Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Điều tớ muốn nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Shiro cùng với Kuro, Monta và nhiều người khác cùng nhau lên máy bay. 

Suốt 1 tháng đó, Arakawa đã phong Purachina lên làm đội trưởng trong vòng 1 tháng. Thế mà từ khi Shiro đi tập, biết bao nhiêu đội khác lăm le tới thách đấu. Thế mà đấu trận nào là đội đó thua thảm hại.

Thế là cái tên Purachina lại càng trở nên nổi tiếng, đặc biệt cùng với quả bóng lò xo của mình.

- Thật may khi có cậu làm đội trưởng! - Cả nhóm cất tiếng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, cũng là ngày mà Shiro chuẩn bị về, nhưng cô không thể tới sân bay, vì bây giờ đang có trận đấu quan trọng ở sân Arakawa.

Cô đeo găng tay vào, bắt lấy quả bóng từ tay Hirai rồi bước ra ụ ném bóng.

Trận đấu này, sẽ là câu trả lời cho câu hỏi: Chủ nhân tiếp theo của sân bóng này sẽ thuộc về ai.

Đội trưởng đội kia chính là người đã bỏ tiền ra mua sân bóng này, cậu ta lại đòi tỉ thí với đội cô với giao kèo: Ai chiến thắng sẽ có được Arakawa.

Thế nên sáng hôm nay cô phải thi đấu nghiêm túc, thi đấu cho cả Shiro. Bởi thế mà trong suốt trận đấu, không kể quả bóng lò xo, bao nhiêu quả bóng W được tung ra. Nó sẽ thay thế cho vị trí vắng mặt của Shiro.

Bây giờ đã là trận thứ 6, sẽ không nhanh nữa sẽ kết thúc, tỉ số bây giờ là 3-0, bọn họ có thể lội ngược dòng bất cứ khi nào.

Còn Purachina thì đã thấm mệt rồi, cô đã ném suốt mấy tiếng đồng hồ không nghỉ vì bọn họ luôn kiếm cớ chơi ăn gian, luôn đè mặt vào vị trí bóng để nó đập vào mặt, tạo ra bóng chết.

- Shiro, tớ nhất định sẽ giành lại sân bóng! - Purachina hét lên rồi ném lên quả bóng cuối cùng của hiệp 6.

Đối thủ không đón được bóng. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Purachina ủ rũ đi vào bên trong.

Cũng gần trưa rồi, tại sao Shiro vẫn chưa về?

- Purachina, cậu ổn chứ? - Mọi người lo lắng.

- Không sao đâu! - Purachina thở dốc.

- Hay cậu nghỉ ngơi đi! 

- Không được!

- Không sao đâu! Bọn tớ có trợ thủ rồi!

Purachina ngạc nhiên nhìn bọn họ:

- Ai vậy?

- Người đó chưa tới! Lát nữa cậu sẽ biết thôi!

Ai mà thần bí quá vậy? 

Thế là trận đấu tiếp theo cô không ra sân vì bọn họ không cho, còn cái người bí ẩn ấy vẫn chưa thấy đâu.

Đến lượt phe của cô sang thế thủ, cô không đợi được nữa, đành đứng dậy chuẩn bị ra ném bóng. Nhưng ai ngờ, đã có người đứng đó từ trước rồi.

Mắt cô bỗng nhiên đỏ lên:

- Shi...Shiro! 

Shiro đã về rồi. Vẫn là trạng thái kiêu ngạo đó. 

- Purachina, đã để cậu đợi lâu rồi! - Shiro nhìn cô mỉm cười.

Cô ứa nước mắt. Cuối cùng thì Shiro cũng về rồi, cô đã đợi cậu lâu lắm rồi.

Shiro hít một hơi thật dài rồi nghiêm túc bước vào trận đấu. Tỉ số đã lên 11-0

Thế là sân bóng này vẫn là của Arakawa Whiter. Vẫn còn nhớ, nhóm Doras cũng đã một lần bị cướp sân bóng rồi, may mà bọn họ vẫn thắng.

Cuối trận, cả nhóm chạy ra ngoài tung hô tán thưởng, không quên bế luôn cả Purachina ra ăn mừng.

- Cậu không sao chứ? - Shiro hỏi.

Purachina chỉ hơi mệt vì mất sức và bả vai hơi tê thôi, nhưng Shiro sắc mặt cứ nghiêm trọng như cô bị bệnh nặng lắm ấy.

- Không sao! Cậu về rồi! - Purachina cố kìm nén sự xúc động.

Cả nhóm đen mặt lại, hai người tự nhiên quá rồi đấy. Không thấy còn có bao nhiêu con mắt đang nhìn hai người sao?

- Purachina! Trước lúc tớ đi, cậu  nói gì nhỉ? - Shiro nói với chất giọng đầy ma mãnh.

Trận đấu của Shiro cô theo dõi rất sát sao, không để bỏ lỡ một giây nào. Đội Nhật Bản, những giây phút đầu tiên luôn bị thất thế, vậy mà cứ đến phút cuối là lại lội ngược dòng dành chiến thắng với tỉ sổ nghẹt thở. Không biết có phải vì đội bạn không hay chỉ vì bọn họ thích thế để tăng thêm phần kích thích? Nhưng thôi kệ, Nhật  Bản giành chức vô địch là được rồi.

Purachina thích chí nheo mắt cười:

-Tớ nhớ cậu! 

Shiro thở dài. May mà Purachina vẫn còn nhớ, cậu nghĩ sâu xa quá rồi.

- Nhưng mà... - Purachina lại trở nên ngại ngùng.

- Sao thế? - Shiro khó hiểu hỏi. Lẽ nào vẫn chưa quen với điệu bộ thân mật đó hả?

- Tuy chúng ta là robot, nhưng tớ có thể làm chuyện này với cậu như con người được không? - Purachina bẽn lẽn hỏi.

Shiro nhìn chằm chằm Purachina. Ai chứ đọc vị Purachina dễ như trở bàn tay, cậu nhếch mép cười, cúi xuống lướt qua môi Purachina một cái nhẹ nhàng.

Purachina sững người. Sao cậu ta biết chứ? Bộ cô dễ đoán đến thế sao?

Trong lòng có chút buồn bực nhưng cô vẫn thấy vui vui khoan khoái sao ấy. Vậy ra cảm giác được hôn của con người là thế này.

- Cậu là đồ đáng ghét! - Purachina phụng má ôm chầm lấy Shiro, kề môi mình sát môi cậu:

- Tớ thích cậu, Shiro! À không! Không phải thích! Điều tớ muốn nói nhất, điều mà tớ đã luôn giấu kín bao ngày, tớ yêu cậu!

             --------THE END--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top