người nào đó, hắn hy vọng từ miệng Diệp Chính Thần biết được đáp án, đúng hoặc không phải.

Mà anh, chết cũng không nói.

Vấn đề này Trịnh Vĩ quả thật trăm mối vẫn không có lời giải đáp, an hem đã hai mươi năm, tính cách Diệp Chính Thần hắn hiểu rất rõ, thà chết chứ không chịu khuất phục. Để anh cưới một cô gái không yêu, trừ phí đánh anh thành kẻ ngu ngốc.

Đạp một cước chân ga, xe mãnh liệt gia tốc, lao ra.

Lo lắng đến chính mình dù sao cũng là con trai độc nhất trong nhà, còn chưa có cưới vợ về nối dõi tông đường, Trịnh Vĩ chỉ biết phải có chừng mực, thay đổi đề tài khác."Hôn phu của tình nhân cũ của chú, muốn anh xử lý như thế nào?"

Đề tài này hiển nhiên rất hấp dẫn, Diệp Chính Thần lập tức nói: "Tung ra chút tin tức, nói hắn thừa nhận tham dự chia của, ít nhất cũng phải phán sáu bảy năm tù."

"Sáu bảy năm?" Trịnh Vĩ mưu lược có điều ngộ ra: "Chú còn cô ấy van cầu sao?"

Diệp Chính Thần tác động một chút khóe miệng, nói câu ý vị thâm trường."Đương nhiên, một lần như thế nào đủ..."

Buổi tối, hơn tám giờ, Diệp Chính Thần cầm hai bình rượu đế trở lại chỗ ở.

Bởi vì lúc mới về nước, việc cần phải làm rất nhiều, không có thời gian tìm kiếm nhà mới, anh lúc trước khi xuất ngoại, cha anh đã mua cho anh tạm thời một phòng trọ. Lúc ấy trong phạm vi xung quanh, là tràng nhà cao tầng đồ sộ nằm độc lập, ngắn ngủi sau năm năm thời gian, giờ đã nằm lọt thỏm bởi những tòa nhà cao tầng xung quanh.

Anh đi vào cửa, buông cái chìa khóa, bật điện, tùy tay cầm cốc đặt ở cạnh góc cửa , cởi áo khoác treo lên.

Ba phòng một tầng mặc dù trang hoàng theo lối cổ xưa, có chút nghèo nàn nhưng phòng của anh thủy chung vẫn duy trì sạch sẽ, thói quen nhiều năm không đổi được .

Đi đến phía trước cửa sổ, một mảnh ánh sáng ngũ quang thập sắc huyên náo thu hết đáy mắt. Có lẽ là ở nước ngoài lâu lắm, thành phố này lớn lên từ nhỏ nhưng anh vẫn cảm thấy có chút xa lạ, nhìn không thấy đại viện tang thương từ xưa, cũng không nhìn thấy tảng lớn tảng lớn sinh cơ dạt dào màu xanh biếc.

Rất nhiều kỷ niệm đã vùi lấp trong trí nhớ lại trỗi lên.

Anh bỗng nhiên có chút hoài niệm lại tầng trọ thấp bé kia tại Đại Bản, rất nhiều bạn hữu chân thành, còn có cây anh đào lãng mạn ngoài ban công...

Hôm nào thời tiết đầy gió, hoa rơi đầy ban công...

Một năm kia, đáng nhớ nhất... Đóa hoa trong mưa sa gió giật trung phiêu diêu, có người thương, có một đoạn tình yêu, tuy ngắn ngủi nhưng cũng tối sáng lạn.

Ba năm qua, anh mỗi ngày đều chờ mong thời gian nhanh trôi đi, chờ mong anh khôi phục tự do, hung hăng nắm lấy tay cô, hung hăng đem cô ôm vào trong ngực, nói cho cô: anh nhớ cô biết bao nhiêu, anh có biết bao nhiêu

nan ngôn chi ẩn .

(ẩn tình khó nói)

Nhưng mà, thời gian sẽ không dừng lại, cảm tình cũng sẽ không...

Cho dù anh có thể nắm được tay cô, có thể đem cô ôm vào trong ngực, cho dù anh đem cô ấy ấn ở trên giường, câu nói kia: "Anh nhớ em " từ lâu đã không còn ý nghĩa.

...

Chuông cửa vang lên, Diệp Chính Thần đưa tay kéo bức màn, che khuất đèn đuốc bên ngoài.

Cửa mở ra, ngoài cửa là Dụ Nhân trong một thân váy ngắn màu mận chín cùng với thắt lưng, sang trọng hào phóng lại cao quý.

"Tiểu Ngũ chỉ cho hai bình." Anh bình thản mà trần thuật, cúi người cầm rượu đưa cho Dụ Nhân. Dáng người cao ngất đứng lặng tại cửa, không có chút nào có dấu hiệu tránh ra.

Dụ Nhân không nói, cầm xem ngày xuất xưởng, tự nhiên mà mỉm cười."Cám ơn!"

Diệp Chính Thần cũng không muốn nói cho cô ấy lấy hai bình rượu nhỏ này có bao nhiêu khó xử, xin bao nhiêu người."Không khách khí."

"Anh tối hôm qua đi đâu?" Dụ Nhân hỏi.

"Khách sạn." Anh tự nhiên như không thể tự nhiên hơn mà trả lời.

"Uống rượu cùng bạn?"

"Cùng nữ nhân trên giường."

Hành lang, yên lặng như tờ, ngay cả hô hấp cũng dần dần yên lặng...

Trầm mặc sau một lúc, cô cười khẽ."Anh không cần cố ý chọc giận em."

"Tôi không cần phải chọc giận cô, tôi nói thật."

...

"Cùng cô ấy?" Cô cười cười, ý cười còn có thêm một chút cô đơn."Bạc Băng?"

"Ân." Anh không có phủ nhận, nói chính xác, lười phủ nhận.

Đối với Diệp Chính Thần mà nói, nói dối chuyện tình phi thường lãng phí trí nhớ phải thiết kế mỗi một chi tiết thích hợp, tận lực để mỗi câu đều nghe ra thấy thật ăn khớp, trước sau không mâu thuẫn, còn muốn dùng biểu tình cùng ánh mắt đi phối hợp, rất lo lắng .

Đời này, đáng giá để anh tốn tâm tư đi lừa nữ nhân, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Bạc Băng.

Đáng tiếc Bạc Băng hận nhất bị lừa gạt, cô thủy chung không thể lý giải —— nam nhân càng tỉ mỉ tạo ra nói dối, chứng tỏ anh càng để ý, để ý đến e ngại.

Dụ Nhân bình phục một chút hô hấp, ngữ điệu như trước bình thản."Em nghe nói bí thư Phó thị trưởng thành phố Nam Châu bởi vì khả nghi tham ô nên bị bắt, nếu em nhớ không lầm, là vị hôn phu của cô ấy đi?"

Diệp Chính Thần cúi đầu cởi ra cúc áo chỗ cổ tay, cởi xong một bên lại cởi nốt bên kia, sau đó chậm rãi xắn lên trên.

Anh tự nhận cự tuyệt trả lời với thái độ thực rõ ràng, nhưng Dụ Nhân cố tình bám riết không tha hỏi."Anh không biết là thủ đoạn này rất hèn hạ sao?"

Anh ngẩng đầu, chẳng hề để ý cười cười."Đừng có cái gì cũng ra vẻ biết hết, không phiền lụy sao? !"

***

Mệt, mệt chết đi.

Hai mươi bốn, hai mươi ba, hai mươi hai...

Thang máy chỉ con số giảm dần, Dụ Nhân mệt mỏi dựa vào vách thang máy, thể xác và tinh thần ngày càng trầm xuống.

Vì cái gì? Người cô yêu là Diệp Chính Thần —— một nam nhân vĩnh viễn không theo quy tắc phù hợp nào.

Cô hao tổn tâm cơ, khuynh tẫn chân tình, cô thậm chí dùng thời gian ba năm cùng anh sớm chiều ở chung, mà anh chính là không chút bất vi sở động.

Có đôi khi, cô thật sự hoài nghi, anh rốt cuộc có phải là nam nhân hay không!

Cửa thang máy mở ra, Dụ Nhân đi vào đêm tối.

Không phải cô không nghĩ buông tha cho người kia, mà là mỗi khi cô muốn buông tha, trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng.

Vào một sáng sớm, sau cơn mưa, vào lúc thời khắc trang nghiêm, vung tay đón gió mở ra, hào quang trên không trung mở ra lóe màu vàng, cờ xí đỏ tươi mềm rủ xuống...Ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây dừng ở trên người anh, cương nghị cùng trách nhiệm, chấp nhất cùng quyết đoán, tự tin cùng tự hạn chế, kiêu ngạo cùng phục tùng tất cả đều thoáng hiện trên hình dáng tuấn mỹ của một người nam nhân...

Ấn tượng của cô về Diệp Chính Thần là một điển hình ăn chơi trác táng, phóng đãng không kềm chế được, bên ngoài tô vàng nạm ngọc.

Tại một giây kia sau, cô bỗng nhiên phát hiện cô cũng không biết Diệp Chính Thần...

Anh , là một người không có bất kỳ người nào có thể nhìn thấu.!

Cô, liền như vậy không thể tự kềm chế mà hãm đi vào, liền như vậy bị tan rã trong căn phòng màu xanh nhạt thâm trầm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top