Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 3 • chấp nhận






Lòng em đó, rét mướt như muôn phím tơ
Tình yêu hỡi, mãi mãi mong gì đón chờ



•••



Điều đầu tiên Hải Đăng làm khi tỉnh dậy là quờ tay kiểm tra bên cạnh. Lạnh lẽo không có hơi người. Cậu cố gượng ngồi dậy, lòng không khỏi bồn chồn. Trời sắp sáng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hùng Huỳnh đâu. Hải Đăng tìm điện thoại nhấn số 5 gọi anh.

Gần như ngay lập tức đầu bên kia đã bắt máy.

– Anh đang đâu vậy? Sao giờ còn chưa về?

– Nói nhỏ thôi. Hùng đang ngủ.

– Anh Dương? – Hải Đăng có chút bối rối – Hai người đang ở đâu?

– Phòng bên cạnh phòng mày đây – Đăng Dương vẫn đều đều – Gem uống say, anh cõng em ấy về. Thấy mày ngủ rồi nên qua bên này khỏi đánh thức cả lũ.

– Để em qua mang anh ấy về...

– Thôi khỏi. Mày qua em ấy lại tỉnh dậy mất giấc. Thôi nhé. Còn sớm ngủ tiếp đi.

Chưa kịp để Hải Đăng nói thêm lời nào, phía bên kia đã cúp máy ngay tắp lự.

Hải Đăng nhìn màn hình điện thoại thất thần một lúc mới lật đật chùm chăn đi ngủ. Nhưng chắc cũng chẳng thể ngủ tiếp rồi.

Đăng Dương nằm cạnh nhìn Hùng Huỳnh đang say ngủ trong chăn. Đêm qua vừa mới dứt khỏi nụ hôn thì cả người Hùng Huỳnh đã lịm đi trong vòng tay anh.

Đăng Dương cũng không hiểu bản thân nữa. Anh không có ý định tỏ tình như thế. Chỉ là bộ dạng bất lực của Hùng Huỳnh lúc đó khiến anh không thể chịu đựng được. Vốn là muốn để Hùng Huỳnh giải tỏa tâm trạng. Nói chuyện không đầu không cuối một hồi. Không hiểu sao lại thành ra tỏ tình. Màn tỏ tình ngớ ngẩn nhất mà anh không bao giờ có thể dự tính ra nổi.

Nhưng anh cũng không hối hận. Vốn không quá nhiều hi vọng. Mà chọn ngày đẹp chẳng bằng chọn luôn ngày hôm nay. Thằng ngốc này, bình thường thông minh là vậy, lại chỉ vì Đỗ Hải Đăng, không biết đã ngốc đi mất bao nhiêu phần.



•••



Hùng Huỳnh đón buổi trưa bằng một cơn đau đầu dữ dội và một thông báo dữ dội cũng không kém.

Trần Đăng Dương muốn hẹn hò với cậu.

Chút kí ức về đêm qua trở về khiến Hùng Huỳnh sợ hãi muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực. Có thể nào việc cậu cố giữ kín bao nhiêu lâu, sau một đêm đều lộ cả. Lại còn chuyện Đăng Dương thích cậu là sao? Làm thế nào mà Hùng Huỳnh không nhận ra người anh thân thiết bên cạnh có tình cảm với mình chứ?

Thật là khiến người ta bối rối.

Nhưng rồi cậu bỗng phát hiện ra: Trần Đăng Dương có khả năng làm người ta bình tĩnh cũng thật nhanh.

– Hùng này

– Vâng? – Hùng Huỳnh bối rối không dám nhìn vào mắt anh.

Đăng Dương nhìn vào cái đầu nhỏ, ôn nhu lên tiếng.

– Yêu Đăng, em có mệt không?

Hùng Huỳnh bất ngờ lên nhìn anh. Ánh mặt kia ngập tràn sự chiều chuộng. Anh biết cả. Anh rõ là đã biết cả rồi.

Ruột gan Hùng Huỳnh cứ thế mà mềm nhũn.

Đăng Dương mỉm cười ôm lấy cậu. Cằm Hùng Huỳnh đặt lên vai người ta có chút ngượng ngùng.

Vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại, anh chậm dãi như dỗ dành.

– Em không cần phải chịu đựng một mình. Có anh ở đây, bao nhiêu ấm ức có thể cùng anh xoa dịu.

Hùng Huỳnh im lặng, anh lại tiếp tục.

– Thử thêm một lần nữa đi. Cho chúng ta cơ hội. Nếu lần này em thực sự có thể quên thằng bé thì sao? Em cũng muốn từ bỏ mà, phải không? Để anh giúp em.

Hùng Huỳnh tiếp tục im lặng. Không phải bản thân cậu chưa từng nghĩ tới việc rời xa Hải Đăng. Cậu thậm chí đã có lúc ao ước được giải thoát khỏi thứ tình cảm ám ảnh này. Có thể Đăng Dương nói đúng... đây biết đâu lại là một bước ngoặt tốt.

Hùng Huỳnh tách khỏi vòng tay Đăng Dương.

– Dương này – cậu nói rất chân thành – Em không biết tương lai sẽ thế nào. Cũng không dám hứa điều gì. Em chỉ có thể nói cảm ơn anh...

– Hùng – anh lại kéo Hùng Huỳnh vào lòng – Khờ quá. Anh thích em. Không có sự ban ơn nào ở đây cả. Điều duy nhất em cần làm là đón nhận anh. Thế thôi.

Cả căn phòng rơi vào im lặng.

Một hồi, Hùng Huỳnh cũng gật đầu.

Có những người khi lại gần sẽ khiến tim ta loạn nhịp. Cũng có những người lúc ở bên sẽ mang đến cảm giác bình yên. Mà đôi khi, bình yên, lại phần nào giúp ta xoa dịu những cơn đau âm ỉ trong lòng.





•••




Trong phòng tập, Hải Đăng ngồi nghỉ cạnh JSOL, nói nhỏ với anh ấy, mắt nhìn về phía con người vẫn đang hăng say chỉnh sửa lại vũ đạo mới.

– Anh Sơn, em hỏi chút.

– Cái gì? – Lau vội mớ mồ hồi nhễ mãi, Thái Sơn nhăn mặt quay về phía Hải Đăng.

– Anh có thấy dạo này Gem có điểm rất lạ không?

– Kì lạ? – Thái Sơn nhăn nhó hơn – Có gì kì lạ đâu?

– Anh nghĩ kĩ lại đi – Hải Đăng huých vào tay Thái Sơn.

Anh liếc nhìn lung tung, suy đi tính lại bèn nói.

– Chẳng có gì lạ cả. Trừ việc em ấy thân với Dương Domic hơn thôi. Có vẻ là rất thân đấy.

Hải Đăng tựa lưng vào tường, nhìn lên trần, giọng đều đều.

– Không hiểu sao, em có cảm giác anh ấy đang tránh em.

– Tránh em? – Thái Sơn xua tay – không thể nào, ai cũng cũng biết cậu ấy cưng em nhất còn gì.

– Em biết. Chỉ là có gì đó khang khác. Em cũng...

Hùng Huỳnh tiến đến chỗ họ, Hải Đăng cũng không nói tiếp nữa.

– Em định xuống canteen mua đồ ăn. Hai người có muốn mua gì không? Doo muốn ăn gì không em?

Cả hai lắc đầu, chỉ nhờ mua hộ chai nước khoáng lạnh. Hùng Huỳnh cũng vui vẻ ra ngoài. Thái Sơn huých vai Hải Đăng. Hất cằm về phía Hùng Huỳnh ý bảo "vẫn thế còn gì"

Hải Đăng gật đầu, chỉ có thể cười trừ. Không hiểu sao trong lòng lại có chút man mác trống trải.



•••



Càng ngày, cảm giác của Hải Đăng lại càng chắc chắn hơn. Hùng Huỳnh quan tâm cậu. Những lời nói hỏi han, những cử chỉ ân cần vẫn không hề thay đổi. Thứ thay đổi có lẽ là không khí giữa hai người. Và cái cách Hùng Huỳnh khôn khéo tránh những sự đụng chạm.

– Doo đừng ôm. Anh đang nóng lắm.

– Đăng xích ra đi em, chật quá.

Anh lạnh, Đăng à.

Mỗi khi cậu tỏ ra bướng bỉnh, anh chỉ véo mũi cậu, từ tốn.

– Sắp lấy vợ rồi. Mà còn đòi ôm anh như bé lắm ấy.

Nói rồi sẽ nhích người sang một hẳn một bên hoặc sẽ ôm gối để tạo khoảng cách giữa hai người.

Hải Đăng cũng không ngốc đến mức không nhận ra được.

Nhưng vì sao nhỉ? Đã mấy tuần như thế rồi. Cậu có chút ngột ngạt không diễn tả được. Bằng một cách nào đó, Hải Đăng cũng cảm thấy hai người như này thì hợp lý hơn, thật giống cậu với anh Phúc, anh Sơn, với mọi người. Nhưng không hiểu sao, nó lại không hề tự nhiên như cậu vẫn tưởng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định đi nói chuyện với Dương Domic. Dù sao dạo này Hùng Huỳnh cũng rất thân với anh ấy.

Nhưng Hải Đăng ơi là Hải Đăng. Hình như cậu chọn sai thời điểm rồi. Và cả cái tật vào phòng không gõ cửa nữa.




•••



Hôm nay Đăng Dương gọi Hùng Huỳnh sang phòng làm việc để cùng nhau chỉnh bài hát chủ đề. Vì là dự án solo đầu tiên của cậu nên cả hai đều rất chuyên tâm. Tựa hông vào bàn, cậu chăm chú nghe Đăng Dương nói về lời bài hát, như bị thôi miên.

– Lyric bài này thực sự quá ngọt ngào. Em chỉ muốn nghe mãi thôi.

Đăng Dương tựa lưng ra ghế, mãn nguyện mỉm cười.

– Đúng rồi. Vì anh viết nó cho em mà.

– ...

Câu nói vừa phát ra, không khí trở nên ngại ngùng. Hùng Huỳnh bối rối. Chưa bao giờ cậu nghĩ một bài hát ngọt ngào như này lại là do Đăng Dương cố ý viết cho mình.

"Đừng trách anh quá tham lam khao khát những nụ hôn

Chỉ trách sao đôi môi em sao quá đỗi ngọt ngào"

Tay Hùng Huỳnh vẫn giữ tờ giấy trên mặt, che đi hai má đã ửng hồng, bối rối nhìn anh. Đăng Dương đứng dậy tiến lại gần cậu. Hai tay anh đặt lên mặt bàn, quây xung quanh Hùng Huỳnh.

– Anh đã nghĩ về môi em khi viết chúng.

Hùng Huỳnh lúng túng định lên tiếng lảng sang chuyện khác thì Đăng Dương kịp thời ngăn lại. Anh tiến tới gần cậu hơn nữa. Dù chẳng phải là cậu học sinh cấp 2, cũng không xa lạ với mùi vị phụ nữ, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên Hùng Huỳnh tiếp xúc thân mật mức này với đàn ông. Còn là Đăng Dương. Không thể trốn tránh, cậu chỉ đành nhắm mắt chờ đợi. Nơi lồng ngực, tiếng thình thịch như sắp đánh nhau đến nơi.

10 giây... 20 giây... Vẫn không có gì xảy ra, Hùng Huỳnh hé mắt nhìn. Nụ cười rạng rỡ của anh đang ngay sát mặt cậu.

– Haha. Xem em kìa. Mặt đỏ cả rồi.

Vậy mà dám trêu cậu. Thẹn quá hóa giận. Hùng Huỳnh giơ tay lên, nhưng còn chưa kịp đánh người thì thân thể đã bị giữ chặt. Nhanh như chớp khuôn mặt anh tiến sát.

Hùng Huỳnh gần như ngừng thở. Đầu óc cậu quay cuồng, toàn thân chỉ tập trung vào nơi đang bị mút mát kia. Như bị thôi miên, cố gắng lắm Đăng Dương mới tách được khỏi nơi đó. Anh liếm đôi môi của Hùng Huỳnh sau khi đã mút một cái thật mạnh. Rõ ràng rằng son dưỡng môi của cậu là vị đào.

– Mở miệng nào, ngoan – anh nói thầm bằng giọng trầm đến dọa người.

Khuôn miệng nhỏ bé vừa mới tách ra, Đăng Dương đã lập tức tiến vào, cuốn lấy cái lưỡi ẩm ướt kia, cứ thế triền miên. Dù là lần thứ hai, cảm giác khát khao vẫn không hề giảm bớt, thậm chí, làm cho anh có phần còn nóng vội hơn nữa. Hùng Huỳnh tưởng chừng mình sắp bị ăn vào bụng đến nơi rồi.

Đến lúc cậu sắp không thể chịu nổi, phải đánh vào ngực anh để ngừng lại, thì chưa kịp dứt ra, cánh cửa phòng đã bật mở. Khuôn mặt của ai đó khiến Hùng Huỳnh giật mình.

Cảnh tượng nóng bỏng ngay lập tức đập vào mắt Hải Đăng. Có phải hai người cậu coi như anh trai đang hôn nhau đắm đuối trong phòng? Hùng Huỳnh ngồi trên bàn, vừa thoáng thấy cậu liền hốt hoảng quay đi. Bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn đặt trên lồng ngực người đối diện. Đăng Dương quay ra nhìn cậu, vẫn là một vẻ bình thản.

– Có chuyện gì vậy Doo?

Hải Đăng gần như không thể kiểm soát được biểu cảm mình. Miệng mở rộng và khuôn mặt như đang tươi cười. Thực chất là do quá bất ngờ.

– Trời đất! – Hải Đăng "ha" một hơi thật mạnh cố bình tĩnh lại nhịp thở – Em mới nên hỏi là có chuyện gì này, đúng không anh Hùng?

Hùng Huỳnh định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh sợ càng nói, lại càng hiểu nhầm. Hải Đăng quay sang nhìn đôi môi sưng mọng kia. Chuyện vừa xảy ra có vẻ đúng như những gì cậu nhìn thấy.

– Anh và Gem đang hẹn hò. Anh định mai mới báo mọi người. Nhưng nếu em đã thấy rồi thì tối nay luôn cũng được. Tí nhắn mọi người ra phòng khách đi.

Hải Đăng dường như chưa tiêu hóa được những gì Đăng Dương nói. Cậu đưa tay ôm trán, miệng cười không thành tiếng.

– Ý anh là sao? Nghĩa là...Hẹn hò? Là... yêu nhau?

Đăng Dương gật đầu, tay thậm chí còn siết eo Hùng Huỳnh thêm chặt.

Hải Đăng nhìn thái độ bình thản của Đăng Dương, chờ đợi điều gì đó từ Hùng Huỳnh nhưng tất cả chỉ là im lặng. Những gì Đăng Dương nói là đúng, anh có thể nói thêm gì?

– Thế em vào đây có chuyện gì?

Cái này...

Nhìn lại chính mình. Bỗng chốc, Hải Đăng cảm thấy bản thân như một thằng ngốc vậy. Chạy sang đây muốn hỏi Đăng Dương tại sao dạo này Hùng Huỳnh tránh cậu. Còn chưa kịp mở miệng được câu nào đã nhận được một lời giải thích không thể rõ ràng hơn. Chính là như vậy, họ hẹn hò thì đương nhiên phải tránh cậu rồi. Hẳn là vậy rồi. Nhưng cái gì cơ? Thế quái nào mà họ lại hẹn hò được? Bằng cách nào? Từ khi nào? Hai người anh của cậu?




•••




– Em và Hùng đang hẹn hò.

Tin tức chấn động này rõ ràng không chỉ khiến một mình Đỗ Hải Đăng bàng hoàng.

– Ôi mẹ ơi! Anh nói thật đấy à? – negav và CAPTAIN không hẹn mà cùng đồng thanh, bật khỏi ghế trố mắt nhìn anh.

– Huỳnh Hoàng Hùng! – Đức Phúc ngồi bất động trên ghế nhìn Hùng Huỳnh – Dương nó nói thật đấy à? Hai đứa nghiêm túc thật sự?

Hùng Huỳnh im lặng, cái gật đầu như một cú nổ tung. Cả căn phòng trở nên điên loạn. Hơn cả lần Hải Đăng thông báo sẽ kết hôn.

– Daebak! Daebak! Daebak! – Thái Sơn ôm đầu đi xung quanh hai người – Hùng ơi. Em... Có thể nào lại không nói gì với anh? Em thích đàn ông? Dương! Mày cũng vậy?

– Em thích Hùng, đàn ông hay phụ nữ không phải vấn đề.

Đức Phúc cười như trúng số trong khi Nicky lại nhìn Đăng Dương đầy vẻ thù địch.

– Sao bao nhiêu người cứ nhất thiết phải là Hùng? Sao lại là em ấy???

Âm thanh ầm ĩ mỗi lúc một to hơn. Hùng Huỳnh cũng không còn quá bối rối nữa. Anh chỉ lặng lẽ liếc nhìn Hải Đăng đang ngồi yên trên ghế. Thái độ của Hải Đăng bất mãn thấy rõ.

– Ya Hải Đăng Doo! – Thái Sơn gọi lớn với giọng đầy hào hứng – Em dự cảm chuẩn đấy. Dạo này Hùng Huỳnh trở nên kỳ quặc quả nhiên là do em ấy với Dương đang hẹn hò.

Cả hai không hẹn mà gặp bất chợt quay ra nhìn nhau. Hùng Huỳnh bối rối trước ánh mắt thất vọng của Hải Đăng. Cảm giác có lỗi trào xâm lấn, dù bản thân anh cũng chưa hiểu mình đã làm sai điều gì. Hải Đăng không nói không rằng đứng dậy bước ra ngoài. Hùng Huỳnh đành vội vàng đuổi theo. Mọi người cũng không ai cản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top