Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

6h55

Quán ăn mà Issac đã đặt là một nhà hàng Trung Hoa khá nổi tiếng, nổi bật với không gian ấm cúng và hương vị đặc trưng của các món ăn.Hùng Huỳnh nhanh nhảu đến chào mọi người, nở nụ cười thân thiện khi thấy cả nhóm đã đến đông đủ. Đưa mắt nhìn xung quanh,Hùng Huỳnh cảm thấy có chút hụt hẫng khi không thấy "ai đó" đâu. Sự vắng mặt của Đăng khiến anh có chút hụt hẫng, tự hỏi liệu buổi gặp gỡ này sẽ ra sao nếu không có sự hiện diện của người mà anh vẫn còn nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Thái Ngân quan sát Hùng Huỳnh có vẻ tìm kiếm ai đó thì lên tiếng :
"Đăng nó có việc bận tí nó sang, đừng lo"

"Èo ba đừng nhắc, con cò chả quan tâm tới người đó "

__________________________________
"trước đó"
H

idado-> Phamdinh.thaingan

Xong việc em tới

Tới lẹ đi Hùng nó đang mong m tới

Em biết rồi
seen

________________________________

Trên đường đến bữa tiệc, cậu không ngừng suy nghĩ về những việc đã xảy ra trong quá khứ. Anh và cậu đã từng hạnh phúc bên nhau, nhưng rồi ba mẹ cậu phát hiện ra mối quan hệ và ép cậu phải cưới cô gái mà họ chọn. Nếu không, họ sẽ không để người cậu yêu sống yên ổn. Để bảo vệ người mình yêu, cậu đã diễn tròn vai một người con có trách nhiệm, nhưng trong lòng luôn trĩu nặng nỗi đau và cảm giác tội lỗi vì đã phải từ bỏ hạnh phúc thật sự của mình. Dù đã cố gắng làm tròn bổn phận, nhưng hình bóng của anh vẫn luôn ám ảnh, khiến cậu không thể nào quên được tình yêu đã mất. Nhưng câu nào biết ngày cậu  cưới, anh đã đến nhưng chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn cậu với một nụ cười gượng gạo, chứa đựng bao nhiêu nỗi buồn và tiếc nuối. Sau khi kết hôn, cậu và vợ quyết định sang nước ngoài sinh sống để tránh xa những ký ức đau lòng. Thế nhưng, hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu. Bốn năm sau, cậu phát hiện vợ ngoại tình và bỏ đi theo người đàn ông khác. Cảm thấy trống rỗng và mất mát, cậu quyết định trở về nước để viết tiếp ước mơ làm ca sĩ mà cậu đã từng từ bỏ vì trách nhiệm gia đình. Những năm tháng xa cách và đau khổ đã làm cậu nhận ra rằng chỉ có âm nhạc mới có thể giúp anh tìm lại bản thân và chữa lành những vết thương trong lòng. Khi về nước, cậu quyết định đầu quân cho công ty ATSH ENTERTAINMENT, hy vọng rằng đây sẽ là cơ hội để cậu khôi phục ước mơ âm nhạc của mình. Thế nhưng, sự trùng hợp không ngờ là anh cũng gia nhập cùng công ty này. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này không chỉ khiến cậu cảm thấy bất an mà còn dấy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn về quá khứ và những quyết định đã từng đưa ra. Những ký ức xưa cũ và những cảm xúc chưa nguôi ngoai khiến cậu phải đối mặt với những thử thách mới trong cả công việc lẫn cuộc sống cá nhân. Lúc này tiếng tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu,ngước mặt lên là nhà hàng mà Tuấn Tài đã đặt. Anh rút ví ra trả tiền,nói lời cảm ơn đến bác tài xế sau đó bước vào quán.
....
Bước vào quán, cậu đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm mọi người giữa không gian nhộn nhịp của nhà hàng Trung Hoa. Không thấy mọi người, anh bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng. Đúng lúc đó, Đức Duy nhận ra sự bối rối của cậu và liền gọi lớn:

“Anh Đăng! Ở đây này!”

Cậu nhìn sang và thấy Đức Duy đang vẫy tay từ một bàn lớn ở góc phòng, xung quanh là những gương mặt quen thuộc. Với một chút nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng bước tới. Khi đến gần bàn, cậu nhận thấy tất cả ghế đã có người ngồi, chỉ còn lại duy nhất một chỗ trống—ngay cạnh Hoàng Hùng

Tim cậu bất chợt đập nhanh hơn, nhưng cậu biết mình không còn lựa chọn nào khác. Với một nụ cười gượng gạo, cậu kéo ghế và ngồi xuống cạnh anh. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng một cách vô hình, khi những ký ức xưa cũ và những cảm xúc chưa nguôi ngoai bắt đầu tràn về trong tâm trí họ.Anh giữ vẻ điềm tĩnh, trong khi cậu cố gắng giữ sự tự nhiên, dù trong lòng vẫn không ngừng dậy sóng bởi sự gần gũi bất ngờ này.
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, không khí trong nhà hàng bắt đầu trở nên sôi nổi. Mọi người rôm rả trò chuyện, tiếng cười nói vang lên, hòa cùng với mùi hương hấp dẫn của các món ăn đang được mang ra. Những đĩa dimsum nóng hổi, vịt quay Bắc Kinh giòn tan, và các món hải sản tươi ngon lần lượt được phục vụ, khiến cả nhóm không thể cưỡng lại.

Issac, với bản tính sôi nổi, dẫn đầu câu chuyện, kể những câu chuyện hài hước từ công việc cho đến cuộc sống hàng ngày, làm cả bàn cười ngả nghiêng. Đăng Dương, dù có vẻ ít nói hơn, vẫn không ngừng tham gia vào các trò đùa với một nụ cười đầy ý tứ. Thái Ngân thì liên tục gắp thức ăn cho mọi người, đôi khi còn chọc ghẹo người bên cạnh một cách hồn nhiên, khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ.

Hải Đăng ban đầu có chút ngượng ngùng nhưng dần dần thả lỏng hơn, cậu cố gắng tham gia vào cuộc vui, cười theo những câu chuyện hài hước của Song Luân và thỉnh thoảng cũng đóng góp vài câu bông đùa. Hoàng Hùng ngồi cạnh Hải Đăng, giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng cũng không thể phủ nhận cảm giác vui vẻ khi thấy Hải Đăng bắt đầu hòa nhập với mọi người. Những lúc không ai để ý, ánh mắt của hai người đôi khi vô tình chạm nhau, gợi lên những kỷ niệm xa xưa mà cả hai đều cố gắng lảng tránh.
Bữa tiệc kéo dài với những câu chuyện không dứt, tiếng cụng ly và những lời chúc tụng. Rượu được rót đầy ly, và không ai từ chối khi Tuấn Tài đề nghị mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho những ngày tháng phía trước. Dù biết mình đã uống khá nhiều,Hải Đăng vẫn không ngừng nhận thêm rượu từ các anh em, khiến khuôn mặt anh dần đỏ lên vì men say.

Trong suốt buổi tiệc, tiếng cười nói liên tục vang lên, không ai để ý đến thời gian đã trôi qua nhanh chóng. Bữa tiệc thực sự là một dịp để mọi người quên đi những lo toan thường nhật, hòa mình vào niềm vui và tình bạn, ngay cả khi những cảm xúc cá nhân vẫn âm thầm cuộn chảy trong lòng mỗi người.
...
Đêm đã muộn, mọi người đã say bí tỉ và bắt đầu rời khỏi quán. Hải Đăng gục mặt trên bàn, không còn sức để tự mình rời đi. Anh nhìn quanh, ánh mắt cầu cứu Quang Trung, nhưng Quang Trung chỉ có thể từ chối vì phải lo đưa Thái Ngân—người cũng đang say—về nhà. Không còn sự lựa chọn nào khác, anh đành phải bất lực dìu Hải Đăng-con người cao m82, to gấp đôi anh, ra xe và đưa cậu về nhà. Hành động này khiến Gem cảm thấy vừa mệt mỏi vừa đầy cảm xúc, khi phải đối mặt với sự thực rằng mình đang chăm sóc người đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
...
Trên đường về nhà, anh cảm thấy tâm trạng rối bời khi nhìn cậu, người từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, giờ đây đang gục đầu trên vai anh và ngủ thiếp đi. Những cảm xúc tưởng chừng đã được chôn sâu nay lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từng kỷ niệm của quá khứ hiện lên trong đầu, từ những khoảnh khắc hạnh phúc đến những nỗi đau khi cả hai buộc phải rời xa nhau.

Anh cảm thấy mệt mỏi, không chỉ vì phải dìu một người cao lớn như cậu, mà còn vì gánh nặng của những cảm xúc chưa được giải tỏa. Mỗi bước chân trên con đường vắng lặng về đêm như khắc sâu thêm vào lòng anh những nỗi niềm khó nói.

Cậu nằm im lặng, hoàn toàn vô thức, nhưng sự hiện diện của anh lại khiến anh nhớ về những gì họ đã từng có và những gì đã mất. Mỗi nhịp thở của cậu như gợi nhắc về tình yêu đã qua, khiến anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối và đau đớn.

Khi xe dừng lại trước nhà, anh nhẹ nhàng đánh thức cậu dậy, cố gắng giữ bình tĩnh và che giấu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Nhưng dù có cố gắng thế nào, anh vẫn không thể phủ nhận rằng sự gặp lại này đã khơi lại những tình cảm mà anh tưởng rằng mình đã quên...

_________________

Cậu là 🦈 Anh là 🐻,có lỗi ở đâu mọi nhớ nhắc tui để tui sửa nhen
Ý là mê Dương Domic quá trời owiiiu

#Cá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top