Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Phương Bách đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một chậu nước ấm.

Dương Liên Đình ù ù cạc cạc nhìn y đi tới, đem nước đặt ở dưới chân mình, sau đó ngồi xổm xuống, nâng.....chân của mình lên.

"Chờ chút, chờ chút, Tiểu Phương ngươi đang làm cái gì?"

Dương Liên Đình lại càng hoảng sợ.

Phương Bách ngẩng đầu cười, giúp hắn cởi giày ra, không nói gì.

Dương Liên Đình minh bạch ý của y, cuống quít nói:

"Ta tự mình làm! Tự mình rửa! Ngươi nhanh dừng tay!"

Phương Bách phi thường cố chấp, hai tay đưa chân hắn vào trong nước, nói:

"Dương đại ca, hôm nay mệt mỏi một ngày, ta giúp ngươi rửa."

Khí lực của y rất lớn, Dương Liên Đình giãy ra không được, đành phải tùy y, chính là trên mặt đã có chút hồng, cảm giác có chút kỳ quái, giống như rất là xấu hổ.

Phương Bách rửa sạch chân cho hắn, giúp hắn chà lau sạch sẽ, bưng chậu đi ra ngoài.

Dương Liên Đình có chút sững sờ. Đợi y trở về, liền lúng ta lúng túng nói:

"Cái kia.......cám ơn."

Phương Bách mỉm cười, nói:

"Dương đại ca, ngươi muốn ngủ sao? Ta tới trải chăn mền."

"A a, không cần, ta tới."

Dương Liên Đình hoang mang rối loạn mang chăn đệm trải hảo trên giường, sau đó theo thường lệ xoay người ngủ ở phía trong.

Phương Bách tắt nến, ở bên cạnh hắn nằm xuống.

Dương Liên Đình nhắm mắt nằm một lát, bỗng nhiên nói:

"Tiểu Phương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Phương Bách dừng một chút, hàm hồ nói:

"Hai mươi hai."

"Chúng ta đây là cùng tuổi sao." Mới là lạ.

Đông Phương Bất Bại rõ ràng là đã ba mươi ba, ba mươi tư tuổi đi? Bất quá nói lại, chính hắn tinh thần thể kỳ thật đã chừng một trăm tuổi, trong đám nhân loại ở tương lai vẫn tính là thanh niên, nhưng ở thế giới này, chính mình đã một đống tuổi rồi.

"Cha mẹ ngươi làm nghề gì?"

Phương Bách trầm mặc một lát, nói:

"Cha mẹ ta đã không còn."

".......Thật có lỗi."

Phương Bách giống như không biết rõ hắn vì sao lại xin lỗi, nghĩ nghĩ nói:

"Ta từ nhỏ gia cảnh bần hàn, nhưng cha đối với ta lại kỳ vọng rất cao, tất cả bạc có trong nhà đều dùng để đưa ta đi học ở một trường tư thục, hy vọng tương lai ta sẽ có thể trở nên nổi bật. Năm đó ta mười một tuổi, cha ta lên núi đi săn, gặp được một người giang hồ bị thương. Người nọ giữ cha ta lại nhờ đưa một phong thư lên trấn trên. Cha ta nhiệt tâm hảo nghĩa, liền đi. Ai ngờ người nọ là một vị Hương chủ của Thần giáo, cha ta lên trấn trên đưa thư, lại gặp phải Ngũ Nhạc kiếm phái đi tiêu diệt 'Ma giáo', vu cho cha ta là đồng lõa của tà giáo, không phân trần gì liền đem người giết đi."

Dương Liên Đình nhíu mày:

"Ngũ Nhạc phái luôn tự xưng chính nghĩa, lại không chịu phân biệt thị phi, giết người vô tội, thật đáng giận!"

Phương Bách tiếp tục nói:

"Những tên kia còn không bỏ qua, đem người trong phân đà của Thần giáo ở trấn trên giết sạch sẽ, sau đó còn muốn truy sát vị Hương chủ kia. Lúc ấy vị Hương chủ kia đang ở lại nhà của ta dưỡng thương, nghe vậy liền mang theo ta cùng mẫu thân suốt đêm chạy trốn, một đường mọi cách bảo vệ, cuối cùng cũng trốn được khỏi những tên đại hiệp đuổi giết kia. Về sau hắn dàn xếp giúp chúng ta một chỗ ở trong thôn trang ở Thần giáo. Ta cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, khi đó ta tuổi còn nhỏ không thể gánh vác được gia cảnh, mẫu thân lại thể nhược nhiều bệnh, nhận được tiếp tế của hắn trong nhiều năm. Năm đó ta mười ba tuổi mẫu thân cũng bệnh chết, ta liền gia nhập Thần giáo."

Y nói đến đây thì ngừng lại.

Dương Liên Đình nói:

"Vị Hương chủ kia là ai?"

Phương Bách dừng một chút, nói:

"Là Đồng Bách Hùng, Đồng Đường chủ."

"Đồng Đường chủ quả nhiên trượng nghĩa."

Khó trách trong Thần giáo Đông Phương Bất Bại cùng Đồng Bách Hùng là có quan hệ tốt nhất, hai người xưng huynh gọi đệ, nói ra thì là giao tình qua tính mệnh. Nguyên lai Đông Phương Bất Bại từ khi chưa nhập Thần giáo đã quen biết hắn.

Dương Liên Đình cảm thấy thân thế của Đông Phương Bất Bại thật là đáng thương, với bối cảnh khi y gia nhập Thần giáo chưa hề có căn cơ, hôm nay có thể leo lên được đến cái vị trí này, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Bất quá theo phương diện khác, cũng chứng minh y có thực lực hơn người, không hổ là nhất đại kiêu hùng.

Hai người nói những lời này xong, nhất thời không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Dương Liên Đình thấp giọng nói:

"Muộn rồi, ngủ đi."

"Ân.

Ngày thứ hai mọi người tiếp tục chạy đi. Trên đường đi tất cả mọi người đều phối hợp rất ăn ý, mỗi đêm đều là Dương Liên Đình cùng Phương Bách cùng phòng.

Dương Liên Đình lúc đầu còn không quen Phương Bách giống như vậy phục vụ hắn, về sau thực sự là tập mãi thành quen. Không nói lau mặt rửa chân, có khi buổi sáng ngủ dậy, Phương Bách giúp hắn chải đầu mặc quần áo, hắn cũng bình thản ung dung. Không khỏi cảm khái, thói quen, đúng là một thứ đáng sợ.

Ít ngày sau mọi người đã tới Dương Châu, chọn loại đá vũ hoa tốt nhất, lại vì khu vườn mà chọn lấy chút ít hoa cỏ chim muông, sai người ở phân đà Dương Châu đưa về Hắc Mộc Nhai.

Những sự tình này đều được giải quyết thuận lợi, không tốn thời gian đến vài ngày. Ngược lại khó có được một lần đến Dương Châu, có thể nào không hảo hảo du ngoạn một phen.

Triệu Khoan mấy người giục giã Dương Liên Đình cùng bọn hắn đi kỹ viện lớn nhất Dương Châu phong lưu một phen, Dương Liên Đình cũng rất là động tâm. Hắn quay đầu lại liếc Phương Bách, thấy y ở một bên cúi đầu không nói, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Thoáng dò xét sóng tinh thần của y, giống như cũng không có gì mất hứng.

Triệu Khoan lớn tuổi thận trọng, một đường đi này đã sớm phát hiện, Dương phó Tổng quán không tồi, nhưng tiểu tử họ Phương kia ánh mắt luôn nhìn phó Tổng quản, luôn luôn có chút gì đó khác thường. Chỉ là lời này khó mà nói, hắn nghĩ phó Tổng quản thái độ làm người trượng nghĩa, là một đại lão gia đỉnh thiên, Tiểu Phương tuổi cũng rất trẻ, rất có tiền đồ, vì vậy không thể để cho hai người này lạc lối được.

Chỉ là hắn lần này thấy tâm tư mình cùng rất mơ hồ, thấy Dương Liên Đình nhất thời không có trả lời, liền cùng mọi người ở một chỗ ồn ào nói:

"Phó Tổng quản, ta nghe nói nữ nhân ở Dương Châu này tư thái mỗi người đều như liễu rủ, nói chuyện cũng là nông ngữ Giang Nam, cùng với nữ nhân ở phương Bắc chúng ta khác nhau rất lớn. Chúng ta đến Dương Châu này là địa phương giàu có, đông đúc, phong lưu, không đi kỹ viện chơi đùa, kia đều không phải là một Đại lão gia sao?"

Dương Liên Đình vỗ hai tay, nói:

"Hảo. Đêm nay chúng ta đi hoa lâu lớn nhất Dương Châu đùa giỡn một đêm. Tiệc rượu ta bao hết, các huynh đệ cứ phong lưu thỏa thích, không cần xuất tiền túi của chính mình. Bất quá các vị đều phải chú ý, đến lúc đó đừng để các tỷ muội Dương Châu dùng ánh mắt mê hoặc mất, bị đùa giỡn đến cả cái quần cũng không còn a."

Mọi người ồn ào cười to.

Thanh lâu lớn nhất thành Dương Châu còn có một cái tên rất nhã, gọi là Thanh Lam Các, nghe vô cùng quý phái.

Triệu Khoan mấy người tiến đến, tắc lưỡi nói:

"Một thanh lâu mà còn đặt cái tên như vậy, không hổ là Dương Châu. Địa phương có nhiều người đọc sách quả nhiên là có khác biệt."

Phương Bách ở một bên không nhanh không chậm nói:

"Theo như đại ca nói như vậy, kinh thành ở dưới chân thiên tử, càng là địa phương tụ tập chí sĩ đầy hứa hẹn, chẳng lẽ thanh lâu của bọn họ còn có thể gọi là một cái Hàn Lâm viện sao?"

Triệu Khoan thoáng cái nghẹn họng, cười to nói:

"Ha ha, Phương huynh đệ nói đùa. Kỹ viện thật muốn gọi là Hàn Lâm viện, con bà nó, thằng đàn ông nào còn có hào hứng đi vào bên trong nữa? Đều là muốn nghẹn phải quay về đi."

"Ha ha....."

Tất cả mọi người đều cười to.

Bọn họ tới muộn, cũng không phải là khách quen, đã không còn nhã gian nữa, đành phải ở trong lầu tìm một chỗ để ngồi.

Dương Liên Đình gọi rượu và thức ăn lên, bảo người gọi hoa cô nương, Triệu Khoan mấy người cả đám đều không thể chờ đợi được bắt đầu động thủ động cước.

Tú bà có ánh mắt vô cùng sắc sảo, sớm nhìn ra Dương Liên Đình tuy tuổi không lớn lắm, nhưng lại là người đứng đầu trong đám này, liền đẩy một cô nương có bộ dáng đẹp nhất đến ngồi bên hắn.

Thanh lâu chính là một địa phương như vậy, Dương Liên Đình trước đây cũng đã tới, lúc này liền thuận tay đem cô nương ôm lấy, bắt đầu trêu chọc nàng.

Hắn đã dẫn đầu như vậy, Triệu Khoan mấy người càng buông tay buông chân, một lúc sau trên bàn liền bắt đầu hết chén lớn đến chén nhỏ, ngôn ngữ cũng bắt đầu không cố kỵ.

Dương Liên Đình thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Phương Bách, thấy y cũng ôm một cô nương, đang cúi đầu nói cái gì đó, chọc cho cô nương kia bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách không ngừng, một đôi nhũ hoa còn ở trên lồng ngực y xô đẩy khiêu khích không ngừng, không khỏi thấy yên lòng.

Xem ra nam nhân đều giống nhau, đến loại địa phương như thế này, đều xem hưởng lạc là nhất.

Bất quá chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút không thoải mái. Vừa mới lúc nãy, Phương Bách ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt cùng hắn đối nhau.

Chương 12

Dương Liên Đình cảm thấy đôi mắt kia đen thẫm, nặng nề, sâu thẳm như không thấy đáy, lại có một tia tinh quang không rõ lóe lên.

Trong lòng của hắn hơi nghi ngờ một chút, lại không cảm thấy sóng tinh thần của đối phương có bất kỳ xung động gì, không khỏi cảm thấy rùng mình, không thể không một lần nữa đánh giá khả năng khống chế tinh thần lực cường đại của Đông Phương Bất Bại.

Hắn cười cười nâng chén, lười biếng ôm cô nương trong lòng, nói:

"Tiểu Phương, có hài lòng với cô nương này không?"

Phương Bách nhìn hắn, cười nhạt một tiếng:

"Hài lòng hay không, phải tới hừng đông mới biết được."

Mọi người ồn ào, lão Trần trêu đùa nói:

"Nhìn không ra, Tiểu Phương ngươi còn là một cao thủ phong lưu a."

Phương Bách mỉm cười không nói gì.

Đột nhiên lão Trần chỉ vào bàn đối diện nói:

"Ai? Bọn họ bàn bên kia như thế nào lại ôm cả nam nhân?"

Hoa cô nương bên cạnh hắn trong tâm cười hắn là đồ nhà quê, chưa thấy qua nên không biết, ngoài miệng lại cười nói yêu kiều:

"Đại gia, ngài quả thực không biết, đó tiểu quan của Nam Phong Quán bên cạnh."

Lão Trần ngạc nhiên:

"Nam Phong Quán? Tiểu quan cũng có thể ở nơi này của các ngươi hầu hạ sao?"

Cô nương kia cười nói:

"Nam Phong Quán cách vách kỳ thực cùng chúng ta thuộc một nhà, có vài khách nhân ham thích mới lạ, thích náo nhiệt, liền trực tiếp cho người bên kia gọi người sang bên chỗ chúng ta tiếp khách. Có khi còn.........."

Nàng đột nhiên dừng lại không nói, che miệng cười trộm.

Lão Trần truy vấn:

"Có khi còn như thế nào?"

Vài hoa cô nương nghiêng người liếc mắt nhìn nhau, khe khẽ cười nói:

"Còn như thế nào. Nam nữ cùng tiến lên, điên long đảo phượng thôi."

Lại ghé sang bên tai lão Trần thì thầm vài câu.

Lão Trần trố mắt nói:

"Thì ra là thế, còn có loại cách chơi này sao."

Triệu Khoan không cho là đúng, nói:

"Đều giống như nhau, có cái gì hảo ngoạn chứ."

"Đúng vậy. Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, chúng ta có bọn họ cũng có, ngẫm lại liền thấy chán ghét, thật không biết như thế nào lại có người thích."

"Con bà nó. Nghĩ đến việc muốn thao cái mông của nam nhân, đã cảm thấy chán ghét."

"Hiện tại có mấy người khẩu vị như vậy rồi. Ta nghe nói a, trong kinh thành có mấy quan lớn còn nuôi cả luyến đồng trong nhà. Thực con mẹ nó."

"Hắc hắc hắc, lão tam, ngươi đây là không hiểu, về mặt này........"

Dương Liên Đình nghe bọn hắn nói càng lúc càng xa chủ đề về nữ nhân, ngược lại còn thẳng tiến hướng về phương diện nam nhân, không khỏi nhìn thoáng về phía Phương Bách, thấy y diện mục vẫn là mỉm cười nghe mấy huynh đệ nói chuyện, chỉ là ở chỗ sâu trong đáy mắt hàn quang phát ra ngày càng lạnh.

Dương Liên Đình trong nội tâm đánh cái rùng mình, sợ những hán tử ngay thẳng này bất tri bất giác lại đắc tội đến Giáo chủ, vội vàng vỗ vỗ tay, gọi lại sự chú ý của mọi người:

"Được rồi, được rồi. Chúng ta tới nơi này là phiêu nữ nhân, không phải là đến bàn về nam nhân. Cây củ cải trắng còn có người yêu thích, thích nam nhân cũng không còn là cái gì kỳ lạ hiếm thấy."

"Như thế nào không kỳ lạ hiếm thấy? Nam nhân thích nam nhân, chính là bội luân thường, vốn đã là không đúng rồi."

Dương Liên Đình hơi sững sờ, không nghĩ tới nói những lời này chính là Phương Bách.

Dương Liên Đình nhìn hắn, nở nụ cười nói:

"Mỗi người đều có quyền lựa chọn yêu thích của chính mình, đó cũng không phải là việc gì không thể tha thứ. Chỉ cần không vi phạm lương tâm, không thương tổn người khác, thích nam nhân thì có gì sai trái? Ngươi xem những người kia, có mua, có bán. Có lẽ người mua chỉ là chơi đùa, có lẽ người bán có nỗi khổ riêng, nhưng bọn họ hai bên đều là ngươi tình ta nguyện, cũng không liên quan đến việc của người khác. Đây là cách sống của bọn họ, chúng ta không có quyền can thiệp, cũng không có quyền bình luận."

Phương Bách tựa hồ còn muốn lên tiếng, Dương Liên Đình nói ra suy nghĩ của mình xong, không nghĩ muốn tiếp tục dây dưa ở cái đề tài này, liền tranh nói trước:

"Các huynh đệ, hiện tại đã không còn sớm, các ngươi không phải là vẫn còn muốn uống tiếp chứ? Ha ha, ta đây xin phép rút lui trước."

"Dương huynh đệ nhịn không được."

"Dương huynh đệ đã nói như vậy, ta cũng muốn rút lui. Hắc hắc, mỹ nhân, đêm nay hảo hảo hầu hạ đại gia ta."

"Đúng vậy đúng vậy, đã không còn sớm. Không phải là xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng sao."

Mọi người đều không thể chờ đợi được nữa mà vội vàng hùa theo. Dương Liên Đình dẫn đầu ôm cô nương trong ngực lảo đảo đi vào trong lâu.

Cùng cô nương kia đi vào trong phòng. Phong nhã một chút, thì có thể cùng cô nương trò chuyện, uống chút rượu, nghe một khúc, chuyện phiếm vài ba câu, cuối cùng tiến lên trên giường, phong lưu một phen. Thô lỗ một chút, liền trực tiếp cởi quần áo, tiến vào chính sự.

Dương Liên Đình tuổi trẻ khí thịnh, năm đó đến thanh lâu, cũng không nguyện khiến cho người ta thấy mình là một người vũ phu, cho nên diễn xuất phong nhã, hay nói thẳng ra là muốn giả trang. Huống chi hắn hiện tại, đối với nhân cách của kỹ nữ so với nhiều người đương thời cũng có hơn vài phần tôn trọng.

Trong quan niệm của hắn, kỹ nữ cũng được coi là một chức nghiệp, đã là người chuyên nghiệp, ta cũng không thể xem nhẹ người ta. Cho nên hắn cực tự nhiên cùng cái cô nương kêu Hồng Liễu kia uống chút rượu, hàn huyên vài câu, lại cực chăm chú nghe xong nàng tấu một tiểu khúc, thích hợp khen ngợi vài câu, sau đó liền mỉm cười, khách khí mời nàng đêm nay cùng mình cá nước thân mật.

Hỗng Liễu vừa rồi ở trong đại sảnh, cảm giác người trẻ tuổi này cùng khách nhân tầm thường không có gì khác nhau. Nhưng sau khi vào phòng, một canh giờ ở chung, đã khiến cho nàng cực kỳ thưởng thức vị công tử này. Cái này không chỉ là bởi vì Dương Liên Đình tuổi trẻ anh tuấn, thể trạng cường tráng, khí độ phi phàm, cũng là bởi vì trong lúc vô tình đã triển lộ quan niệm siêu việt ngàn năm, làm cho nàng cảm nhận được hắn đối chính mình có một loại tôn trọng hòa ái.

Hồng Liễu hiếm thấy được có chút ngượng ngùng, hướng hắn tươi cười mị hoặc, thân thể nhẹ nhàng bước đến vén lên bức rèm che ngăn cách phòng ngủ.

Dương Liên cước bộ theo sát bước qua, ôm giai nhân ngã xuống giường.

Nơi này là trong thanh lâu, bất luận là rượu ngon hay đàn hương, trong đó đều có chút xuân dược có thể khuấy lên tính dục của nam nhân. Dương Liên Đình đã sớm chịu ảnh hưởng, lúc cùng Hồng Liễu nói chuyện thì đã có chút khơi mào lên, lúc này 'tính' trí bừng bừng, thực sự là có chút chờ mong.

Ai ngờ hắn vừa ôm tiểu mỹ nhân, không ngờ đột nhiên phát hiện ra có một luồng khói nhẹ kéo tới, thân thể liền lệch xuống, không tự chủ được yếu đuối vô lực nằm trên giường, hôn mê.

Thân thể của hắn mặc dù không còn tri giác, nhưng tinh thần thể vẫn đang thanh tỉnh, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là bẫy rập?

Đang mải nghĩ ngợi, chợt thấy Hồng Liễu nhanh chóng xoay người đứng dậy, quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói:

"Thuộc hạ kiến quá Giáo chủ."

Dương Liên Đình trong nội tâm đánh cái rùng mình, tinh thần thể liền phóng ra xem xét, Đông Phương Bất Bại đã khôi phục dung mạo vốn có, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng ở bên ngoài mành.

"Ngươi vừa làm cái gì?"

"Thuộc hạ hạ cho hắn Tiêu hồn yên. Đợi hắn tỉnh lại, Giáo chủ muốn hắn nhớ được cái gì, hắn liền nhớ rõ cái đó."

"Hảo. Ngươi làm không tệ, đi xuống đi."

Hồng Liễu chần chừ một chút, nói:

"Giáo chủ tôn giá giá lâm, có hay không muốn Dương Châu ngũ bộ tiến đến tham kiến?"

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói:

"Không cần. Nói cho Triệu trưởng lão, bổn tọa đến xử lý việc tư, bảo hắn không cần phải xen vào việc của người khác. Việc tối nay, bổn tọa hy vọng trong Thanh Lam Các không có người thứ ba biết rõ."

Hồng Liễu thân thể không phát hiện mà run rẩy, nói:

"Vâng. Thuộc hạ xin phép lui xuống."

Dương Liên Đình im lặng.

Kháo! Không nghĩ đi tới thanh lâu phiêu kỹ, lại đi đúng vào địa bàn của Thần giáo mình.

Giáo chủ đại nhân......Đây là muốn đối với hắn làm quá mức sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dpbb