Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Chứng kiến diễn viên sớm lên sân khấu, Dương Liên Đình không khỏi ôm tâm tính hiếu kỳ đứng ở một bên quan sát, thuận tiện thấp giọng hỏi Đông Phương Bất Bại:

"Ngươi có biết Nguyên Thiên Bá là ai không?"

Đông Phương Bất Bại không gì không biết, thản nhiên nói:

"Hắn là đại đạo ở Sơn Tây Giang Dương, thực ra từ đầu có sáu huynh đệ dưới tay, tự xưng là Thái Nguyên Thất hùng. Sáu năm trước bị Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần đi qua Thái Nguyên làm việc tiêu diệt, sáu huynh đệ đều chết hết, chỉ còn chừa lại một mình hắn. Người này tâm ngoan thủ lạt, một thân công phu quyền cước cũng không tệ lắm, trên giang hồ gọi hắn là Đồng Thủ Lạt Chưởng, ở trong hắc đạo tiếng xấu vang xa. Nghĩ đến thừa dịp mấy ngày này là hội minh của Ngũ Nhạc phái, Nhạc Bất Quần đến Tung Sơn, Hoa Sơn không có người, hắn liền chạy đến trả thù."

Dương Liên Đình gật gật đầu:

"Lệnh Hồ Xung ta đã từng nghe nói qua, là đại đệ tử của Nhạc Bất Quần. Tiểu nữ kia chắc là sư muội của hắn, là nữ nhi Nhạc Linh San của Nhạc Bất Quần. Chỉ là không biết Ninh nữ hiệp có phải cũng theo Nhạc Bất Quần đi Tung Sơn hay không, bằng không Hoa Sơn chỉ có vài huynh muội bọn họ, thật đúng là như không có người."

"Ninh nữ hiệp?"

Đông Phương Bất Bại thì thào nhẩm lại một lần.

Dương Liên Đình khi xem nguyên tác thì, đối với Ninh Trung Tắc vô cùng yêu thích, âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho một nữ nhân tốt như vậy, ngoài mềm trong cứng, hiền lành ôn thục, càng có chính khí kiên cường khí khái, khiến cho người khác kính nể. Ai ngờ được người tài giỏi lại không được coi trọng, gả cho ngụy quân tử Nhạc Bất Quần.

Hắn bởi vì từ trong tâm đã kính trọng Ninh Trung Tắc, cho nên vừa rồi bật thốt ra, lúc này thấy sắc mặt Đông Phương Bất Bại không tốt, sợ y lại động đến lòng hẹp hòi chua xót, vội nói:

"Ta nghe nói phu nhân của Nhạc Bất Quần họ Ninh, kiếm thuật cao minh, không hề ở dưới Nhạc Bất Quần. Lúc trước phái Hoa Sơn nhân tài ít ỏi, chỉ có phu phụ hai người bọn họ, hôm nay danh khí lại sàn sàn ngang với tứ Nhạc phái còn lại, có thể thấy được công lao của nàng không nhỏ, gọi nàng một tiếng Nhạc phu quân hình như quá hẹp hòi, liền gọi nàng một tiếng Ninh nữ hiệp."

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái thật sâu:

"Không thể nghĩ ra được ngươi đối với việc của phái Hoa Sơn lại rất rõ ràng."

Dương Liên Đình cười cười:

"Ngũ Nhạc kiếm phái vốn là kẻ địch của giáo ta từ xưa đến nay, tình huống của bọn họ ta đương nhiên là muốn tìm hiểu kĩ hơn, bằng không như thế nào có thể giúp đỡ ngươi chứ."

Đông Phương Bất Bại có chút cảm động, nhìn sang hắn dịu dàng nói:

"Liên đệ, nếu ta là Ninh Trung Tắc, mặc kệ đối Hoa Sơn có công lao hay không, đều thà rằng để người khác gọi ta là 'Nhạc phu nhân', cũng không muốn người ta gọi ta là 'Ninh nữ hiệp'."

Lời này có thâm ý thật lớn, tựa hồ là ám chỉ cho Dương Liên Đình biết tâm ý của y rằng y thà làm 'Dương phu nhân', cũng không muốn là 'Đông Phương giáo chủ'.

Dương Liên Đình trong tâm cười cười, âm thầm kéo tay của y, liền chuyên tâm nhìn về tình hình chiến đấu phía trước.

Hai người bọn hắn bên này thì thầm, bên kia trừ bỏ Nhạc Linh San đang bị khống chế, Nguyên Thiên Bá cùng Lệnh Hồ Xung cũng chú ý đến bọn họ. Chì là Lệnh Hồ Xung chuyên tâm đối phó với địch, nhất thời không quan tâm đến những thứ khác, Nguyên Thiên Bá lại có dư lực để cẩn thận đánh giá bọn họ vài lần.

Gã thấy người thanh niên bên trái kia thân hình cao lớn, dung mạo anh vĩ, một thân quần áo màu chàm, cách ăn mặc đẹp đẽ quý giá, bên hông đeo kiếm, cưỡi trên lựng ngựa vững như bàn thạch, xem ra là một người luyện võ.

Người bên phải kia như thế nào cũng khiến cho người ta phải chú ý, có chút thản nhiên ngồi ở trên lưng ngựa, dung mạo thanh tú, dáng người cao to, nhìn so với thanh niên bên trái hình như lớn hơn vài tuổi, trên người không có vũ khí, một thân trường bào đỏ sậm, giống như một người đọc sách.

Nguyên Thiên Bá cũng không thèm để ý đến hai người qua đường, nếu như dám quấy rối gã, chính là cùng nhau chịu chết. Chỉ là phát hiện hai người kia nhìn thấy trận ác đấu trước mắt này, mặt lại đều không đổi sắc, thậm chí còn len lén nói nhỏ, nói nói cười cười, tựa hồ như đã tính trước, không khỏi cảm thấy mơ hồ run sợ, không biết có phải hay không gặp được cao thủ.

Lệnh Hồ Xung không có kinh nghiệm giang hồ phong phú như Nguyên Thiên Bá, nhất thời cũng bất chấp mấy thứ này. Mắt thấy Nguyên Thiên Bá bắt lấy sư muội không tha, không khỏi gấp gáp, kêu lên:

"Nguyên Thiên Bá, ngươi là kẻ nhát gan, rốt cuộc có hay không dám quang minh chính đại cùng bổn thiếu hiệp đánh một trận!"

Nguyên Thiên Bá bị hắn chọc giận, đem Nhạc Linh San hất sang một bên, ném xuống mặt đất, lạnh nhạt nói:

"Nhãi con nếu đã muốn chết, gia gia sẽ cùng ngươi chơi đùa."

Gã không tự xưng là 'lão phu' nữa, rõ ràng là đã động đến lửa giận.

Lệnh Hồ Xung thấy sư muội nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, không biết có hay không bị gã làm cho bị thương, nội tâm không khỏi trở nên khẩn trương.

Hắn căn bản không phải là đối thủ của Nguyên Thiên Bá, lúc này một bên chống đỡ, một bên ngóng trông nhị sư đệ Lao Đức Nặc đang ẩn nấp ở một bên tranh thủ thời cơ đi cứu sư muội.

Thì ra trước đó Nguyên Thiên Bác thừa dịp phu phụ Nhạc Bất Quần cùng Ninh Trung Tắc không có mặt, chạy lên Hoa Sơn, đả thương Lệnh Hồ Xung cùng mấy sư huynh đệ khác, bắt lấy Nhạc Linh San rời đi. Chỉ có Lao Đức Nặc xuống núi mua bán, không có mặt trên núi, không có gặp phải kình địch này. Lệnh Hồ Xung thương thế rất nặng, lại trì hoãn quá mức để cho hai vị sư đệ tranh thủ thời gian đi báo cho sư phụ cùng sư nương, chính mình một đường đuổi xuống núi, đến chân núi liền gặp gỡ Lao Đức Nặc đi mua bán trở về.

Lao Đức Nặc nghe nói kẻ thù bắt đi tiểu sư muội, quá sợ hãi, lập tức quyết định cùng Lệnh Hồ Xung đuổi theo Nguyên Thiên Bá. Hắn là mang nghệ đi bái sư, mặc dù ở sư môn Hoa Sơn đứng hàng thứ hai, nhưng tuổi so với vị đại sư huynh Lệnh Hồ Xung lại lớn hơn, gần như không kém nhiều lắm so với sư phụ Nhạc Bất Quần. Tính cách của hắn ổn trọng, suy nghĩ luôn chu đáo, biết rõ Nguyên Thiên Bá võ nghệ cao cường, hắn và đại sư huynh không phải là đối thủ. Liền thương lượng một đối sách, để Lệnh Hồ Xung đuổi ở ngoài sáng, thu hút sự chú ý của Nguyên Thiên Bá, chính mình ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, tùy thời cơ mà đi cứu tiểu sư muội.

Bọn họ đuổi một ngày một đêm, rốt cuộc ở trên sơn đạo này chặn được đối phương.

Nhưng Nguyên Thiên Bá đâu có để Lệnh Hồ Xung vào mắt, một đường vừa đánh vừa đùa hắn, toàn bộ xem như tiêu khiển. Cố tình tiểu tử này một mực đuổi theo không tha, khiến cho gã quả thực tức giận. Lúc này đã hạ quyết tâm, muốn đem hắn tiêu diệt trong tay, chấm dứt hậu hoạn.

Dương Liên Đình nhìn thấy Lệnh Hồ Xung không phải đối thủ, trong nội tâm do dự có hay không nên cứu bọn họ một lần. Chính là lập trường của bọn họ hai bên đối nghịch, Ngũ Nhạc kiếm phái đối Nhật Nguyệt Thần giáo luôn tận tâm tận lực đả kích, một trận đại chiến hơn mười năm trước kia, chính đạo tuy rằng tổn thất nặng nề thê thảm, nhưng Thần giáo cũng mất luôn mấy vị Trưởng lão, đến nay chẳng qua chỉ là trì hoãn không đụng chạm.

Đông Phương Bất Bại đường đường chính chính là Nhật Nguyệt Thần giáo Giáo chủ, nhưng lại đi cứu đệ tử của phái Hoa Sơn, cái này......giống như có chút không thể nào chịu nổi.

Nhưng Lệnh Hồ Xung là diễn viên trong nội dung vở kịch, nếu như tùy tiện để hắn vong mạng ở nơi đây, đối thế giới này sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Bất quá nhìn qua trong nguyên tác, căn bản là không hề nhắc qua chuyện này, có thể thấy được diễn viên là vạn năng, vị thiếu hiệp Lệnh Hồ Xung này cùng sư muội hắn và vị nhị sư đệ đang ẩn nấp kia, hẳn là có thể an toàn vượt qua cửa ải này trót lọt.

Dương Liên Đình trong tâm lại cân nhắc một lần, bất động thanh sắc nhìn trận chiến trước mắt.

Về phần Đông Phương Bất Bại, cũng không rảnh rỗi đi trông nom chuyện của người khác, thực tế đối với vị ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kia, y càng không có ý phụng bồi. Nếu không phải là Dương Liên Đình hiện tại đang ở bên người, y thậm chí còn nghĩ có hay không nên tiện tay bắt đi nữ nhi của Nhạc Bất Quần, hảo hảo lợi dụng một phen, cho Hoa Sơn nếm thử chút lợi hại. Nhưng hiện tại y đang hưởng thụ thế giới hai người cùng với Liên đệ, bởi vậy ánh mắt chỉ liếc qua người Nhạc Linh San, liền buông tha cho ý định bắt giữ thứ phiền toái này.

Lại nói Lệnh Hồ Xung cùng Nguyên Thiên Bá còn chưa qua mấy chiêu, liền đã muốn không thể chịu nổi. Trong lòng hắn sốt ruột, nghĩ muốn dẫn Nguyên Thiên Bá đi cách xa Nhạc Linh San một chút, để cho Lao Đức Nặc một cơ hội, ai ngờ Nguyên Thiên Bá giống như là hiểu rõ được tính toán của hắn, ngược lại càng hướng đến gần chỗ của Nhạc Linh San.

Lệnh Hồ Xung nhanh trí, đột nhiên hét lớn một tiếng, kêu lên:

"Xem độc môn bí kỹ của Hoa Sơn ta, vô địch vô úy Thanh Phong thập tam kiếm."

Nói xong kiếm thế trước mắt liền phóng đại, hào quang sáng rực.

Nguyên Thiên Bá nghe xong liền cảm thấy kinh ngạc: cái gì mà 'Vô địch vô úy Thanh Phong thập tam kiếm'? Như thế nào trước kia chưa từng nghe qua Hoa Sơn có bộ kiếm pháp này?

Mắt thấy Lệnh Hồ Xung giống như một con hổ điên vọt lên, gã liền cảm thấy có chút do dự.

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt này, đột nhiên có một bóng người từ rừng cây phía sau vọt ra, ôm lấy Nhạc Linh San đang nằm trên mặt đất bỏ chạy.

Nguyên Thiên Bá đầu óc chợt lóe, lại thấy Thanh Phong thập tam kiếm của Lệnh Hồ Xung căn bản chỉ là hư chiêu vô hoa vô quả, lập tức hiểu ra, không khỏi giận dữ:

"Tiểu tử nhãi ranh, dám ở trước mặt gia gia các ngươi gian trá đùa giỡn!"

Nói xong liền không hề lưu tình, vận đủ chưởng lực, thế như sấm rền, hai tay huy vũ, một tay lại lao đến nắm lấy trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đang đâm tới, 'rắc' một tiếng gãy làm hai đoạn.

Lệnh Hồ Xung biến sắc, mắt thấy Nguyên Thiên Bá một chưởng đánh úp lại, không kịp né tránh, cường ngạnh vung một tay lên cản lại, chỉ cảm thấy thân mình bay lên, là bị đánh bay ra thật xa.

Ngay sau đó thân hình Nguyên Thiên Bá lóe lên, đã đuổi đến sau lưng của Lao Đức Nặc.

Lao Đức Nặc quá sợ hãi. Không nghĩ tới đại sư huynh nhanh như thế đã bị đánh bại, mà khinh công của lão gia hỏa này không ngờ lại cao như vậy, vài bước đã đuổi kịp. Trong tay hắn ôm một người, làm sao ngăn cản được? Nhất thời hoảng hốt chạy bừa, hướng về phía Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại vọt đến

Chương 18

Dương Liên Đình nhíu mày.

Hắn biết rõ Lao Đức Nặc này là nội gián của Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn, hơn nữa vừa rồi một mực nấp ở rừng cây đằng sau, tinh thần tuyến đã nhiều lần dao động, Dương Liên Đình đã phát hiện ra hắn không có ý tốt. Lúc này thấy hắn vọt lên, mặc dù ra vẻ hoảng hốt chạy vừa tránh, nhưng ánh mắt hấp háy, sóng tinh thần dao động dị thường, đã biết rằng hắn có mưu tính tốt lắm. Đơn giản là nghĩ đến việc lẻn ra sau ngựa của hai người, dùng mình cùng Đông Phương Bất Bại làm lá chắn, tránh đi truy kích của Nguyên Thiên Bá ở phía sau.

Dương Liên Đình không nghĩ đến quản nhàn sự của hắn, có thể giải quyết việc này dễ dàng. Chỉ là nhìn thấy Nhạc Linh San trong lòng Lao Đức Nặc, lại có một chút do dự.

Hắn nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh, thấy sắc mặt y hơi trầm xuống, mắt lộ ra hàn quang, ngón tay khẽ động, hiển nhiên là đã động sát khí.

Dương Liên Đình thầm nghĩ Lao Đức Nặc này thật không may, thiên đường có cửa hắn không đi, địa ngục không lối lại xông tới. Hắn không nhận tội dẫn đến thì thôi, hiện tại lại đem chủ ý đánh lên đầu bọn họ, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Vì này là ai? Vị này chính là giang hồ đệ nhất giáo – Nhật Nguyệt Thần giáo Giáo chủ Đông Phương Bất Bại a. Tung hoành giang hồ nhiều năm, danh hào đệ nhất thiên hạ không ai không biết.

Lao Đức Nặc đây là muốn chết, so với chết ở trên tay của Nguyên Thiên Bá còn muốn bi thảm hơn.

Bất quá suy nghĩ của Dương Liên Đình xoay chuyển nhanh trong đầu, chỉ dùng thời gian 0.0001 giây làm ra một quyết định. Vì không làm thay đổi nội dung của vở kịch, khiến cho khung của thế giới này phát sinh biến hóa căn bản, cũng là muốn bảo vệ tính mạng của ba vị sư huynh muội Hoa Sơn này.

Đông Phương Bất Bại động sát khí, cũng là bởi vì phát hiện ra ý đồ của Lao Đức Nặc, bất quá khác với Dương Liên Đình, y càng thêm tức giận là Lao Đức Nặc dám đem chủ ý đánh lên người Liên đệ của y!

Nếu lúc này chỉ có một mình Đông Phương Bất Bại, nói không chừng y sẽ bất động thanh sắc đứng ở một bên xem cuộc chiến, sau đó nhân cơ hội bắt đi ba đệ tử của Hoa Sơn đem về hảo hảo lợi dụng, hoặc là dứt khoát đem tất cả giết đi, thống khoái một lần. Tóm lại là có đủ loại phương pháp, mỗi một loại đều đã được định trước, khí định thần nhàn.

Nhưng vừa nghĩ tới khả năng Liên đệ của y bị những người này tính toán, y liền không thể chịu được, bởi vậy nên sát khí đại động.

Sát khí của cao thủ chân chính là vô thanh vô tức, chỉ có Dương Liên Đình cảm nhận được. Hắn không chút nghi ngờ, giống như khi Lao Đức Nặc xông lại đây là dị động gì, hoặc là Nguyên Thiên Bá thất thủ chính mình bị thương, Đông Phương Bất Bại tuyệt đối sẽ không do dự xuống tay giết sạch, khiến cho tất cả bọn họ đều chết, không thể không chết.

Bởi vậy vì cứu người, hắn không thể không ra một 'chiêu ngu xuẩn', làm một 'kẻ khờ khạo' a.

Mắt thấy Lao Đức Nặc đã vọt đến trước mắt, Dương Liên Đình đột nhiên hét lớn một tiếng, rút...bội kiếm bên hông ra, uy phong hiển hách chỉ vào Nguyên Thiên Bá đang đuổi tới, quát to:

"Ô hay! Ngươi tên hung đồ này! Giữa ban ngày ban mặt dám ở trên đường quát tháo, trong mắt còn có vương pháp hay không! Ngày hôm nay Dương đại gia ta có mặt ở đây, cho ngươi nếm thử một chút lợi hại!"

Dung mạo của hắn oai hùng, thân hình cao lớn, lời nói cũng vô cùng khảng khái, thật giống như chính nghĩa lắm vậy. Nhất thời khiến cho mọi người đều ngây ra.

Lao Đức Nặc hơi sững sờ, còn tưởng rằng hắn là danh bộ nào đó. Thật sự là câu nói 'Trong mắt còn có vương pháp hay không' này, không phải là câu mà người giang hồ sẽ nói ra. Chuyện trong giang hồ, cho tới bây giờ không có liên quan đến vương pháp.

Bất quá mặc kệ người trẻ tuổi trước mắt kia là người nào, chỉ cần hắn nguyện ý xen vào việc của người khác, lại là một người luyện võ, mọi chuyện đều dễ nói hơn.

"Đại hiệp cứu mạng a!"

Lao Đức Nặc như gặp được cứu tinh, ôm tiểu sư muội hô to cứu mạng, thoáng cái đã xông đến chỗ hai người Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại đang ở trên ngựa.

Mà Đông Phương Bất Bại nhất thời không đoán ra là Dương Liên Đình muốn gì, nhưng nếu là Liên đệ thì y sẽ duy trì tất cả vô điều kiện, cho nên ở một bên giữ im lặng, lặng lẽ bảo hộ.

Dương Liên Đình thật giống như bị một tiếng gọi 'Đại hiệp' của Lao Đức Nặc khiến cho phấn chấn, rất là kích động phóng ngựa về hướng Nguyên Thiên Bá, trong miệng còn quát:

"Đừng sợ! Có Dương mỗ ở đây, ngươi mau mau lui xuống! Hung đồ, đến xem kiếm pháp của Dương gia ta!"

Nói xong liền bổ một kiếm lên.

Nguyên Thiên Bá thấy hắn quả nhiên xen vào việc của người khác, rất là tức giận. Lại nghe hắn mở miệng gọi một tiếng 'hung đồ', càng bực bội hơn, hạ quyết tâm muốn hảo hảo giáo huấn hắn.

Gã vốn đang có chút kiêng kị, nhưng khi thấy rõ kiếm pháp Dương gia của Dương Liên Đình, liền biết là một người võ nghệ thấp kém, không khỏi cười lạnh nói:

"Với loại công phu mèo ba chân này, cũng dám chạy loạn ở trên giang hồ? Lại còn vung loạn tiểu chiêu. Gia gia hôm nay hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi có đi mà không có về!"

Nói xong hai tay liền vận khí, bắt lấy trường kiếm Dương Liên Đình vung tới, vận đủ chưởng lực, đang nghĩ giống như vừa rồi đối phó với Lệnh Hồ Xung vậy, bẻ gãy trường kiếm của hắn.

Ai ngờ Dương Liên Đình đột nhiên kêu to 'ai nha' một tiếng, theo thế kiếm bổ nhào về phía trước, lại té khỏi lưng ngựa. Trong miệng tiếng kêu còn to hơn:

"Đồ vô sỉ, dám dùng ám khí!"

Nguyên Thiên Bá sững sờ, còn đang suy nghĩ cái gì là ám khí? Sau đó liền cảm thấy có một luồng gió mãnh liệt lao đến, trong cường đại còn mang theo sát khí khó hiểu, khiến cho hắn cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trong nháy mắt như muốn nổ tung.

Đông Phương Bất Bại ở phía sau Dương Liên Đình, tuy rằng tầm mắt bị hắn ngăn cản, nhưng hết sức chăm chú một mực chú ý đến tình huống của hắn, nhưng thực tế y cũng không phát hiện ra Nguyên Thiên Bá dùng ám khí gì.

Chỉ là Dương Liên Đình mới kêu như thế, đã khiến cho y hoảng hốt, nhất thời sát khí nổi lên. Mặc dù biết rõ là Dương Liên Đình cố ý như thế, nghĩ muốn cứu đám người Hoa Sơn kia, nên mới đành phải như vậy. Lại nói, bất kể những gì Liên đệ muốn, y đều không có dị nghị.

Vì vậy y theo ý của Dương Liên Đình vung tay đánh tới, Nguyên Thiên Bá còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, liền cảm giác thân thể bay lên, là loại cảm giác cưỡi mây cưỡi gió mà bay lên. Thậm chí còn có thể trông thấy thanh niên áo lam trên lưng ngựa đằng sau, khóe miệng nhếch lên hướng hắn cười lạnh. Bên tai còn vang lên một thanh âm mang theo hàn ý lạnh thấu xương:

"Với loại công phu mèo ba chân này, cũng dám chạy loạn ở trên giang hồ? Lại còn vung loạn tiểu chiêu. Gia gia hôm nay hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi có đi mà không có về!"

Mấy câu cuối cùng Nguyên Thiên Bá nghe được trong đời, đúng là những câu vừa rồi gã đối Dương Liên Đình nói ra.

'Rầm' một tiếng, Nguyên Thiên Bá nặng nề rơi xuống đất cách đó mấy bước, phát ra một tiếng vang rất lớn. Người không còn nhúc nhích, hai mắt vẫn mở to, nhưng đã không còn hơi thở.

Từ khi Dương Liên Đình rút kiếm tiến lên, đến lúc rơi xuống ngựa, rồi đến khi Nguyên Thiên Bá bị đánh bay mất mạng, cũng chỉ là việc trong một thoáng, có lẽ còn không mất đến hai phút công phu.

Lao Đức Nặc lúc này ôm Nhạc Linh San vừa mới trốn kĩ, chỉ nghe thấy sau lưng đột nhiên không còn âm thanh. Hắn quay đầu nhìn lướt qua, lại triệt để ngây ngốc.

Lệnh Hồ Xung mới vừa rồi bị Nguyên Thiên Bá đả thương không nhẹ, xương cánh tay bị gãy, toàn thân đau nhức kịch liệt. Nhưng mắt thấy Nguyên Thiên Bá đuổi theo hướng của nhị sư đệ cùng tiểu sư muội, liền cắn răng bò lên, dùng tay trái nhặt kiếm, lảo đảo đuổi theo. Ai ngờ vừa chạy được hai bước, liền thấy thân thể to lớn mập mạp to lớn bay qua bên cạnh, rơi vào chỗ đất ở đằng sau, mặt đất đều nhanh hiện ra một cái hố.

Lệnh Hồ Xung cũng ngây ngốc đứng ở chỗ đó, nghẹn họng trân trối nhìn qua thi thể Nguyên Thiên Bá chết không nhắm mắt.

Dương Liên Đình từ trên mặt đất đứng lên, Đông Phương Bất Bại đã nhảy đến bên cạnh hắn, lo lắng nhìn trên dưới một lượt:

"Liên đệ, thương thế của ngươi thế nào?"

Dương Liên Đình vỗ vỗ tay y trấn an, nói:

"Ta không sao."

Nói xong liền hướng về chỗ Lệnh Hồ Xung chép miệng.

Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhíu mày, thấp giọng nói:

"Ngươi vì sao phải cứu bọn họ?"

Dương Liên Đình tiến đến gần tai y, cười hì hì nói:

"Ngươi không biết là khiến cho ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kia thiếu nợ Thần giáo ta một chuyện lớn như vậy, rất là vui vẻ sao?"

Nói xong lại liếc liếc sang hướng Lệnh Hồ Xung, nói:

"Ta thấy tiểu tử này hữu dũng hữu mưu, lại có khí chất riêng, còn là đại đệ tử của Hoa Sơn, từ nay về sau không biết chừng chính là trụ cột của chính đạo. Thí cho hắn một cái nhân tình, so với Nhạc Bất Quần càng đáng tin hơn."

Đông Phương Bất Bại cười trầm thấp, nói:

"Liên đệ nói đúng. Bất quá ta nhìn mao đầu tiểu tử, công phu cũng không quá đáng tin."

Đó là kỳ ngộ sau này ngươi không biết.

Dương Liên Đình thầm nghĩ, học được chín thức Độc Cô Cửu kiếm, kiếm pháp cao, thiên hạ vô song, cơ hồ có thể chống lại Quỳ Hoa Bảo điển của Đông Phương Bất Bại. Hiện tại Đông Phương Bất Bại là lão bà của hắn, cũng không thể để y chết trên tay Lệnh Hồ Xung hay Nhậm Ngã Hành mấy người kia, vậy cũng là phòng ngừa chu đáo.

Hai người bọn hắn ở bên này thấp giọng nói thầm, mấy người bên kia cũng hồi phục thần trí.

Lệnh Hồ Xung phát hiện Nguyên Thiên Bá đã chết, hít vào một ngụm khí, rốt cuộc chậm rãi hồi phục tri giác, xoay người hướng đến chỗ hai người Dương Liên Đình đi đến. Hắn một tay bị gãy xương, rũ xuống bên người, không cách nào ôm quyền, chỉ có thể nói:

"Đa tạ lòng tốt của hai người, đối sư huynh muội chúng ta ra tay tương trợ. Xin hỏi quý tính đại danh của hai vị ân công, tại hạ là Lệnh Hồ Xung của Hoa Sơn, sau này nhất định sẽ báo đáp hai vị."

Lao Đức Nặc bên kia cũng chầm chậm phục hồi tinh thần lại, buông tiểu sư muội ra, trước cởi bỏ huyệt đạo cho nàng, thấy nàng cũng không bị thương tích gì lớn, cũng là sống sót sau tai nạn đưa nàng đến, hướng hai người nói lời cảm tạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dpbb