Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Dương Liên Đình có thể tới bên ngoài cửa nơi ở của Giáo chủ mới cần cất giọng cầu kiến, việc này đã là phá quy củ trong giáo.

Phải biết rằng, Đông Phương Bất Bại tâm cơ thâm trầm, đã tính trước mọi việc, cho tới bây giờ chỉ ở Chính Đức Đường, hoặc ở hậu viện hoặc ở thư phòng, tư trạch không cho phép người tự do xuất nhập. Ngay cả Đồng Bách Hùng xưng huynh gọi đệ với y, cũng chỉ có thể ở ngoại viện kích trống cầu kiến. Nhưng mấy ngày trước, y lại cho Dương Liên Đình ngoại lệ, cho phép hắn tùy ý tiến vào tư trạch của mình.

Đây là vinh hạnh cùng ân sủng lớn lao, Dương Liên Đình cũng không dám thị sủng mà kiêu, vẫn luôn theo đúng quy củ trước tiên ở ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo.

Hắn nghe thấy Giáo chủ trả lời, vừa rảo bước tiến vào phòng, liền thấy Giáo chủ giống như một trận gió lướt vào, tập trung nhìn lại, liền không khỏi sửng sốt.

Nguyên lai Đông Phương Bất Bại đi ra vội vàng, quên thay y phục cùng buộc tóc, vẫn còn mặc một thân áo mỏng hồng nhạt sau khi tắm rửa, tóc dài tán loạn xõa sau lưng.

Y ý thức được Dương Liên Đình sững sờ, toàn thân không khỏi cứng đờ, vừa quẫn bách lại vừa có chút bối rối.

Trước đó vài ngày, thiếp thân nha hoàn của thị thiếp Thi nhi của y mấy lần tiến đến, nói Thi nhi phu nhân thân thể không khỏe, triền miên nằm trên giường bệnh, thỉnh Giáo chủ đến xem.

Đông Phương Bất Bại từ khi tự cung luyện khí, tu tập thần công [Quỳ Hoa Bảo Điển], về mặt nữ sắc tự nhiên không tiếp tục sở cầu, vài người thị thiếp y cũng chưa từng đến gặp qua. Chỉ là vì để che giấu tai mắt người khác, phòng miệng lưỡi giang hồ, mới không đem các nàng đuổi đi.

Nhưng những nữ nhân này không biết chân tướng, làm sao có thể cam lòng được, ba ngày lại hai bận tìm lấy chút lí do, mưu toan muốn cùng Đông Phương Bất Bại thân cận một lần nữa.

Thi nhi nguyên là tiểu thiếp Đông Phương Bất Bại sủng ái nhất, cũng là người trong tất cả các thị thiếp của y tối hiểu thư biết lễ, khéo chiều lòng người. Đông Phương Bất Bại năm đó cùng nàng trên giường triền miên, dưới giường tâm sự, cũng là một phen rất ân ái.

Y thấy nha hoàn của Thi nhi đến đây nhiều lần, lại nhắc lại chuyện cũ, hôm qua đi một chuyến ra hậu viện, gặp Thi nhi quả nhiên đang bệnh nặng tiều tụy, liền ngồi cùng nàng một lát, chỉ là mục quang một mực dừng trên phiến áo xuân màu hồng phấn Thi nhi vì che giấu sắc mặt mà mặc lên.

Thi nhi không hổ là ái thiếp tâm phúc của y, nghe huyền âm liền hiểu nhã ý, hôm nay liền lập tức sai người đem phiến áo xuân đưa đến, lại nói là sợ chính mình mệnh không còn dài để dùng, lưu lại phiến áo này mong Giáo chủ sẽ nhớ đến.

Đông Phương Bất Bại thu được phần lễ vật này, trong lòng vô cùng vui mừng, tắm rửa xong liền nhịn không được đổi lại. Vừa đúng lúc này Dương Liên Đình cầu kiến, y quên thay quần áo liền chạy ra ngoài.

Dương Liên Đình thấy Giáo chủ thần sắc thất thố, lập tức giả bộ như không có phát hiện, nói:

"Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ."

Đông Phương Bất Bại thấy hắn tựa hồ không vì trang phục khác lạ của mình mà thấy kì dị, không khỏi cảm thấy vui mừng, ở trên tháp ngồi xuống, nói:

"Phó Tổng quản, có chuyện gì?"

Dương Liên Đình nghe ra tâm tình của y cũng không tệ lắm, nhân tiện nói:

"Giáo chủ, thuộc hạ hôm nay đến thật ra là có chuyện muốn cầu, mong Giáo chủ cho phép."

Đông Phương Bất Bại hỏi:

"Chuyện gì?"

Dương Liên Đình ra vẻ chần chờ nói:

"Thuộc hạ được lọt vào mắt xanh của Giáo chủ, thăng làm Phó Tổng quản, một mực cẩn trọng, không dám phụ sự kỳ vọng của Giáo chủ. Chỉ là thuộc hạ hiện tại sự vụ bận rộn, nơi ở không mấy để ý, vài nô bộc cùng nha đầu cũng không hợp ý, nghĩ muốn dạy dỗ một nha hoàn làm quản sự hỗ trợ quản lý mọi việc."

Những việc này chỉ là việc nhỏ, Đông Phương Bất Bại cũng không để trong lòng. Kỳ thực y cũng hy vọng có người hảo hảo chiếu cố Dương Liên Đình, chỉ hận người nọ không thể là mình, bất quá hiện tại lại chỉ có thể nói:

"Đây là việc đương nhiên. Ngươi đã là Phó Tổng quản trong Giáo, việc nhỏ như thế, không cần đến bẩm tấu với bổn tọa."

Y dừng một chút, nói:

"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn điều người từ viện của bổn tọa?"

Dương Liên Đình vội nói:

"Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ thật có tuyển vài người hợp ý, cũng không phải người bên cạnh Giáo chủ, bất quá........"

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói:

"Ngươi chính là cứ nói thẳng đi. Ngươi đã có người hợp ý, bổn tọa làm chủ cho ngươi."

Dương Liên Đình lúc này mới nói ra tên ba người.

Đây là hắn cẩn thận nghĩ ra. Nếu chỉ điều Tiểu Đào đến, không khỏi hành động quá rõ ràng, chỉ sợ sẽ làm cho Bạch phu nhân trong lòng nghi ngờ, hơn nữa cũng sẽ đưa Tiểu Đào đến vị trí bất lợi, làm cho người ta ghen tỵ cùng oán hận. Cho nên hắn tuyển thêm hai người thân phận cùng địa vị so với Tiểu Đào không khác nhau lắm làm quản sự nha hoàn để che dấu.

Trong Dương Liên Đình chính là tinh thần thể đến từ ngàn vạn năm sau, phát triển được phương pháp kiềm chế tư duy người khác theo hướng có lợi cho mình không hề để lại dấu vết, vậy nên quả thực là dễ dàng. Lúc này hắn đã có thể dò xét tâm trí của người khác, bất quá Đông Phương Bất Bại năng lực tinh thần thập phần cường đại, hắn chỉ có thể dò xét qua một chút, nhưng như vậy đã là đủ.

Quả nhiên Đông Phương Bất Bại nghe xong ba người được đề cử, trầm tư một lát, liền ra quyết định.

"Liền đem cái người tên Tiểu Đào bên người Bạch phu nhân, điều đến làm nha hoàn quản sự cho ngươi a."

Ba người được đề cử, một người là nha hoàn quản sự của tiền điện Chính Đức Đường, hai người khác đều là thiếp thân của thị thiếp của y.

Đông Phương Bất Bại lúc này đối với chuyện của Dương Liên Đình đã dần dần có chú ý, không muốn hắn cùng với nữ tử khác vô cùng thân mật. Nha hoàn quản sự có thể nói là quản lý tả hữu trong phòng của chủ nhân, bất quá nếu có thêm vài phần tư sắc, liền có thể thông phòng, sau đó thăng lên làm thị thiếp cũng là chuyện bình thường. Bởi vậy y trầm ngâm một chút, liền chọn Tiểu Đào trong đó không có tư sắc nhất, tính tình cũng an phận thủ thường nhất.

Những điều này cũng đều được Dương Liên Đình trước đó lo lắng qua, cho nên hắn trong lòng tuy cười, nhưng trên mặt cũng lộ ra thần sắc cảm kích nói:

"Đa tạ Giáo chủ."

Hắn chính là âm thầm đắc ý, ai ngờ Đông Phương Bất Bại đột nhiên cười mỉm liếc hắn một cái, ánh mắt tự tiếu phi tiếu, phảng phất như có hàm nghĩa khác.

Dương Liên Đình nội tâm khẽ run lên một cái, ẩn ẩn có cảm giác không ổn ở đâu đó, nhưng Đông Phương Bất Bại năng lực tinh thần thật sự vô cùng cường hãn, hắn nhất thời không dò xét ra được chút gì, lại không biết chính mình mắc bẫy ở đâu, liền không có để ở trong lòng.

Đông Phương Bất Bại nói sang chuyện khác, nói:

"Viện tử gần đây như thế nào?"

"Thuộc hạ điều từ Giang Nam đến đây vài tên thợ lành nghề, chưa kịp đưa vào diện kiến Giáo chủ."

"A?"

Đông Phương Bất Bại cười nói:

"Bổn tọa thầm nghĩ muốn xây một tòa mật viên thanh tĩnh, cũng làm cho ngươi hao tổn tâm trí."

Dương Liên Đình nói:

"Giáo chủ văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh. Thuộc hạ vì Giáo chủ máu chảy đầu rơi cũng không chối từ."

Đông Phương Bất Bại đột nhiên thở dài sâu kín, nhìn hắn nói:

"Bổn tọa muốn ngươi máu chảy đầu rơi làm cái gì."

Dương Liên Đình cảm ứng được tâm ý của y, nội tâm liền khẽ động. Kỳ thật gần đây độ phù hợp tinh thần của hắn dung hợp cùng thân thể tăng lên, năng lực cũng bắt đầu khôi phục, dần dần phát hiện được tâm ý của Đông Phương Bất Bại đối với mình. Đối với cái này hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, hơn nữa nam tính hay nữ tính cũng không quan trọng, chỉ cần năng lực tinh thần đủ cường đại để cùng hắn kết hợp, sinh con nối dòng liền có thể.

Vốn hắn tiếp thu ảnh hưởng từ trí nhớ của kiếp này, nhất thời không có nghĩ đến Đông Phương Bất Bại. Nhưng trải qua mấy ngày nay quan sát, sau khi đối thế giới này tìm kiếm liền minh bạch, muốn tìm ra một nữ tính nhân loại có đủ tinh thần lực so sánh được với Đông Phương Bất Bại thật sự rất khó khăn. Hơn nữa............

Nói thật, Dương Liên Đình phát hiện mình kỳ thật rất thích Đông Phương Bất Bại, nhất là thần thái của y.

Nghĩ tới đây, hắn liền nảy ra một cái ý nghĩ xấu xa, nhìn qua Đông Phương Bất Bại, đột nhiên mở miệng nói:

"Giáo chủ, thân quần áo này của ngài hôm nay........."

"Ân?"

Đông Phương Bất Bại nội tâm hơi thắt lại, có chút khẩn trương, trên mặt lại theo thói quen không lộ ra chút biểu tình, chỉ là trong ánh mắt để lộ ra một tia chờ mong không yên.

Dương Liên Đình mỉm cười, chân thành mà thong thả tiếp tục nói:

"Thật sự là đẹp mắt."

Đông Phương Bất Bại trái tim liền bang bang nhảy loạn, trên mặt dường như có chút nóng lên, không khỏi cúi đầu, thấp giọng nói:

"Ngươi thích?"

Chương 6

Dương Liên Đình chính là thích xem loại bộ dáng này của Đông Phương Bất Bại, tuy vậy hắn vẫn còn chưa hoàn toàn minh bạch được loại thích này đối với chính bản thân mình là ý tứ như thế nào.

Đối với nhân loại ở dạng tinh thần thể cao cấp mà nói, cảm tình cùng biểu lộ đã là thập phần khan hiếm. Ở trên tiến trình cường đại vô hạn mà nhân loại truy cầu, một chút tình cảm dư thừa liền bị vứt bỏ. Mà ở cái thế giới có trình độ tiến hóa thấp này, thân thể nhân loại luôn thể hiện tất cả tâm tình cùng biểu lộ, tất cả đều đáng để cho hắn thăm dò nghiên cứu.

Dương Liên Đình phát hiện mình thích bộ dáng ngượng ngùng đỏ mặt của nhân loại, nhất là người như Đông Phương Bất Bại có võ công cùng năng lực tinh thần đến bực này, càng làm cho hắn thêm phá lệ chú ý đến. Đồng thời cùng một loại lạ lẫm, cái cảm giác kiêu ngạo cùng tự đắc của giống đực cũng tự nhiên sinh ra.

Nhìn đi, có thể làm cho đường đường Nhật Nguyệt Thần giáo Giáo chủ lộ ra loại vẻ mặt này, chỉ có ta!

Loại tâm tình tự cao này cất giấu ở sâu trong nội tâm của nam tính, đứng là do thân thể nhân loại của Dương Liên Đình gây ra cho hắn.

Hắc hắc, y thích ta!

Dương Liên Đình đã có thể hoàn toàn khẳng định. Nếu như nói trước đó vài ngày chỉ là ẩn ẩn cảm giác thấy, vậy hôm nay nhìn thấy thần thái như vậy của Giáo chủ, chỉ cần là người hơi mẫn cảm một chút ở phương diện tình cảm đều có thể phát hiện ra.

Dương Liên Đình có chút dương dương tự đắc. Hắn đối nam nữ cũng không có giới tuyến rõ ràng, chỉ cần là mình thích, năng lực tinh thần cũng phù hợp, liền không cần lo lắng. Hắn vượt qua ngàn vạn năm trở lại cái xã hội nguyên thủy lạc hậu này [Thập: đối với cao cấp tinh thần thể mà nói, nơi đây thật sự là cái xã hội nguyên thủy a], chính là vì muốn tìm cho mình một ái nhân phù hợp. Huống chi không có pháp luật tinh tế cùng điều ước chế ước nặng nề của xã hội, tới một mức độ nào đó có thể nói là hắn muốn làm gì thì làm.

Dương Liên Đình bị thần sắc ngượng ngùng trước mắt của Đông Phương Bất Bại đả động, hormone giống đực phân bố ra, tâm lý liền có chút không thể khống chế, bật thốt lên nói:

"Thích! Vô cùng thích!"

Đông Phương Bất Bại rất là kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thoáng cái trở nên sáng ngời.

"Thật sự?"

"Ân."

Dương Liên Đình sẽ không nói dối, nhẹ gật đầu. Tuy nhiên hắn cũng phát hiện quần áo của Giáo chủ có chút bất nam bất nữ, nhưng đây đối với hắn căn bản chỉ là chuyện râu ria. Hắn thích màu sắc diễm lệ, phải biết rằng ở vũ trụ đơn điệu tinh tế, ngoại trừ đen chính là trắng, muốn gặp một màu sắc xinh đẹp là khó khăn cỡ nào a. [Thập: đây chính là nguyên nhân về sau cách ăn mặc của Giáo chủ vô luận có đẹp đẽ hay tục tằng như thế nào, Tiểu Dương vẫn đều bình thản chịu đựng a ==]

Đông Phương Bất Bại thấy lời nói của hắn chân thành, cũng không hề qua loa hay nịnh nọt, nội tâm càng thêm vui mừng, nhất thời cũng không biết nên nói cài gì mới hảo.

Hai người yên lặng đối mặt, nếu có người ngoài nhìn vào, quả thực chính là hàm tình mạch mạch.

Bất quá Dương Liên Đình đối với tình cảm của nhân loại vẫn là còn rất nhiều lạ lẫm, cũng không hề phát hiện ra trạng thái mập mờ này, chỉ là cảm thấy Giáo chủ trước mắt giống như đột nhiên tỏa ra ánh sáng, không khỏi nhìn y chằm chằm.

Vẫn là Đông Phương Bất Bại bị 'nhiệt tình' của hắn đánh bại trước, có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

"Ngươi nếu như thích, từ nay về sau có thể thường xuyên đến, ta......ta mặc cho người xem."

Dương Liên Đình trong lòng nhảy lên một cái, có chút cảm giác kỳ quái, giống như.........có móng vuốt của một con mèo nhỏ ở trong lòng nhẹ nhàng cào một cái như có như không, vừa ngứa vừa tê dại.

Hắn vô thức nói:

"Hảo. Thuộc hạ từ nay về sau nhất định thường xuyên đến."

Sau khi nói xong, đột nhiên cũng hiểu được, có chút xấu hổ quẫn bách, ho một tiếng, nói:

"Trời không còn sớm, thuộc hạ......thuộc hạ cáo từ trước."

Đông Phương Bất Bại có chút không muốn, nhưng cũng biết nóng lòng cũng không được, liền tự mình tiễn hắn tới cửa.

Dương Liên Đình ra đến sân nhỏ, liền quay đầu nhìn lại, thấy Đông Phương Bất Bại một bộ quần áo nhẹ nhàng, thế nhưng lại đứng ở nơi đó dõi mắt nhìn hắn, ngực đột nhiên nóng lên, thình thịch đập loạn.

Hắn ôm lấy ngực trở lại viện tử của mình, đem việc chuyển công việc nói cho Tiểu Đào. Tiểu Đào cười hướng hắn nói cảm tạ, ánh mắt lại có chút phức tạp. Đáng tiếc Dương Liên Đình còn chìm đắm trong cảm giác vừa rồi, thần trí không tập trung, không có lưu ý đến.

Loại kích động trong ngực này, hưng phấn, chờ mong, còn có chút cảm giác phức tạp không yên, làm cho Dương Liên Đình thập phần lạ lẫm. Hắn đọc qua tư liệu trong đầu, phán đoán đây là 'Tâm động', hoặc có thể là 'Chớm yêu".

Như vậy nói đúng là, hắn yêu thượng Đông Phương Bất Bại?

Cái này..........đây cũng quá là nhanh a..........

Dương Liên Đình có chút mê muội. Hắn phân không rõ tâm tình thích, ái mộ, tâm động hay là yêu say đắm của nhân loại, nhưng đối với Đông Phương Bất Bại có hảo cảm, đó khẳng định là có. Chính là hắn lại không cam lòng việc mới đi đến thế giới này hơn hai tháng đã phải định ra 'Chung thân', tổng lại muốn tìm kiếm tìm kiếm. Không phải nói 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên' sao?

Dương Liên Đình chủ ý có chút bất định. Bởi vậy có thể thấy được, cho dù nhân loại có tiến hóa đến mấy vạn năm, nam nhân bản chất hoa tâm là khó có thể thay đổi.

Tiểu Đào được điều tới hầu hạ Dương Liên Đình, khắp nơi đem hắn chiếu cố đến thập phần chu đáo, lại không biết vì sao, cùng hắn lạnh nhạt đi không ít.

Dương Liên Đình dần dần phát hiện ra. Ngày hôm đó hắn vừa trở lại nội viện, Tiểu Đào mỉm cười chào đón hắn nói:

"Phó Tổng quản, hôm nay trời nóng, ta có nấu chút chè hạt sen, đã đem ướp lạnh qua, muốn để cho ngươi giải nhiệt. Mau đến nếm thử a."

Dương Liên Đình ha ha cười, nói:

"Đa tạ. Tiểu Đào, ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn đi."

Tiểu Đào hé miệng cười nói:

"Nô tỳ không dám. Phó Tổng quản, ngươi ăn là được rồi."

Dương Liên Đình nhíu nhíu mày:

"Tiểu Đào, ngươi như thế nào đột nhiên trở nên khách khí với ta như vậy? Không cần xưng 'nô tỳ', cũng không cần gọi ta là 'Phó Tổng quản', vẫn là giống như lúc trước gọi ta Liên Đình ca ca là được rồi."

Tiểu Đào rũ mắt xuống, thấp giọng nói:

"Cái này không hợp quy củ."

"Trong giáo từ khi nào thì có quy củ như vậy? Đã ở trong viện của ta, chính ta nói là lớn nhất. Tới, ngồi xuống, ta cho phép ngươi ăn."

Dương Liên Đình cùng Tiểu Đào quen biết đã nhiều năm, có thể tính là thanh mai trúc mã, từ trước thường xuyên cùng một chỗ cười cười nói nói, ngồi cùng bàn ăn cơm. Nhưng lúc này Tiểu Đào lại tuyệt đối không dám, nàng nghĩ nếu thật dám cùng Dương Liên Đình ăn cùng một nồi chè, thân mật như thế, chỉ sợ người nọ nhạy cảm.........

Nội tâm nàng đánh một cái rùng mình, vội vàng đoạt lấy cái chén nói:

"Được rồi Liên Đình ca, ta thật không muốn uống. Trong viện của Bạch phu nhân còn có việc, ta lập tức phải đi qua đó nhìn một chút."

Dương Liên Đình sắc mặt trầm xuống:

"Ngươi như thế nào còn tới chỗ nàng? Là nàng gọi ngươi sao?"

Tiểu Đào lắc đầu nói:

"Không phải. Là Thi nhi phu nhân......chỉ sợ là sắp đi. Các nàng cũng là một hồi tỷ muội, Bạch phu nhân nghĩ muốn tiễn nàng một đoạn đường, muốn ta qua đó hỗ trợ chuẩn bị một chút."

Dương Liên Đình không quan tâm những nữ nhân ở trong hậu viện kia. Bất quá hắn nhỡ rõ mấy năm trước từng thấy qua mặt Thi nhi phu nhân một lần. Khi đó Đông Phương Bất Bại vừa lên làm Giáo chủ, tiền đồ rộng mở, đang chuẩn bị đại triển kế hoạch lớn. Thi nhi phu nhân làm bạn bên cạnh y, xinh đẹp như hoa, tao nhã tựa liên, bất luận là tướng mạo hay khí chất, đều là một tuyệt sắc mỹ nữ nhất lưu.

Dương Liên Đình nghĩ mới có vài năm, vị mỹ nhân này đã muốn hương tiêu ngọc vẫn, không khỏi cực kỳ tiếc hận, nhân tiện nói:

"Đã như vậy, ngươi liền đi giúp đỡ một chút a. Ngươi là người Giáo chủ tự mình điều đến trong viện của ta, thiết nghĩ Bạch phu nhân cũng sẽ không khó dễ ngươi."

Tiểu Đào đáp ứng, thấy Dương Liên Đình cúi đầu xuống chuyên tâm húp chè, không khỏi có chút suy nghĩ nhìn lướt qua khuôn mặt của hắn.

Lúc này Giáo chủ đang ở trong hậu viện, Đông Phương Bất Bại đứng ở bên cạnh giường của Thi nhi đã từng là đệ nhất ái thiếp của hắn, nhìn qua người trên giường hình dáng như sắp tiêu tan, thản nhiên nói:

"Ngươi có yêu cầu gì, mau mau nói đi."

Đã từng là mỹ nhân tựa hoa, lúc này lại giống như cánh toa sắp héo rũ tan tác.

Thi nhi ngóng nhìn hắn, từng chữ từng chữ một chậm rãi nói:

"Thiếp thân chỉ mong sau khi mất, Giáo chủ có thể tha cho tánh mạng của sáu tỷ muội khác."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dpbb