Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Thư kí nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jiwon bị trúng tiếng sét ái tình với thư kí của hắn ở công ty.

Đối phương là nam, nhỏ hơn hắn một tuổi, thân hình mảnh mai nhưng vừa khéo cặp mông lại rất vểnh, mặt nhỏ thanh tú, mọi cử chỉ đều dịu dàng pha chút cao lãnh, vừa vặn lại đúng tuýp người hắn yêu thích.

Kim Jiwon là giám đốc, đương nhiên tiếp xúc với vô vàn kiểu người, ngoan ngoãn xinh đẹp hay làm nũng đều có đủ, duy chỉ có cậu thư kí này cầm tách uống trà thôi hắn cũng cảm thấy ưng, nhất là nụ cười cong cong khoé môi, để lộ một bên má lúm, đến đêm về ngủ hắn cũng nằm mơ thấy cậu đứng trước mặt mỉm cười với hắn, hôn hắn, làm...

"Giám đốc, ngài gọi tôi ạ?"

Tuy dịu dàng là thế, nhưng cậu lại vô cùng biết giữ khoảng cách với người khác, dù Kim Jiwon có tạo tình huống ma xát tạo lửa giữa hai người bao nhiêu đi chăng nữa, sau cùng vẫn chỉ nhận lại hai chữ lạnh nhạt không hơn.

"Phải có chuyện thì mới được gọi em à?"

Kim Hanbin đang nằm trên giường chuẩn bị thiếp đi, cậu khẽ thở dài: "Giám đốc, anh lại uống say?"

"Đúng vậy, em có thể đến đón tôi được không?" Kim Jiwon thực tế chưa hề say, hắn biết nửa đêm làm phiền người khác như vậy thật không đúng, nhưng cũng phải thừa nhận bản thân mình có chút bỉ ổi, không thể đợi đến một dịp khác nữa. "Tôi đang ở... Ừm... Đường X..."

Đợi Kim Hanbin trả lời câu cuối cùng, hắn liền ngắt máy.

Sự việc như vậy không phải là hiếm gặp. Kim Jiwon thường xuyên gặp đối tác, uống rượu bia nhiều một chút cũng không thành vấn đề, nhưng ở chỗ tửu lượng hắn không tốt, ai mời cũng uống, thành ra trong một tháng số lần Kim Hanbin đem người say khướt trở về không dưới mười lần.

Chừng hai mươi phút sau, Kim Jiwon đang ngồi vật vờ ở trước cửa quán bar thấy chiếc xe hơi màu đen kín đáo dừng lại trước mặt mình, Kim Hanbin không mặc tây trang như khi cậu ở công ty, có lẽ việc này quen thuộc đến mức việc ăn mặc chỉn chu cũng không cần, áo phông với quần jeans đơn giản như vậy càng khiến hắn cảm thấy cậu xinh đẹp gần gũi. Cậu thư kí đỡ lấy eo hắn đứng dậy, đôi mày ngài khẽ nhíu lại: "Đã dặn anh bao nhiêu lần là không được ngồi bên ngoài như vậy mà."

"Có thể đưa tôi đến nhà em, được không?" Hắn đánh liều một phen, giả vờ say liền dụi sâu vào cần cổ cậu, nơi đó kì thực rất thơm, còn phảng phất mùi sữa của trẻ con.

"Không thể."

Kim Jiwon nén nỗi thất vọng, hắn đã quên rằng cậu thư kí nhỏ này rất giỏi trong việc từ chối hắn rồi ư, trầm ngâm một lúc mới mặt dày mở lời: "...Sẽ không quấy rầy em, tôi ngủ ở sàn cũng được... rất ngoan."

"..."

Không hổ là ánh trăng của lòng hắn, chỉ đến khi Kim Jiwon nhận ra con đường này có chút xa lạ, hắn tự tin rằng cậu đã thực sự mềm lòng với mình.

"Tôi không thường xuyên có khách nên sơ suất không chuẩn bị phòng, mong giám đốc thứ lỗi. Anh nghỉ ở phòng tôi nhé, được không?"

Khỏi phải nói, hắn mừng đến mức muốn hét lên một tiếng thật to, vẫn cố tình giả bộ một thân say khướt ôm chặt lấy cậu không buông, lười nhác khàn giọng nói: "Được."

Kim Hanbin bị một nam nhân mặt dày mày dạn quấn chặt như vậy, không khỏi mặt đỏ mũi hồng, lại nói hôm nay Kim Jiwon thật khác, cậu không nghĩ hắn sẽ nằng nặc đòi đến nhà mình...

"Kim Hanbin, em có đối tượng chưa?"

Cậu thư kí đang giúp hắn thay trang phục, lại bị một câu hỏi của người kia làm cho giật mình, nghĩ một lúc mới đáp: "Tôi không có."

Hắn đột nhiên cười lớn, lại đặt ánh mắt của mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Kim Jiwon cảm thấy yêu nhất vẫn là bộ dạng không chút phòng bị của cậu, ngây thơ lại ngốc nghếch: "Tôi nghĩ, mình đang yêu một người."

Kim Hanbin không hiểu vì sao hắn lại đường đột nói như vậy, trong lòng khẽ co rút một cái, cậu khẽ cười, song tâm lý cậu nửa muốn nghe tiếp, nửa lại thôi: "Giám đốc, anh cũng nên tìm một người bên cạnh, chăm sóc cho anh... Đối tượng của anh, rất tốt phải không? Thật mừng quá..."

Kim Jiwon ngược lại không nói tiếp, hắn ngủ thiếp đi.

Cậu không biết tính cách của mình như vậy là tốt hay xấu, là chuyện gì cũng để trong lòng không nói, ngay cả chuyện thích Kim Jiwon nhiều như thế dường như cũng không thể giãi bày.

Cuộc sống của Kim Hanbin không tĩnh lặng như gương mặt của cậu, thực chất trước đây mỗi ngày trôi qua đều giống như một cơn ác mộng, năm mười sáu tuổi, cha mẹ không may gặp biến cố mà qua đời. Sở dĩ chuyện động trời khác chính là cơ thể của cậu dị thường so với nam nhân.

Cậu, có thể mang thai.

Sáu năm trước, Hanbin có quen một người đàn ông, xem như tình đầu của cậu, khi ấy tính cách còn là thiếu niên vui vẻ hoạt bát, nghĩ rằng hai người yêu nhau thì nên chân thật thành khẩn một chút, chuyện gì cũng đem kể cho gã, ngay cả việc bản thân có thể sinh con...

Đơn thuần ngốc nghếch là thế, sau đó một mình nuôi dưỡng cốt nhục như vậy đã được năm năm.

Kim Hanbin không dám yêu, chính xác là cậu sợ. Cậu sợ cái cảm giác người ta đến với bản thân chỉ vì sự hiếu kì, vì thể chất dị thường của cậu, rồi sẽ sớm ruồng bỏ. Cậu tưởng rằng trái tim mình đã mãi mãi đóng lại, lạnh lùng băng giá, thế nhưng đứng trước một Kim Jiwon ấm áp như thế, lòng Kim Hanbin lại yếu đuối đi đôi lần, rồi tự khi nào hắn đã len lỏi, trở thành một vị trí quan trọng trong tim cậu.

Giờ khắc này, nghe Kim Jiwon nói hắn đang thầm mến một người, trong lòng cậu hụt hẫng, nhưng ngẫm lại mình với hắn chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới không hơn, cậu cũng không có tư cách để ghen với người nọ. Con trai đã say ngủ tự bao giờ, cậu ngồi ở phòng khách bật TV ở mức nhỏ nhất, chính bản thân cũng không có tâm trạng để mắt đến chương trình đang phát sóng, hình tượng cao lãnh dương quang bỗng chốc sụp đổ, hai hàng nước mắt yếu đuối lã chã rơi.

Còn tự hứa không được phép yêu thêm bất kì ai nữa, nhưng giờ đây...

"Là ai khiến bé ngoan của tôi buồn như vậy?"

Thực tế, Kim Jiwon đứng ở cửa quan sát, hắn không ngờ cái người rất hiếm khi biểu lộ xúc cảm của bản thân lại ôm gối run rẩy khóc thầm một chỗ, hắn thực cảm thấy muốn ôm ấp dỗ dành cậu thư kí nhỏ đáng yêu này, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu gặng hỏi.

Cơ thể Kim Hanbin khẽ run lên, hai mắt ướt đẫm mở to vì kinh ngạc, kiều diễm xinh đẹp nhìn hắn nhấc mình lên trên hai cánh tay vững chãi, cơ thể nhẹ bỗng được hắn bế trở về phòng ngủ.

"Giám đốc, ngài..."

"Tôi làm sao?" Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, lại hôn lên hai con mắt đẫm lệ, thư kí của hắn khi bỏ kính ra thật sự đẹp đến nỗi Kim Jiwon chỉ muốn ngắm mãi. "Nhìn em khóc như vậy, thử hỏi tôi có đau lòng hay không?"

Kim Hanbin mắt tròn mắt dẹt, cậu không biết thái độ của hắn đối với mình như vậy mang ý tứ gì khác, hơi bị doạ sợ mà lùi lại phía sau: "Anh... Giám đốc..."

"Người tôi đang để ý tính tình rất tốt, đôi khi có chút lạnh lùng, lại vô cùng khả ái." Kim Jiwon khẽ cười, hắn nắm lấy đôi bàn tay non mềm của người kia, nhẹ nhàng hôn xuống. "Chưa kể, em ấy vừa làm cha, lại vừa làm mẹ, có con nhỏ như vậy, hằng đêm vẫn đến hộ tống tôi trở về nhà, làm tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, muốn xin được bù đắp cho em ấy..."

Thư kí nhỏ ngước đôi mắt ướt át, bí mật lớn cậu giữ kín bấy lâu nay đã bị hắn nhìn thấu, không nhịn được cảm giác kinh sợ: "Sao anh biết..."

"Chiều nào tôi cũng thấy em đón con ở trung tâm." Hắn nhếch miệng cười, thực ra nhà hắn cách nơi đó một khoảng rất xa, là hắn biến thái bám theo cậu quan sát, ban đầu nhìn thấy bé con bên cạnh cậu hắn liền cảm thấy giận dữ, còn lầm tưởng rằng cậu đã sớm cùng người khác kết hôn. "Nếu em không phiền, liệu có thể thử mang về cho nhóc con thêm một người cha không?"

"Giám đốc... Em... vẫn là không ngờ đến..." Kim Hanbin khẽ run rẩy, ngày hôm nay thực sự đem lại cho cậu vô cùng nhiều kinh hỉ, người đàn ông này biết rõ chân tướng từ lâu nhưng không hề có một chút ghê tởm cậu. "Em... Xin lỗi giám đốc... Vì đã không nói sớm cho anh..."

"Anh thích em." Hắn thì thầm vào chiếc tai nhỏ đang hồng rực, hôn lên một bên má nộn thịt, bé thư kí này thực ra rất ngoan, không lúc nào không khiến hắn hài lòng. "Anh không biết người đó đã gây cho em những thương tổn gì, chỉ cần biết rằng, hiện tại anh là thật lòng yêu em, thật lòng muốn che chở cho em và con, sau này sẽ không để em phải chịu uỷ khuất."

Kim Hanbin nghe hắn nói như vậy liền cảm động muốn khóc, cậu không nén nổi cảm giác xúc động, quay mặt nói một câu nhỏ xíu: "Em cũng... rất thích anh..."

"Bé thư kí nhỏ là đang xấu hổ sao? Này, bé ngoan..." Hắn ngay cả một chút cũng không buông, ôm chặt lấy cơ thể gầy mảnh, khẽ hôn lên chóp mũi đỏ ửng. "Anh có thể theo đuổi em không?"

Trong lòng Kim Hanbin đặc biệt khẩn trương, cậu biết người đàn ông này chính xác là người thích hợp nhất, hắn đến bên cậu vừa vặn lúc bản thân đã đủ trưởng thành, đã trải qua đủ mọi trầm luân: "Nếu anh không ngại em..."

"Còn nói nữa, là anh sẽ hôn em cả đêm nay." Hắn thực muốn nói, anh chỉ muốn lập tức cùng em kết hôn, sau đó làm em mau chóng sinh một bầy hài tử, hàng ngày làm phu nhân của anh cũng thật ổn. "Hanbin à, em không được phép hạ thấp chính mình, đối với anh, em chính là người tốt nhất, là trân bảo, chỉ có thể nâng niu."

Kim Hanbin ngại ngùng tách khỏi người hắn, lần đầu tiên có người thực lòng đối tốt với cậu như vậy, biến hai má cậu hồng rực, không nhẹ không nặng chỉ có thể hôn trả lên má hắn, bộ dáng gà con chạy ra cửa, không quên quay lại nhắn nhủ: "Giám đốc ngủ ngon, mai em sẽ nấu bữa sáng cho anh."

Kim Jiwon chờ người đi khỏi liền ngoác miệng cười ôm ngực trái lăn lộn một vòng, bé thư kí của hắn dễ thương vậy là sao? Thật muốn ôm người ta vào lòng mà.

Ở một căn phòng khác, trái tim nhỏ của Kim Hanbin cũng ngập tràn dư vị ấm áp, cậu không nhịn được muốn ngày mai tới thật nhanh, để được gặp "kẻ đang theo đuổi cậu", hay còn là nam nhân trong lòng cậu, là người cậu vốn thầm mến đã lâu.

"Bé con ơi, ngày mai con sẽ có thêm một baba nữa đấy!"

—————————

Quà tặng trong xáng ko nhân dịp gì ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top