Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61 + 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Trong lòng Dương Liên Đình lúc này lại cực kỳ ảo não. Vừa rồi hắn đem toàn bộ chú ý đều đặt ở trên đám người Nhậm Ngã Hành, lại không hề phát hiện ra đám nữ tử này lẻn vào mật viên bằng cách nào. Mắt thấy bộ dáng mang theo lạnh lùng cùng hận ý của mấy phụ nhân này, Dương Liên Đình không nén được hối hận lúc trước đã không đồng ý với Đông Phương Bất Bại giết các nàng.

Những nữ nhân trước kia này của Đông Phương Bất Bại, ngoại trừ đã từng cùng y vành tai và tóc mai chạm nhau, da thịt ân ái, còn đại biểu cho mặt mũi cùng tôn nghiêm của một nam nhân của Đông Phương Bất Bại. Cho nên những nữ nhân này cho dù Đông Phương Bất Bại không yêu, bỏ đi, cũng không thể thả các nàng ra bên ngoài, chỉ có diệt cỏ tận gốc, mới có thể vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn.

Có thể là cuối cùng Dương Liên Đình mềm lòng, cho rằng thời đại này nữ nhân ở nhà sau của đại viện, phần lớn đều là những nữ tử có chút đáng thương ngày ngày sống vì phu quân, vận mệnh không phải do chính mình sắp đặt, có thể cho các nàng một con đường sống liền cho các nàng một con đường sống a. Đã không giết được, liền chỉ có thể giam lỏng lại, mới có thể tránh cho mọi sự phức tạp.

Ai ngờ......

Lúc này Dương Liên Đình mới thấy hối hận vạn phần. Thế giới này tuy nữ nhân có địa vị hèn mọn, quyền lực nhỏ yếu, nhưng đường đường là ái thiếp của Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, của Đông Phương Bất Bại võ công đệ nhất thiên hạ, tự nhiên sẽ không thể là những nữ tử tầm thường tay trói gà không chặt được nuôi trong nhà cao cửa rộng, luôn khúm núm nhu nhược, dịu dàng ngoan ngoãn kia được.

Chó gấp còn có thể nhảy tường, huống chi là những nữ tử đã từng được hưởng thụ phong quang vô hạn này? Sớm biết như thế, lúc trước vốn nên đồng ý với Đông Phương Bất Bại diệt cỏ tận gốc các nàng. Hoặc là bản thân mình không nên cố kỵ pháp luật mang theo chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, đem trí nhớ lúc trước của mấy nữ tử này xóa sạch sẽ đi mới tốt.

Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng của Ôn Ti Ti, y không sợ đám người Nhậm Ngã Hành, ngược lại ẩn ẩn e ngại nữ tử có chút điên này, thanh âm thả nhẹ nói:

"Ti Ti, nó không phải là hài tử của ngươi. Ngươi đừng nhận nhầm người, mau mau thả nó xuống."

Ôn Ti Ti mấy năm gần đây bị giam lỏng ở biệt viện, bện tình vốn được chữa khỏi vài phần càng trở nên trầm trọng, lại bị người kia xúi giục, tâm trí đã sớm không còn bình thường, ngày thường có chút điên điên khùng khùng. Nếu Bạch Như Tú cùng Thôi U Lan không để ý đến bản lĩnh điều khiển nhuyễn tiên của nàng vô cùng tốt, e rằng lần hành động này cũng không mang theo nàng.

Ôn Ti Ti nghe xong lời của Đông Phương Bất Bại, nghiêng đầu nhìn y, dường như phải phân biệt cẩn thận một hồi, mới nhận ra người ở trước mặt, không khỏi vui mừng kêu lên:

"Giáo chủ, người đến gặp ta a."

Nàng vừa mới kích động, lực tay liền lớn thêm vài phần, Dương Bảo Nhi kêu a một tiếng, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình cõi lòng đều xiết chặt.

Bạch Như Tú lấy kiếm chĩa về phía Dương Bảo Nhi trong ngực nàng, lúc này bệnh điên của nàng đã phát tác, không khỏi đến gần vài bước, mũi kiếm cũng đâm vào gần hơn, trên cái cổ mũm mĩm của Dương Bảo Nhi trong khoảnh khắc liền có thêm một vết máu.

Nàng nghiêm nghị quát:

"Ti Ti, ngươi đừng có hồ đồ, người này không phải Giáo chủ."

Ôn Ti Ti có chút nghi hoặc, nói:

"Đây rõ ràng là Giáo chủ, ngươi đừng có gạt ta."

Bạch Như Tú tính tình vội vàng lỗ mãng, mở miệng muốn quát mắng, nhưng Thôi U Lan lại vượt lên trước một bước, dịu dàng nói:

"Ôn tỷ tỷ, ngươi hảo hảo nhìn lại xem, người này bất nam bất nữ, cách ăn mặc quái dị, sao có thể là Giáo chủ? Giáo chủ xưa nay thích nhất là y phục màu trắng, sẽ không mặc loại đỏ thẫm rực rỡ như vậy."

Ôn Ti Ti nghe vậy, ánh mắt dường như có chút tỉnh táo, bán tín bán nhi càng ôm chặt lấy Bảo Nhi hơn.

Đông Phương Bất Bại nghe các nàng đối đáp, sớm không còn kiên nhẫn, lại thấy trên cổ Bảo Nhi đã có máu, càng nôn nóng bất an, trầm giọng nói:

"Bạch Như Tú, các ngươi đến tột cùng là muốn gì?"

Bạch Như Tú lúc mới nhìn y, trong mắt vẫn còn một mạt si mê, nhưng lúc này chỉ còn lại lãnh ý.

Nàng lạnh lùng nói:

"Đông Phương Giáo chủ, mấy tỷ muội chúng ta, hiện chết đã chết, điên khùng cũng điên khùng, ngươi có từng thương xót nhớ tới? Đem chúng ta giam lỏng trong biệt viện, chính là muốn dứt bỏ với chúng ta, ngươi đã từng hỏi qua chúng ta chưa?"

Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói:

"Ta tha cho các ngươi một mạng, các ngươi vốn nên thấy đủ. Nếu không lúc trước ta một kiếm giết sạch các ngươi, làm sao còn cho phép hôm nay các ngươi đến uy hiếp ta!"

Bạch Như Tú đột nhiên ngửa đầu cười ha hả.

Nàng là một nữ tử thành thục xinh đẹp cao quý như vậy, lại không kiêng dè gì mà cười to điên cuồng như thế, không chỉ có vô cùng mâu thuẫn, cũng khiến người ta kinh ngạc vô cùng.

Dù là đám người Nhậm Ngã Hành đứng một bên, đều có một ý nghĩ là người này so kẻ điên mặc tử y kia càng muốn điên hơn rồi.

Bạch Như Tú sau khi cười nửa ngày, liền nhìn Đông Phương Bất Bại nói:

"Giáo chủ, được lắm. Ngài đem chúng ta giam lỏng lại, không quan tâm đến, mặc chúng ta chết già trong biệt viện, còn muốn chúng ta cảm kích ngài sao?"

Đông Phương Bất Bại nói:

"Không sai. Ta thật không rõ, vì sao mấy người các người đều không hiểu phải lấy ân báo đáp, ngược lại còn oán hận ta, thật sự là lãng phí một phen tâm ý của ta."

Y nghĩ đến Nhậm Ngã Hành cũng vậy, chính mình rõ ràng đã tha cho lão một mạng, lão còn dây dưa không ngớt. Những người này thật đáng giận, cô phụ lòng tốt của y. Quả nhiên chính thức đối tốt với y, hiểu y biết y, chỉ một mình Liên đệ mà thôi.

Bạch Như Tú cười lạnh nói:

"Đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói. Tiền nhiệm Giáo chủ, ngài có gì dặn dò, chúng ta đều nghe theo phân phó của ngài."

Khi bọn họ nói chuyện, Hướng Vấn Thiên đã mấy lần dùng ánh mắt ra hiệu cho Lệnh Hồ Xung tiến lên đánh lén Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình. Nhưng Dương Liên Đình vẫn giả như không thấy.

Hướng Vấn Thiên không còn cách nào khác, rình thời cơ nghĩ muốn đánh lén Dương Liên Đình, nhưng Dương Liên Đình đã chịu qua giáo huấn, tuy rằng hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào đám người Bạch Như Tú cùng Ôn Ti Ti, nhưng cũng không hề buông lòng cảnh giác với đám người Nhậm Ngã Hành. Cảm thấy Hướng Vấn Thiên tiến lên phía trước một bước, liền lập tức trừng hắn.

Hướng Vấn Thiên thấy Dương Liên Đình có lòng đề phòng, đành phải bất động giằng co. Bất quá thấy đám người Bạch Như Tú khống chế được Dương Bảo Nhi, trong nội tâm hắn sảng khoái vô cùng. Tuy rằng hắn còn bán tín bán nghi Dương Bảo Nhi có phải do Đông Phương Bất Bại thân sinh thật hay không, nhưng mắt thấy bộ dáng lo lắng của y cùng Dương Liên Đình, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng.

Đông Phương Bất Bại nghe xong lời của Bạch Như Tú, hai hàng lông mày dần dần dựng thẳng:

"Bạch Như Tú, ngươi đây là có ý gì?"

Bạch Như Tú hé miệng cười nhạt một tiếng, nói:

"Không có ý gì. Chỉ là Đông Phương Giáo chủ không đem chúng ta để vào mắt, những nữ tử yếu đuối như chúng ta này cần phải tìm một chỗ tránh gió khác. Tiền nhiệm Giáo chủ đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần ông ấy đoạt lại được ngôi vị Giáo chủ, trọng chấn Hắc Mộc Nhai, liền thả cho chúng ta tự do."

Đông Phương Bất Bại nói:

"Thì ra các ngươi là cùng một bọn!"

Nhậm Ngã Hành ha ha cười, nói:

"Đông Phương Bất Bại, 'Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu'. Mọi việc ngày hôm nay sẽ dạy cho ngươi phải biết ngoan ngoãn một chút."

Nhậm Doanh Doanh nói:

"Phụ thân......ngài thật sự mua chuộc những nữ nhân này sao?"

Nhậm Ngã Hành cười mà không nói. Hướng Vấn Thiên nói:

"Đương nhiên. Giáo chủ tài trí hơn người, nắm được tiên cơ, làm sao có thể không nắm chắc một chút nào mà lên Hắc Mộc Nhai được."

Dương Liên Đình vẫn luôn im lặng ở một bên đột nhiên nói:

"E rằng chưa hẳn vậy!"

Lời kia của hắn vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ.

Dương Liên Đình đột nhiên cao giọng nói:

"Ngươi còn không ra sao?"

Hắn nhìn chằm vào một mảnh hoa sứ đá đằng sau giả sơn, thần sắc băng lãnh.

Sau một lúc lâu, từ nơi đó có một thân ảnh màu trắng nhạt nhẹ nhàng đi ra.

Người nọ nói:

"Người làm sao lại phát hiện ra ta?"

Dương Liên Đình thản nhiên nói:

"Điều này không quan trọng. Ta nên khen ngươi thật bản lĩnh, có thể điều đi các thị vệ trung thành và tận tâm do một tay ta huấn luyện đi, còn có thể tìm đến nơi này. Hôm nay Nhậm Ngã Hành cùng đám người Bạch Như Tú, đều là do ngươi đưa tới a."

Người nọ nhẹ nhàng cười, trong tươi cười còn pha chút đau khổ chua xót, nói:

"Ngươi làm việc đều cẩn thận tỉ mỉ, nhưng có khi lại cực kỳ khờ dại. Đúng là bởi vì những thị vệ kia đều quá trung thành và tận tâm với ngươi, ta bắt chước chữ của ngươi kí lệnh điều họ đi, thật là quá đơn giản."

Dương Liên Đình cười khổ nói:

"Đó là bởi vì ta vô cùng tin tưởng ngươi, chưa bao giờ phòng bị ngươi. Tiểu Đào, ta thật không ngờ có một ngày ngươi có thể trăm phương nghìn kế đối phó ta như vậy."

Người nọ đúng là Tiểu Đào. Nàng coi như chưa từng nghe được lời nói của Dương Liên Đình, tiếp tục nhàn nhạt nói:

"Về phần làm sao phát hiện ra nơi này, cũng là bởi vì ngươi quá tin tưởng ta thôi. Ta ngày ngày hầu hạ mọi việc bên cạnh ngươi, mỗi ngày ngươi ở Thư Tâm Trai thì mọi việc đều do ta xử lý. Ngày ngày ngươi đều đi ra từ hoa viên, buổi chiều lại đi vào trong hoa viên, ta tự nhiên có thể phát hiện ra trong có đó sự cổ quái."

Dương Liên Đình không để ý nàng, đã dùng tinh thần lực thăm dò toàn diện thế giới tinh thần của nàng một phen. Lúc này hắn cũng bất chấp cái luật pháp nhân quyền nhân đạo chó má gì nữa, cứu được lão bà và hài tử khỏi mối nguy này mới là quan trọng.

Hắn đã nhìn ra, Tiểu Đào lần này là có chuẩn bị mà đến. Nàng bí mật xuống nhai liên hệ với Nhậm Ngã Hành, đem chỗ ẩn cư của mình và Đông Phương Bất Bại nói cho lão, lại hạ độc mình, xúi giục bọn người Bạch Như Tú đối phó với Đông Phương Bất Bại.

Nếu không phải mình phát hiện nước trà có vấn đề, kịp thời chặn lại dược hiệu. Nếu thật sự trúng chiêu, kết quả chính là hôm nay một mình Đông Phương Bất Bại phải đối phó với đám người này.

Chính là tình cảnh của bọn hắn lúc này không được tốt, vốn là an ổn chiếm được thế thượng phong, nhưng hiện tại liền không tốt. Huống chi Bảo Nhi còn đang ở trong tay các nàng, khiến cho hắn và Đông Phương Bất Bại e ngại ném chuột vỡ bình.

Dương Liên Đình đứng ở bên người Đông Phương Bất Bại, cầm tay của y, nhìn y một cái, sau đó cắn răng nói:

"Tiểu Đào, ngươi đến tột cùng là muốn gì? Nếu như ngươi cùng Bạch phu nhân là muốn trợ giúp Nhậm Ngã Hành, ta đây có thể hứa rằng Đông Phương sẽ lập tức buông tha ngôi vị Giáo chủ, chúng ta rời khỏi Hắc Mộc Nhai vĩnh viễn không quay lại, đem ngôi vị Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo trả lại cho Nhậm Ngã Hành!"

Lời hắn vừa nói ra, không chỉ có Tiểu Đào cùng Bạch Như Tú, ngay cả bọn người Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, cũng là chấn động.

Bọn họ cũng không dám tin nhìn hắn cùng Đông Phương Bất Bại, lại nghe Đông Phương Bất Bại gật đầu nói:

"Lời Liên đệ nói chính là lời ta nói. Bạch Như Tú, chỉ cần các ngươi thả Bảo Nhi, một nhà ba người chúng ta lập tức rời khỏi Hắc Mộc Nhai, thậm chí có thể rời khỏi Trung Nguyên, đời này kiếp này, vĩnh viễn không quay lại!"

Tiểu Đào là người phản ứng lại trước tiên, cười lạnh nói:

"Đông Phương Giáo chủ, chúng ta làm sao có thể tin tưởng ngươi có thể buông tha cho ngôi vị Giáo chủ như thế."

Nàng tận lực để cho đám người Bạch Như Tú tiến vào mật viên chậm một chút, chính là vì muốn đợi đến sau khi Nhậm Ngã Hành cùng Đông Phương Bất Bại lưỡng bại câu thương, các nàng có thể ngư ông đắc lợi. Cho nên khi bọn họ tiến vào thì thấy Đông Phương Bất Bại cùng Nhậm Ngã Hành đang quyết đấu, cũng không có nghe được những lời nói trước đó của bọn họ, đối với thân phận của Dương Bảo Nhi cũng chỉ biết được nửa vời.

Đông Phương Bất Bại giận tái mặt, nói:

"Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng!"

Tiểu Đào nói:

"Tiền nhiệm Giáo chủ ở nơi này. Chỉ cần ngài chịu để cho tiền nhiệm Giáo chủ phế bỏ võ công của ngài, ta liền tin tưởng!"

"Tiểu Đào!"

Dương Liên Đình không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng.

Nhậm Ngã Hành hừ lạnh, trong tâm cũng là mất hứng. Nữ tử kêu Tiểu Đào này dám khoa tay múa chân chỉ đạo lão, chờ lão đoạt lại ngôi vị Giáo chủ rồi, tuyệt đối không thể lưu lại nàng.

Tiểu Đào nhìn Đông Phương Bất Bại nói:

"Đông Phương Giáo chủ, chỉ cần ngươi phế bỏ võ công, ta lập tức để các nàng thả Dương cô nương ra."

Đông Phương Bất Bại im lặng.

Dương Bảo Nhi nhịn không được, kêu lên:

"Mẫu thân, không cần! Bảo Nhi không sợ các nàng!"

Bạch Như Tú kinh ngạc nói:

"Ngươi kêu y là cái gì?"

Dương Bảo Nhi nói:

"Người là mẫu thân của ta. Mấy nữ nhân xấu xa các ngươi cũng khi dễ người, toàn bộ đám các ngươi đều không phải người tốt!"

Ánh mắt Ôn Ti Ti có chút mất trật tự, bế Dương Bảo Nhi đến trước mặt, nghi hoặc lẩm bẩm nói:

"Ngươi kêu Giáo chủ là mẫu thân? Hài tử ngoan, ngươi sai rồi, ngươi nên kêu y là phụ thân mới đúng, ta mới là mẫu thân của ngươi."

Thần sắc của nàng càng lúc càng không ổn, lại không để ý đến thanh trường kiếm sắc bén đang gác lên cái cổ nhỏ của đứa trẻ, chăm chú ôm Dương Bảo Nhi vào trong lòng, cười ha ha nói:

"Hài nhi ngoan, hài nhi ngoan, nhanh kêu ta là mẫu thân! Nhanh kêu ta là mẫu thân a......"

Nàng ở bên này loạn động, Bạch Như Tú đành phải rút kiếm lại, miễn cho chưa đến lúc lại giết mất đứa trẻ kia.

Ai ngờ đúng lúc này, một trận gió lướt tới, Bạch Như Tú còn chưa kịp phản ứng, trong một thoáng giữa trán liền lạnh buốt.

Nàng ngơ ngác nhìn một thân hồng y lướt qua trước mắt, cùng với người trước kia thực xa lạ, phảng phất lại nhớ tới lần đầu tiên quen y. Khi đó y cũng từ trên trời giáng xuống như vậy, mang trên mặt biểu tình lạnh lùng, thâm trầm mà bình tĩnh.

Chỉ là mọi thứ sẽ không quay lại như trước kia nữa. Người hiện tại trước mắt này, chỉ sợ đã xem nàng không bằng một chuyện vặt vãnh a.

Nàng đột nhiên nở nụ cười khe khẽ, thì thầm:

"Nguyện một đời này, bạc đầu......không xa rời......Giáo chủ......"

Lời còn chưa dứt, đã cúi đầu ngã xuống

Cùng lúc đó, Đông Phương Bất Bại đã như cơn gió nhanh chóng đâm về phía Ôn Ti Ti, đồng thời Thôi U Lan cùng Thôi Nguyệt Đào cũng cùng đánh về phía y.

Dương Liên Đình cũng động. Chỉ là hắn vừa động Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên cũng đồng thời đánh lên phía sau hắn.

Chương 62

Giờ phút này, hai người hai mặt thụ địch, mà sóng tinh thần của thai nhi ở trong bụng Đông Phương Bất Bại đại động, đừng nói Dương Liên Đình, ngay cả Dương Bảo Nhi cũng phát hiện ra có chút khác thường.

Thần sắc Dương Liên Đình ngưng trọng, trong nguy cơ ngược lại trở nên bình tĩnh.

Tinh thần lực của hắn phóng ra vô hạn, động tác của mỗi người dường như đều biến thành rất chậm. Một kiếm của Nhậm Ngã Hành, chưởng của Hướng Vấn Thiên, đều theo góc độ cực kỳ xảo trá đánh úp về chỗ hiểm sau lưng của hắn. Song kiếm của Thôi U Lan không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ ngay cả một chiêu của y cũng không thể cản được. Nhưng khinh công cùng chiêu thức của Tiểu Đào lại hoàn toàn học từ Đông Phương Bất Bại, chuyển động nhanh nhẹn, đánh về phía Bảo Nhi đang ở trong tay của Ôn Ti Ti.

Từng chiêu thức của mỗi người, nhất cử nhất động, đều bị hắn nắm giữ. Thậm chí do dự giằng xé của Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh hé miệng nhíu mày, Ôn Ti Ti điên khùng ngây ngốc, Tiểu Hổ Đầu lo lắng gào to, đều nhất nhất truyền vào trong lòng hắn.

Tâm của hắn lúc này hoàn toàn tĩnh xuống, đột nhiên điều động được tinh thần lực ẩn giấu, trong hoa viên u tĩnh bất chợt nổi lên một trận cuồng phong.

Cuồng phong này tới đột ngột, kỳ lạ quái dị, đám người Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một mảnh mê mang, giữa ban ngày lại có mây đen kéo đến, cuồng phong nổi lên bốn phía, động tác của mọi người dường như đều bị một cỗ sức mạnh vô hình kiềm chế, không tự chủ được mà trở nên chậm chạp.

"Rox, cậu đang làm cái gì vậy?"

Trong đầu Dương Liên Đình đột nhiên xuất hiện giọng nói lo lắng của Len. Hắn nói:

"Tinh thần lực của cậu đột nhiên tăng đến cấp B, chuông cảnh báo của căn cứ đã vang lên. Đây là trạng thái đề phòng thương tổn, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thế giới chỗ cậu đang ở. Cậu đang vi phạm quy định của thí nghiệm! Cậu đang làm cái gì vậy!?"

Dương Liên Đình mặc kệ, tiếp tục điều động tinh thần lực, dị năng ùn ùn kéo đến trong nháy mắt đã tràn ngập cả hoa viên.

Đây là động tác trong giây lát, chỉ sợ ngay cả một giây đồng hồ cũng không đến. Nhưng ngoại trừ Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi, tất cả đều chịu ảnh hưởng từ tinh thần lực của hắn, đầu óc trống rỗng.

Dương Liên Đình trong một giây lát này, đã tránh được khỏi phạm vi công kích của Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, một tay vươn ra đoạt lại Bảo Nhi từ trong tay của Ôn Ti Ti, một tay còn lại xoay qua ôm lấy Đông Phương Bất Bại.

Động tác của hắn lần này đã vượt qua người thường, ngay cả tốc độ của Đông Phương Bất Bại cũng không bằng được hắn.

Trước khi mọi người phục hồi tinh thần thì, Dương Liên Đình đã mang theo Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi, rời xa khỏi vòng chiến đấu.

Kiếm của Nhậm Ngã Hành đánh lên trường tiên của Hướng Vấn Thiên. Tay Thôi Nguyệt Đào không bắt được Dương Bảo Nhi, lại xé toang bờ vai áo của Ôn Ti Ti. Song kiếm của Thôi U Lan chém vào khoảng không, lảo đảo một bước, suýt nữa đụng vào mũi kiếm của Nhậm Ngã Hành.

Mọi người đều kinh ngạc khiếp sợ mà thu tay lại, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Bọn họ không cách nào thấy được trong một khắc cuồng phong gào thét, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Giống như thời gian trong khoảnh khắc đó đột nhiên dừng lại, khi bọn họ tỉnh táo lại thì, tất cả đã chấm dứt.

Dương Liên Đình không cho bọn họ chút thời gian nào để phản ứng, nghiêm nghị quát:

"Các ngươi khinh người quá đáng! Nếu còn dây dưa không dừng, ta đây sẽ không khách khí!"

Thanh âm của hắn ẩn chứa một chút tinh thần lực vô hạn, đánh thẳng lên gáy của mọi người, ngay cả Nhậm Ngã Hành có công lực thâm hậu nhất trong đám, cũng bị choáng váng một hồi. Mà Thôi U Lan công lực nông cạn nhất, thì khóe miệng lập tức sùi bọt, ngã xuống đất ngất đi. Ngược lại Ôn Ti Ti bởi vì tinh thần không được bình thường, lại không bị ảnh hưởng chút nào.

"Ngô –"

Đông Phương Bất Bại tuy rằng cũng không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Bảo Nhi đã được cứu về, Liên đệ đã ở bên cạnh y, y liền cảm thấy thư thái, nhưng bụng lại đau đến khó chịu, nhịn không được bắt đầu vuốt ve.

Dương Liên Đình một tay ôm Bảo Nhi, một tay ôm chặt Đông Phương Bất Bại, thấy y đau đớn rên lên một tiếng, vội vã ân cần hỏi:

"Đông Phương, ngươi làm sao vậy?"

Đông Phương Bất Bại không muốn làm cho hắn lo lắng, cũng không muốn mất mặt trước mấy kẻ kia, cắn răng nhịn xuống, vịn eo đứng thẳng, nhàn nhạt nói:

"Liên đệ, ta không sao. Người trong toàn thiên hạ này đều phụ ta, hôm nay chúng ta cũng không cần khách khí với bọn họ nữa. Đám người ở trong hoa viên này, một kẻ cũng không thể lưu!"

Lời này của y vừa ra, mọi người đều biến sắc.

Bọn họ còn chưa hiểu vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chiêu thức của Dương Liên Đình thực sự quỷ dị, phảng phất giống như yêu pháp, khiến cho tất cả mọi người sau khi phục hồi tinh thần lại đều cảm thấy hoảng sợ.

Nhậm Doanh Doanh run giọng nói:

"Dương Liên Đình, vừa rồi ngươi đã làm cái gì?"

Sắc mặt Lệnh Hồ Xung cũng tái nhợt, với nhãn lực cao minh của hắn, lại cùng không hề thấy rõ được động tác của Dương Liên Đình.

Sát khí của Dương Liên Đình khiến mái tóc tung bay, thanh âm lạnh lùng nói:

"Ta nhường đường cho các ngươi, các ngươi lại không biết tốt xấu! Có ai muốn đi tìm cái chết nào?"

Thanh âm của Len lại lần nữa vang lên trong đầu:

"Rox, theo quy định thí nghiệm của căn cứ, cậu không có quyền điều động tinh thần lực ở thế giới này. Vừa rồi đã tăng lên cấp B, giáo sư đã ra cảnh cáo cho cậu. Nếu cậu lại vi phạm quy định, cũng đừng trách căn cứ xử phạt cậu đấy!"

Dương Liên Đình giải thích trong đầu:

"Tôi có tình huống đặc biệt, không thể không làm như thế. Len, tôi van cậu, cậu tìm cách ngăn nhóm giáo sư lại giúp tôi, đừng để bọn họ phong tỏa tinh thần lực của tôi."

Căn cứ có thể thông qua kết nối không gian khống chế tinh thần lực của bọn hắn. Thật giống như lúc trước khi hắn mới tới thể giới này, trước khi tinh thần thể cùng thân thể kết hợp hoàn mỹ, tinh thần lực chỉ có thể phóng thích từng chút từng chút một, một khi hắn đã vi phạm quy định của thí nghiệm cùng thần pháp của vũ trụ, sẽ bị căn cứ xử phạt qua máy truyền. Nếu như tình huống nghiêm trọng, nhóm giáo sư có thể phong tỏa tinh thần thể của hắn tại căn cứ, như vậy tinh thần lực của hắn ở thế giới này cũng hoàn toàn bị phong tỏa.

Len kêu lên:

"Cậu đây là đang đùa giỡn tôi sao!? Cậu đã vi phạm quy định của thí nghiệm, chẳng lẽ còn muốn tôi bao che cho cậu!?"

Bởi vì kết nối tinh thần thể thông qua máy truyền cần tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa sóng tinh thần ở trên phương diện truyền tống cũng có yêu cầu cực kỳ hà khắc, cho nên trong căn cứ chỉ có một mình Len là tinh thần thể đã vượt qua cấp A là có thể hoàn toàn tự do kết nối cùng hắn, Ander và Yam, nhóm giáo sư chỉ có thể thông qua thiết bị quan sát để quản lý tình trạng sóng tinh thần của bọn họ. Cho nên chỉ cần Len đồng ý, là có thể giúp cầm chân nhóm giáo sư này.

Dương Liên Đình đáp lại:

"Tôi có thể không cần có thêm bất kỳ cơ hội nào dùng tinh thần lực ngoài cấp B nữa, hết thảy đều phải tùy thuộc vào thái độ của những kẻ kia."

Len hiểu rõ tình trạng đặc biệt của hắn lúc này, đành phải tức giận nói:

"Bất kể như thế nào, cậu phải tận lực dựa theo nguyên tắc của thế giới kia mà hành xử cho tôi. Nếu như thật sự gặp phải trạng thái nguy cấp ảnh hưởng đến tính mạng, cho phép cậu sử dụng tinh thần lực cấp C để bảo vệ mình cùng người nhà an toàn. Nhưng cấp B sẽ nguy hại đến tính mạng của người khác, cũng ảnh hưởng đến sự cân đối toàn bộ chỉnh thể của thế giới này, cậu bị cấm sử dụng!"

Dương Liên Đình không để ý đến lời của hắn. Hôm nay hắn đã một lần lại một lần nhẫn nhịn, lúc này đã phẫn nộ đến cực điểm. Những người này không chỉ thương tổn Đông Phương, còn thương tổn Bảo Nhi, quả nhiên là muốn nhẫn cũng không thể nhẫn được! Loại cảm tình phẫn nộ này, người tương lai như Len cùng nhóm giáo sư tất nhiên đều không có cách nào cảm nhận được.

Đúng lúc này, Thôi Nguyệt Đào đột nhiên chỉ vào Đông Phương Bất Bại, nói với Dương Liên Đình:

"Dương đại ca, ngươi vì sao cứ khăng khăng một mực nhất định phải bảo vệ y! Y có chỗ nào tốt? Bởi vì y có thể cho ngươi quyền thế? Vì vậy ngươi liền thích bộ dáng bất nam bất nữ này của y!?"

Dương Liên Đình đáp:

"Điều này ta căn bản không cần nói cho ngươi biết. Nhưng mà ngươi đã hỏi, ta đành trả lời ngươi. Ta không phải bao che y, mà là bảo vệ y! Ta cùng y ở một chỗ không phải vì quyền thế, mà là bởi vì ta thương y!"

Thôi Nguyệt Đào sụp đổ, lớn tiếng kêu:

"Ngươi nói bậy! Ngươi như thế nào lại thích nam nhân!? Ngươi là bị y lừa! Ngươi nhất định là đã bị y lừa!"

Dương Liên Đình nhíu nhíu mày, nói:

"Tiểu Đào, Đông Phương Giáo chủ trước giờ luôn đối đãi với ngươi không tệ, thậm chí còn tự mình truyền võ công cho ngươi, ngươi vì sao lại phản bội y?"

Tiểu Đào đem phần tâm tư này chôn giấu quá chặt, Dương Liên Đình dùng sóng tinh thần thăm dò hai lần, đều không tìm ra được nguyên nhân. Nếu như tăng mạnh tinh thần lực, không phải là không thể cưỡng chế được toàn bộ trí nhớ cùng suy nghĩ từ nhỏ bên trong Tiểu Đào lấy ra toàn bộ, chỉ có điều việc này đối với Dương Liên Đình mà nói là quá phiền phức, còn không bằng trực tiếp hỏi nàng, mình cũng tiết kiệm được chút khí lực đối phó với nguy cơ trước mắt.

Thôi Nguyệt Đào lạnh lùng cười, nói:

"Vậy sao ngươi không hỏi y xem? Đông Phương Giáo chủ am hiểu nhất chính là mưu ma quỷ kế. Lúc trước cha ta vốn là Hương chủ của Lôi Hỏa đường trong giáo, bởi vì đắc tội Đường chủ Trương Tùng Hạc của Hắc Thủy đường, vào năm ta mười tuổi thì cả nhà đều bị họ Trương giết. Lúc ấy Đông Phương Giáo chủ kịp thời đuổi tới, cứu tính mạng của ta, còn muốn đưa ta lên nhai, nói là vì muốn tránh đi truy sát của Trương Tùng Hạc. Ta cảm động đến rơi nước mắt, lúc này liền tự nguyện theo y tu tập võ công, để y sử dụng, nhằm báo thù cho cha. Ai ngờ......Ai ngờ ta thế nhưng lại nhận giặc làm cha!"

Nàng oán hận nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất Bại, cắn răng nói ra từng chữ từng chữ một:

"Đông Phương Bất Bại, ngươi nói thật đi, lúc trước có phải ngươi phái Trương Tùng Hạc tới giết một nhà Thôi gia của ta?"

Đông Phương Bất Bại thờ ơ nói:

"Thôi Thụ Linh quá cố chấp nên biến thành hồ đồ, quyết ý muốn giữ mình, là lão hồ đồ, giữ lại cũng không còn bao nhiêu tác dụng. Vừa vặn Trương Tùng Hạc từng có thù riêng với hắn, ta liền châm ngòi vài câu, mượn tay hắn giết người. Ngươi thông minh hơn so với phụ thân ngươi, hôm nay ngươi đã biết rõ chân tướng, vậy cũng không còn gì để nói."

Thôi Nguyệt Đào nói:

"Dương đại ca, ngươi đều nghe thấy được chưa. Ngươi đã khăng khăng một mực, nhất định phải đứng bên y, vậy lần này đừng trách ta không khách khí. Ta có mối hận sâu như biển của Thôi gia, hôm nay không thể không báo!"

Nói đoạn nàng móc từ trong người ra một vật, nói:

"Dương đại ca, vừa rồi mặc kệ ngươi dùng yêu pháp gì để điều khiển, chỉ là không biết có thể ngăn cản được vật này hay không!"

Nhậm Doanh Doanh chăm chú nhìn lại, không khỏi nghẹn ngào kêu lên:

"Là Phích Lịch Tử của Lôi Hỏa đường!"

Đây là Phích Lịch Tử kiểu mới do chưởng quản hóa khí của Lôi Hỏa đường trong Nhật Nguyệt Thần giáo, mới chế tạo ra trong vài năm nay, uy lực của nó có thể so sánh với đạn hỏa pháo của Đường Môn Tứ Xuyên.

Dương Liên Đình cũng biến sắc. Hắn cảm nhận được Phích Lịch Đường ở trong tay Tiểu Đào lúc này là do nàng tự chế. Phụ thân nàng vốn là Hương chủ của Lôi Hỏa đường, chuyên môn phụ trách mua bán các loại hỏa khí cùng nguyên liệu chế tạo, nàng từ nhỏ ở trong nhà đã có tiếng là học rộng hiểu nhiều, nay lại vì báo thù, chuyên tâm nghiên cứu, uy lực của Phích Lịch Tử này so với đạn hỏa pháo của Đường Môn còn muốn lớn hơn. Nếu như ném xuống, chỉ sợ tòa tiểu xá này cùng tất cả mọi người đều không thoát khỏi kiếp số.

"Tiểu Đào, ngươi......."

Hắn còn muốn mở miệng khuyên bảo, lại nghĩ đến hay là thôi miên Tiểu Đào, ai ngờ Tiểu Đào đã hạ quyết tâm, đột nhiên cầm Phích Lịch Tử ném về phía bọn họ.

"Mọi người cẩn thận!"

Nhậm Doanh Doanh cao giọng cảnh báo, bọn người Nhậm Ngã Hành lập tức bay ngược về phía sau.

Bọn họ cũng không phải đồ ngốc, mục tiêu của Tiểu Đào có thể thấy rõ ràng là Đông Phương Bất Bại, bọn họ chỉ cần trốn đến khu vực an toàn là có thể tránh đi cú nổ mạnh này, còn có thể ngư ông đắc lợi.

Dương Liên Đình hai mắt hơi nheo, đột nhiên đem Bảo Nhi nhét vào trong lòng Đông Phương Bất Bại, một mình nhảy đến chỗ Thôi Nguyệt Đào.

"Liên đệ, không cần phải......."

"Rox, dừng lại, cậu lại không tuân theo quy định......."

Ầm ầm –

Theo một tiếng nổ vang thật lớn, trong tiểu hoa viên xinh đẹp đá tung cát cuộn, đất rung núi chuyển, tiểu xá tinh mỹ cùng cây cối xung quanh, trong nháy mắt liền sụp đổ. Khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi, hết thảy đều hóa thành tro tàn.

— Oa ca ca ca, dọa mọi người nhảy dựng rồi. Ta chính là đường ranh giới phân cách thời không, a ha ha ha —

"Ngô......."

Đau đầu! Đau quá.......Rất đau a.......

Loại cảm giác này thực sự đã lâu không thấy.

Dương Liên Đình giãy dụa từ trong cơn đau đầu tỉnh táo lại, nhất thời có chút hoảng hốt.

Tinh thần thể của hắn hình như đã nghỉ ngơi một thời gian rất lâu, điều này khiến cho tinh thần lực của hắn không có cách nào lập tức khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

"Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Cảm giác thế nào?"

Một thanh âm mềm mại tuyệt vời vang lên bên tai. Thanh âm này êm tai dễ nghe như thế, êm tai đến mức không cần nhìn chủ nhân của thanh âm, liền có thể tưởng tượng ra người đó là một giai nhân tuyệt vời cỡ nào a.

Dương Liên Đình cố hết sức quay đầu, nhìn thấy người đang đứng bên cạnh hắn, cúi đầu từ trên cao nhìn chăm chú xuống mình.

Gương mặt tuyệt mỹ không hề giống phàm nhân, chỉ liếc nhìn một cái liền khiến cho người ta nhịn không được mà muốn phạm tội.

Dương Liên Đình sau khi ngây người nửa ngày, mới oa oa kêu lên, nói không lưu loát:

"Cậu......sao cậu lại ở chỗ này?"

Người kia cười ưu nhã, chậm rãi nói:

"Cậu đã hôn mên sáu mươi ngày, chẳng lẽ không muốn hỏi một chút đây là nơi nào? Tình trạng của một nửa khác của cậu như thế nào?"

Dương Liên Đình sau khi ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên, gương mặt dữ tợn, thanh âm dữ dội hét lớn:

"Sáu mươi ngày? Tôi hôn mê hai tháng!?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dpbb