Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Họ rời đi rồi, yên ắng mà y muốn, nhưng y không vui.

Douma khẽ mở mắt, phía trước, những tông đồ đã tản đi sau khi buổi lễ kết thúc từ bao giờ. Gương mặt con quỷ thẫn thờ, ngồi như pho tượng, hồn phách bay về đâu, tâm trí ở lại nơi nào.

Nếu Akaza biết trước huyết chiến năm đó, hắn sẽ không, đúng không? Douma bâng khuâng, đến cuối cùng cũng không biết mình đang nghĩ ngợi gì. Một câu hỏi mơ màng, cho những thứ không rõ ràng. Từ khi nào, Douma nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn là chánh điện, xung quanh những cuốn kinh thư, chữ viết nghìn năm không đổi, nghìn người cúi đầu noi theo, vẫn là y, con quỷ tóc bạch kim với dáng vẻ tĩnh lặng vô lo, ngồi trên bồ đoàn, nhưng sao hôm nay cảm thấy mọi thứ bỗng dưng kỳ quặc. Tiếng gió vi vu thổi chiếc rèm phơ phất, tuyết rơi, ngọn lửa bập bùng trong gian phòng trống rỗng, Douma giật mình. Thình thịch, tiếng kêu kỳ lạ. Y rủ mắt, hàng mi mỏng che đi sắc màu hỗn loạn dưới con ngươi.

Akaza còn nghĩ đến y không?

Ngày ấy.

- Douma cứ bị làm sao ấy.

Giọng người đàn ông u trầm.

- Hình như nó không có cảm xúc. Nó không biết sợ, cũng không có tâm, chả nhờ nó làm được gì.

Muzan lạnh lùng, ngón tay đè trên cuốn sách mục nát. Mặt giấy ố vàng, điểm một bông hoa xanh biếc. Chúa quỷ tĩnh lặng nhưng gân cốt đã nổi trên mu bàn tay, tựa hồ như muốn bóp chết thứ gì, không biết là bông hoa, hay là Douma, một thứ cố chấp không thuộc về gã, một thứ cố chấp không nghe lời gã.

Sột soạt, Muzan lật sang trang giấy khác. Chân vô thức lùi một bước. Gã đang đứng trước một chiếc bàn gỗ, bên trên có một giá cắm và một ngọn nến đang cháy li ti. Nến vàng sắp tàn thu hút đôi mắt phủ màu hoàng hôn. Chiều tà hôm ấy, một thuộc hạ quỳ gối giữ lễ ở đằng sau, cụp mắt nghe gã

- Ta không nghĩ vậy.

Hắn đáp, thần sắc lãnh đạm, khuất dưới góc tối tĩnh mịch. Chúa quỷ bất mãn, hắn thì bất an. Muzan quay đầu, huyết nhãn co lại chém lên người thượng nhị luôn kính cẩn tận trung với gã kia.

- Ngươi lo cho nó?

Gã thanh điềm hỏi.

- Ngươi tin nó à? Ta còn chả phải rõ tính nó nhất.

- Để ta thử rủ y đi làm nhiệm vụ xem.

Muzan hừ lạnh, đóng cuốn sách lại, bực như muốn ném luôn nó đi, nhưng vừa xoay người thì tay cầm chỉ giữ nó thật chặt, gã mím môi. Akaza ngẩn mặt. Cũng từ khi nào, gã cảm thấy con quỷ này thật xa lạ.

Một bên lông mày nhướn lên, một lần nữa, đôi mắt lãnh khốc liếc về đằng sau.

Akaza chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng khi nhắc đến ai đó như thế, tuyệt nhiên là đối với một con quỷ, cùng hàng ngũ thượng huyền. Chúa quỷ mung lung, cơ hồ đoán được gì đó, nhưng gã không trừng mắt, vẻ như không bất ngờ. Đồng tử giãn ra, Muzan nhếch môi. Tâm tư Akaza cũng thật rộng rãi, chỉ là so với trước, hắn thanh tĩnh lạ thường, cũng không còn cái sự lấc xấc mà trước bất kỳ sát quỷ nhân nào, hắn cười toe toét, mê hoặc kêu gọi, rồi tàn nhẫn xông lên để phá đi sự thèm khát của mình. Như kẻ điên, mà hôm nay không phát điên. Chúa quỷ lắc đầu rủ mi, cũng vì là thân phận con quỷ gã rất thích, một con quỷ, gã luôn nhìn thấy thân ảnh mình rõ nét trong đôi mắt hắn ta. Muzan chỉ phất tay, Akaza biết mình có thể rời đi.

Như thường lệ, gã đưa việc cho hắn, và Akaza cần phải đi đến một thị trấn rất xa để thăm dò.

Cái phóng lẹ như chớp mà

- Gì cũng chậm, chỉ có hiếu với trai thì nhanh.

Không kịp nghe câu chữ cuối cùng chúa quỷ để lại cho hắn.

Cũng lần đầu.

Thượng huyền nhị Akaza rủ thượng huyền lục Douma đi làm nhiệm vụ chung.

Bước chân ngày đó lúc ông trời đã hạ hàng mi, đêm đã khuya, và không còn đôi mắt nào có thể thiêu cháy hắn, ngoài đôi mắt của hắn. Akaza thâm trầm, hắn không bao giờ soi gương vì hắn biết đó là sự tự khổ chính mình. Đi qua những khúc sông, sau đông, tiếng nước êm ả tí tách, thật dụ hoặc mà hắn thì thờ ơ, con ngươi vàng kim thẳng tắp hướng về phía trước, long lanh phản phất hình bóng kẻ khác, cư nhiên không có hình ảnh của mình.

Douma.

Cũng năm đó, y lần đầu xuất hiện một đám nữ tu y quan trắng tuyết. Các nhánh đào mới nở đầu xuân, hồng hào, mơn mởn, bu xung quanh y, tay chạm đến y.

Hôm nay là ngày tổ chức đại lễ trong giáo phái, có lẽ là đầu năm nên náo nhiệt hơn bình thường. Akaza đi qua những gian phòng sáng đèn, đã nửa đêm, nhưng tiệc vẫn còn chưa tan, hương hoa khắp chốn, dòng người khắp nơi, tiếng cười hoan hỉ, mà lòng hắn trầm lặng. Thượng huyền nhị đi một đoạn rồi dừng chân ở đại điện người ta bảo y ở đó. Hắn đứng trước hành lang, mặt ngước ra sân sau, một gốc cây anh đào héo tàn lâu năm, trơ trọi một nhánh hồng nở rộ bên trên, dưới ánh trăng ngà, thật tưởng như hư ảo, mà Douma đứng cùng một đám nữ nhân.

Akaza khẽ thở dài.

Bọn chúng đã là gì của nhau.

Hắn sớm hiểu rõ cái khó chịu kêu gào trong tâm khảm, nhưng vốn dĩ là không muốn nói chuyện với nó. Lặng lẻ, nhật quang vào đêm đen chiếu lên thân ảnh gần xa trước mắt. Yếu ớt như nguyệt quang, làm Douma phát giác.

Con quỷ ngó đến hắn. Cánh môi cong lên một nụ cười, ý cười rực rỡ làm đổ đốn trái tim những tân nữ rạng rỡ xung quanh. Đẹp như tiên. Như thiên sứ yêu thương chúng sinh, nhưng không yêu chỉ mình hắn, như thượng huyền nguyệt quỷ ghét tất cả con người, nhưng không ghét một mình hắn. Douma để hắn thất thần, tâm ý muốn biết hắn đang nghĩ gì. Y đùa cợt, theo một cách xấu tính nhất, nhưng lại tốt tính với đám con gái y không ưa.

- Cảm ơn các nàng.

Thượng huyền lục chào đón những món quà từ tay các bống hồng, không để tâm có bao nhiêu vật định tình mà y sắp ôm hết nổi, gương mặt thư sinh, lời nói thâm tình. Một nữ tử đứng ở ngoài rìa e thẹn với chiếc khăn tay tự thêu, nắm chặt không dám tiến đến để trao cho người nàng thầm thích. Douma chỉ một cái đưa sắc sảo của đôi mắt đào hoa, tinh ý nhìn thấy nàng, y mỉm cười tinh tế vượt qua dòng người, hỏi thăm và nhận lấy phần quà nàng muốn tặng cho y. Nàng đỏ mặt trước nhiều ánh mắt của những mỹ nữ khác dòm ngó, cả gan mộng tưởng về một tình yêu cổ tích mà Douma luôn ban cho bất kỳ ai.

Kẻ này

Quả thực hào hoa, quả thực ba hoa, quả thực trăng hoa. Akaza ngây ngốc, hắn như muốn đem hết hoa trên thế gian này, gói gọn tặng cho y, tặng rồi thì hắn chạy, chứ không dám ở lại quá lâu. Chân lùi về phía sau, nhưng sao vẫn không biến?

Mi mắt chớp động, ánh nhìn hướng đến gốc cây tàn khô sau lưng kẻ kia, nhánh hồng độc nhất đâm chồi sau nhiều năm héo úa của nó. Khó tin, đến không muốn tin. Douma thì híp mắt. Ánh cầu vồng bàng bạc trăm năm, tuyệt sắc, đa sắc, rồi dần như vô sắc. Y nhức nhối, đâu đó, mà triền miên ngó tới con quỷ tóc màu đào kia. Ánh hồng, duy nhất, làm y mê man, lồng ngực như có gì đó muốn nhảy ra lon ton chạy tới hắn, nhưng chân thì như hắn, ngoan cố mà đứng im.

- Các nàng về đi, khuya rồi.

Douma bảo với đám người, những nữ tu không chịu hét lên, Akaza từ xa nhăn mặt, Douma vậy mà đã quen. Y hít một hơi, nhẫn nại với người khác, nhưng là mất kiên nhẫn với trò đùa của chính mình. Họ đưa tay níu đến tay áo y. Douma điềm nhiên cho họ nắm lấy, vẻ mặt vẫn là một loại tươi tắn niềm nở, hay nức nở từ đâu trong hắn và y. Mãi thật lâu sau mới giải tán, Douma đưa những món quà cho một tùy hầu bên cạnh, tử tế theo thói quen dặn để ở kệ tủ nơi y hay ngồi thiền. Con quỷ phủi áo trở về với bộ dạng nhàn nhạt, có chút uể oải, rảo bước đến gần Akaza.

- Akaza ngài...

- Kính ngữ đâu?

Đợi lâu chưa?

Thượng huyền nhị lườm kẻ tóc trắng. Không để y nói hết câu, hắn cất giọng xen ngang làm Douma có chút sững người. Thượng huyền lục nhanh chóng trấn định, ngẫm hắn cũng đoán được y đã ghẹo hắn, chỉ là hơi lười để trưng một loại biểu cảm cợt nhã. Thần sắc Douma mấy phần vô ưu

- Ta không thích dùng kính ngữ khi ở đây. Ngài có việc đến tìm ta?

Dửng dưng.

Akaza lập tức trừng mắt với y. Trong người hắn nóng đến phát lạ. Hắn suy tư như đang tìm một cái cớ để dỗi, dù tất cả các con quỷ đều biết cái chứng cáu gắt không cần lý do của hắn, nhưng sao hôm nay lại cần mặt mũi đến đến thế. Hắn sao lại cáu? Hắn không muốn nói. Douma dường như chưa từng thấy hắn như thế, y cũng không biết có nên nghe. Con quỷ tóc trắng đưa tay muốn chạm lên vai Akaza, ngón tay đặt gần đến hỏm cổ, ấy thế chỉ như vô tình sượt qua. Nghĩ nghĩ gì đó, không đúng lắm.

Akaza nghiêng mặt tránh bàn tay theo sự chủ động của y.

- Ta đến rủ ngươi đi làm nhiệm vụ chung thôi, không ngài ấy băm chết cái thay ngươi vì cái tội lười biếng, canh 3 rồi mà còn mở tiệc om sòm, làm gì thế? Mà mắc cái gì không muốn dùng kính ngữ ở đây với ta, ngươi quên ngươi chỉ mới là tân thượng lục à?

Hắn gắt giọng, cố nén hết mức để câu từ trở nên rành mạch, ấy thế lại nghe mấy phần run run.

Thượng nhị cũng vô tình không biết là quên hay một cách cố ý nào đó, hắn bại lộ thành ý của mình. Douma ngước xuống để nhìn. Hắn, là đang lo cho y? Con quỷ nhất thời đờ đẫn, vô cớ bỏ qua việc Akaza đang trách y thất lễ. Thượng lục ngơ ngẩn, cười, ý cười thoáng qua mỏng nhẹ, trong thì ấm áp, ngoài thì lạ lùng. Hắn còn tưởng y đang giễu cợt hắn, như đốt trụi Douma bằng đôi mắt màu mặt trời của mình. Hắn đăm đăm, đâm đâm. Con quỷ tóc trắng bụm miệng. Hơn một gang tay mà ngỡ như cả chục thước. Ở góc độ này, ánh nắng của hắn, không thể chiếu được đến y. Akaza bé xíu. Nhưng y cũng thật không cam lòng, kẻ này lại là tiền bối của y, trên y vài bậc.

Tân thượng lục ậm ừ, thư thái theo hơi quen mang sự ngang tàng, đảo mắt.

- Ngài cũng biết đấy, đây là Thiên Đường Vĩnh Cửu, xung quanh đây, cả một vùng, đều là đất của ta. Ai cũng gọi ta với kính ngữ. Ngài hình như nên gọi ta là Douma-sama nhỉ?

- Tên chó chết. Ngươi?

Douma huơ huơ tay, cũng biết mình lỡ lời.

- Ta giỡn thôi, đừng hỗn, vẫn còn đang trong giáo phái, sẽ có người nghe.

Akaza cũng biết mình thất thố, nhưng Douma không phải lần đầu. Hắn cắn răng để che đi một tiếng nấc nghẹn.

- Ngươi mới là người đừng hỗn. Sao mà thích giỡn quá ha, giỡn gì mà lúc nào cũng không dùng kính ngữ. Ngươi, cái đầu ngươi để ở đâu, đừng quên bây giờ ngươi là người của ngài ấy, không còn là một kẻ người phàm bình thường. Ngươi so với con người có thể cao hơn, nhưng so với ta, ta trên ngươi tận ba cái đầu quỷ, giỡn thì cũng gọi cho đàng hoàng vào. Akaza-dono.

- Akaza-dono.

Douma nhại theo.

Được chưa? Nói sao nhỉ, đầu ta nhỏ lắm, chỉ chứa được mỗi mình ngài thôi, nhiều khi cái gì ta cũng không nhớ, ta chỉ nhớ ngài. Douma bặm môi, y muốn đáp như thế, nhưng trong lòng xôn xao, cảm giác nói như vậy với đám nữ nhân thì cực kỳ mua vui, nhưng như vậy với hắn, có phải hơi lỗ mãng không?

Không hiểu vì sao Douma chợt, vô cùng, có chút xấu hổ. Ai y cũng vờ, chỉ là không thích vờ với hắn.

- Akaza.

- Mi mà gọi ta thiếu dono nữa, ta cút về méc ngài ấy liền.

Một lần nữa.

Douma bật cười.

Bọn chúng một chín một mười nhìn lấy nhau.

Hắn chẳng phải lắm lúc Muzan triệu tập mọi người trong thành vô hạn, suốt ngày tị nạnh Kokushibou hay sao? Ê thượng huyền nhất. Ê Kokushibou. Một hai cũng không lấy chút thành kính. Xong đến khi Douma nỗi hứng, cũng cái trò đó, quậy ngược lại hắn, thì hắn nỗi đóa. Đúng thật là

- Akaza-dono, khổ với ngài.

Y lắc đầu, rủ tóc, thuận tay phất chiếc phiến vàng vàng.

Akaza dừng một chút, cố hít thở để hạ cơn hỏa

- Thế có đi làm nhiệm vụ chung không?

Hắn hỏi.

Không biết từ đâu nhã hứng có thật nhiều

- Ngài năn nỉ thì ta đi.

Y đáp.

Và rồi

- Ta đấm chết ngươi.

Bọn chúng đôi co, rồi giằng co. Akaza cuối cùng không nhịn được mà cái tay hung hăng đấm một phát lên vai y, cái chân tàn ác đá một phát lên chân y. Nếu là thường ngày, hắn có lẽ đã biến một con quỷ bình thường nát tinh tươm với những cử chỉ này, nhưng Douma là chiếm hết sự nhu nhược nhỏ bé trong lòng hắn. Cái đánh nhẹ, cái đánh yêu. Douma thậm chí còn không cảm thấy đau, cứ nhồn nhột, lại cảm thấy hắn có đỗi hiền lành, dễ yêu đi. Như một con hổ dữ hóa thành mèo con, bị cắt hết móng vuốt, nhõng nhẽo trước mắt y.

Douma cười khẩy, đã không giữ được nụ cười giờ thì cũng không giữ được lý trí, bàn tay mềm đưa lên véo má hắn. Akaza tức khắc tròn to hai mắt. Đường đường là tiền bối, lại để một vãn bối coi mình như một đứa trẻ.

Vừa cay cú, nhưng ngọn lửa bùng lên trong thân thể cũng vừa làm hắn thật ấm. Giữa cái rét sau đông còn để lại mảnh vụn băng sương ứa máu và đau điếng. Akaza mím môi, nhất thời không biết nên làm gì, ngại, mà ngượng, cũng man mác cái trầm khó nói. Con ngươi hắn ươn ướt, muốn giãy nảy. Douma bắt nạt hắn. Douma dỗ hắn đi.

Và rồi một cảnh tượng mà bất kỳ con quỷ nào có chết vẫn sẽ nghĩ là mơ. Tân thượng huyền lục đưa tay xoa đầu thượng huyền nhị.

Thất lễ rồi. Y liếm môi. Ánh mắt như bị hắn chuốc say, còn tự hỏi bàn tay kia là của ai, không nghe theo lời y, nhào bột trên đầu hắn. Douma từ khi nào trở thành thợ làm bánh. Akaza thì như cục bột. Cho nhiều đường chút. Hắn dường như bị ngọt đến xuất thần, đã là quỷ, từ lâu không nếm được hương vị như thế. Hắn ngây dại, điên dại vì y mất thôi.

- Douma...ngươi.

- Đừng giận, ta nghe ngài, ta đi. Được chưa?

Cuối cùng dù Akaza là người hẹn, nhưng Douma lại là người nắm tay dắt hắn đi làm nhiệm vụ.

Thân ảnh hai con quỷ vai kề vai, gần sát bên nhau. Hồn tan rồi hồn tụ, mất một lúc để quay về dáng vẻ ban đầu. Bọn chúng kẻ lườm người liếc, một người châm ngòi, một người cho bom phát nổ. Chúng nó lại khịa nhau. Akaza muốn Douma cút ra, hắn nhăn nhó, cúi mặt tránh để chạm mắt với y, nhưng y thì không còn một xíu tiết chế nào. Thượng huyền lục đặt tay lên vai thượng huyền nhị, muốn hắn đứng vào trong lòng mình. Thao tác ẩn một cái tình không rõ, nhưng cũng là sự uy phong như y khi ở trước các môn đồ của mình, mạnh mẽ giữ chặt, lại còn tưởng một con quỷ cấp trên tạo áp lực cho kẻ cấp dưới. Douma ngang xương, đúng là làm càn.

- Ngươi, đồ khốn.

Akaza lí nhí. Thực tình nếu muốn, hắn có thể hất cái mặt của Douma đi.

Nhưng một con quỷ xinh đẹp như vậy, cho bay màu thì cũng tiếc.

Akaza toàn thân cứng đờ, trong rừng đêm u tịch, có cần phải gồng đến thế. Douma thì trông có vẻ thảnh thơi, nhưng đôi mắt y đảo đảo, ngó ngàng lung tung, cũng không nhìn trực diện vào hắn.

Thật gần, mà càng gần càng loạn.

Akaza để tóc cạ gần cổ Douma, vai hắn chạm lên y phục y. Sự thân mật nhất thời dấy lên một tia lửa thấp thoáng trong người. Douma mơ màng, tưởng tượng xa xôi tay y đang vòng ngang eo hắn, như cách một chàng trai từng ôm ấp những cô gái, da trắng tinh khôi, sinh sôi một giọt nước mắt, nằm trong vũng bùn sâu thẳm, đẫm mùi máu tanh. Sóng điện tê rần khiến bàn tay đang muốn hạ xuống chợt dừng lại. Hương thơm quen thuộc. Douma vô tư đột nhiên ưu tư.

- Sao trên người ngươi có mùi nồng thế?

Khoảng cách gần, Akaza lờ mờ ngửi thấy thân thể Douma nồng một loại men say.

Không biết say vì rượu, hay là say vì ai, ngỡ như cũng khiến hắn đê mê cùng y. Mi mắt hồng hồng, rung động xao xuyến, hắn khàn giọng hỏi, âm giọng nhẹ thênh. Tay không tự chủ chạm nhẹ lên chóp mũi dưới cái lạnh đầu xuân. Mùi ngọt, rất thơm. Nhưng thật đậm khiến hắn rùng mình.

Douma lơ đãng, y thu tay về, bỗng dưng giữ chút lễ nghĩa.

- Hôm nay giáo phái có lễ nên ta uống chút thôi.

Y đáp.

- Uống một chút? Một chút mà nồng vậy sao? Còn, cái mùi gì nữa thế, giống khói thuốc vậy?

- Hít một chút.

- Ngươi chơi đồ à?

Chơi đồ hàng.

Douma bỗng dưng cong môi, một nét hoan lạc như có như không, giả lả mà không thành tiếng.

- Ngài không thích?

Akaza không trả lời.

Cầu vồng từ từ tan rã, giọng Douma dần trở nên lạnh tanh. Từ khi nào nóng hổi hoá thành băng, tức khắc khiến hắn đờ người. Douma nghiêng đầu, không còn nhìn hắn nữa, cũng vô ý mà hất mặt thật cao để đi, loáng thoáng, như bóng hình của chàng trai năm đó, trong hồi ức nửa tỉnh nửa mơ.

Dáng người thong thả, tóc bay lơi lả. Tay đung đưa chiếc phiến, phong nhã, mà phong thái như một lãng tử phong trần. Thật không coi trần đời này vừa mắt.

Douma

Sao tự nhiên xa cách thế?

Là con quỷ duy nhất dám thách thức sự kiên nhẫn của chúa quỷ, hay sự kiên nhẫn của bất kì ai. 'Hình như nó không có cảm xúc'. Như hoa trong gương, trăng dưới nước. Lạnh lẽo, nhạt nhẽo, mà đâu đó thăm thẳm một sắc đỏ cháy rực.

Hắn rùng người, một xúc cảm quá đỗi thân thuộc.

Akaza chăm chú nhìn y. Douma cao ráo, hắn thì thấp hơn, khó có thể thu được sự xinh đẹp trọn vẹn vào trong đôi mắt này. Như cái bức bách trên sa mạc làm tan chảy những mảnh vụn băng giá sâu trong lòng hắn.

Này.

Nhìn xuống đây coi.

Ta muốn ngắm ngươi.

Không thể thốt thành lời. Cảm xúc dâng lên mạnh mẽ, như muốn chinh phục, một thứ khó chinh phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top