Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

- Thực thể kia rốt cuộc là gì mà lại là nỗi khiếp sợ của cả Teyvat như vậy? Tôi nghĩ, nếu có gì đó xảy ra với đại lục, Thiên Không sẽ xử lý gọn gàng chứ?

- Không, Iris. Thực thể đó là kẻ nắm giữ sức mạnh nguyên tố trên toàn bộ đại lục. Thiên Lý vào thuở Teyvat còn sơ khai đã từng đến đây, tuyên chiến với những kẻ nắm giữ nguyên tố tại nơi này. Bà ta đã không thể khống chế toàn bộ bọn họ mà dùng kế ly gián, tước đi sức mạnh của từng người. Nhưng trong số đấy, có một vị thần nắm giữ nguyên tố lôi, cô gái ấy là người đã chống trả lại, đẩy lùi ý định cai trị nguyên tố của Thiên Lý. Tuy nhiên sau này vì một lý do nào đấy mà vị thần ấy chấp nhận giao sức mạnh cho Thiên Không, nhưng gần đây, nguồn nguyên tố Lôi ấy đang gặp trục trặc không rõ nguyên nhân nên vision rất khó tạo ra, đó là lý do cho việc những người sở hữu vision Lôi ngày càng ít. Vị thần ấy đang lay động, Iris. Cô ấy từng nhấn chìm bầu trời Teyvat trong giông sét và khói lửa hai ngàn năm và giờ đây cô ta hình như đã thức giấc.

- Vậy hũ tri thức thần và tôi có liên quan gì trong chuyện này?

- Dottore là chìa khóa mở phong ấn. Nếu Thiên Không tấn công hắn, vị thần kia sẽ nổi giận. Ta không biết lý do, mọi chuyện ta thấy trong Cây Thế Giới chỉ có thế. Iris à, ngươi là kẻ thân cận với The Doctor, điều đó sẽ rất thuận lợi để ngươi đàm phán với hắn. Ta nghĩ hắn còn hiểu hơn ta về vấn đề này. Iris, vận mệnh của Teyvat nằm cả trong tay cô. Đừng để hũ tri thức vỡ.

- Đúng đúng, đừng để hũ tri thức rơi vào tay The Doctor. Paimon thật sự không muốn bị tan biến đâu.

- Nhưng tôi không biết cách lấy hũ tri thức.

- ....Chuyện này ngươi hãy bàn với The Doctor, hắn biết cách xử lí nó, hãy để hắn giao cho ngươi. Tri thức bên trong đó với hắn cũng không có giá trị gì, nó chỉ có giá trị với kẻ muốn biết về năng lực cấm kị. Ta không thấy bất cứ khao khát nào của The Doctor về thứ đó, năng lực cấm cũng chẳng phải thứ đáng dùng. Iris, vận mệnh cả Teyvat đang phụ thuộc vào cô. Và nếu có thể thì xin cô hãy cứu lấy cha mẹ mình.

- Không, cứu họ không phải việc tôi muốn lắm đâu. Tôi sẽ suy nghĩ về hũ tri thức, những thứ còn lại, tôi sẽ để Dottore quyết định.

- Vậy ta chờ tin cô ở Thánh Địa Surasthana. Khi xong việc hãy đi một mình, đừng để hắn bám theo. - Nahida khẽ thở dài, vị thảo thần đưa tôi ra ngoài và nháy mắt với tôi đầy ẩn ý. Khi cánh cửa vào Giáo viện đã khép lại sau lưng, tôi chợt nghe thấy .... hắn.

- Bé con, mọi chuyện sao rồi?

- Dottore? Anh đã ở đây từ khi nào vậy?

- Ta mới tới thôi, cũng chỉ là đi xung quanh nhìn lại cảnh xưa một chút. Nếu ngươi đã hết việc cần làm ở đây, vậy thì chúng ta về chứ?

Tôi gật đầu rồi lặng lẽ đi theo hắn. Dọc đường về, tôi thuận lại cho Dottore nghe về những gì Thảo thần đại nhân đã nói, những thứ ngoài hũ tri thức tôi đều không đề cập tới, cho hắn biết cũng không có giá trị gì.

- Vậy là ngươi muốn ta giao hũ tri thức cho ngươi sau khi giết tên khốn kia?

- Đ-đúng vậy.

- Hmm, đúng là như Tiểu vương đã nói, thứ trong đó không có ích gì với ta. Được, ta sẽ đưa nó cho ngươi sau khi xong chuyện.

Tôi có hơi sốc khi hắn chấp nhận giao kèo nhanh đến thế. Dottore thường khá vòng vo và đưa ra đủ loại điều kiện khác thường trước khi đáp ứng nhu cầu của người khác.

- Ngài cứ vậy mà đồng ý thôi sao?

- Huh? Ngươi hỏi gì kì cục vậy? Muốn ta làm khó ngươi à?

- Không không, tôi không có. Nhưng mà không phải ngài vẫn luôn ...

- Trước khi ngươi nói nốt thứ đằng sau thì dừng gọi ta là "ngài" đi. Mọi chuyện đến đây rồi còn xưng hô xa cách vậy sao?

- Tôi không biết nữa, tôi thấy gọi vậy sẽ tốt hơn việc gọi ngài là "anh".

- Tốt hơn chỗ nào chứ, thôi được rồi, tùy ngươi. Nói nốt đi.

- D-dạ. Thì tôi thấy ng...à...anh luôn thực hiện các thí nghiệm nhằm vượt qua các vị thần, nếu bây giờ đánh thức thực thể cổ xưa kia, chẳng phải việc đó sẽ dễ hơn sao?

- Có thể, nhưng ta không muốn đánh thức bà ấy. Bà ấy vì ta nên mới chấp nhận bị phong ấn như vậy, nếu giờ hóa giải phong ấn, bà ấy có thể sẽ lại vì ta mà chịu khổ lần nữa. Đó là mẹ ta Iris à, ta không thể làm khổ bà ấy thêm nữa được.

- ..... Tôi thật sự lấy làm tiếc.

- Chuyện cũng lâu rồi, ngươi không cần quá lo đâu. Tối nay thay đồ xong rồi sang phòng riêng của ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

- Vâng ạ.

Về đến chỗ trọ, chúng tôi mỗi người một hướng. Hôm nay hắn không theo tôi về đến phòng mà rời đi khá vội vã, chắc hắn đang dở việc thí nghiệm trong phòng. Tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ rồi qua phòng hắn. " Cốc, cốc", tôi cẩn thận gõ cửa.

- Vào đi.
Vừa chạm lên chiếc tay nắm cửa lạnh lẽo, trong tôi bỗng bùng lên cảm giác hồi hộp, bất an đến lạ thường. Quái lạ, lúc đi đến phòng thí nghiệm của hắn tôi còn chẳng có cảm giác này. Hít một hơi thật sâu, tôi cố nén lại cái linh cảm đầy sự bất ổn đang cố đẩy lùi tôi khỏi căn phòng ấy. Một tiếng "cạch" vang lên, tôi có hơi chần chừ rồi cũng đủ can đảm mà đẩy cánh cửa ra, bước vào. Dottore ngồi ở trên giường như đang chờ sẵn, hắn không đeo mặt nạ, cũng không mặc bộ đồ quen thuộc hay bộ đồ bác sĩ lúc làm thí nghiệm. Hắn chỉ khoác hờ hững một chiếc áo choàng tắm còn chẳng cài kín cúc.

- Ngài Dottore?

- Lại đây.

Hắn ngoắc tay ra hiệu với tôi, dù cảm giác bất an càng lúc càng thêm mãnh liệt nhưng tôi cũng chẳng còn đường lui nữa. Một khi đã chọn bước đi cùng với Dottore thì tôi mãi thuộc sự điều khiển của hắn rồi. Lý trí liên tục thét gào xin đôi chân đừng bước lại gần nơi ấy, nhìn hắn như vậy, tôi cũng lờ mờ đoán ra âm mưu hắn đang toan tính trong lòng. Liệu tôi có còn sống được tới sáng mai mà quay về hay không? Hay hắn sẽ giết tôi luôn ở nơi này? Dottore dường như chẳng để ý sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt tôi và cái dáng vẻ chần chừ cứ nhích từng bước nhỏ về phía hắn, có lẽ do ánh đèn mờ ảo trong phòng nên hắn không thấy chăng? Tôi chỉ mong hắn mau đuổi tôi đi, bảo tôi mau biến khỏi đây, thật lòng, tôi thấy sợ khi hắn cư xử khác với bình thường, tôi không chắc hắn sẽ làm gì hay lại nghĩ ra một trò chơi tai quái nào đó. Trong đầu tôi chợt hiện ra những suy nghĩ bẩn tưởi về việc hắn sẽ làm gì với tôi tiếp theo, trời ạ, tôi bị làm sao thế này! Vành tai bất giác nóng lên một chút, tôi lắc lắc đầu, cố đuổi những hình ảnh ấy đi. Ngay khi tôi đến gần bên cạnh giường, Dottore liền chồm lên, nắm chặt lấy cổ tay tôi và vật tôi xuống giường. Hắn khóa chặt cơ thể tôi trong một tư thế, mặc tôi có hoảng mà giãy giụa ra sao cũng không tài nào thoát ra được. Cũng phải thôi, sức tôi sao bằng được sức hắn.

- Yên nào, ta đã làm gì đâu sao ngươi phải sợ như vậy.

- Nh-nhưng...

- Shhh, ngươi không cần nói gì cả, ta cá chắc với trí thông minh của ngươi thì cũng đủ để hiểu điều ta định làm là gì. Đây là điều kiện cho giao kèo giữa ta và ngươi về hũ tri thức. Ngươi giao thân thể và linh hồn cho ta, ta sẽ đưa hũ tri thức cho ngươi sau khi xong việc.

Chẳng chờ tôi kịp đáp lại, hắn đã cúi xuống hôn tôi. Cả hai mới chỉ làm chuyện này có hai lần nên tôi vẫn còn hơi lúng túng mà chưa bắt được nhịp lúc ban đầu. Dottore mạnh bạo lắm, hắn chưa khi nào chờ tôi quen mà cứ thẳng thửng tiến vào tấn công, hắn cắn lên môi, ép tôi mở miệng rồi đưa lưỡi vào trong mà khuấy đảo. Hắn luồn tay ra sau, ấn gáy tôi làm nụ hôn thêm sâu. Đầu óc chẳng mấy chốc mà trở nên mụ mị, tay chân cũng không còn chút sức lực nào để phản kháng lại hắn nữa. Tôi cứ mặc cho Dottore vờn đùa với bản thân, hắn cho tay vào bên trong áo, từng ngón tay khẽ miết nhẹ lên eo rồi lên đến ngực. Bàn tay hư hỏng ấy cứ liên tục xoa nắn rồi day nhẹ hai nhũ hoa nhỏ. Ngực tôi trước giờ chẳng phải nơi nhạy cảm nhưng không biết vì sao mỗi lần hắn chạm vào lại khiến nơi đó trở nên ngứa ngáy, từng đợt khoái cảm cũng theo đó mà dần truyền lên trên đại não, tôi càng muốn hắn chạm vào nơi đó nhưng cũng muốn hơn như vậy, phía dưới bắt đầu có cảm giác khó chịu rồi. Trước kia tôi chưa từng làm qua loại chuyện này cũng như chưa từng tự xử lần nào. Cuộc sống khó khăn, thiếu thốn khi đó làm tôi quên đi hết những nhu cầu của bản thân, cả ngày chỉ biết lao đầu đi tìm đường sống. Năm nay tôi chỉ vừa mới tròn 18 tuổi, vậy mà đã sớm phải trao lần đầu của mình cho người đàn ông này. Tôi không biết mở lời với hắn ra sao cho phải, chỉ biết nằm đó rên rỉ trong cổ họng như một con điếm khát tình. Dottore lập tức cởi phăng chiếc áo ngủ khỏi người tôi, hắn mạnh tay đến mức làm cúc áo đứt, rơi xuống sàn lả tả. Ôi thần linh ơi, đây là chiếc áo duy nhất tôi mang trong vali mà. Hắn chẳng bận tâm chuyện đó, điềm nhiên lôi ra trong túi áo một chiếc lọ nhỏ cao khoảng 5 cm. Tôi không biết dung dịch đựng bên trong đó là gì, chỉ thấy hắn rất nhanh mở nắp rồi một hơi uống sạch. Dottore kéo tôi ngồi dậy, hắn cúi xuống, lập tức đưa tôi vào một nụ hôn sâu. Hắn dùng lưỡi tách hai hàm tôi, để thứ chất lỏng kia tràn vào bên trong khoang miệng. Tôi bị bất ngờ mà chẳng kịp phản kháng, cổ họng trong vô thức đánh ực một cái, nuốt hết toàn bộ số thuốc. Dottore thấy vậy thì tỏ vẻ hài lòng ra mặt. Hắn đem lưỡi tôi ra mà vờn đùa, đụng chạm đến mọi nơi bên trong miệng tôi. Môi lưỡi giao triền đến khi mệt lử mới buông, còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Hắn đã nhanh chóng lột sạch quần áo trên người tôi trong khi cả hai còn đang trong cơn mê muội. Giờ tôi hiểu thứ thuốc ban nãy hắn chuốc cho tôi là cái quái gì rồi. Xuân dược. Cơ thể bỗng chốc nóng bừng lên, bên trong ngứa ngáy, khó chịu như có kiến bò. Tôi không nhịn được mà liên tục cọ sát hai chân vào nhau hòng xua đi cái cảm giác muốn được thỏa mãn đang giằng xéo. Tôi không dám mở lời với hắn, phần vì sợ, phần vì vẫn còn ngại do đây là lần đầu. Dottore đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi và đặt một nụ hôn phớt lên môi, hắn lừa lúc tôi không để ý mà chen ngưòi vào giữa hai chân tôi, lập tức đưa ngón tay vào khai phá nơi mật tư tôi luôn cố giữ gìn bấy lâu nay. Không một lời báo trước, không một chút chuẩn bị, hắn cứ vậy mà đưa đẩy ngón tay ra vào khuếch trương.

- Ah- ha....ngài Dottore~

Sự ngứa ngáy bên dưới được thỏa mãn phần nào, không biết do tác dụng của thuốc hay do khoái cảm từ việc này là quá lớn mà tôi không hề cảm thấy đau nhiều. Mọi người cứ hay nói việc làm tình khi mới bắt đầu sẽ gây đau nhưng sao tôi không có cảm giác ấy, điều duy nhất tôi có thể cảm nhận lúc này là cơ thể hắn đang áp sát vào tôi và cảm giác sung sướng cứ liên tục đánh lên đại não. Cả người run lên bần bật, chân tay dường như mất hết sức lực để chống đỡ cái cơ thể nặng nề đang trực chờ đổ gục. Mắt tôi giờ đây đã mờ mịt hơi sương, nước mắt sinh lý cứ vô thức trào
ra bên khóe mắt. Tôi đánh bạo ôm lấy cổ Dottore, gục đầu lên vai hắn mà rên rỉ.

- Ha...ưm..ng-ngài Dottore....ha~ ...được ngài làm thế này...ư..sướng...

- Một kẻ suốt ngày trưng ra cái vẻ lạnh nhạt như ngươi mà cũng có lúc dâm đãng quá nhỉ. - Hắn cắn lên tai tôi, thì thầm - Bên dưới ướt hết cả rồi, ngươi vậy mà dễ quá. 

Miệng nhỏ khao khát khép mở như chờ được cho ăn, dù được ngón tay chăm sóc cẩn thận nhưng sao vẫn có cảm giác chưa đủ. Tôi càng lúc càng muốn thêm nữa, muốn hắn đưa thứ đó vào trong tôi, muốn hắn lấy cự vật lấp đầy tôi, làm tôi đến dục tiên dục tử. Hắn ngậm lấy hai bên nhũ hoa, điên cuồng mút liếm, kích thích làm chúng cứng lên. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Cơ thể cứ thuận hoàn toàn theo sự điều khiển của hắn, tôi hơi ưỡn người về trước, tỏ ý muốn hắn mau động chạm thêm, mau làm tôi lên đến "đỉnh". Bên dưới, ngón tay vẫn liên tục khuấy đảo, hắn lùng sục khắp mọi ngóc ngách bên trong như đang cố tìm kiếm lấy thứ gì. Bỗng một luồng khoái cảm mãnh liệt trào lên làm tôi không nhịn được mà rên lớn. Hắn biết bản thân tìm đúng nơi liền lập tức liên tục tấn công vào đó. Sự sung sướng như dòng điện mạnh mẽ chạy dọc từ sống lưng đánh thẳng vào đại não. Tôi không tài nào khống chế cảm xúc bản thân, một trận co thắt ở bụng ập đến khiến tôi hoảng hốt.

- Ư....hức...tôi-tôi ra.

Tôi cắn lên vai hắn mà nức nở, âm vật co thắt dữ dội rồi "xuất" ra một thứ dịch trắng nhờn.

- Mới có một lúc đã ra nhiều vậy rồi sao, ngươi yếu quá đấy.

Cái gì chứ!? Hắn chuốc thuốc tôi thì chớ, đã vậy tôi còn không quen làm chuyện này, có biết khống chế sao đâu. Hắn thế mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, chê tôi xong thì lập tức ấn tôi xuống giường, cởi phăng chiếc áo choàng tắm đang mặc trên người. Thần linh ơi, cái body mà bao người mơ ước hiện ra trước mắt tôi, các múi cơ săn chắc, làn da trắng ngần, ửng hồng lên do hứng tình, trông vô cùng quyến rũ. Gương mặt hắn lấm tấm mồ hôi, nổi cả gân xanh trên trán. Ắt hẳn ban đầu hắn kiềm chế dữ lắm, dù sao dính thuốc cũng là cả hai. Tôi nhìn phía trên đánh giá một lượt rồi bất chợt ánh mắt dừng lại ở ... nó! Trời ạ, "thứ đó" sao mà lớn quá vậy! Hắn không để tôi kịp nghĩ thêm gì đã khóa hai tay tôi trên đầu rồi cúi xuống hôn như một lời an ủi. Hắn đưa cả dương vật vào bên trong chiếc miệng nhỏ vẫn còn đang mấp mở, đói khát. Dottore chẳng có chút từ tốn nào, không chờ tôi quen hắn đã lập tức động rồi. Từng cú thúc mạnh mẽ, liên tục như muốn nghiền nát miệng huyệt. Cảm giác đau đớn bỗng chốc ập đến làm tôi sực tỉnh. Sự căng thẳng khiến cửa huyệt khép lại làm cơn đau thêm phần dữ dội. Tôi khóc nấc lên, cào vào lưng hắn, nỉ non.

- A...hức.....đau, đau quá....Dottore anh...hức - anh nhẹ nhàng thôi.... A!

- Ngoan nào, hít sâu rồi thả lỏng ra.

Hắn ngừng lại một lúc, hôn lên trán tôi trấn an. Dottore chưa từng tỏ vẻ dịu dàng với bất kì ai nhưng có lẽ hôm nay với hắn là ngoại lệ. Dù tâm trí vẫn còn bị tác dụng của xuân dược dày vò nhưng nó chẳng đủ để xua đi cái đau còn âm ỉ. Cái cảm giác dù đau nhưng vẫn còn muốn tiếp tục nó lạ lắm, tôi cắn răng hít một hơi thật sâu rồi cố hết sức thả lỏng tâm tình. " Trời ạ, thế này ngày mai tôi về phòng còn không có khả năng chứ đừng nói cùng hắn làm việc." Tôi chỉ biết rủa thầm cái tên lưu manh trước mắt trong lòng, dù gì Dottore với tôi cũng là mối quan hệ chủ-tớ, tôi không mắng hắn được.

- T-tôi nghĩ là...hức...nó ổn rồi, anh...ưm-anh làm tiếp đi.

Dưới tác dụng của thuốc thì có muốn dừng cũng chẳng được, tôi một lần nữa để dục vọng khống chế bản thân mình, cắn nhẹ lên yết hầu hắn mà nỉ non. Đôi đồng tử đỏ sẫm kia vậy mà khẽ lay động. Dottore giữ lấy đùi tôi, ép tôi mở rộng hai chân mình. Dương vật bên dưới lập tức luân động một cách mãnh liệt, liên tục đâm tới những điểm nhạy cảm bên trong tôi. Tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng nước nhóp nhép cứ văng vẳng bên tai như chứng minh việc tôi với vị Quan chấp hành thứ hai đang ân ân ái ái. Nhà nghỉ lúc này chẳng còn ai đi lại bên ngoài, phòng Dottore cũng ở nơi khá biệt lập nên tôi có kêu thế nào cũng không sợ bị phát hiện. Chỉ là hắn thấy thế thì càng lúc càng lấn tới, mỗi cú thúc vào lại càng trở nên mạnh hơn trước. Chiếc giường nhà trọ cứ kêu lên kẽo kẹt như đang phản đối kịch liệt việc "vận động mạnh". Nhưng hắn mặc kệ. Mái tóc xanh dương xõa xuống, rối bù, đôi đồng tử đỏ thẫm hừng hực lửa tình cứ dõi theo từng đường nét trên cơ thể tôi. Bình thường hắn trông cũng đẹp trai lắm rồi, vậy mà sao bây giờ càng thêm thập phần quyến rũ. Tự dưng tôi muốn hôn hắn quá, muốn thấy hắn nuốt hết những tiếng rên rỉ này vào cổ họng, được quàng tay ôm lấy hắn, áp sát vào bờ ngực săn chắc ấy.

- Ng-ngài Dottore...hư..ưm....muốn hôn..

- Hmp- ngay cả lúc làm tình ngươi vẫn chẳng bỏ đi cái cách xưng hô đấy.

Dottore đổi lại tư thế, để tôi ngồi lên cự vật của hắn. Trọng lượng cơ thể dồn xuống làm thứ đó tiến sâu hơn vào bên trong.

- Ư..hưm....bên trong...trướng...ha~

Tôi quàng tay qua cổ hắn, dùng sức nhướn người lên mà tham lam giành lấy đôi môi mềm mại ấy. Dù thừa biết kĩ thuật của bản thân khá tệ nhưng tôi chẳng bận tâm, cũng cố gắng học theo những gì hắn làm mà giành thế chủ động. Dottore vậy mà vẫn chịu yên để mặc tôi làm loạn dù có mấy lần tôi suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi hắn. Cự vật bên dưới vẫn liên tục đâm loạn, hắn có vài lần rút hết cả chiều dài rồi lại đỉnh vào bên trong, mỗi lần tiến tới đều nhắm những nơi nhạy cảm mà chạm vào. Cảm giác đau đớn ban đầu dần được thay thế bởi khoái cảm và sự thỏa mãn đến cực cùng. Tôi chẳng thể ngờ việc này lại đem đến nhiều cảm xúc đến thế. Hai thân thể cứ dính lấy nhau không một kẽ hở như sợi thừng bện chặt. Tôi bị hắn làm đến mức dục tiên dục tử, chỉ còn biết ngửa cổ mà rên rỉ, cầu mong được dập tắt ngọn lửa dục vọng trong người. Một trận co thắt ở bụng, tôi hoảng hốt vội bấu lên vai hắn và nhanh chóng lên "đỉnh" thêm lần nữa. Dottore giữ chặt eo tôi, hắn nhấp thêm vài lần rồi cũng xuất ra ngay sau đó. Chất dịch nóng hổi tràn vào bên trong khiến tôi hơi rùng mình, không hiểu sao khi đó bỗng thoáng qua cảm giác hạnh phúc.




























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top