Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 4: Đường bóng tuyết trắng?! Thực lực thật sự của Shiroemon!

Mạnh mẽ và dứt khoát, khi cánh tay ấy vung lên, dứt điểm một cú ném kinh hồn. Đẹp đẽ lại ảo diệu tựa như mơ. 

Giây phút ấy, tớ mới nhận ra con đường bản thân đang tiến bước, mới chỉ là đoạn khởi đầu của một cuộc hành trình đầy gian truân.



...

"Shin-san, con đã về!"

Ông Shin đang bận bịu chuẩn bị cho bữa tối, nghe thấy thanh âm vang vọng từ đằng xa liền tắt nồi súp rau củ vừa vặn sôi trên bếp, lau tay vào chiếc khăn trắng dắt bên hông. Khẽ đẩy gọng kính tròn trên gương mặt vuông chữ điền hằn in những nếp nhăn sương gió, ông chậm rãi tiến ra ngoài nghênh đón cô gái. Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng, ông không khỏi cảm thấy là lạ. Tông giọng men theo lối gió cũng không lấn át được sự hào hứng, phấn khích hơn bình thường.

Vừa trông thấy vị quản gia tự khi nào đã đứng trước sảnh nhà, Sakura đã lao tới ôm chầm lấy ông. Đối với những việc như thế này, thì Sakura chính là một đứa nhỏ không kiên nhẫn, về tới nhà giày không kịp tháo, liền không ngừng tíu tít bên cạnh ông với vẻ mặt hớn hở vô cùng:

"Ông ơi, ông xem này! Ông xem con mang gì về này!"

Người quản gia với mái tóc và chòm râu đã điểm muối bạc, với cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt hiền hậu ẩn chứa biết bao cưng chiều. Đáp lại cô bằng một cái xoa đầu dịu dàng, Shin khẽ khịt một tiếng bởi sống mũi ông dấy lên sự chua xót nồng đậm, không thể nói thành lời.

Đã bao lâu rồi ông mới được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ này?



"Được rồi, được rồi. Cô chủ, bình tĩnh lại nào."

Nhẹ nhàng vén những sợi tóc nâu loà xoà bết mồ hôi tránh khỏi hàng mi cong vút kia, ông cúi xuống, rút từ trong ngực áo một chiếc khăn thêu, lau đi những giọt nước thuỷ tinh lấm tấm vương trên sườn mặt trắng hồng của cô gái. Càng nghĩ ông lại càng thấy tò mò, thật không biết chuyện gì có thể làm cô chủ nhỏ vui vẻ đến như vậy? Sáng nay, ông thấy cô bí bí mật mật dậy từ rất sớm, nói rằng có việc cần làm, giờ lại thấy phấn khởi như vậy, có thể công việc đó mang lại kết quả tốt? Hay là trên trường chiều nay có điều gì hay?

Lúc này, tầm mắt ông mới đáp xuống chiếc túi trắng mới toanh trên tay cô gái. Cặp sách, túi dụng cụ bóng chày đều bị cô quẳng sang một góc, lại vẫn chỉ giữ khư khư vật này.

"Cô chủ, chiếc túi này..."

"Hì hì, ông đoán đi! Đoán xem con mang gì về!"

Sakura giấu nhẹm chiếc túi ra sau lưng, tinh nghịch cười cười. Trước bộ dáng làm ra vẻ bí hiểm của cô, Shin chỉ biết cười xoà.

"Thôi, lão già này có tuổi rồi, đoán không nổi. Cô chủ mau khai phá bí mật đi."

Như thừa biết người trước mặt mình sẽ nói vậy, Sakura cũng phì cười. Đành vậy, cô không làm khó ông nữa.

"Tada!"

Háo hức cầm gói đồ được bọc cẩn thận từ trong túi xách ra cùng một chiếc mũ lưỡi trai phấn trắng viền biểu tượng chữ W màu xanh ngọc cực kỳ tinh xảo, cô reo lên.

"Là đồng phục mới! Con đã được nhận vào một đội bóng! Con được nhận rồi!"



Trước sự ngạc nhiên của vị lão quản gia, Sakura nhanh nhẹn đội chiếc mũ lên đầu, ôm bộ đồng phục trắng tựa màu tuyết vào lòng. Đôi mắt ngọc vui sướng khép lại cong cong như hai dải cầu nhỏ mềm mại vắt ngang sông, nhẹ xoay người một vòng, cô tủm tỉm:

"Shin-san, ông thấy con thế nào?"

Sống đã qua được một nửa kiếp người, suốt bao tháng ngày mong mỏi và âu lo, giờ phút này một lần nữa được trông thấy cô bé trước mặt mình cười hạnh phúc đến như vậy, liên tục ríu rít không ngớt như chim non, khoé mắt chi chít dấu chân chim của tuổi xế chiều khẽ rơm rớm. Không biết nói gì hơn, người quản gia chỉ có thể giang tay ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, đầy nâng niu như thể đó là báu vật trân quý nhất trần đời. Xúc động nhất thời khiến giọng trở nên khàn khàn, ông ngợi khen:

"Ừ, ta thấy rồi. Hợp với con lắm, Sakura..."

Nằm trong vòng tay ấm áp ấy, Sakura cảm nhận được người ông khẽ run lên từng đợt. Cô khẽ khàng tựa đầu mình lên bờ vai gầy guộc, già dặn theo năm tháng, sương mù che đi đáy mắt trong vắt, nghẹn ngào:

"Shin-san, cảm ơn ông..."

Nhất định mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhất định thế!



...

Sáng thứ bảy, bầu trời mùa thu trong trẻo và cao vời vợi. Ánh nắng chói chang xen lẫn tiếng côn trùng rả rích trong những khóm cây ngập tràn khắp dãy phố, cũng là lúc đồng hồ trên tay chú mèo trắng nào đó báo hiệu tròn bảy giờ.

Đúng vậy, tại sân Arakawa ngay lúc này, cả đội Whiters đã có mặt gần như đông đủ để chuẩn bị bước vào buổi luyện tập như mọi ngày.

Trừ một người.

"Oozora-san chưa tới sao?"

Shiroemon điểm danh quân số một lượt, liền phát hiện ra thành viên mới hôm qua gây ấn tượng cho cậu trong buổi kiểm tra vẫn đang biệt tăm biệt tích không thấy bóng dáng.

"Trễ năm phút rồi. Cô ấy có báo cáo lý do đến muộn với ai không?"

Cả đội lắc đầu tỏ vẻ không ai rõ. Lịch tập luyện của bọn họ luôn bắt đầu từ rất sớm, có thể cô gái này không quen giấc nên đến trễ giờ chăng? Người ta thường nói con gái buổi sáng là chúa lề mề mà.

"Hôm nay là ngày nghỉ, có khi cô ấy đang ngủ nướng cũng nên."

"Haha, chắc vậy nhỉ. Cuộc khảo sát kéo dài nguyên buổi sáng, chiều tớ có thấy Sakura-san đeo cặp sách, hình như còn phải đến trường học nữa cơ. Chắc cô ấy mệt lắm rồi."

"Nhưng dù thế cô ấy vẫn phải xin nghỉ chính đáng từ trước chứ. Hôm qua Shiro-kun và tớ đã phổ biến quy tắc và lịch tập của đội rồi."

Hirai thở dài, gãi gãi đầu. Anh không nghĩ là cô gái ấy mệt đến mức nằm liệt giường được. Mới chiều qua, vừa nhận được đồng phục của đội xong, cô sung sướng nhảy cẫng lên, liên tục nói cám ơn không ngớt rồi chạy như bay về nhà đến nỗi khi anh định gọi với lại dặn dò vài câu thì người đã mất hút rồi.

Luật lệ thì vẫn là luật lệ! Cả đội nhất loạt gật đầu khiến Shiroemon nhíu mày.

Thời gian tích tắc trôi qua như sự kiên nhẫn của Shiroemon đang dần cạn. Bực bội hừ một tiếng, chỉnh lại chiếc mũ đội chéo trên đầu, cậu quyết định mặc kệ con người không có kỷ luật kia, chuẩn bị cho cả đội tập chạy trước. Vừa mới mở miệng, thì một giọng nói phía sau đột ngột vang lên, chặn đứng câu nói của cậu:

"Khoan đã! Tớ tới rồi!!"



Một bóng dáng quen thuộc từ đằng xa chạy lại, tay vẫy lên cao báo hiệu sự có mặt chậm trễ.

Những lọn tóc hạt dẻ bồng bềnh theo gió, đuổi lướt phía sau bờ vai. Có lẽ vì chạy quá vội vã, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu dần nghiêng về một bên, che khuất đi nửa sườn mặt thanh tú. Sakura khoác trên người bộ đồng phục bóng chày chủ đạo màu tuyết trắng, tay áo trong màu lam ngọc, sơ vin thắt lưng gọn gàng nghiêm chỉnh giống các thành viên nam trong đội. Điểm duy nhất khác biệt là chiếc quần đùi trắng ngắn tới sát đầu gối, để lộ đôi chân thon dài săn chắc. Nắng hạ chảy tràn trên người cô như thể toát ra một tầng hào quang rực rỡ, cuốn hút khó tả.

Cô gái năng động, trong trẻo như nắng, nhuộm vàng cả những ánh mắt đang chiếu rọi vào mình.

"Nhìn cô ấy hợp với đồng phục đội mình nhỉ?"

"Tự nhiên có thành viên nữ, cảm giác cứ thế nào ấy, khác hẳn."

Khác với đám người mới nhìn thấy gái là mắt sáng hơn sao, Shiroemon chỉ trưng ra một vẻ mặt vô cảm.

"Đội trưởng...Xin lỗi...Tớ tới trễ..."

Ngay khi nhìn thấy chú mèo trắng, Sakura chống tay xuống đầu gối, cúi xuống thở hổn hển. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt lam ngọc của cậu nhìn mình đằng đằng sát khí, cô run lẩy bẩy.

"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Shiroemon nghiêm giọng.

"Báo cáo đội trưởng...Tớ trễ mười lăm phút..."

Sakura lí nhí trong cổ họng. Cả người cô như đông cứng lại bởi hàn khí khủng khiếp mà Shiroemon phát ra. Cô cúi đầu, thấp thỏm chờ đợi một trận mắng xối xả. Thế nhưng, người trước mặt chỉ cau mày, sau đó buông ra một câu đầy "sấm sét":

"Trễ mười lăm phút, phạt chạy quanh sân một trăm vòng!"

Nói rồi, Shiroemon quay lưng lại, lạnh lùng chạy trước. Các thành viên khác cũng chạy đuổi theo sau, ái ngại nhìn cô gái vẫn còn đang đứng ngây ra như trời trồng. Cô nhìn cái sân trước mặt mình mà khóc không ra nước mắt.

Một...một...một trăm vòng?! Với cái sân rộng như thế này sao?

Đội trưởng, cậu không đùa đấy chứ?!

"Cậu mà còn không chạy, tôi phạt thành hai trăm vòng!"



Tiếng ra lệnh lạnh lùng của Shiroemon từ đằng xa vọng lại, đánh gãy dòng suy nghĩ đầy đau khổ của Sakura. Vội vã hô "Rõ!" một tiếng, cô tất tả bắt đầu vòng chạy, đuổi theo mọi người.

Sáng nay, mở mắt một cái đã thấy đồng hồ lù lù chỉ vào số bảy đập vào mặt, cô mới cuồng cuống mò dậy. Ăn sáng không tử tế, cô vừa chạy vừa nuốt vội hai cái bánh mì bé xíu, suýt mắc nghẹn dọc đường. Đã thế, còn phải chạy vội vã một quãng dài, chưa kịp ngơi nghỉ liền đã phải chạy tiếp, đôi chân có chút bủn rủn. Nhưng nghĩ đến bản thân làm chậm trễ thời gian luyện tập của cả đội, cô không dám nói gì hơn ngoài việc phải chấp hành hình phạt.

Chỉ có điều cô không nghĩ tới Shiroemon lại ra hình phạt nặng đến như vậy. Người bình thường chạy hai mươi vòng quanh sân bóng chày rộng như vậy đã thở không ra hơi rồi, cô còn phải chạy tận một trăm vòng. Những ngày sau mà còn tái phạm, có khi cô còn phải đối mặt với hình phạt khủng khiếp hơn chăng?

Nghĩ đến đây, Sakura đã thấy xây xẩm hết mặt mày.

Các thành viên khác đang chạy phía trước, thi thoảng có vài người ngoái lại nhìn thân ảnh bé nhỏ kia đang chạy đuổi sau lưng mình, khẽ rì rầm:

"Này, các cậu...có nghĩ Sakura-san sống sót qua được một trăm vòng chạy...không?"

"Đội trưởng...hộc...nghiêm khắc quá...Tội nghiệp cô ấy..."

Những tiếng rì rầm chê trách mình khó tính, chủ nhân của đôi tai nhạy bén nghe không sót một từ nào, liền hừ lạnh:

"Thấy tội nghiệp hả? Hay tôi cho các cậu chạy một trăm vòng như cô ta luôn nhé?"

Ngay lập tức, chục cái miệng lập tức im thin thít.

Đội trưởng, chúng tớ còn chưa muốn chết đâu...

Đột nhiên, một mái tóc xoã bồng bềnh lướt qua dòng người đang mải miết chạy. Từ thành viên nam cuối cùng trong đội, bóng dáng mảnh mai ấy đuổi kịp Hirai và Komatsugawa - hai thành viên chạy thứ hai và thứ ba của đội, rồi vụt chạy lên vị trí dẫn đầu - ngang hàng với Shiroemon.

Đôi giày thể thao trắng không ngừng đuổi theo bước chân của chú mèo máy, hai bóng hình một cao một thấp sóng sánh trên mặt đường. Shiroemon ngạc nhiên quay sang bên cạnh, chỉ thấy được sườn nghiêng người kia dát đầy nắng. Quyết tâm mãnh liệt chảy tràn trong đáy mắt phá lệ trong suốt kia, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Sakura không hề biết có người đang nhìn mình. Cô vẫn cắm cúi chạy, cuối cùng tăng tốc vượt lên một quãng dài trước bao ánh mắt đầy ngỡ ngàng của mọi người.



...

Sau gần một giờ đồng hồ, cả đội đã hoàn thành xong năm mươi vòng chạy, ngồi nghỉ trên bãi cỏ. Ai nấy đều thở dốc, riêng Shiroemon không tỏ ra mệt nhọc gì. Cậu ngồi khoanh chân, vắt chéo hai tay dõi theo cô gái tóc hạt dẻ phía đằng xa kia đang nỗ lực chạy những vòng cuối cùng. Càng ngày nhịp chạy của Sakura càng chậm dần đi, nhưng cô vẫn bền bỉ chạy, không một phút ngơi nghỉ. Ánh mắt nghiêm túc của Shiroemon nhìn cô bỗng dịu đi vài phần.

Có lẽ cho cô gái này vào đội cũng không phải một ý kiến tồi.

Dưới cái oi bức của mùa hạ, hơi nóng của trời thì phả trên lưng, mặt đất thì hắt bụi lên mặt, Sakura cảm thấy choáng váng, đầu bắt đầu ong ong khó chịu, rệu rã trông thấy sau từng bước chân. Nhưng nghĩ tới đích đến đang ở trước mặt, cô đành lấy tay véo vào má mình một cái, để cơn đau át đi sự mệt mỏi đang đè nén trong người.

Chín tám...

Chín chín...

Một trăm!

Khoảnh khắc chạy xong một trăm vòng quái quỷ cũng lúc Sakura thả mình rơi tự do, ngồi bệt luôn xuống thảm cỏ trước khi lấy hai tay ôm ngực, ổn định lại nhịp thở. Hai mắt xoay mòng mòng vì chóng mặt, cô vội vàng rút nửa cái bánh mì còn lại sáng nay chưa kịp ăn hết dắt trong túi quần ra, nuốt nuốt nhai nhai, nhanh chóng lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch đang không ngừng biểu tình. Mồ hôi ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ rần lên vì chạy quá lâu, chảy dọc xuống khoé miệng mặn chát, Sakura đành lấy tay gạt ngang chúng đi.

Lúc này, cô mới chậm rãi hướng mắt về phía mọi người đang nghỉ ngơi trên triền cỏ cách đó không xa. Họ chỉ chạy năm mươi vòng rồi dừng lại, cô chắc mẩm đó là bài chạy thường tập của đội mình. Với các đội bóng nghiệp dư thông thường, chừng đó vòng chạy không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng trông thấy các thành viên đội mình không tỏ ra quá mệt mỏi hay phàn nàn gì, có lẽ họ đã quen với những bài tập luyện khắc nghiệt như vậy rồi. Dù cách Shiroemon huấn luyện gây áp lực không nhỏ, nhưng cô cũng không thể phủ nhận cậu ấy đã giúp cả đội nâng cao thể lực tốt hơn rất nhiều.

Ngồi một lúc chờ cho nhịp tim dần ổn định sau một khoảng thời gian chạy rất dài, Sakura vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại về phía mọi người, ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng tập luyện đầu tiên của mình. Bầu trời mùa hạ luôn xanh và trong vắt không một tầng mây như thể mặt biển phẳng lặng, yên bình và dễ chịu, hoà tan lòng người. Những tia nắng nhảy múa trên ngọn cỏ xanh rờn, trải đều theo chiều gió sóng sánh như hàng ngàn sợi tơ vàng trên khung cửi, se một chiếc áo vàng kim chói loá khiến mặt sân trở nên lấp lánh diệu kỳ.




Đỡ lấy những tia sáng xỏ xuyên qua kẽ tay, tràn lên mái tóc nâu óng ánh, Sakura khép mắt lại, nhớ về giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Biết rằng điều này thật sự rất kỳ cục, nhưng cô lại mơ thấy chú mèo trắng ngày nọ.

Trong giấc mơ, cô và cậu cùng đứng trên sân cỏ, hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau trong mộng. Chỉ có điều, lần này cô lại xuất hiện ở vị trí đánh gậy, đối đầu trực tiếp với chú mèo kia. Không thể phủ nhận, khí chất toát ra từ người chú mèo ấy, rất giống một người...

Shiroemon.

Trong cõi mơ hư ảo, thứ gì cũng mông lung, mịt mờ, cô không thể nào nhìn thấu được gương mặt khuất lấp sau chiếc mũ lưỡi trai ấy. Cô đứng đó, cố gắng lên tiếng hỏi cậu có phải là Shiroemon không. Nhưng người ấy không trả lời, ngược lại còn ra sức nắm chặt trái bóng trong tay, ném một đường bóng biến hoá kỳ dị hướng thẳng về phía cô. Ngạc nhiên cùng hoảng hốt, cô cứ thế đứng đực ra để trái bóng lao vào mình. Tiếng thét thất thanh cùng tiếng chuông đồng hồ réo inh ỏi kết thúc giấc mơ kỳ dị, mở mắt ra liền đã thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, đổ vàng cả căn phòng và số bảy của đồng hồ đã chễm trệ ngay trước mặt rồi.

Đó là lý do cho sự chậm trễ ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, Sakura mệt mỏi chống tay ra sau lưng, để ánh dương mang đi những nỗi muộn phiền trong lòng. Càng ngẫm lại càng thấy mọi thứ quá trùng hợp, nhưng nói ra, ai sẽ tin chứ?

Tốt nhất mình nên quên nó đi.

Đang mải mê chìm vào ánh nắng chan hòa của mặt trời, một cảm giác mát lạnh bất thình lình xuất hiện, áp vào bên má mình khiến Sakura giật nảy người, định hét toáng lên. Ngờ đâu người kia cũng bị cô làm cho hoảng sợ, ngã ngồi luôn xuống đất. Sau mấy giây định hình, Sakura mới nhận ra đó là cậu nhóc mắt kính đã bắt tay với cô trong lần gặp đầu tiên với đội.

"Komatsugawa-san...Cậu làm tớ giật cả mình!"

"Ahh...Xin lỗi cậu...Tớ không cố ý đâu!"

Bộ dáng giật mình cùng vẻ mặt ngơ ngác của Sakura quả thực rất đáng yêu khiến lồng ngực Komatsugawa đánh trống không ngừng. Cậu há miệng định nói cái gì đó, nhưng cả người run lẩy bẩy, mắt hoa lên, không biết nên nói cái gì trước cái gì sau nữa.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của chàng trai, Sakura lúng túng, nhưng khi nhìn thấy chai nước trong tay cậu ấy thì lập tức hiểu ý:

"Chai nước này là cho tớ sao? Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Cô mỉm cười thật tươi, sau đó liền đón lấy chai nước. Cô cảm nhận được Komats là một người rất dễ gần, lại khá chủ động, ấn tượng ban đầu của cô với chàng trai mắt kính này cũng tốt nữa.

"Không có gì đâu...Chỉ là chai nước thôi mà..."

Đúng là Komatsugawa chủ động tới tìm Sakura trò chuyện thật. Cậu thấy cô ngồi một mình, thầm nghĩ cô mới vào đội, còn e ngại với mọi người nên muốn tới giúp đỡ cô một chút. Nhưng bản chất cậu vẫn là người nhút nhát, thành ra cử chỉ vẫn còn rất lóng ngóng, vụng về.

"Sakura-san này... " Chờ cô gái uống xong chai nước, cậu mới bắt đầu trò chuyện. "Tớ thấy cậu chạy nhanh lắm đó. Chạy một trăm vòng như vậy mà thời gian không thua kém gì bọn tớ chạy năm mươi vòng. Cậu có bí kíp rèn luyện thể lực nào không?"

"Cậu thấy vậy thật sao? Tớ chỉ tập luyện như bình thường thôi, không có bí kíp gì đặc biệt hết. Chỉ có điều..."

Sakura ngượng ngùng.

"Chỉ có gì?" Không khí giữa đôi bạn trở nên gần gũi hơn, Komats liền trở nên mạnh dạn.

"Tớ lỡ làm đội trưởng nổi giận...Cậu nghĩ cậu ấy đã tha lỗi cho tớ chưa?" Sakura rụt rè. Đây chính là lý do cô không dám tới ngồi chung với cả đội, bởi vì ở đó có Shiroemon.

Vừa nói, cô và cậu đều liếc tới nhóm người ngồi trên bãi cỏ. Ngay lập tức nhận ngay lại một ánh mắt lạnh băng xuyên thẳng tới, cả hai hoảng hốt quay đầu về vị trí cũ.

Quả nhiên đội trưởng thật đáng sợ!

"Ahaha..." Komats cười nhạt. Với tính tình của Shiroemon thì cậu cũng chẳng lạ gì nữa. "Cậu đừng lo. Chạy hết một trăm vòng là cậu ấy nguôi giận rồi. Shiro-kun trông lạnh lùng vậy thôi, chứ cậu ấy là đội trưởng tuyệt vời nhất của chúng ta đấy!"

Nghe vậy, trong lòng cô cũng không còn nặng nề nữa, nhanh chóng lấy lại gương mặt vui vẻ tươi cười của mình.

"Ừa, tớ hiểu rồi."



...

"Này Shiro-kun, trông Komats có vẻ thân với Sakura-san nhỉ?" Hirai ngồi cạnh Shiroemon, dõi mắt quan sát cặp đôi đang trò chuyện rất vui vẻ trên sân, cười cười.

Xoay chuyển sang chủ đề mới, các thành viên còn lại của đội Whiters cũng bàn tán rôm rả hẳn lên. Họ đúng là chưa bao giờ thấy cậu trai nhút nhát Komatsugawa nói chuyện với con gái, nay lại xung phong tự giác mang nước đến cho thành viên nữ đầu tiên của đội. Nhìn cái phong thái tỏ vẻ cứng cỏi, nhưng tay chân thì lóng nga lóng ngóng kia, dễ khi Sakura lọt vào mắt xanh của cậu chàng này rồi không biết chừng.

Shiroemon từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cũng không đáp lại Hirai, chỉ nhìn chằm chằm vào hai thân hình đang ngồi trên sân bằng cặp mắt lạnh nhạt.

"Kết thúc nghỉ giải lao! Cả đội xuống sân!"

Từ xa, Komats và Sakura đều nghe thấy khẩu lệnh tập trung của đội trưởng, liền nhanh chóng đứng dậy.

Đã đến lúc tập luyện rồi!

Lúc cả đội tiến vào vị trí như lúc trên sân thi đấu, thấy cô nàng tóc nâu một mình ngơ ngác đứng một chỗ, Shiroemon mới phát hiện bản thân chưa sắp xếp cho cô gái này ở vị trí nào.

"Oozora-san, tạm thời chưa có vị trí chính thức cho cậu. Vào vị trí đánh bóng trước đi."

"A, tớ đã rõ!"

Nhanh nhẹn lấy gậy và thay mũ chuyên dụng, Sakura bắt đầu với vị trí phát bóng, đối diện với Shiroemon. Thế nhưng, một cảm giác cứng nhắc kỳ lạ lan ra khắp toàn thân khiến cô bất giác đổ mồ hôi lạnh. Đây không phải lần đầu cô trực tiếp đối đầu với Shiroemon, nhưng đó là khi họ còn là đối thủ. Còn lúc này, cậu đã là đồng đội của cô, vậy mà hàn khí toả ra từ vị trí ném bóng vẫn bén như những mũi dao găm, chẳng hề có một chút gần gũi nào.

Có chút sợ hãi không rõ ràng.

Nhanh chóng lắc bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Sakura chỉnh lại tư thế cầm gậy của mình. Bây giờ không phải là lúc nghĩ lung tung, cô nhất định phải khiến cậu hài lòng.

"Cốp!!"

Một đường bóng thẳng, giảm tốc độ vừa phải nên Sakura hoàn hảo đánh trúng, đưa bóng đi xuyên qua vị trí chốt một và chốt hai. Tuy nhiên, ngay sau đó quả bóng đã bị Komatsugawa ở vị trí cánh phải tóm gọn, cậu nhanh chóng chuyền về cho cầu thủ ném bóng. Shiroemon liên tiếp ném thẳng, nhả bóng với nhịp độ ổn định. Đáng lẽ với Sakura, đây là cơ hội vàng để cô toả sáng. Tiếc thay không có cú vụt gậy nào của cô ghi điểm trực tiếp, cô chỉ có thể đưa bóng dừng ở vị trí trong sân và rơi vào tầm bắt của các thành viên bên ngoài.

Quả nhiên là đội bóng nghiệp dư nổi tiếng nhất Nhật Bản, tốc độ phòng thủ cùng sự phối hợp của các cầu thủ giữ chốt và chạy chốt vô cùng nhịp nhàng, nhanh nhẹn nhưng không kém phần chính xác. Các đường bóng Sakura đánh dù không bay được quá xa, nhưng đều là đường bóng hiểm, lắt léo vậy mà cũng không làm khó được họ.

Rõ ràng chỉ là một buổi tập luyện, nhưng dường như nó còn áp lực hơn cả lúc cô làm bài kiểm tra vào đội của Shiroemon.

Thực lực của mọi người khá như vậy, mình sẽ theo kịp được họ chứ?

"Sakura-san, cậu đánh khá lắm! Dồn lực mạnh hơn chút nữa là được!!!"

Thấy không khí luyện tập có vẻ nhàm chán, Komatsugawa đứng ở vị trí chốt hai vui vẻ lên tiếng cổ vũ, còn không ngừng vỗ tay khiến cả đội đổ mồ hôi vì sự nhiệt tình thái quá của cậu trai này. Nhìn nhau cười cười, họ cũng muốn nói vài lời ủng hộ cô gái kia lắm chứ, nhưng tại đội trưởng rất ghét làm ồn trong lúc tập nên họ đành phải nghiêm túc thôi.

Cậu nhóc Komats này lại vì gái mà hoá ngốc mất rồi.

Sakura đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào người đang đứng ngoài hò hét ngoài kia, dù vậy trong lòng đã hưng phấn thấy rõ. Đã rất lâu rồi cô mới nghe được tiếng ai đó nhiệt thành động viên cho mình, cảm giác ấy...thật sự rất ấm áp.

Thế nhưng, trong một giây không tập trung, một đường bóng biến hóa kỳ lạ lao tới, khiến cô đứng ngây ra nhìn, đến nỗi quên cả việc phải vung gậy đánh trả.

Đường bóng đó, không thể nào...

Y hệt như trong giấc mơ, một đường bóng như rồng bay phượng múa, uốn lượn gấp khúc lên xuống không ngừng theo quỹ đạo hình ziczac vô cùng phức tạp bay với tốc độ kinh hồn sượt qua sườn mặt của Sakura, thổi mái tóc nâu bay tán loạn như lá cây bị cuốn trong chiều gió xoáy.

Cô chưa bao giờ chứng kiến một kỹ thuật ném bóng nào điêu luyện như vậy cả.

Hoá ra, đây mới chính là thực lực thật sự của Shiroemon sao?

Lúc này, Sakura mới hiểu ra mọi chuyện.

Nếu như Shiroemon dốc toàn lực, thì trận đấu ngày hôm qua, cô sẽ không bao giờ có cơ hội chiến thắng.

Thảm hại làm sao, cô thua rồi...



Anh Đào.

20/11/2019.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top