Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 6 : ~ nỗi đau buồn ( 4 ) ~

Khi đọc xong ... ai cũng sốc và rơi nước mắt từ bao giờ , chân không còn vững mà ngồi khụy xuống nền nhà , đôi tay vẫn nắm chặt bức thư với ướt đẫm những hạt nước mắt trong suốt rơi , nhất là Shizuka - Cô không ngờ cậu lại thích cô , cô còn chẳng hề biết điều đó , luôn cố phớt lờ đi , thứ tình cảm cậu dành cho cô còn trên mức tình bạn thân , là tình yêu - Sự rung động con tim ... Cậu đã thương thầm trộm nhớ cô hơn ngừng ấy năm ... thế mà Shizuka này không biết điều đó , cô nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm yêu quý , cảm xúc thường , một sự yêu quý bình thường mà một con người dành cho nhau , đáng tiếc rằng trong lòng cô đã " cảm nắng " với một người khác rồi , cô đơn thuần chỉ coi cậu là 1 người bạn thân của mình , dù đôi khi ngốc nghếch , chẳng chịu chú ý vào học tập , chỉ biết đi chơi , ngoại hình chẳng ấn tượng là mấy ngoài cái ngố ngố với cái cặp kính to đùng trên mặt , cùng với cái tính hậu đậu hay quên ... Nhưng có một điều cô rất quý trọng ở con người này , dù vẻ bề ngoài chẳng khá là mấy ... cô qúy chính là cái tấm lòng , tâm hồn lương thiện , trong sáng ... đúng vậy ... cô ấn tượng sâu đậm trong lòng qua bao nhiêu năm tháng ... Nobita - 1 con người nhân hậu , tốt bụng , biết nghĩ cho người khác , luôn quan tâm lo lắng , là người luôn giữ trên mình một nụ cười tươi tắn như ngàn hoa đua nở trong vườn , như ánh bình minh sáng ngời , là người luôn an ủi cô mỗi khi cô có chuyện buồn phiền , luôn là người đầu tiên cô tìm đến sự giúp đỡ , chẳng ngại khó , cậu ấy luôn cố gắng hết mình , luôn xả thân mình chỉ để cứu cô ... Trải qua bao cuộc phưu lưu , hình ảnh đẹp đó lại in đậm trong trí óc cô ... Dekisugi - 1 phiên bản hoàn toàn khác , luôn hoàn hảo về mọi mặt , luôn được mọi người khen ngợi , còn Nobita lúc nào cũng bị chê bai , cười nhạo , nhưng không vì điều đó mà ghen ghét , cũng hùa theo ... vì bạn bè phải luôn phải đoàn kết , giúp đỡ nhau ... hơn nữa cô còn nhìn được những điểm rất đáng học hỏi từ cậu ... Vậy mà giờ cậu gửi đến bức thư này , và bảo rời đi ... Không thể thế được , nước mắt tuôn trào , không một lời giải thích , cô vội lao ra khỏi nhà , trong sự ngờ ngàng từ bố mẹ ... cô không tin là có chuyện đó , tại sao , ... Tại sao , Nobita .... Cậu lại quyết định 1 lựa chọn như thế ... Nơi hướng đến là khu đất trống , đến nơi thì thấy có Doraemon , Jaien , Suneo .... Và bố của Nobita , mặt ai cũng buồn bã ...

- DORAEMON , NÓI ĐI ! NO .... NOBI ... TA ... CẬU ẤY ...

Lắc mạnh Doraemon đến nỗi , mọi người phải gỡ cô ra ...

- Cậu hãy thật bình tĩnh ... chúng tớ cũng đang rất lo lắng , không sao đâu ... Có bảo bối của Doraemon rồi mà ... chắc chắn sẽ tìm ra thôi ... chung khu này ... Cậu ấy không thể đi xa được đâu

Jaien vẫn giữ vẻ lạc quan ... quay sang chú mèo máy vẫn đang lục tìm túi đồ của mình ... Sau một hồi lấy ra một đống bảo bối , quan trọng nhất là cây gậy chỉ đường ...

- Mọi người hãy phần nhau ra , tớ và Shizuka sẽ lên núi tìm , còn lại mọi người hãy chia nhau ra ... nếu ai tìm thấy Nobita hãy báo cáo qua bộ đàm này , đồng thời ấn vào cái nút xanh lá kia để xác định vị trí ... !!!

Nghe xong ... mọi người bắt đầu tản ra , cùng với cảnh sát trong vùng , lần đến những nơi mà Nobita hay đến nhất , tất cả đều rất lo sợ , lo sợ cho an nguy của Nobita , họ tự trách mình vì họ mà cậu bỏ đi , nhưng gạt bỏ chuyện đó sang một bên ... điều quan trọng bây giờ phải tìm bằng được Nobita , bằng mọi giá phải đưa được Nobita quay trở về !!! Trong lòng ai cũng cố gắng động viên mình như vậy ...

Nhóm Dora tiến lên núi , nơi đây ban đêm không qúa đáng sợ .... Hai bên là hàng cây xanh ngắt với những chú chim đăng yên giấc trên đó , họ vẫn có thể nhìn rõ đường lối nhờ ánh sáng của ánh trăng trên bầu trời , với tia sáng lập lánh của những ngôi sao nhỏ , rạng cả một vùng trời đen ... Vừa đi Shizuka như người mất hồn , chỉ biết chăm chăm nhìn về phía trước , chú mèo nhìn thấy cũng chỉ biết im lặng , có lẽ trong bức thư gửi cô , cậu đã thổ lộ lòng mình , đã nói rằng mình thích cô , không phải chỉ là tình cảm qúi mến đơn thuần ... mà là tình cảm từ chính tấm lòng , từ chính trái tim cậu ... Không nhận chờ câu trả lời ... Cậu đã lẳng lặng bỏ đi ... điều đó đau lòng lắm chứ ... tổn thương lớn đến cô - 1 người con gái với trái tim ấm áp nhưng cũng mỏng manh , và rất dê vỡ ... Haiz ... zzzz chỉ biết buồn phiền thay ... Đang trong lối suy nghĩ mơ hồ , bỗng chiếc mũi chó của mình đánh hơi được điều gì đó ... dừng lại giây lát , ngửi ngửi kĩ hơn ... Là mùi của Nobita , nhưng xen vào đó thấp thoáng thấy một mùi rất lạ mà chú mèo chưa từng ngửi bao giờ , chẳng giống cái mùi gì cả , nhưng nó rất thơm , hương thơm nhẹ nhàng như những cơn gió thoảng qua nhưng khiến nguời Dora nổi hết da gà , khoan ... khoan đã ... hình như trong đó có cả mùi tanh ... MÙI TANH CỦA MÁU NỮA ? Chắc chắn là Nobita đã xảy ra chuyện không hay gì rồi ... linh cảm không lành , Dora vội kéo tay Shizuka chạy theo hướng cảm tính đó ....

- No ... Nobita ơi ! Cậu đâu rồi ? ...

Nhìn xung quanh không có ai , ngoại trừ có một cái túi đồ , chẳng phải đây là balo của Nobita sao ? Vậy Nobita đâu ? ... Đến đây , không còn ngửi thấy bất cứ mùi gì nữa , cậu ấy đã biến mất ở đây ư ? Shizuka thấy dưới đất có vài vệt máu ...

- D ... Dora ... mon , ở đây có máu ... Có máu !!!

- Đây chính xác là máu của Nobita , không nhầm lẫn được ... vệt máu vẫn còn chưa khô , chứng tỏ là cậu ấy chỉ ở gần đây thôi , nhưng mình thắc mắc rằng sao đến đây , mình không đánh hơi được mùi hương gì nữa , cứ như ... cứ như đến đây cậu ấy biến mất vậy ...

- S ... sa ... sao ... không thể có chuyện đó được !!!
Cô bé chỉ biết oà khóc nức nở , gục xuống thân cây , miệng vẫn lẩm nhẩm xin lỗi , Dora cố dùng thiết bị định vị lực soát toàn bộ khu rừng này , nhưng không hề tìm thấy dấu hiệu nào , cùng lúc đó nhóm kia chạy tới ...

- Có tìm thấy không ?

- Đến đây ... mọi thứ đều biến mất , không còn ngửi thấy mùi gì nữa ...

- CÁI GÌ ... CẬU ĐÃ TÌM KĨ CHƯA , BIẾT ĐÂU NÓ BỊ HỎNG THÌ SAO? TA THỬ TÌM TRONG KHU RỪNG NÀY XEM NÀO ...

- Hức ... h ... hức ... Nobita ơi ... cho mình xin lỗi... mình sai rồi ... làm ơn về đi mà ...

Mọi người cố an ủi Shizuka , cô khẽ ngồi dựa vào gốc cây ...

- Mọi người tớ tìm thấy vài vệt máu ở đây , chính là máu của Nobita , cùng với cái balo này nữa , nhưng còn người thì ...

- Chẳng nhẽ cậu ấy đã ... đã gặp chuyện ... gì ... đ ...

Suneo đang nói thì bị ăn một cú đấm , nổi cả mấy cục u to tướng trên đầu ... Jaien qủa quyết rằng không thể có chuyện như vậy , rồi chàng trai mập với cây đèn pin trên tay tiến sâu vào khu rừng hơn , nguời duy nhất từ nãy giờ không thấy liên tiếng , chính là ông Nobi ... phận cha , sao không lo cho con mình ... hơn nữa người vợ thân yêu của ông , vì đã qúa sốc nên đã lên cơn sốt cao , đang nằm ở nhà , không thể nào nhấc người dậy được , nguời nóng như lửa đốt , liên tục nói mớ , tại sao mọi việc đang yên ổn , bỗng chốc lại trở nên tồi tệ như vậy chứ ? ... Mọi người vẫn cứ ra sức tìm kiếm , đến tận 2 , 3 giờ sáng , dù rất mệt mỏi , nguời nặng trĩu , ánh mắt trũng xuống , cả bọn cùng cảnh sát đã tìm mọi nơi , mọi nơi trên thành phố này ... Sức lực của con người cũng có hạn , nên chỉ quyết tìm đến giờ đó , cảnh sát cũng rời đi về nghỉ , hứa ngày mai sẽ tìm tiếp ... Song những người bạn nhỏ tuổi , mồ hôi chảy ra ướt đẫm , cùng với cơn buồn ngủ ập tới , khiến chân tay ai cũng mệt rã , Dora có khuyên nên về nghỉ đi , vì hôm nay phải đi học , nhưng vẫn gắng sức tìm ... !!! Không ai quan tâm đến những lời nói của chú mèo máy , vẫn tìm quoanh khu rừng mấy lượt nhìn ...

Ông mặt trời đã lên cao , tỏa ra những tia nắng ấm áp xuyên thấu màn đêm ... Những làn gió thổi với cái hơi ấm của tia nắng xen kẽ giữa tán lá , đối khi khẽ khẽ rung ... Tiếng chim lảnh lót nghe vui tai , chào đón một bình minh tươi đẹp ... Bầu trời xanh thẳm , gợn những làn gió nhẹ ... Qủa là một buổi ban mai tuyệt đẹp ... Trải dài trên con đường ... từng tốp học sinh vui đùa , trò chuyện huyên thuyên , không khí náo nhiệt lên hẳn ... Tại một ngôi trường Tiểu học , chuông đồng hồ đã điểm , thầy giáo bước vào điểm danh , nhưng sắc mặt có vẻ lo lắng , buồn rầu ...

- Cả lớp đứng . Nghiêm ... Chúng em chào thầy ạ !
- Thầy chào các em ... hôm nay thầy có một thông báo quan trọng về trò Nobi Nobita ... !!!

Lời thầy vừa dứt , là nổi lên những tiếng xì xào to nhỏ ...

- Thầy muốn nói rằng , bạn ấy đã mất tích ... Cảnh sát đã vào cuộc , hiện tại chỉ biết là Nobita rời khỏi nhà vào ngày hôm qua , chưa rõ là đi đâu ... Nếu ai trong các em , có thông tin gì , hay nhìn thấy ... hãy báo lại cho thầy , các em rõ chưa ? ...

- VÂNG Ạ !!!
Sau khi nhìn qua một lượt như thể toàn lớp đã hiểu , thầy yên tâm được phần nào ... Nhìn sang phía của 3 người bạn mà Nobita hay chơi cùng ... Chúng nó có vẻ mệt mỏi , haiz ... zzz chắc chúng nó cũng lo lắng lắm ... Trong tiết giảng dạy , thầy không thể nào tập trung vào bài giảng được ...

" Nghĩ sao chứ ... Nobita dù hay ham chơi , chẳng chịu làm bài tập về nhà ... Lúc nào cũng đi học muộn , thiếu bài ... Không ngày nào là phải chịu phạt ở lại , không ngày nào là không phải ra đứng phạt ngoài hành lang ... Bài kiểm tra lúc nào cũng chỉ một con số * 0 * đỏ đậm trên bài kiểm tra , từ trên xuống dưới đầy rẫy những lỗi sai ... Phải để thầy trao đổi với mẹ về chuyện học tập bao nhiêu lần ... Tuy vậy ...
Đó là học trò của thầy ... Sao không thể lo lắng được chứ ... Thầy vẫn nhớ mãi người mẹ hiền ... luôn miệng nói rằng

- Nghề cầm phấn là nghề rất cao quý , lớp học như ngôi nhà thứ hai của con ... Con là cha ... và những đứa học sinh sẽ là những đứa con trong mái nhà đó ... Con hãy luôn luôn quan tâm ... yêu thương chúng ... Hãy giảng và trao cho chúng kiến thức ... Đã làm cái nghề phục vụ cho tương lai , cho đất nước của ta , mình phải biết yêu quý , phải biết trân trọng ... Quan trọng phải có niềm say mê , muốn cống hiến ... Nhưng không có điều gì là hoàn hảo cả ... Trong những đứa con đó ... sẽ có những đứa giỏi , chăm ngoan , luôn vâng lời ... và học tốt giỏi ... Nhưng con người ta không phải là một cỗ máy di động ... Nếu được cái này sẽ phải mất cái kia ... không ai là hoàn hảo cả ... Nhưng con ... con là một người thầy giáo , con sẽ giúp bọn chúng hoàn thiện hơn ... không quan trọng địa vị thế nào , không quan trọng sức lực học ra sao ! Chúng ta - loài nguời , chúng ta có trái tim , có cảm xúc , còn người máy chỉ là những trí tuệ nhân tạo , chúng được tạo ra để giúp ích cho con người , con nguời là cha , là mẹ chúng ... Điều quan trọng mẹ muốn nói ở đây là gì ... mẹ biết rằng trong lớp con có một trò tên Nobita , ta biết con cảm thấy rất nhọc vì nó là người học kém nhất lớp , luôn khiến cha mẹ nó và con buồn phiền ... Nhưng đừng như thế mà bỏ mặc , từ bỏ ... Cha mẹ cậu bé có lẽ đã rất tin tưởng , tin tưởng vào một người thầy như con ... có thể dạy dỗ con họ nên người ... Phải biết ơn vì điều đó , phải luôn cố gắng hết mình ... Hãy dùng lên tính nhẫn nại , sự kiên trì ... Con cứ mỗi ngày cố dạy cậu bé một chút ... cứ từng chút một ... Ban đầu là cái dể dàng , sau đó lại cái khó khăn ... Hãy yêu thương , giữ vững niềm tin ... Một ngày nào đó điều kì diệu sẽ xảy ra Nếu con làm được điều đó ... thì con thực sự là một người thầy giỏi ... Hãy luôn hết lòng vì học sinh của mình ... !

...

------------ 🐻🐻🐻🐻
Số lượng từ : 2308 từ
Kết thúc : 20 : 58
Đây là cái chap mà mình viết dài nhất ... biết đâu trong tương lai còn có thể viết nhiều hơn thế nữa ... tùy thuộc vào cảm xúc của tác giả ... các reader đọc cho ý kiến nhé ... bạn nào giỏi về văn , cứ góp ý mình hứa sẽ tiếp thu ... 💓💓💓

Ah , mik nói luôn là có thể trong tầm 1 hay 2 ngày gì đó ... minh sẽ ra chap mới ... hay hơn thế ... Đó là những lúc mình bận .. vẫn chưa ra đc , thì cho mik xin lỗi ... với lại nhà mik ko có mạng ... nhiều lúc xảy ra nhiều vấn đề lắm ...

ĐỪNG QUÊN VOTE , CMT , FOLLOW CHO MÌNH  !!!
Thứ sáu , ngày 27 tháng 3 , năm 2020
Author
@Helenstoler

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top