Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 2: Gặp Gỡ

Đôi lúc tớ tự hỏi, ngày đó phải chăng định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau?

...


[Strike! Battle Out! Cầu thủ đánh bóng bị loại! Tỉ số là 14-0, chiến thắng thuộc về đội Arakawa Whiters!]

Xui xẻo thay, tiếng thông báo kết thúc trận đấu vang lên cũng là lúc cả đội Doras tiến vào hàng ghế khán giả của sân vận động. Ai nấy cũng đều chưng hửng, thất vọng, đặc biệt là Kuroemon.

"Thôi xong, bọn mình đến trễ rồi!"

"Tất cả là tại cậu đó, đội trưởng gì mà hậu đậu, vụng về! Có mỗi cái lịch xem thi đấu cũng không nhớ! Làm ăn thế đấy hả?"

"Còn không phải là do mải đánh lộn với cậu sao Hyoro?"

"Cũng tại thằng nhóc Chibi mang cái trò chơi vớ vẩn đến nên chúng ta mới trễ giờ đó!"

"Oa oa oa sao các anh mắng em??"

Không ai chịu nhường ai, cả dàn mèo máy lại một lần nữa xông vào cãi lộn trên khán đài. Người nào người nấy bắt đầu om sòm trách móc nhau.


Ngậm ngùi nhìn cảnh tượng trước mắt, Sakura không biết phải nói gì, chỉ biết lắc đầu cười nhạt.

Chẳng hiểu sao khung cảnh ấy lại khiến cô cảm thấy thật yên bình, lại rất đỗi thân thương.

Phía trước bỗng trở nên mơ hồ. Dường như trong mắt chỉ còn lại mảnh ký ức rời rạc, thanh âm vọng từ quá khứ xa vời âm ỉ vang lên, khiến trái tim quặn lòng.

"Moh, đã nói là chai nước của tớ không ai được ngậm vào mà?!"

"Vì cậu sợ hôn gián tiếp sao? Ahaha!"

"Để coi nào, đã ba người cùng uống chai này, tức là cậu đã "k.i.s.s" tận ba người rồi đó!"

"Gru, có giỏi thì đứng lại coi!"


Đột nhiên, một ánh nhìn lạnh buốt kỳ lạ từ đâu hướng tới, dòng hồi ức đông cứng lại, khiến Sakura giật nảy mình. Lồng ngực không rõ vì sao đập thình thịch, loạn nhịp lạ lùng.

Lắc lắc đầu cố gắng xua cảm giác kỳ dị đó đi, cô tiến tới "đoàn hài kịch" đang nháo loạn, định hỏi Kuroemon xem cậu ấy đang muốn nói đến cầu thủ nào. Nhưng khuôn miệng vừa mới hé mở liền khựng lại bởi một giọng nói từ phía dưới sân vận động vang lên.

Thanh âm không lớn, nhưng sự sắc lạnh, đanh thép của nó khiến ai nghe cũng phải rùng mình.

"Quả nhiên vẫn là một đám robot vô dụng."



...

Từng chữ một rành rọt đâm vào màng nhĩ nghe đến chướng tai, Kuroemon đỏ mặt quay phắt lại, không chịu thua kém gầm lên:

"SHIROEMON! ĐÃ NÓI BAO LẦN LÀ BỌN TỚ KHÔNG PHẢI ROBOT VÔ DỤNG NHÉ!"

Sakura rất nhanh theo hướng nhìn của Kuroemon kiếm tìm người "vừa phát ngôn" kia, trong giây lát liền sững người.

Một chú mèo máy trắng, trắng tinh, tựa như sương như tuyết. 

Một màu trắng thâm trầm, toả ra hàn khí cao ngạo lạnh lẽo bức người. Bộ đồng phục khoác trên người sau trận đấu lấm lem vài vệt bẩn cũng không thể che đi sắc trắng chủ đạo của nó. Vài thứ điểm xuyết trên màu trắng đến loá mắt đó là chiếc mũi nhỏ màu hồng đào, vòng cổ gắn chuông vàng lấp lánh - đặc trưng của robot mèo máy, hoà cùng với sắc xanh lam tựa bầu trời từ chiếc áo dài tay mặc bên trong đồng phục và biểu tượng chữ W ở ngực trái áo lẫn chiếc mũ lưỡi trai đội lệch, để lộ một bên tai thon dài rung rinh trước gió.

Dòng suy nghĩ xẹt ngang tâm trí, đồng tử đen láy trợn tròn.

Chú mèo này...?



Không biết qua bao lâu, nhưng Sakura đột ngột phát hiện chú mèo máy kia cũng đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt xanh biếc màu biển cả, âm u và trầm mặc, lạnh lẽo tựa đáy đại dương, như muốn nhấn chìm hình bóng cô trong đôi đồng tử đen đá ấy. Không thể tiếp tục đối mặt, Sakura bối rối, lúng túng quay đi.

"Shiro, xin lỗi mà. Bọn tớ có việc, hì hì, nên lần này không tới xem cậu thi đấu được."

Kuroemon cùng mọi người đi xuống hàng ghế dành cho cầu thủ - nơi chú mèo kia đang đứng. Sakura tò mò cũng đi theo nhưng chỉ nem nép đứng sau lưng mọi người.

Bởi lẽ thái độ lạnh lùng của chàng mèo này khác hẳn với sự thân thiện, năng nổ và nhiệt tình của Kuroemon.

"Hừ!" Shiroemon buông chiếc găng ra khỏi tay, khó chịu hừ một tiếng. "Khỏi nói dối, tôi nghe thấy hết rồi."

"Tai gì mà thính quá vậy...Hì hì, được rồi, được rồi! Là lỗi của bọn tớ! Bọn tớ sai rồi, cho bọn tớ xin lỗi~"

Kuroemon cúi đầu, chà chà hai bàn tay tròn vo như bánh dày vào nhau, chu chu môi trông vô cùng đáng yêu. Nhưng người kia chẳng mảy may đoái hoài, quay lưng lại với cậu, thản nhiên mặc áo khoác vào.

"Này Kuro!" Hirai tiến vào hàng ghế, cởi bỏ bộ đồ bắt bóng lấm lem trên người, trách móc. "Bọn tớ đã chờ các cậu rất lâu đấy! Vậy mà các cậu lại tới muộn!"

Kuroemon ủ rũ cụp tai. "Bọn tớ xin lỗi mà..."



Trong khi mọi người bắt đầu rôm rả tán chuyện, Sakura chỉ lẳng lặng đứng phía sau, chăm chú quan sát chú mèo trắng cùng đội bóng của cậu. Kuroemon gọi tên chú mèo đó là Shiro thân thiết như vậy, có lẽ nào đây chính là cầu thủ xuất sắc mà cậu ấy muốn nói tới hay không?

Phong thái điềm tĩnh, cao ngạo toát ra từ người đó...nói cho cô biết, người này thật sự không chỉ "xuất sắc" đơn thuần.

Không rõ ánh mắt của Sakura quá mức nóng bỏng hay là giác quan của Shiroemon quá nhạy bén, hai người liền trực tiếp đối mặt:

"Nhìn gì vậy? Mặt tôi có dính gì sao?"

Đột ngột bị bắt quả tang, Sakura ngẩn người, hai má đỏ lựng như lựu chín, tay xoắn xuýt vào nhau. Cô cất giọng ngượng ngập, hận không thể đào một cái hố chui xuống cho xong.

"Ơ, xin lỗi...Mình không có ý gì đâu..."

Câu nói của Shiroemon thành công thu hút mọi sự chú ý đổ dồn về phía Sakura, khiến cô thêm cứng đờ vì xấu hổ. May mắn thay, đội Whiters có vẻ không để tâm đến chuyện đó.

"Chà, đội cậu lại có quản lý mới à, Kuroemon?"

Bởi lẽ người trước mặt thoạt nhìn trông giống một cô búp bê dễ thương được trưng bày trong các cửa hàng lưu niệm. Mái tóc nâu màu hạt dẻ xoã ngang vai bị gió đùa nghịch xoắn thành những lọn tóc cong cong, mềm mại. Chiều dương chói lọi phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc như thể nắng hạ xuyên qua tán cây, toả ra ánh sáng nhu hoà, trong suốt và lấp lánh. Bầu trời đổ lửa hầm hập hơi nóng khiến những giọt mồ hôi chậm rãi lăn dài, tỉ mỉ phác hoạ từng đường nét sắc sảo trên gương mặt trái xoan.

Một cô gái như vậy, đâu thể là dân thể thao được?

Đối diện với hàng chục con mắt chằm chằm nhìn mình như vậy, Sakura đột nhiên có cảm giác cô giống như một củ hành đang bị lột vỏ trần trụi, hết sức ngượng ngùng.

Tất nhiên trong số đó, không có Shiroemon.



Nhìn ra sự lúng túng của cô nàng, cậu chàng mắt kính đứng cạnh Shiroemon bỗng vượt lên phía trước, chìa tay ra với nụ cười ấm áp trên môi.

"Xin chào, rất vui được làm quen với cậu! Tớ là Komatsugawa."

"Ah, tớ là Oozora Sakura. Hân hạnh được làm quen!"

Sự chủ động của Komats đã khiến bầu không khí cứng nhắc, đầy xấu hổ kia vơi đi đôi chút. Các thành viên khác trong đội Whiters cũng lần lượt đến làm quen. Họ thân thiện bắt tay nhau, ngẫu hứng trao đổi vài câu chuyện phiếm. 

Có lẽ chỉ một mình Shiroemon lạnh lùng, những thành viên khác trong đội cậu ấy dường như dễ gần hơn.

"Kuro, tôi chưa bao giờ thấy cậu nhắc đến người này."

Shiroemon lạnh nhạt đút tay vào túi áo, âm thầm đánh giá cô gái trước mặt. Trông thật giống bình bông di động, chắc lại là quản lý mới cậu ta kiếm từ đâu về chăng?

"À, đây là bạn của Mika-chan, cô ấy mới từ Mỹ về hôm nay...A, đúng rồi!"

Bất chợt Kuroemon reo lên một tiếng. Cậu hớn hở kéo tay Sakura lại gần về phía đội Whiters làm mọi người ngơ ngác không hiểu cậu đang muốn làm gì.

"Shiro, cậu có thể cho Sakura gia nhập Whiters được không?"

"Cái gì?!!"



...

Lời đề nghị táo bạo của Kuroemon khiến tất cả mọi người đều đồng loạt té ngửa.

"Nhưng mà...Kuro-chan..." 

Như biết trước bản thân sẽ bị ngăn cản, Kuroemon càng mau miệng liến thoắng, chắc chắn như đinh đóng cột với lời đề nghị của mình. "Tớ thấy phong cách của Sakura sẽ hợp hơn với phong cách của đội Shiro."

Ai nấy nghe xong cũng mắt chữ O mồm chữ A, thật không hiểu nổi Kuroemon đang đưa cái lý lẽ trên trời dưới biển gì đây. Họ chỉ biết tóm gọn bằng một câu...

 Nhảm nhí đến không thể nhảm nhí hơn được nữa!!!

"Cậu đang nói nhảm gì thế Kuro? Sao cậu lại đẩy thành viên mới của đội mình sang đội đối thủ chứ?"

"Không thích đâu! Sakura-san phải là của Chibi cơ!!!"

"Kuro, để cho Oozora-san tham gia với đội mình cũng được mà. Chúng ta có thể cho Hyoro làm dự bị thay thế!"

"Cậu vừa nói cái gì đấy, Paku?"

Mặc cho Kuroemon hết lời mời gọi đưa cô nàng lần đầu gặp mặt sang phía đội đối thủ, cả đội Doras tức thì nháo nhào cả lên hòng ngăn cản. Thấy mọi người tự dưng bất đồng quan điểm, náo loạn chỉ vì mình, Sakura trở nên khó xử, cứ đứng ngốc ở một chỗ, giữa hai bên chèn ép - một bên là Kuroemon nhiệt huyết, còn bên kia là Shiroemon sắt đá, đang lạnh lùng quay lưng lại với mọi người.



"Thêm thành viên sao? Ý kiến đó cũng không tồi đâu. Bọn tớ cũng chỉ vừa đủ quân số, có thêm người cũng rất có lợi." Hirai tốt bụng, hào phóng lên tiếng, giải vây cho chú mèo đen đáng thương.

Nhưng lúc đánh mắt về phía gã mèo trắng không màng thế sự kia, giọng có chút do dự. "Chỉ là...cậu biết đấy, quyết định cuối cùng sẽ thuộc về đội trưởng của bọn tớ mà thôi."

Các thành viên Whiters còn lại suy nghĩ một chút, sau đó đều gật đầu, không ngần ngại đồng ý với việc chào đón thành viên mới. Hơn nữa, được đích thân đội trưởng đội Doras đề cử, có lẽ cô gái này cũng có thực lực không tồi.

"Shiro, thành viên đội cậu đã lên tiếng rồi. Vậy ý cậu thế nào?"

Kuroemon lo lắng hỏi, cố gắng bỏ ngoài tai âm thanh léo nhéo phản đối của đồng đội mình đằng sau.

Rụt rè nhìn dáng vẻ âm trầm, không quan tâm của người kia, Sakura càng ngần ngại. Đôi môi đào mím chặt, ngập ngừng chẳng biết phải nói gì.

Nhưng mọi thứ thực sự quá trùng hợp.

Cậu ấy và người xuất hiện trong giấc mơ của cô thật quá giống nhau. Đây phải chăng là một sự báo mộng, rằng họ chắc chắn sẽ gặp nhau?

Lồng ngực trái đang đập lên từng cơn rối bời. Có điều gì đó mách bảo rằng cô nên đồng ý với lời đề nghị của Kuroemon...

Chỉ một lần thôi, cô muốn tin vào trực giác của mình.



"Shiroemon-sama, xin hãy cho phép tớ được gia nhập đội bóng. Tớ hứa tớ sẽ cố gắng hết sức và luyện tập thật chăm chỉ." Ánh xanh nơi đồng tử trong veo loé lên, thiếu nữ khẩn thiết mở lời trước bao sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Cách gọi tôn trọng, kính cẩn cùng sự chân thành, nghiêm túc như vậy thật khiến người ta khó có thể chối từ.

"Cậu thử nói tôi nghe người như cậu có thể làm được gì?" Giữ nguyên tư thế quay lưng hờ hững, khoé miệng khinh khi hờ hững nhếch lên. "Nên nhớ - đội tôi không cần thiết có một bình hoa di động."

Bình...bình hoa di động?

"Này, Shiro! Sao cậu có thể nói cô ấy như thế hả?!"

Chàng đội trưởng Doras tức giận hét lên. Vẫn biết tính khí gã mèo khó ở này từ trước đến nay vẫn lạnh lùng, nói ra câu nào là khó nghe câu đó, nhưng tới mức độ này thì đến cậu cũng cảm thấy tức chết.

Nổi cơn tam bành, bước chân định tiến đến chỗ tên mặt lạnh khó ưa kia xả một trận, liền bị một bàn tay trắng trẻo ngăn lại.

"Không sao! Không có bằng chứng, cậu không tin tớ cũng phải!" Mạnh dạn tiến về phía trước, tông giọng cô gái bình tĩnh vô cùng. "Tớ có thể làm một bài kiểm tra để chứng minh năng lực chơi bóng chày của mình."



Động tác cài khoá áo của Shiroemon ngừng lại.

Gương mặt khuất một nửa dưới bóng tối lờ mờ của chiếc mũ cũng không sao che giấu được sự lạnh lẽo khi đôi mắt lam ngọc ấy chiếu thẳng về phía mình, tựa như xuyên thấu trái tim, khiến Sakura bất giác run rẩy.

Trên gương mặt sắc sảo ấy chỉ toàn là băng. Nửa phần thiện ý cũng dường như không có. 

Mãi về sau, Shiroemon mới hiểu ra rằng - chính thái độ lạnh nhạt, bất cần của mình đã trở thành động lực mãnh liệt thúc đẩy cho quyết định của cô gái lạ mặt này. 

Cán cân lựa chọn trong trí não trước đó vẫn ngả nghiêng, nay đã chệch về một phía. 

"Làm ơn!" Gắt gao siết chặt lòng bàn tay, thiếu nữ nhanh chóng gạt đi vẻ lo lắng trót để lộ, chỉ để lại sự nghiêm túc và khẩn thiết vô cùng qua cái cúi đầu hạ mình đến không ngờ.

Shiroemon mới chậm rãi quay người, tình cờ khiến động tác kính cẩn cúi đầu 90 độ kia bất chợt ngừng lại.

Mặt đối mặt.

Dưới màu vàng hoe của nắng, cậu chàng lẳng lặng nhìn cô, khẽ cau mày. Phải chăng hoàng hôn quá rực rỡ hay là trong đôi mắt ngọc kia có lửa? Giống như sự quyết tâm đang bùng cháy xuyên suốt bầu trời trong vắt trú ngụ nơi cửa sổ tâm hồn vời vợi kia, đang lên tiếng với cậu.

Cũng không quá tệ...

"Ngày mai, 8h tại sân bóng Arakawa, gặp tôi ở đó."

"Shiro/Đội trưởng, vậy là...cậu đồng ý rồi?!" Kuroemon và đội Whiters không hẹn mà đồng thanh lên tiếng. Thật sự cô gái này đã lay chuyển được "tảng băng Shiroemon" sao?!

Mồ hôi kẻ nào người nấy đều vã ra như tắm khi chứng kiến màn "xin gia nhập" có một-không-hai này. Từ nãy đến giờ, ngoài ba nhân tố của "trận đấu" - hai vị đội trưởng lẫn nhân vật mới mẻ tên Sakura này lời qua tiếng lại, không một ai dám thở mạnh chứ đừng nói đến việc mở miệng xen ngang.

Chuyện gia nhập vốn chẳng phải chuyện đùa, nhất là gia nhập vào một đội bóng tiếng tăm lẫy lừng Arakawa Whiters. Nay tay cầu thủ tài năng xuất quỷ nhập thần, ngạo mạn có thừa Shiroemon lại chịu chấp nhận một đứa con gái không rõ lai lịch, cũng chẳng rõ tài nghệ như Sakura vào đội, thật đúng là mặt trời...đóng băng rồi!



...

 "Ai nói tôi đã đồng ý cho cậu ta vào đội?" Kéo mũ thấp xuống, chàng mèo máy cười khẩy.

" Oozora Sakura-san, cậu nói là cậu có thể làm bài kiểm tra để chứng minh thực lực đúng không?

"Uhm, đúng vậy."

"Vậy, nếu cậu vượt qua được bài kiểm tra năng lực ngày mai, thì tôi sẽ xem xét."

Oành!

Lời vừa nói ra có sức nặng như một tảng đá khổng lồ, đè nát sự vui mừng chưa được bao lâu của mấy chục con người. Và Kuroemon, đến lúc này, mới hoàn toàn nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm. 

Sẽ ra sao nếu Shiroemon phát hiện ra sự thật - rằng cô gái này không những lai lịch bất minh, mà ngay cả thực lực cũng chẳng rõ ràng? Và người bạn thân lâu năm như cậu đây lại dám giới thiệu một kẻ tay mơ thế này vào đội bóng, bất chấp sự phản đối kịch liệt chỉ vì vài giây hấp tấp, chẳng nghĩ suy?

Kuroemon run cầm cập. 

Không xong rồi...

Mọi ánh mắt đều dồn cả vào cô nàng đang đứng im như phỗng, nghi ngờ có, ái ngại cũng có. Bỏ qua ngữ khí nghiêm túc, kiên định hiếm có thì nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một vị tiểu thư đài các, chân yếu tay mềm. Ra thi đấu xô xát cùng mấy thằng đàn ông, chẳng khác nào đoá hoa trơ trọi giữa sân cỏ chờ người giày xéo.

Một cảnh tượng hết sức thê thảm.

Hiroshi thấy bầu không khí đông cứng lại, trộm kéo áo cậu bạn thân đang thộn người ra, thì thầm:

"Đủ rồi, Kuro! Xem ra Shiroemon không muốn cho cô ấy vào đội đâu. Tớ nghĩ chúng ta nên..."

"Tớ sẽ đến!"

"Hả?"

Sự quả quyết không chần chừ của Sakura một lần nữa làm tất cả kinh ngạc. Cô gái này thật sự muốn thử sao? Sợ là sẽ bị tên Shiroemon lạnh lùng kia quần cho một trận tơi tả ấy chứ!

"Được! Thời giờ của tôi có hạn, đừng tới trễ!"

Để lại cho người phía sau một cái hẹn, Shiroemon chỉnh lại chiếc mũ của mình rồi đi thẳng. Đội Whiters thì thở dài ngao ngán, biết trước đội trưởng sẽ chẳng bao giờ ra một quyết định dễ dàng. Trước khi đi, vẫn có vài người động viên Sakura ngày mai cố gắng hết sức, sau đó liền đuổi theo bóng trắng lạnh lẽo đang xa dần.

Chỉ còn lại đội Doras và Sakura trên sân vận động. Mọi người đều thông cảm với cô. Làm sao khi không lại dính vào cái tên mèo máy kiêu căng, lạnh lùng kia cơ chứ?



Đôi mắt ngọc vẫn chưa bao giờ rời khỏi dáng hình chú mèo trắng cho đến lúc tất thảy đều tan biến dưới ráng chiều rực cháy. Vẻ mặt bình thản như mặt hồ lắng đọng, hàng mi đen tuyền rũ xuống thật chậm, thật chậm.

Cuối cùng, bất chợt mở ra.

Và chẳng ai có cơ hội chứng kiến sự chắc chắn và khát khao chiến thắng mãnh liệt trong ánh nhìn ấy, âm ỉ bùng cháy trong những giọt nắng đỏ tàn cuối cùng của bầu trời.

Shiroemon, nhất định tôi sẽ thắng!



Anh Đào

Viết - 19/11/2019

Beta & Update: 17/06/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top