Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm ấy, mọi thứ với Hải Đăng dường như sụp đổ. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu khi tất cả những gì quen thuộc trong cuộc sống đều có bóng hình của Hùng. Từ quán cà phê nhỏ ở góc phố, những bản nhạc họ từng nghe cùng nhau, đến cả con đường về nhà, đâu đâu cũng vang vọng lại những ký ức của cả hai. Đăng nhận ra rằng, việc quên đi một người mà mình từng yêu sâu đậm không bao giờ là dễ dàng.

Anh không thể ngủ được trong những đêm đầu tiên sau khi chia tay. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng nhạc buồn trong phòng khiến nỗi nhớ Hùng càng thêm sâu sắc. Đăng đã quen với việc có Hùng bên cạnh, nên sự trống vắng này chẳng khác gì một khoảng không vô tận mà anh không thể nào thoát ra được.

Có một lần, Đăng không kiềm chế được bản thân, anh đã gọi cho Hùng trong cơn say. "Anh có nghĩ về em không, Hùng? Anh có hối hận không?"Giọng anh run rẩy, pha lẫn giữa giận dữ và nỗi đau. Hùng không trả lời, chỉ để lại một sự im lặng đầy ám ảnh. Đăng cảm thấy như mình đang cố níu kéo một bóng ma, một ký ức đã qua nhưng không bao giờ có thể quay trở lại.

Thời gian trôi qua, dần dần Đăng nhận ra rằng, cuộc sống không thể cứ mãi xoay quanh quá khứ. Dù tình cảm dành cho Hùng vẫn còn nguyên vẹn, anh buộc phải học cách chấp nhận rằng có những điều không bao giờ có thể sửa chữa. Những ngày tiếp theo, Đăng dồn hết tâm trí vào công việc, lao vào các dự án âm nhạc mới để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

;

Một chiều mùa đông, khi đang dạo bước trên con phố đông đúc, Đăng bất chợt dừng lại trước một cửa hàng đĩa nhạc. Ở đó, trong ô cửa kính, có một chiếc đĩa mà Hùng từng nói rất thích – một album nhạc cổ điển mà họ đã cùng nghe trong một lần dạo phố. Đăng cảm thấy lồng ngực nhói lên, nhưng thay vì đau khổ như trước đây, anh chỉ khẽ mỉm cười. Đó là khoảnh khắc anh nhận ra rằng những ký ức với Hùng sẽ mãi là một phần trong anh, nhưng không còn khiến anh lạc lối nữa.

_______________

Cùng lúc đó, ở một góc phố khác, Huỳnh Hoàng Hùng đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ, đôi mắt dõi theo từng hạt mưa tí tách trên cửa kính. Kể từ ngày rời xa Đăng, Hùng không thể ngừng suy nghĩ về những điều đã qua. Cậu biết mình đã làm tổn thương Đăng, nhưng cảm giác bất lực khi không thể chia sẻ hết những gì trong lòng mình khiến Hùng cảm thấy kiệt quệ.

Hùng là người sống nội tâm, không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc. Cậu yêu Đăng, nhưng cũng sợ hãi sự gần gũi quá mức. Mỗi lần Đăng hỏi về tương lai, về kế hoạch của cả hai, Hùng lại cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. Đó không phải là vì cậu không muốn ở bên Đăng, mà vì cậu chưa sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Hùng luôn nghĩ rằng, chỉ cần giữ khoảng cách một chút, mọi thứ sẽ ổn hơn, nhưng chính điều đó đã đẩy Đăng xa khỏi cậu.

Sau khi chia tay, Hùng nhận ra rằng, mình đã sai. Sự im lặng không bao giờ là câu trả lời đúng đắn cho một mối quan hệ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã quá muộn. Cậu đã để vuột mất Đăng, và chỉ còn lại mình cậu với những giấc mơ dang dở.

Có những đêm Hùng cũng muốn gọi cho Đăng, nói rằng cậu hối hận và vẫn còn yêu. Nhưng Hùng không dám. Cậu không chắc mình có thể mang lại hạnh phúc cho Đăng, và cũng không muốn lại một lần nữa làm tổn thương người mình yêu thương nhất.

______________________

Một năm sau cuộc chia tay, định mệnh đã đưa họ gặp lại nhau trong một sự kiện âm nhạc. Đăng đã trở thành một nhà sản xuất âm nhạc có tiếng, còn Hùng thì vẫn tiếp tục sự nghiệp riêng của mình, dù không nổi bật như Đăng. Khi ánh mắt của họ chạm nhau giữa đám đông, thời gian dường như ngừng lại. Không cần lời nói, cả hai đều biết rằng vết thương cũ vẫn còn đó, nhưng giờ đây, cả hai đã trưởng thành hơn, đã hiểu rõ hơn về bản thân và về nhau.

Họ quyết định ngồi xuống, trò chuyện như những người bạn cũ. Cuộc trò chuyện không hề có sự oán trách hay đau buồn, chỉ có sự bình yên và thấu hiểu. Cả hai đều biết rằng mình đã từng yêu thương nhau rất nhiều, nhưng cũng hiểu rằng có những thứ không thể quay lại như xưa.

Cuối cùng, khi họ đứng dậy rời đi, Hải Đăng khẽ mỉm cười với Hùng. "Cảm ơn anh, vì tất cả."

Hùng cũng cười đáp lại, trong ánh mắt hiện lên một sự thanh thản. 

Họ chia tay trong lặng lẽ, nhưng không còn là những trái tim tan vỡ, mà là hai con người đã chấp nhận quá khứ và sẵn sàng bước tiếp, dù con đường phía trước sẽ không còn có nhau.

Sau buổi gặp lại, Hải Đăng trở về với tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Anh cảm thấy như mình đã vứt bỏ một phần gánh nặng mà bấy lâu nay đè nén trong lòng. Dù Hùng không còn bên cạnh, nhưng những kỷ niệm đẹp và sự thấu hiểu đã mang lại cho Đăng một nguồn động lực mới để tiếp tục theo đuổi đam mê âm nhạc.

Trong thời gian này, Đăng quyết định tổ chức một buổi hòa nhạc lớn để giới thiệu những sáng tác của mình. Anh dành cả tâm huyết để tạo ra một không gian âm nhạc đầy cảm xúc, nơi mà người nghe có thể cảm nhận được những điều chân thành từ trái tim.

Còn Hùng, sau khi gặp lại Đăng, cậu cảm thấy một sự thay đổi trong bản thân. Cậu đã có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ về con đường mình đã chọn và nhận ra rằng mình cũng cần phải sống thật với bản thân. Hùng quyết định thử sức với việc sáng tác nhạc, điều mà cậu luôn khao khát nhưng chưa bao giờ dám làm trước đây. Cậu bắt đầu viết những ca khúc phản ánh sâu sắc những cảm xúc và trải nghiệm của mình.

Buổi hòa nhạc của Đăng diễn ra thành công ngoài mong đợi. Đám đông chật kín, những khuôn mặt rạng rỡ háo hức chờ đợi từng giai điệu. Khi Đăng bước lên sân khấu, trái tim anh đập mạnh, nhưng giờ đây không còn cảm giác sợ hãi, mà là niềm vui và tự hào. Anh bắt đầu cất tiếng hát, những ca khúc mang đầy tâm tư, tình cảm, như một cách để giải phóng những gì đã dồn nén.

Trong khán phòng, Hùng cũng có mặt. Cậu đứng ở hàng ghế cuối cùng, đôi mắt dõi theo từng động tác của Đăng. Mỗi giai điệu vang lên đều gợi lại trong lòng cậu những hồi ức đẹp đẽ. Những lời ca như chạm vào sâu thẳm trái tim Hùng, khiến cậu cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết về tình yêu đã qua và những tiếc nuối vẫn còn.

Khi Đăng hát đến ca khúc cuối cùng – một bản ballad về tình yêu và sự chia ly, Hùng không kìm nổi những giọt nước mắt. Mỗi câu hát là một nỗi đau, nhưng cũng là sự thanh thản. Cậu nhận ra rằng, mặc dù cả hai đã chọn con đường riêng, nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn mãi ở đó, không bao giờ phai nhạt.

______________________

bị dài áa T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top