Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Anh cố gắng dìu cậu từ xe đến trước cửa nhà, từng bước đi đều cẩn thận và chậm rãi. Dù cậu cao lớn và nặng nề trong cơn say, anh vẫn dùng hết sức để giữ cậu đứng vững. Mỗi bước chân của cả hai như nặng nề hơn dưới ánh đèn đường vàng vọt, phản chiếu một hình ảnh đầy mâu thuẫn giữa quá khứ và hiện tại.

Khi đến trước cửa nhà, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn phải đối mặt với việc mở cửa. Anh khẽ lay cậu, hy vọng cậu sẽ tỉnh táo đôi chút. Nhưng cậu chỉ lầm bầm trong cơn say, mắt nhắm nghiền và đầu nghiêng tựa vào vai anh.

Anh cúi xuống hỏi khẽ, giọng vừa kiên nhẫn vừa bất lực:

“Đăng, mật khẩu cửa là gì?”

Cậu mơ màng đáp lại, giọng khàn đặc và ngắt quãng giữa những hơi thở nặng nhọc:

“Mật... hức... mật... khẩu là ngày... hức... sinh... nhật...Gấu..iu”

Anh khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy nặng trĩu khi nghe câu trả lời của cậu. Ngày sinh nhật—một điều giản dị nhưng chất chứa biết bao kỷ niệm. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhập mật khẩu vào khóa điện tử và cửa nhà nhẹ nhàng mở ra. Anh dìu cậu qua ngưỡng cửa, cảm giác vừa mệt mỏi vừa xúc động, khi phải chăm sóc một người đã từng là tất cả đối với anh.
...
Sau khi dìu được cậu đến lên phòng và đặt cậu nằm xuống giường, Anh nhìn cậu một lúc rồi nhìn quanh phòng,ảnh hai người thì ra cậu vẫn còn giữ, đôi mắt anh đầy nổi trăn trở. Cậu vẫn say mèm, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, nằm đó như một đứa trẻ mệt nhoài sau một ngày dài. Anh thở dài, biết rằng mình không thể để cậu như vậy suốt đêm.

Bước ra khỏi phòng anh vội vàng xuống lầu, bước nhanh vào bếp để nấu một ít canh giải rượu. Mặc dù mệt mỏi, anh vẫn kiên nhẫn chuẩn bị các nguyên liệu, tay thoăn thoắt nhưng trong lòng lại ngổn ngang cảm xúc. Tiếng nước sôi lách tách trong nồi, hòa cùng tiếng thở dài khe khẽ của anh, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường trong ngôi nhà vắng.

Khi nồi canh đã xong, anh múc ra một bát để nguội bớt, rồi lại chợt nhớ ra rằng cậu sống một mình. Anh thì không thể ở lại đây vì một số lý do, và việc để cậu một mình trong trạng thái này cũng không an tâm chút nào.

Vừa rửa sạch tay, anh vừa lấy điện thoại gọi cho anh Ali, một người anh đáng tin cậy của cả hai. Khi Ali bắt máy, anh giải thích nhanh chóng về tình hình:

“Ali, em cần anh giúp một chuyện. Đăng đang say quá, em không thể ở lại đây được. Anh có thể qua nhà em ấy một lúc không?”

Ali hiểu ngay sự lo lắng trong giọng của Hoàng Hùng, và không chút do dự, anh đồng ý đến ngay. Anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, biết rằng Ali sẽ chăm sóc tốt cho Đăng.
....
Đợi một lúc anh Ali cũng đã đến,anh đặt bát canh giải rượu lên bàn cạnh giường, quay lại nhìn cậu lần cuối trước khi ra về. Trong lòng anh vẫn là một sự luyến tiếc và đau đớn không tên. Anh rời khỏi ngôi nhà, lòng nặng trĩu nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng anh đã làm những gì có thể cho người mình từng yêu.

____________
                              9h
Sáng hôm sau, cậu thức dậy với cơn đau đầu dữ dội, cảm giác mệt mỏi và choáng váng từ cơn say đêm qua vẫn còn ám ảnh. Cậu ngồi dậy, đôi mắt lờ đờ nhìn quanh căn phòng trong ánh sáng ban mai. Những ký ức mờ nhạt từ đêm qua bắt đầu trở lại, và trong đầu cậu chỉ còn lại hình ảnh của anh.

Nghe thấy tiếng động từ dưới bếp vọng lên, cậu giật mình và hy vọng, một tia sáng mong manh lóe lên trong lòng cậu—liệu có phải là anh không? Cậu vội vàng bước xuống cầu thang, trái tim đập nhanh với niềm hy vọng rằng có thể gặp lại người đã chăm sóc mình đêm qua.

Nhưng khi cậu bước vào bếp, niềm hy vọng ấy nhanh chóng tan biến. Không phải anh, mà là Ali, đang đứng cạnh bếp, vừa dọn dẹp vừa pha cà phê. Ali quay lại nhìn cậu dường như đoán được tâm trạng của cậu:

“Mày dậy rồi à? Lần sau uống ít thôi anh trông mày cả tối mệt muốn điên, anh già rồi đừng phiền cái thân già của anh nữa Đăng"

Cậu cảm thấy hụt hẫng, nỗi thất vọng len lỏi trong lòng. Dù biết rằng anh Ali đã rất tốt khi ở lại chăm sóc, nhưng cậu không thể che giấu cảm giác trống vắng khi nhận ra anh đã rời đi từ lúc nào. Những gì còn lại chỉ là bát canh giải rượu nguội lạnh trên bàn và một nỗi buồn khó tả trong lòng cậu.

Vẫn chưa muốn tin vào sự thật, cậu cảm thấy bối rối và không yên lòng. Cậu nhìn anh Ali với ánh mắt dò hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự khẩn trương:

“Hôm qua anh đưa em về à? Anh ở đây cả tối ạ?”

Ali ngừng tay, nhìn cậu với vẻ thấu hiểu nhưng cũng hơi lúng túng trước câu hỏi. Anh trầm giọng đáp :

“Không, không phải anh đưa mày về. Lúc anh đến thì mày đã ngủ say như "chết" rồi, và " người ấy " đã gọi cho anh nhờ đến chăm mày vì không muốn ở lại.”

Nghe đến đây, cậu cảm thấy lòng mình chùng xuống. Dù trong thâm tâm cậu đã đoán được câu trả lời, nhưng việc nghe chính xác từ anh Ali vẫn khiến cậu không khỏi đau lòng. Những mong mỏi gặp lại anh vào sáng nay dường như tan biến trong không khí, để lại cho cậu một cảm giác trống rỗng và tiếc nuối.

Ali tiếp tục, giọng nhẹ nhàng:

“Hùng nó nấu cho mày bát canh giải rượu trước khi đi. Nó muốn ảnh ở lại để chắc chắn rằng mày ổn thôi.”

Doo im lặng, nhìn bát canh nguội lạnh trên bàn, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc khó tả. Cậu biết rằng dù anh không còn ở đây, nhưng sự quan tâm ấy vẫn còn hiện hữu, và điều đó làm trái tim cậu đau đớn hơn bất kỳ cơn say nào....
    
_______________

" Maybe this is wishful thinkin'
Probably mindless dreamin'
But if we loved again, I swear I'd love you right"
                   -Back to December Taylor Swift

__________________

Ê chưa muốn đi hc đâu =)))
#Cá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top