Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31 + 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Này thực sự là khiến cho Dương Liên Đình ngây ngẩn cả người.

Không phải hắn không nghĩ đến chuyện luyện võ, thật sự là....đối với nhân loại tinh thần thể cao cấp mà nói, thân thể cường đại đối với hắn không có ý nghĩa gì cả, bởi vì tinh thần thể của hắn thật sự cường đại hơn thân thể vô số lần.

Cái này giống như một người dùng súng máy và tên lửa, lại không ngờ rằng còn mang theo một thứ giống như dao gọt trái cây. Vạn nhất nguy cơ thực sự phát sinh, dùng năng lực của hắn cũng đủ giải quyết, thậm chí khi toàn bộ sức mạnh của hắn bộc phát, còn có khả năng phá hủy sự cân bằng của thế giới này.

Bất quá nhìn sang ánh mắt 'mong chồng hóa rồng' của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình thật sự không nói nên lời cự tuyệt, đành phải kiên trì nói:

"Được. Có cao thủ đệ nhất thiên hạ như ngươi ở đây, nhất định có thể dạy ta trở thành cao thủ bậc nhất bậc nhì."

Đông Phương Bất Bại buột miệng cười, liếc hắn một cái, cười duyên nói:

"Ta cũng không muốn ngươi đi luyện Quỳ Hoa bảo điển."

Dương Liên Đình nghĩ đến trang thứ nhất của Quỳ Hoa bảo điển chính là: [Muốn luyện thần công, trước tiên phải vung đao tự cung], không khỏi rùng mình một cái.

Đông Phương Bất Bại thấy sắc mặt hắn, càng cười không ngừng.

Dương liên Đình ôm y thật chặt, cảm nhận được niềm vui cùng sự sung sướng của y, trong lòng không khỏi có một loại tình cảm nồng đậm có tên là 'Hạnh phúc' bay lên.

Đây là thứ mà hắn ở thế giới của chính mình chưa bao giờ biết đến. Giờ khắc này, hắn sâu sắc cảm thấy mình thật may mắn khi được chọn tham gia thí nghiệm này, đi tới thế giới này, tìm được người này.

Đông Phương Bất Bại tuyệt đối là một người thuộc trường phái hành động, nói làm liền làm.

Y là một người có ý chí cực kỳ kiên định, cũng đối với quyết định của chính bản thân kiên quyết quán triệt, tuyệt sẽ không bỏ dở giữa chừng, cũng là người không đơn giản thỏa hiệp.

Chỉ nhìn y từ một đệ tử bình thường nhỏ bé trong Thần giáo, từ từ mưu đồ có được ngôi vị Giáo chủ. Hơn nữa lại có thể vì truy cầu võ công đại thành, mà không chút do dự vung đao tự cung, cũng có thể thấy được người này tâm cơ sâu thẳm, ý chí kiên định, đủ để khiến cho thiên hạ kinh sợ.

Thế nhưng hiện tại y lại buông tha tất cả, cam tâm làm người nhà Dương gia, cũng không có chút hối hận nào, Dương Liên Đình liền vô cùng rõ ràng, khi hắn bắt đầu đáp ứng học tập võ công với Đông Phương, hắn sẽ không còn đường lui. = =||||

Ở một mức độ nào đó mà nói, Đông Phương Bất Bại đối với võ công có một loại si mê không cách nào hình dung được. Ngay cả bình thường thêu hoa, đều muốn vận dụng tuyệt thế võ công của mình vào, này có thể thấy được rõ ràng. Cho nên, y tuyệt đối là một nghiêm sư.

Lần đầu tiên Dương Liên Đình học võ với y, thật sự là đã bị y hù dọa rồi. Hắn gần như hoài nghi cái người diện vô biểu tình, thần sắc nghiêm khắc, đôi mắt lạnh như băng kia thật sự là ái thê ôn nhu hiền lành của hắn.

Lúc này thời tiết đã sớm vào thu, đảo mắt một cái sẽ đến mùa đông. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại yêu cầu Dương Liên Đình ăn mặc đơn bạc luyện công, buổi sáng giờ Dần canh ba thức dậy, ở trong hậu hoa viên gió lạnh vù vù ngồi xổm hai giờ đứng trung bình tấn.

"Lão bà......loại kiến thức cơ bản này, ta có thể không luyện được không?"

Dương Liên Đình đứng ở trên cột gỗ cao ba thước, hai tay đặt ngang nhau, cầm hai thùng nước nặng trịch, nước bên trong đầy đến mức có thể tràn cả ra ngoài, nhưng là, Đông Phương Bất Bại không cho phép hắn để nước tràn ra.

Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nói:

"Liên đệ, ngươi đã qua tuổi luyện võ tốt nhất, nội lực nông cạn, kiến thức lại kém, nếu muốn tăng mạnh công lực của ngươi, phải bắt đầu lại từ đầu. Ta không có phế bỏ võ công trước kia của ngươi, phạt tủy tẩy mạch cho ngươi, đã là hạ thủ lưu tình rồi."

Mặt Dương Liên Đình trắng bệch không còn chút hạt máu, nói:

"Phu nhân, nội lực ta cũng có một chút. Bằng không ngươi dạy ta một bộ kiếm pháp cao minh, hoặc là quyền pháp, hoặc là đao pháp, hoặc là......"

Thanh âm của Dương Liên Đình từ từ nhỏ dần, thật sự là sắc mặt Dương Liên Đình đủ độ lạnh như băng, toàn thân đều tản mát ra một loại, một loại......khí tràng tên là 'Nghiêm sư' khiến cho người ta sợ hãi.

"Liên đệ, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi."

Đông Phương Bất Bại hai tay chống eo, trong lòng bàn tay nắm một chiếc roi nhỏ, nhẹ nhàng gõ gõ bắp chân hắn, chậm rì rì đi qua đi lại trước mặt Dương Liên Đình, kiểm tra tư thế cùng phương pháp vận khí của hắn.

"Lúc trước Liên đệ không có danh sư chỉ điểm, tự mình tìm tòi luyện tập, tự nhiên là kém cỏi. Rất nhiều mấu chốt quan trọng lại không nhận thức nổi. Nguyên bản ta cũng có thể giúp Liên đệ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chỉ là thứ nhất nội lực của ta vô cùng âm nhu, cùng với cương dương của Liên đệ không hợp. Thứ hai là nếu lấy được nội lực quá mức đơn giản, sẽ khiến Liên đệ xem nhẹ việc luyện tập sau này. Chỉ có tự mình từng chút từng chút một luyện được võ công, mới là thứ thuộc về riêng mình."

Lời nói cuối cùng này của Đông Phương Bất Bại, rõ ràng đã cho thấy y là một người như thế nào.

Như những vũ hiệp trong tiểu thuyết, diễn viên ngã xuống vách núi, nhặt được bí kíp võ công tuyệt thế vô song. Hay là trong lúc vô tình cứu được một cao thủ tuyệt thế, vận cẩu thỉ (er ~ phân cún ý mà) có được một thân nội lực suốt đời của người ta, ở trên người Đông Phương Bất Bại mà nói đều là vô căn cứ.

Có lẽ bởi vì Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ là diễn viên, cho nên y chưa từng có được vận khí của diễn viên. Hết thảy của y đều là dựa vào hai tay mình mà có được, là từng bước đạp lên máu cùng mồ hôi của chính bản thân mình đi tới. Cho nên y chưa bao giờ tin vào loại vận may từ bên ngoài bay đến, y chỉ tin vào chính mình!

Dương Liên Đình nghĩ đến đây, chợt vì y mà cảm thấy chua xót trong lòng.

Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác, khi còn nhỏ trải qua bao lận đận gian khổ, khi cuối cùng cũng đạt đến đỉnh quyền lực, thì lại bị một quyển Quỳ Hoa bảo điển của Nhậm Ngã Hành mê hoặc, dứt khoát kiên quyết tự cung luyện khí. Kết quả y buông tha tất cả những thứ mình thật vất vả mới có được, cam tâm làm vợ người ta. Ai ngờ lại gặp phải kẻ không tốt, một kẻ duy nhất là Dương Liên Đình đối đãi với y như với nữ nhân, cũng không thương y, đối với y kéo đến đuổi đi, sai khiến giống như đối với một con cẩu, không có chút tôn trọng cùng yêu thương nào.

Trong tâm Dương Liên Đình đột nhiên tuôn ra thương tiếc cùng ý nghĩ yêu thương nồng đậm.

Một người tự tôn lại luôn tự mình cố gắng như vậy, đáng giá để hắn yêu. Hắn muốn cố gắng đền bù tổn thất cho y, dùng sức thương yêu y, để cho y không còn gì phải tiếc nuối. Khiến cho y có thể thoải mái cười to, tận tình bừa bãi. Khiến cho y có thể cảm nhận được, có thể có được tất cả khoái hoạt cùng hạnh phúc trên thế gian này.

Đông Phương Bất Bại cũng không biết trong tâm Dương Liên Đình đang suy nghĩ cái gì, y thấy Dương Liên Đình cúi đầu nửa ngày không nói chuyện, cho là hắn sinh khí, cảm thấy có chút bất an, ôn nhu nói:

"Liên đệ, ngươi mệt mỏi sao? Kiên trì thêm một lát nữa, ta ở nơi này cùng với ngươi."

Dương Liên Đình ngẩng đầu, cười cười với y, nói:

"Không sao. Ta có thể kiên trì. Ngươi không nên ở chỗ này với ta, trời lạnh, cẩn thận bị nhiễm hàn khí."

Đông Phương Bất Bại mỉm cười:

"Ta không lạnh."

Dương Liên Đình thở dài nói:

"Ngươi không vì mình, cũng phải vì hài tử mà ngẫm lại, hiện tại thân thể ngươi không phải của một người. Ngươi yên tâm, khổ tâm của ngươi ta rõ ràng, ta sẽ không cô phụ tâm ý của ngươi. Bằng không như vậy, ngươi đi vào phòng ngồi, mở cửa sổ ra nhìn ta luyện tập."

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, nói:

"Ta có thể. Chờ ngươi luyện xong ta sẽ vào."

Dương Liên Đình giận tái mặt:

"Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ không luyện nữa. Lần sau nếu gặp phải chuyện giống như việc Hướng Vấn Thiên phản loạn, ta cứ dứt khoát để cho bọn họ đâm chết. Đỡ phải giống như bây giờ thấy ngươi đau lòng như vậy."

Đông Phương Bất Bại không có cách nào khác, đành phải nói:

"Được rồi, vậy ta đi vào nhà."

Dương Liên Đình liếc nhìn y một cái thật sâu, từng chữ từng chữ chậm rãi nói:

"Đông Phương, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể làm được. Vì ngươi cùng hài tử, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng."

Giờ khắc này Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy, Liên đệ của y có cái gì đó không giống với lúc trước.

Y không biết, đây là thứ mang tên trách nhiệm cùng tình yêu, khiến cho một nam nhân trưởng thành.

Thân thể Đông Phương Bất Bại rốt cuộc cũng đã hơn năm tháng, ở trong buổi sáng sớm gió lạnh thổi quanh đứng hơn một canh giờ, thể lực cũng có chút không chống đỡ nổi. Lưng eo đau nhức, bắp chân căng đau.

Y quay lại phòng nhỏ ấm áp, xuyên qua cửa sổ rộng mở nhìn Dương Liên Đình. Nhìn Dương Liên Đình một mực cắn răng kiên trì, thân thể động cũng không động, cũng không khỏi bội phục nghị lực của hắn, ý nghĩ yêu thương trong lòng càng sâu.

Qua hơn một tháng tiếp theo, ngày ngày Dương Liên Đình đều luyện tập như vậy. Buổi sáng sau khi rời giường liền ngồi xổm đứng trung bình tấn hai canh giờ, sau đó tắm rửa dùng bữa sáng rồi đi làm. Buổi tối sau khi trở về liền cùng Đông Phương Bất Bại ân ân ái ái, tản bộ trong hoa viện, hoặc ngồi trong phòng đánh cờ, tâm sự chuyện này nọ. Nếu không nữa thì lại nghiên cứu làm cách nào để võ công của mình nhanh tiến bộ. Sau đó hai người nghiên cứu nghiên cứu, liền lăn lên giường 'thực hành'. Cuộc sống vợ chồng son vô cùng thoải mái.

Đông Phương Bất Bại bởi vì xác định là mình mang thai, ở trên phương diện tình ái liền có nhiều cẩn thận, thậm chí còn từng oán trách Dương Liên Đình không biết tiết chế. Dương Liên Đình lại không biết nên làm như thế nào để giải thích cho y rằng muốn thông qua việc hoan ái của thân thể để đề cao năng lực tinh thần của y, cũng là cung cấp đủ dinh dưỡng cho tinh thần lực của thai nhi, đành nói:

"Ngươi có thể mang thai, chính là không giống người bình thường, tự nhiên không thể phán đoán theo lẽ thường. Hơn nữa trong mấy ngày này, ngươi có từng cảm thấy việc hoan ái của chúng ta ảnh hưởng đến thân thể của ngươi không?"

Đông Phương Bất Bại cẩn thận nghĩ lại, xác thực không có.

Hơn nữa khi y vững tin mình đã mang thai thì, thai nhi đã tiến vào thời kỳ ổn định, tính dục theo hormone sinh dục phân bố đều, đã được tăng cường lên, vì vậy liền không làm sao nữa.

Y chưa từng hỏi qua Dương Liên Đình làm thế nào lại biết được mình mang thai. Y tin tưởng Dương Liên Đình là lễ vật trời ban cho y. Y đã có thể có được người yêu mình sâu sắc như vậy, còn có cái gì có thể hoài nghi cùng không thể tiếp nhận mà.

Chương 32

Khi tiến hành tập võ đến tháng thứ hai thì, Đông Phương Bất Bại bắt đầu chậm rãi dạy Dương Liên Đình kiếm pháp. Chỉ là thân thể y lúc này đã nặng nề, hành động bất tiện, không thể tự mình làm mẫu, vì vậy liền từng chút từng chút một, thông qua truyền miệng cùng động tác dạy cho Dương Liên Đình.

Cũng may Dương Liên Đình thông minh hơn người, chỉ cần y truyền miệng một lần, lập tức có thể hiểu được.

Đông Phương Bất Bại không khỏi kinh ngạc trước 'thiên phú' tập võ của hắn, tiếc hận nói:

"Nếu như năm đó Dương đại ca cầu ta, để ta thu ngươi làm đồ đệ, hiện tại võ công của Liên đệ ngươi nhất định đã độc bộ thiên hạ, nói không chừng ngay cả lão lừa ngốc Phương Chứng của Thiếu Lâm tự kia cũng không thể so được với ngươi."

Dương Liên Đình nghe vậy, cười ranh mãnh nói:

"Ngươi nói vị nào là 'Dương đại ca' a?"

"Còn không phải là......"

Đông Phương Bất Bại đột nhiên kịp thời phản ứng, mặt đỏ bừng.

Dương Liên Đình nhẹ nhàng cười nói:

"Còn không đổi giọng gọi phụ thân? Để cho phụ thân ta trên trời nghe được, cũng cao hứng vì ta lấy được hảo thê tử."

Đông Phương Bất Bại ngượng ngùng cười.

Dương Liên Đình ôm y trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, cười hì hì nói:

"Hảo lão bà, may mắn lúc đó ngươi không có thu ta làm đồ đệ, bằng không chúng ta làm sao có được ngày hôm nay? Nói không chừng khi đó ngươi cảm thấy ta quá ngốc, sớm một kiếm giết chết ta rồi, đỡ để ta đi ra ngoài làm ngươi xấu hổ mất mặt. Cũng có thể là sau đó võ công ta luyện được cao hơn cả ngươi, một cước đạp đổ ngươi xuống dưới, chính mình đi tranh giành vị trí của ngươi. Còn có khả năng a......"

"Được rồi được rồi, đừng có khả năng cái gì nữa, nhân gia đều bị ngươi nói đến băng giá hết trái tim."

Đông Phương Bất Bại cười che miệng của hắn.

Dương Liên Đình ôm y trong lòng dùng sức hôn một cái, nói:

"Được rồi, không nói. Để cho ta sờ sờ một chút, tiểu bảo bối của chúng ta hôm nay có nháo ngươi hay không a?"

Hài tử từ sau khi được năm tháng, liền bắt đầu trở nên hoạt bát hiếu động. Đến lúc này, thỉnh thoảng nó còn nhắc nhở hai vị phụ thân sự hiện hữu của mình. Cũng may thân thể Đông Phương Bất Bại cường kiện, cũng không có cảm thấy quá mức khó chịu. Có khi bị hài tử hung hăng đá, ngược lại còn hết sức cao hứng, vuốt bụng mình cười không ngừng.

Theo cái bụng càng lúc càng lớn, chờ mong của Đông Phương Bất Bại đối với hài tử càng sâu thêm. Y bắt đầu không ngừng ảo tưởng đứa bé này là nam hay nữ? Lớn lên sẽ giống Liên đệ, hay là lớn lên giống mình? Là khỏe mạnh, hay là......

Y thực ra rất lo lắng thân thể mình như vậy, sẽ sinh ra một hài tử như thế nào? Y không rõ vì sao mình lại mang thai, tự nhiên là lo lắng hài tử có bình thường hay không. Chỉ là y chưa từng đem sầu lo của mình nói ra, miễn cho làm Liên đệ lo lắng theo y.

Bất quá hài tử trong bụng vô cùng hoạt bát, cảm giác thai nhi cũng rất khỏe mạnh, Đông Phương Bất Bại vẫn tin tưởng, đây là một hài tử khỏe mạnh.

Ngày hôm đó Dương Liên Đình đi ra sau nhai yên tĩnh không một bóng người, liên lạc với Len, lập tức hỏi:

"Thế nào? Nhóm giáo sư họ nói như thế nào? Tìm được biện pháp sinh sản sao?"

Len có chút khó xử nói:

"Rox, nhóm giáo sư nói họ đã thử qua nhiều thí nghiệm cùng kiểm tra, cuối cùng xác định, biện pháp sinh sản an toàn nhất, chính là sinh sản tự nhiên."

Dương Liên Đình kinh ngạc đến mức nhất thời không khống chế được, cao giọng nói:

"Cái gì?"

"Rox, cậu đừng kích động."

"Tôi làm sao có thể không kích động! Đông Phương Bất Bại không phải là phụ nữ, y không có cách nào sinh sản tự nhiên!!!"

"Tôi biết rõ. Chính là nhóm giáo sư đã nghiên cứu tư liệu ở chỗ các cậu, phát hiện thời điểm này vô cùng nguyên thủy, còn chưa có xuất hiện sinh mổ. Cho dù các cậu có thể làm loại giải phẫu này với một nửa khác của các cậu, cũng sẽ có rất nhiều vấn đề."

Len bất đắc dĩ mà giải thích từng chuyện cho hắn:

"Thứ nhất, cậu không có cách nào xác nhận tình hình trong bụng Đông Phương Bất Bại là như thế nào, cùng với vị trí của thai nhi. Thứ hai, sau khi giải phẫu, không có chỉ gen để khâu lại miệng vết thương, cũng không có peptit cơ bản để giảm sốt, sau khi sử dụng phương pháp mổ lấy thai nhi ra, rất khó để cho một nửa của cậu mang thai lần nữa."

Điểm cuối cùng mới là quan trọng nhất. Nếu như không có cách nào cam đoan có thể sinh con lần nữa, chỉ sinh ra được một tử tự, đối với việc phát triển tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại cùng với thí nghiệm của Dương Liên Đình đều không có chỗ tốt. Hơn nữa hài tử cũng sẽ bởi vì tinh thần thể của cha mẹ không cân xứng, mà không có cách nào tăng cường sức mạnh của mình. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nguyện vọng của Dương Liên Đình là mang theo lão bà cùng hài tử quay về thế giới của mình.

Nếu như cho hắn đủ thời gian, ví dụ như hai trăm năm hoặc ba trăm năm, dù chỉ là một trăm năm cũng được, hắn cũng có thể dựa vào cô đọng chậm rãi, không ngừng đề cao sức mạnh của Đông Phương Bất Bại.

Nhưng là Đông Phương Bất Bại không có nhiều thời gian như vậy. Một trăm năm sau, chỉ sợ ngay cả xương cốt của y cũng đều hóa thành tro.

Muốn trong hoàn cảnh sinh mệnh có hạn, sáng tạo ra sinh mệnh vô hạn, chỉ có thể dựa vào sự kết hợp tinh thần của bọn họ, cùng với việc sinh tử tự mà phát triển nhanh chóng.

Dương Liên Đình thật sự đau đầu, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là cảm giác 'lo nghĩ'.

Len kỳ quái hỏi:

"Rox, sóng tinh thần của cậu không được ổn định nha. Đây là loại tâm tình gì?"

Dương Liên Đình tức giận nói:

"Đừng hỏi, có nói cậu cũng không biết."

Len nói:

"Rox, cậu càng lúc càng giống người của thế giới này, ngay cả cách nói chuyện đều thay đổi. Ander và Yam cũng vậy."

Dương Liên Đình không có tâm trạng cùng cậu ta nghiên cứu vấn đề tâm tình của mình, nói:

"Nếu như sinh sản tự nhiên, nên làm cái gì bây giờ? Đông Phương mặc dù là thể trung tính, nhưng vẫn là thân thể nam tính, không có sản đạo, thai nhi sinh ra kiểu gì?"

Len chậm rãi nói:

"Tôi sẽ đem biện pháp để y sinh sản tự nhiên như thế nào chuyển cho cậu, cậu tiếp nhận nhé."

Nói đoạn liền đem một ít tư liệu thông qua kết nối truyền sang, đưa vào trong não bộ Dương Liên Đình.

Len nói:

"Một nửa khác của Ander lần đầu tiên sinh non, đã chứng minh là thai nhi sinh trưởng trên vách ruột của nam tính, thông qua biện pháp sinh sản giống như bài tiết mà ra đời. Đám giáo sư su trải qua các kiểm tra, đo lường cùng thí nghiệm, xác định nam tính có thể thông qua phương pháp này để sinh hạ thai nhi."

Dương Liên Đình trầm mặc không nói gì.

Len nói:

"Tôi biết rõ cậu đang lo lắng cái gì. Ander cùng Yam cũng có băn khoăn giống như vậy. Chính là không có biện pháp nào khác. Hơn nữa sự thật đã chứng minh, sinh mệnh nam tính mang thai tinh thần thể, kết cấu thân thể dưới ảnh hưởng tinh thần lực của các cậu cùng thai nhi, nhất định sẽ có thay đổi, đủ để thừa nhận việc thai nhi đi qua."

Dương Liên Đình thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Được rồi. Đem nghiên cứu cùng đề xuất của đám giáo sư Su truyền đến cho tôi, tôi cần tìm hiểu rõ ràng."

Len đưa tư liệu lên, cuối cùng nói:

"Tốt nhất là cậu nên bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, thời gian không còn nhiều lắm. Chúc cậu may mắn!"

Hai bên cắt đứt liên lạc, Dương Liên Đình chậm rãi quay về chỗ ẩn cư.

Gần đây Đông Phương Bất Bại bởi vì buổi sáng muốn cùng Dương Liên Đình luyện võ, buổi tối còn muốn cùng hắn ân ái triền miên, ban ngày tinh lực rõ ràng là không đủ, huống chi y còn là người đang mang thai, cho nên thường xuyên buồn ngủ. Vì thế, tốc độ thêu hoa cùng may quần áo đều chậm lại rất nhiều.

Lúc Dương Liên Đình về đến nhà, thấy Đông Phương Bất Bại không có đi ra nghênh đón, liền biết rõ y có thể là đang nghỉ ngơi, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ.

Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại vẫn còn mặc nguyên quần áo nằm nghiêng trên giường, ngủ rất say.

Hôm nay y mặc một thân trường bào màu vàng nhạt rộng thùng thình, bên hông tầng tầng nếp gấp phủ trên chiếc bụng hình cầu, vạt áo thật dài ưu nhã rủ xuống dưới giường.

Mái tóc đen nhánh của y tản ra, thần thái an tường, da thịt nhẵn nhụi, phảng phất như phát ra ánh sáng.

Dương Liên Đình cảm thấy làn da của y gần đây càng ngày càng tốt, trong suốt như có nước, trắng nõn gợi cảm.

Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn thụy nhan (vẻ mặt khi ngủ) của Đông Phương Bất Bại. Sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển xuống phía dưới, rơi xuống trên chiếc bụng tròn tròn, không khỏi đưa tay chạm lên.

Đông Phương Bất Bại đã mang thai hơn bảy tháng. Chính là thân thể ngoại trừ phần bụng biến thành vừa tròn vừa lớn ra, còn lại vẫn là bộ dáng mảnh mai thon dài như lúc đầu.

Có khi nhìn thấy bộ dáng Đông Phương Bất Bại ôm bụng từ phía xa đi tới, Dương Liên Đình liền sinh ra một loại lỗi giác là y đang ôm trong ngực thứ gì đó. Dáng người nhìn từ phía sau vẫn bảo trì hoàn hảo, cao ngất ưu nhã.

Trong tâm Dương Liên Đình lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng như thế nào là lo lắng, lo nghĩ.

Nhìn bề ngoài, Đông Phương Bất Bại ngoại trừ bụng ra, các bộ phận khác của thân thể thật sự nhìn không ra bởi vì mang thai mà có biến hóa khác rõ ràng.

Như vậy......thật có thể thuận lợi sinh con?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dpbb