Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Gả cho thân vương quyền quý (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

///

"Lão gia, thứ phu nhân đã đến!"

Nam nhân trong phòng hừ một tiếng, xem như đã biết.

Gọi là "lão gia", nhưng Trí Nguyên hắn vẫn chưa chạm ngưỡng ba mươi, chuyện rằng tiên đế hiếm muộn chỉ có độc hai người con trai, anh trai hắn là quốc vương, hắn nghiễm nhiên được phong thành thân vương.

Khác với cha và anh trai một đời nghiêm nghị, đứng đắn, Trí Nguyên ham mê sắc dục, vài tháng nạp liền một lúc năm thê, trong phủ lúc này có đến hơn năm chục bà lớn bà nhỏ, toàn là những tiểu thư đài các, xinh đẹp, không thì cũng mỹ nhân tửu lâu hắn nhặt được mỗi lần chè chén xuyên đêm.

Chỉ có duy nhất một vị thứ thê, tuổi tác tương đương hắn. Hơn nữa lại là nam nhân.

Kim Trí Nguyên chán ghét nâng tầm mắt, từ lúc nạp cậu ta về phủ đến giờ hắn chưa từng động qua, tâm trí trò chuyện mua vui cũng không, hôm nay liền nhớ ra còn có một vị "nam" phu nhân muốn gọi cậu đến nói vài ba câu cho khuây khỏa.

"Lão gia, an!"

"Đến rồi?" Hắn nhấp một ngụm rượu, khà giọng. "Chậm trễ vậy, có còn là nam nhân không?"

"Lão gia thông cảm, ta hôm nay có chút không khỏe." Kim Hàn Bân quỳ xuống dưới chân tướng công mình, cậu mang một thân y phục trắng muốt, bộ dáng công tử nhà lành điển hình. "Ta có thể giúp lão gia xoa bóp chân, phiền lão gia nâng chân để ta cởi giày... "

"Cút, vô dụng!" Kim Trí Nguyên nâng chân đá một cước vào ngực khiến cậu đau đến chết đi, hắn nghiến răng. "Phu nhân của ta không tầm thường như ngươi! Quỳ xuống như vậy khác nào đám tiểu nhân, có phải ngươi trước kia cũng làm mấy chuyện bại hoại vậy để kiếm tiền không?"

Kim Hàn Bân rõ ràng không phải xuất thân cao quý gì, cha cậu trước kia quen thói cờ bạc liền sinh nợ với hắn, đúng ngày hắn chuẩn bị tròng đầu cha cậu lên dây thừng, ông lão liền quỳ xuống cầu xin hắn đổi nợ bằng hài tử.

Đương nhiên Kim Trí Nguyên nghe xong liền nhăn mày, quyết định treo lão lên lần nữa lại bị lão la lớn, con trai lão không giống các nam nhân khác, cậu có bí mật riêng, nếu như thân vương biết được sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú.

Cuối cùng quyết định nạp thêm cậu vợ nhỏ.

Kim Hàn Bân bị đau, vẫn cứng rắn đứng dậy, đều giọng nói: "Ta thực xin lỗi, lão gia bớt giận."

"Ngươi trước kia làm gì sinh nhai?" Kim Trí Nguyên rít một điếu thuốc phiện, nhếch mày hỏi. "Cuộc sống có ông già như thế cũng vất vả phải không?"

"Ta trước kia là làm nông, mẹ mất sớm, cha mê cờ bạc. Ngoài ra còn dạy cho đám nhỏ biết thêm chữ." Cậu không được hắn cho phép ngồi, tuy vậy vẫn nói. "Tuy vất vả nhưng rất vui, ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt."

"Hừ, nói cứ như thơ ấy, ngươi chỉ được cái giỏi tô màu vào cái hiện thực mục nát." Hắn hừ nhẹ, hất hàm ý chỉ cậu được ngồi xuống bên cạnh. "Ngoài ra có niềm vui gì khác không? Tỉ như uống rượu, giai nhân?"

"Ta không... " Cậu khi trả lời hắn có chút ái ngại, song ánh mắt vẫn rất kiên định. "Ta yêu trẻ con thôi, nhìn chúng nô đùa cũng thực thích, thích nhất vẫn là lúc chúng học bài, miệng đứa nào cũng thực chúm chím, ngoan nữa a!"

Kim Trí Nguyên phát hiện mình thế mà lại nhìn cái bộ dạng hai mắt long lanh của cậu đến đơ người, giả vờ ho nhẹ: "Khụ... Ngươi đúng thực là vẫn còn trẻ con."

"Ta không, cha ta nói ta kém lão gia một tuổi." Kim Hàn Bân hơi cụp mi. "Lão gia, ta..."

"Gọi chồng đi."

"Ta... Tướng công, ta không biết nên làm thế nào cho người vui." Cậu hơi có chút bối rối, nắm vạt áo nhàu nhĩ một mảng. "Ngài có sở thích gì? Ta sẽ cố gắng chiếu cố... Chỉ mong tướng công được vui vẻ."

Kim Trí Nguyên ngẫm nghĩ một lát, song vẫn trả lời: "Dạy ta học, như cách ngươi dạy lũ nhỏ."

"..." Khóe miệng Kim Hàn Bân đơ cứng. "Ta... Không được, tướng công... Sẽ rất ngại ngùng."

"Ta là chồng ngươi, nói gì đều phải tuân mệnh." Hắn lười nhác nằm dài trên giường, hướng mặt cậu nâng mày. "Còn không làm theo? Chút nữa phạt ngươi, xem lúc ấy còn ngang bướng hay không."

Kim Hàn Bân không có bút lông, cũng không có giấy, đành phải dạy hắn đọc một bài thơ cổ.

"Đồ nhi, hôm nay ta sẽ dạy các con một bài thơ cổ, nghe ta đọc, sau đó liền đọc theo, các con chú ý cách ta nhấn nhá từ, không ai được phép lơ đãng."

"Phiên phiên hoàng điểu"

"Thư hùng tương y"

"Niệm ngã chi độc"

"Thuỳ kỳ dữ quy"

Kim Trí Nguyên lắng nghe giọng đọc của cậu, cảm thấy thực êm tai, xem ra người này rất thích hợp làm thầy dạy chữ, nghe xong liền nhếch miệng nói: "Còn nói đến một đôi chim sống mái, ta với ngươi đâu có thích hợp?"

"Ta... " Cậu đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu trước mặt người khác đem thơ ra đọc, lại còn bị chỉnh. "Chỉ là bài thơ ta rất thích, Hoàng điểu ca, mẹ ta đã dạy từ tấm bé."

"Làm gì cứ như gái mới lớn? Cởi y phục, leo lên đây." Hắn cũng chỉ còn mỗi một chiếc quần ngủ, trên cùng là bờ ngực tráng kiện, thắt lưng rắn rỏi. "Đứng đây cởi, không cần phải đi đâu cả."

"Nhưng..." Kim Hàn Bân hơi có chút bất an, cậu quả thực rất muốn bỏ chạy. "Ta nhân tiện đi thay y phục ngủ, sẽ rất nhanh, đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài."

"Không có y phục ngủ, là thoát y, trần truồng hết cho ta." Hắn hơi mất kiên nhẫn. "Trong người ngươi có bảo bối gì hay sao, lại còn che giấu ta? Trước sau gì cũng bị ta nhìn, không bằng trước mặt ta lột sạch nhanh chóng."

Kim Hàn Bân nghe lời phu quân ẩn nhẫn thoát y phục, mấy lớp áo lần lượt trượt dưới chân cậu, cặp chân dài nhanh chóng bại lộ, thắt lưng nhỏ nhắn, hai đầu vú đỏ hồng cong vút, dương vật bán cương nhàn nhạt.

Còn có cái mông mẩy tròn, căng mịn như hai chiếc màn thầu lớn...

Kim Trí Nguyên không vội vàng như mọi lần, rõ ràng cơ thể Kim Hàn Bân vừa nam tính lại vừa có chút quyến rũ dụ hoặc, hắn ấy thế mà lại bình tĩnh thấy lạ: "Lên đây, ta sẽ không làm gì ngươi. Quân tử nhất ngôn."

Cậu bò lên giường, lúc ngang qua người hắn liền phát hiện quần hắn đã nổi lên một cộm thịt lớn từ bao giờ, cậu đỏ mặt vùi mình vào trong chăn, vờ như chưa thấy.

"Hiện tại ngươi cùng nữ nhân nào đang trải qua yêu đương?" Hắn vuốt ve da thịt trơn mịn, như vậy thật thích, không quá mềm cũng không quá cứng. "Có phải hay không về phủ của ta liền cảm thấy oan ức? Là ta chia rẽ ngươi và tình nhân?"

"Không phải, tướng công... Ta... Kì thực chưa từng... biết yêu..." Cậu hốt hoảng lên tiếng, hai mắt mở to, cái miệng vừa căng bóng lại đỏ hồng mấp máy. "Ta... Ta không thể yêu nữ nhân..."

"Nghĩ cũng không được nghĩ tới. Giờ ngươi đã là người của ta, vạn nhất đều chỉ có tướng công. Nói, bị ta đánh có oan ức không?"

"Thưa tướng công, không hề oan ức." Cậu ngắm nghía gương mặt hắn, tuy là một hoa hoa công tử, phóng túng như thế, lại mang nhiều nét cương nghị, phong trần vô cùng nam tính.

"Được rồi, ngủ đi. Ngươi không phải đang mệt sao? Tướng công ôm ngươi ngủ." Hắn ôm ngang cậu từ phía sau, lồng ngực cứng rắn áp chặt sau thắt lưng nhỏ bé, còn có thứ đang cương cứng kia... "Ngày mai ta sẽ mua cho ngươi thật nhiều y phục mới. Vóc người ngươi thực đẹp, ta kì thật cũng rất thích."

Kim Hàn Bân đỏ mặt, sườn mặt nhỏ nhắn quay đi, không thể trông thấy rõ biểu tình của nam nhân phía sau. Cậu nắm lấy năm ngón tay rắn rỏi đang đùa nghịch đầu vú mình, nhắm mắt: "Tướng công... Ngài thật tốt."

Hắn không trả lời, cứ thế một đêm động phòng trôi qua trong yên ổn, hai người phu thê ôm nhau say ngủ, hơi thở đều đều. Kim Hàn Bân lơ mơ nghĩ, thực ra được gả cho tướng công cũng rất tốt...

********

Lần đầu thử sức thể loại cổ trang, chị em thấy sao nà? 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top