Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2 : Đông đã tan từ lâu, nhưng hôm nay tớ mới nhận ra ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần Noel, không khí trên những con đường bỗng nhộn nhịp hẳn lên. Những bài hát Giáng sinh vẫn được ngân vang trên khắp mọi nơi, từ trong nhà ra tới ngoài phố. Phong đang mặc chiếc áo sơ mi cùng một chiếc quần jeans, bộ này có vẻ chẳng liên quan tới ngày lễ này lắm nhưng vẫn khiến cho Linh cảm thấy thật đẹp. Hôm nay cô mang theo chiếc khăn len mà mình đã đan cho Phong, chiếc khăn được giấu trong ba lô, Linh định đến thời điểm thích hợp sẽ đưa nó cho cậu bạn. Bây giờ cả hai người đều cảm thấy rất vui, con đường đi đến phố Đạo đã không còn xa như trước. Đang đi, Phong hỏi :

- Cậu có thích chụp ảnh không ?

- Thích, con gái ai chẳng thích chụp ảnh. Mặc dù tớ không xinh bằng Ân nhưng tớ nghĩ mình cũng phải lưu giữ ít kỉ niệm của tuổi 17 này chứ !

- Vậy thì hay quá, hôm nay tớ có đem máy ảnh, cậu làm người mẫu cho những tấm ảnh của tớ nhé !

- Thôi, tớ xấu lắm, người mẫu gì , chỉ là chụp kỉ niệm thôi.

- Ừ, thì chụp kỉ niệm - Phong bật cười.

Sau khi gửi xe xong, Phong và Linh cùng dạo bước trên phố. Một cao một thấp, hai gương mặt luôn dãn ra hiền hòa với những nụ cười dưới ánh đèn đường lung linh, khiến cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy thật đẹp. Phong cầm máy ảnh chụp vài tấm lưu giữ kỉ niệm của mùa Giáng sinh đầu tiên trên đất Sài Gòn, chụp cả Linh khi cô không để ý. Phong thầm nghĩ, nếu nhìn kỹ, chẳng phải Linh cũng rất xinh sao, chỉ cần bỏ cặp mắt kính cận dày cộm kia đi, thì cô chắc cũng được nhiều người để ý lắm đây. Bất giác, Phong cảm thấy yêu cặp mắt kính cận kia kinh khủng. Phong bảo Linh tạo dáng để cậu chụp vài tấm rồi gửi lên Facebook, Linh cũng không từ chối. Sau khi được Phong chụp cho mình ba ,bốn tấm ảnh, Linh bỗng muốn được chụp chung với Phong. Cô nhờ người đi đường chụp cho mình và cậu bạn một tấm. Tấm hình đó, có lẽ sau này sẽ được giữ gìn cẩn thận bởi đó là ngày kỉ niệm khó quên của hai người. Sau khi đã chụp hết những góc đẹp nhất của con đường, Phong và Linh dẫn nhau vào một quán trà sữa ăn kem. Linh nghĩ, đây là lúc thích hợp nhất để tặng khăn len cho Phong. Linh hơi cúi xuống, lời nói cũng nhanh hơn một nhịp :

- Tớ tặng cậu chiếc khăn len này này, nhớ giữ cẩn thận nhá, có biết là tớ đã mất rất nhiều thời gian để đan không ? Tết này, cậu về Bắc nhớ choàng vào, không thì bị cảm đấy. À, khi thấy ấm ở cổ thì phải nhớ tới người đan khăn nha!

- Cậu cũng tâm lý quá nhỉ, cảm ơn cậu nhé, tớ cũng có quà tặng cậu đây này. - Nói rồi, Phong rút ra từ ba lô một chiếc chuông gió được làm bằng gỗ - Ừm, chuông gió này là tớ mua tặng cậu , cậu biết tại sao tớ lại chọn chuông gió không ? Bởi vì chuông gió còn có nghĩa là Phong Linh, là tên của tớ và cậu ghép lại, nó thể hiện tình bạn đẹp của chúng ta sẽ mãi như cơn gió, sẽ không ngừng thổi! À, còn nữa, cậu nhớ treo cái chuông này ở cửa sổ, nơi có nhiều gió nhất. Khi không có mặt của tớ ở đó, nếu cậu buồn, chuông gió mà kêu nghĩa là tớ đang buồn cùng cậu. Nếu cậu vui, chuông gió mà kêu nghĩa là tớ đang vui với cậu. Nếu cậu giận dữ một ai đó, cứ kể với chuông gió, nếu nó kêu thì nó đang tức giận với cậu. À, nếu có giận tớ chuyện gì thì đừng cất cái chuông gió này đi nhé, hãy để nó kêu, bởi nó đang thay tớ xin lỗi cậu đấy.

Linh cảm thấy thật hạnh phúc và cảm động, cô bỗng tham lam muốn hỏi Phong cái điều mà cô băn khoăn bấy lâu nay :

- Phong à, tớ có điều này muốn hỏi cậu ?

- Ừ, cậu hỏi đi. - Có phải cậu thích Ân không

- Cậu hâm à, làm sao tớ thích Ân được ?

- Tại sao lại không được ? - Linh ngạc nhiên

- Tớ với Ân là anh em họ mà, đầu năm tớ mới chuyển vào nên tớ không biết. Mấy tuần trước bố tớ dẫn tớ đi thăm họ hàng, tớ mới bất ngờ. Đúng là Trái đất tròn thật. Ha ha, cậu có công nhận là anh em nhà tớ rất đẹp phải không ?

Trước một điều bất ngờ xen lẫn kì diệu tới như vậy, Linh vẫn chưa hết bàng hoàng :

- Cậu ... cậu nói thật chứ ? Thế tại sao cậu không nói cho tớ biết ?

- Haizz, chuyện này có gì đâu mà nói, tớ nghĩ anh em họ học chung lớp là chuyện bình thường mà.

- Thế ... thế cậu có biết lớp mình đồn Ân với cậu thích nhau không ?

- Thật á ? Sao tớ không biết nhỉ ?

- Hừm, đồ vô tâm nhà cậu đã gây ra bao nhiêu hiểu lầm.

- Haha, cậu cũng hiểu lầm à, à à, tớ biết tại sao cái hôm Ân tặng quà cho tớ cậu lại khó chịu rồi !

- Vớ vẩn, tớ khó chịu bao giờ, có cậu khó chịu ấy- Linh đỏ mặt cúi đầu xuống tiếp tục ăn kem.

Phong cũng cảm thấy kem hình như cũng sắp chảy nên cũng giống Linh bỏ kem vào miệng. Linh chọn kem dâu, Phong chọn kem dừa. Hai loại kem khác nhau, hai vị ngọt khác nhau, nhưng cảm giác ngọt ngào tan trong miệng cũng giống như sự giá lạnh trong trái tim ai đó đang được tan chảy bởi những tia nắng mộng mơ của tuổi học trò thì cả hai đều cảm nhận được, có điều, nguyên nhân tan chảy thì chỉ khác nhau một ít...Sau khi về tới nhà, việc đầu tiên Linh làm là treo chuông gió lên cái cửa sổ mà có nhiều gió nhất, đối với Linh cái chuông gió này thật đáng trân trọng, cô nghĩ, cô sẽ mãi không cất nó xuống. Đang mân mê, bây giờ, cô mới nhìn thấy dòng chữ mà Phong đã khắc lên sau một mảnh gỗ của cái chuông :" Khánh Linh, my sunshine, always smile :) " Bất chợt, nụ cười ngọt ngào của ai đó được hiện lên trên khuôn mặt có cặp kính cận mà đã khiến cho một ai đó khác yêu. Sài Gòn không có mùa đông, nhưng đôi khi, lòng người còn lạnh lẽo hơn cái rét của mùa đông khi họ cảm thấy không vui. Tất nhiên, nắng Sài Gòn không đủ sức mạnh để làm tan đi cái sự lạnh lẽo đó, có lẽ, chỉ có tình cảm giữa người với người mới đủ ấm áp để làm tan chảy sự giá lạnh của lòng người mà thôi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top