Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot.

Douma đem hai đứa nhỏ được nó một tay cưu mang về giáo đường, rất cẩn thận xem xét như thể chúng là đứa con do nó cất công tạo ra vậy. Chúng hoàn toàn kiệt sức, cơ thể lạnh ngắt cứng đờ, nó nhìn, rồi nét mặt hơi co lại, dường như là một gương mặt thương xót giả tạo để dễ dàng thu phục chúng.

- Thật tốt vì hai đứa đã lựa chọn đi theo ta. Các "con" của ta, hãy để ta thu phục, hãy gia nhập với ta. Một người đức độ như ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.

Chỉ vài đêm bão tuyết qua đi, Douma đã một tay dọn dẹp ngôi làng đói rách nghèo khổ gần giáo đường xa hoa, ánh mắt hướng về những căn nhà thấp bóng lụp xụp, nhìn một cách vô cảm, thực là không có chút vui vẻ nào cả, sau cùng nó vẫn luôn phải dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành và nhuộm đỏ những mảnh vỡ sen tuyết xinh đẹp, đổi lại những tín đồ vô dụng và những con quỷ mà sau này cũng chẳng rắp tâm nghe theo y. Douma phe phẩy chiếc quạt trong tay, che mặt như mấy cô nương dưới trướng ấy, nhếch miệng cười thật bắt mắt, rồi với tay chạm vào bông tuyết chầm chậm rơi. Một đêm bình yên chán chường đến lạ, dù cho nó mới chỉ động tâm "cứu giúp" những đứa con tội nghiệp từ ngôi làng phía xa kia.

Y giương đôi mắt cầu vồng nhìn về hướng bầu trời khuya, sương mù và mây, nhưng cậu ta vẫn lờ mờ nhìn được trăng, một đêm trăng khuyết lạnh lẽo mờ mịt. Douma chầm chậm nhắm mắt, nhìn về phía khoảng không. Nó nhìn thấy hoa tuyết rơi, một bông hoa tuyết mảnh mai chạm vào đầu mũi, khiến nó có chút gì đấy lay động mà buông lỏng cái phong thái cao quý nãy giờ. Bấy giờ mới nhận ra, gian phòng này đã không được thắp sáng nữa, chỉ có một chút ánh sáng xanh nhè nhẹ từ chiếc đèn hoa sen trong góc phòng, và đương nhiên là thắp sáng bởi năng lượng của cậu ta rồi, một Thượng Huyền Lục đầy tự mãn.

Douma lau đi vết máu còn trên khóe miệng. Phải rồi, bởi vì cậu ta còn phải tiếp đón một vị khách đặc biệt nữa. Nó bỗng chốc cười lên một tiếng, lẩm bẩm thứ gì đó trong miệng, một lời mỉa mai châm chọc, và một cái tên.

- Ô kìa, Akaza-dono. Đêm nay lạnh thật đấy nhỉ, khiến ngài phải lặn lội tới vì tôi như vậy.

Douma tiến tới bên cửa sổ.

- Bạn tốt của ta.

Akaza nghe hiểu từng con chữ trong câu nói của đối phương. Đường đường chính chính là bề trên, thế nhưng kẻ không biết kiêng nể này lại ngang nhiên dùng cách gọi và cả danh xưng nghe như rất hồn nhiên vô ý mà lại là một lời khiêu chiến. Hắn nhìn Douma nắm lấy tay mình, không mảy may để ý tới những lời vừa rồi nữa, bởi lẽ hắn mới nhận ra, hắn vẫn luôn vô thức hướng về ánh đèn của "thần điện" này, từ lâu lắm rồi, kể cả khi hắn chỉ vừa mới nhận lệnh của Muzan, hắn vẫn luôn...

Hắn nhìn về phía Douma đang trưng ra khuôn mặt vui vẻ, khó chịu hất văng bàn tay lòe loẹt của cậu ta, gằn giọng ra lệnh.

- Đừng chạm vào ta.

Trái lại với thái độ ghét bỏ của con quỷ phía đối diện, Douma vẫn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt vàng đẹp đẽ của hắn, không ngừng cảm thán, kể cả là Thượng Huyền Nhị đi chăng nữa, nó vẫn khó mà giữ cái tùy tiện lại, suýt chút đã "âu yếm" con mắt kia rồi, nhưng cậu ta khựng lại rồi khẽ chạm vào gò má khô ran của đối phương, một cử chỉ lạ lùng đến nỗi khiến Akaza phải rùng mình mà né tránh.

Douma nhìn rõ ràng trước mắt là khuôn mặt giận dữ và kinh tởm, nhưng tai nó sớm đã nghe không lọt chữ nào. Nó híp mắt cầm lấy bàn tay Akaza một lần nữa, rồi tiến sát lại tới khi ánh mắt hai người dán chặt lấy nhau, nhẹ giọng thanh minh cho bản thân.

- Tín đồ thường đến tìm ta để có được sự an ủi, lòng vị tha và dẫn lối. Akaza-dono, hãy để ta dẫn lối cho anh trước khi bình minh lên. Bằng không, sẽ chẳng có lối nào cho anh thoát khỏi ta, hay kể cả là một chút nương nhẹ...

Douma biết, Akaza sẽ hiểu nó ám chỉ cái gì. Nét mặt hắn không giãn ra, nhưng từ cổ đi xuống thì đều thả lỏng ra rồi, nó nhếch miệng cười vui vẻ, hôn lên mu bàn tay hắn, rồi gạt đi hạt tuyết trên mái tóc đối phương.

- Akaza-dono biết không, mỗi lần tuyết rơi, ta sẽ đều bắt lấy những bông hoa tuyết thế này.

Huyết quỷ thuật, cách triển khai, hình thức, đều khiến hắn nhớ đến Akaza. Douma không vội vã, nó lần nữa vuốt ve gò má anh, thấy ánh mắt kia không còn hằn lên những vệt máu nữa mới hài lòng để cho Thượng Nhị yên. Nó gấp lại chiếc quạt trong tay, dùng nó gián tiếp nâng cằm người kia lên, ép buộc hắn nhìn về hướng nó, ánh mắt miễn cưỡng nhưng biểu hiện lại không thực sự khước từ, nó cứ được đà làm tới, dường như chỉ chực chờ cắn nuốt đối phương vào bụng.

Một tiếng thở dài, nó đổi mặt, nói với giọng trách móc.

- Anh đừng ngại ngùng vậy. Ta đâu có đủ sức chèn ép anh.

- Tất nhiên là nếu anh đã không từ chối thì ta rất vui... Nhưng Akaza-dono thế này khiến ta cảm thấy xa lạ làm sao.

Thượng Nhị mặc kệ đối phương độc thoại. Hắn biết, cậu ta không có năng lực đấu lại hắn của hiện tại, mà hắn cũng chỉ là tò mò mà sa đà vào mật ngọt giả tưởng của con quỷ vô dục vô cầu trước mắt. Hắn không rõ từ khi nào, hắn đã quen với những động chạm bất thường này, quen thuộc với ánh đèn mờ loè, hằn sâu trong tiềm thức hình bóng của Thượng Huyền Lục, ồ, Douma, hắn còn biết rõ từng lời từng lời nó thốt ra. Akaza cho dù rất không thoải mái với mùi hương phụ nữ trên cơ thể đối phương, song, hắn cũng không bài xích kịch liệt như những lần đầu tiếp xúc, càng lúc mí mắt hắn càng nặng trĩu, đến khi định thần lại thì Douma đã nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán hắn.

Douma không nói, mà mỉm cười. Akaza cứng đờ như rơi vào trạng thái hồi tưởng. Douma đến gần, lẩm nhẩm gì đó, hắn nghe không thủng nữa, thanh âm dịu dàng của đối phương len lỏi vào não bộ, rất tự nhiên mà khiến Akaza buông lơi cảnh giác mà tựa vào lòng nó. Đôi mắt vàng của anh hướng về nó, rồi lần nữa nhìn sang hướng khác, có khi nào, bùa ngải cũng không thể níu kéo vớt vát chút lay động từ anh hay sao? Douma thở hắt ra một hơi, khéo léo ôm người kia vào lòng, Akaza cũng không rõ vì cớ gì mà lòng hắn bỗng cuộn trào với những cảm xúc khó đoán, hơn cả là, anh ta đang tận hưởng quãng thời gian nghỉ ngơi trong điện thờ của con quỷ mà thậm chí hắn không để vào mắt. Có lẽ quỷ không thể cảm nhận, nhưng khi hắn ta chạm vào tay đối phương, đêm bão tuyết cũng ấm áp hơn bao giờ hết.

"Ai nói không thể dùng bùa ngải lên thập nhị quỷ nguyệt? Chỉ có những kẻ không đủ khả năng, thật đáng mỉa mai. Cho dù ngày mai Muzan triệu hồi để ban lệnh trừng phạt, thì bản thân ta cũng sẵn sàng."

- Cảm xúc này người ta gọi là yêu đấy.

Douma thì thầm bên tai người trong lòng, giọng nó càng lúc càng nhỏ, không khá hơn việc hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, để rồi khi họ nhận ra, nó sẽ bông đùa rằng họ đã nhầm. Akaza thì khác. Nó muốn anh nghe cho kĩ từng câu từng chữ, để giọng nói của nó hằn sâu trong tâm trí kia, khiến anh khó lòng dứt ra, không thể lãng quên nó, cũng như thao túng anh trong lòng bàn tay, giữ anh lại bên cạnh mình.

Akaza vờ như không nghe thấy, cũng chỉ rung người nhẹ một chút sau khi nghe tròn vành câu chữ. Đối phương cũng không ép hắn phải thành thật, Akaza chỉ đành hướng ánh mắt về phía chiếc đèn hoa sen đằng xa, che giấu cái vẻ ngại ngùng hiếm thấy ấy. Anh ta thấy Douma dường như cũng muốn làm gì đó, nhưng nó đã rút lại bàn tay đã gần chạm tới nơi hõm eo mà thường ngày sẽ là nơi nó muốn chạm vào nhất, sau cùng lại thì thầm vào tai anh lời yêu ngây dại.

Dẫu nó biết anh là yêu vì tà thuật bùa chú, nét mặt nó vẫn hân hoan tràn đầy sự mong đợi, có kẻ nào yêu mà không muốn được hồi đáp cơ chứ, nó cho dù có là quỷ đi nữa, vẫn có những tình cảm khó mà lường trước như vậy. Tận đáy lòng, Douma từng không coi đó là yêu. Giống như vô số những tín đồ có sắc đẹp và thiên phú trời ban, nó chỉ đơn thuần muốn giữ lại như vật nuôi hay thú tiêu khiển, cứ vậy đến khi chúng chết đi, hoặc đợi đến những đêm vắng vẻ thanh tịnh cùng hoà vào dòng máu của giáo chủ, là nó. Nhưng anh là một Thượng Huyền mạnh mẽ có thể bóp chết nó trong một hơi thở, nó chỉ là con quỷ đê hèn trót sa vào đôi mắt xinh đẹp ấy, nhưng lại vô tình là kẻ nhìn thấu những ràng buộc xiềng xích anh đã quên. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, Douma mới là kẻ ăn phải bùa mê thuốc lú.

- Akaza.

Nó đan bàn tay của hai người vào nhau, rồi khẽ hôn lên ngón tay đối phương. Anh cứ im lặng khiến nó có chút chạnh lòng, tự hỏi liệu có phải đã đi quá xa rồi không.

- Ngươi nói nhiều quá đấy, Douma.

Nó chính là yêu sự thành thật này. So với vô vàn tín đồ dưới trướng - những kẻ ích kỉ chỉ biết nương nhờ vào tiên nhân, vào "thần thánh" trong lòng chúng mà thôi, ngày đêm cầu xin sự thấu tỏ và dẫn lối, cả cái đức độ rộng lượng với bất kể tội lỗi của dân chúng, là những kẻ bào mòn cảm xúc trong nó - thay vì chúng, nó thà đưa tay cứu rỗi một mình anh. Một con quỷ tàn bạo vô cảm như nó bỗng chốc có một chút không cam tâm. Tay trong tay, mặt đối mặt, người cũng nằm gọn trong lòng rồi, nó lại nghĩ, thứ tình cảm giả dối nhờ vào tà thuật này không vừa mắt nó một chút nào. Nó khao khát ánh mắt của anh càng nhiều, chờ đợi sự đối đáp thẳng thắn hơn là cái ngoan ngoãn bấy giờ, nếu là Akaza của trước kia, giáo đường này hẳn đã sớm vấy đầy máu.

Douma rũ mi nhìn xuống, tận hưởng chút bình yên của một buổi khuya ấm áp.

Nếu như nó tự tay cắt sợi chỉ ràng buộc thì sao?

Nó đột ngột rơi vào trầm tư. Douma cũng chỉ là không biết phải đối mặt thế nào. Dù gì quá khứ nó chưa từng nhìn ra cái gọi là "yêu", mọi thứ đều xoay quanh giả dối, ánh mắt của tín đồ đều là kì vọng, của con mồi thì là kinh hoàng, những con quỷ xung quanh thậm chí còn không nhìn vào nó, chỉ có ánh mắt của anh khiến lòng nó xốn xang, cũng là lần đầu nó hiểu cảm giác bị xem nhẹ.

Tiếng động từ hướng hai đứa trẻ cắt ngang dòng suy nghĩ. Phải rồi, bình minh sắp lên. Và nó nên buông tay người kia dù nó chẳng nỡ.

- Akaza, ta níu chân anh lâu quá rồi, hôm nay anh ở cùng hai đứa trẻ nhé.

Douma khép lại những cánh cửa đón nắng, rồi quay về với người tình đã yên lặng ở cạnh nó cả đêm.

Nó nhắm nghiền mắt. Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi nó đã nghĩ được đủ thứ trên trần đời. Nó nghĩ, bản thân tuyệt đối không chịu nổi ánh nhìn yêu chiều giả dối, nếu là Akaza, mọi thứ còn tệ hại hơn gấp ngàn lần. Douma lần đầu nghi hoặc bản thân, nhưng lại cất giọng nói ra lời khiêu chiến.

- Ta muốn mở huyết chiến. Akaza-dono và ta.

Trong lòng nó đầy rẫy sự mâu thuẫn nhưng lời đã thốt ra thì không thể quay đầu.
______________

Gần như là trăm năm rồi, nó mới lần nữa được nhìn thấy anh. Chỉ là mọi thứ thay đổi quá nhiều.

Douma giờ thẳng tay chiếm lấy vị trí Thượng Huyền Nhị, Akaza đương nhiên tụt một bậc, mỉa mai hơn, kẻ soán ngôi là con quỷ khi trước hắn bôi bác là "yếu ớt". Nó để ý Akaza hướng ánh mắt tôn thờ về phía Muzan, hỏi han về Thượng Huyền Nhất, trước cả khi nó tiếp cận lại gần như vậy, nhưng đối với nó lại là ánh mắt né tránh và tức giận. Nó chỉ đau lòng trong một khắc, rồi tiếp tục những trò bông đùa phiền toái xung quanh tới tận khi cuộc họp kết thúc. Douma chán chường ngồi trong giáo đường, ngắm ánh trăng từ cửa sổ, nghĩ về anh.

Chốc lát nó đào lại những lay động trong cái đêm đông ấy. Lại nghĩ tới ánh nhìn của hắn, hành động, lễ nghĩa, toàn là sự khó chịu bực bội. Lỗi là ở nó sao, nó cứ nhớ nhung ánh mắt an tâm của anh, nhưng lại không muốn đón nhận điều giả dối, rồi khi chạm mắt lần nữa sau gần trăm năm lại khó lòng chấp nhận hiện thực. Nó thấy bức bối lắm. Nó rốt cuộc cũng không rõ bản thân khao khát cái gì từ anh.

'Lạch cạch'

"Trăng đêm nay thật đẹp."

Lời đến miệng lại không thể thốt ra. Douma ngỡ ngàng nhìn ra cửa sổ, Akaza đã sớm đi từng bước từng bước gần lại, nhưng đôi mắt vàng xinh đẹp đã không lay động, chỉ có con ngươi cầu vồng của hắn rung rinh.

Akaza không có chút thay đổi nào.

Thượng Nhị đơ người, rồi cũng nhìn ra ý đồ của đối phương, hắn đã không còn sợ sệt ánh nhìn ấy nữa, bởi nếu nó không yêu anh, thì nó đã sớm bóp nát cả hai nhãn cầu, không chỉ là khước từ; nó nhìn ra rằng nó chỉ muốn có được anh bên cạnh, không đòi hỏi tâm ý hay khoan khoái từ xác thịt.

Nó ngước lên nhìn, người kia cũng cúi xuống, nó không muốn đợi, vậy nên đã đưa tay ra. Đối phương đã hơi chần chừ, nhưng vẫn nắm lấy bàn tay đó, giống như bao thương nhớ dồn nén chỉ đợi một đêm trăng sáng đến vậy. Douma kéo người kia gần kề lại, hôn lên tóc anh rồi nhìn người thương đến ngây ngốc.

- Ta không ngờ là anh vẫn tới.

- Ta không nên tới sao?

Douma lắc đầu.

Nó thích anh hơn cả hương vị máu thịt, cùng với quãng thời gian dài đằng đẵng, Douma từ lâu đã muốn tìm một cái cớ để tiếp cận lại anh sau trận huyết chiến, nhưng vướng bận công việc của giáo đường nên không mấy khi có thể bắt được tín hiệu từ phía bên kia. Nó thở dài một tiếng, rồi mới nhận ra đối phương đã yên vị trong lòng nó từ khi nào. Ánh mắt nó như phát sáng, không tự chủ mà ôm siết lấy anh.

Tà thuật có là gì kia chứ.

So với chút bình yên này, nó cảm thấy kể cả có là đánh đổi vài cái mạng cũng không tiếc.

Đêm này không có tuyết, cũng chẳng có gió, chỉ là trong lòng lại có anh.
_______________

End (?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top