Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌸spring

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chú ơi"

Chú ơi

Hôm đầu tiên hai người họ gặp nhau, bé con trắng hồng tựa viên kẹo bông đã gọi người cao lớn hơn như thế. Khi Kao đứng ngẩn ngơ một mình giữa đồng cỏ may ngập tràn nắng, một ngọn nắng trong trẻo hơn tất thảy đã sà đến gần anh một cách ngọt ngào và đầy vương vấn. Em đứng sau một tầng cỏ may cao đến tận chiếc cằm nhỏ mịn màng, để nắng ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của em nâng niu. Làn da em non nớt mỏng manh hệt như làn da em bé, hồng ửng lên màu quả đào chín mọng dưới hơi nóng dịu nhẹ của nắng tháng hai. Từng lọn tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại, phủ trên vầng trán lấm tấm những giọt nước trong suốt tựa pha lê, lấp lánh khuôn mặt em. Em đứng giữa đồng cỏ may mỉm cười với một người xa lạ em chưa từng quen, mà nụ cười ấy, mãi đến tận sau này vẫn khiến người xa lạ nào đó bồi hồi mỗi khi nghĩ về. Em vô tình khiến người ta tương tư em ngay từ ánh mắt đầu tiên, em có biết không em?

Kao thôi ngẩn ngơ vì nắng, anh cũng thôi bâng khuâng vì ngọn cỏ may vẫn đong đưa theo từng làn gió. Chàng trai mơ hồ nhìn bóng hình nhỏ nhắn trước mắt và tự hỏi, không biết con nhà ai mà để đi lạc đến tận đây.

"Em gọi tôi?"

Bé con gật gật đầu. Em gạt từng ngọn cỏ may để tiến lại gần Kao, bàn chân non nớt bọc trong đôi giày trắng lẫm chẫm vì đường đồi dốc. Khi em đến gần hơn ban đầu, Kao mới nhận ra trên bàn tay búp măng bé tẹo của em còn cầm theo chiếc máy chụp ảnh. Ricoh GR lll, anh bất giác đọc lên dòng chữ mà mình nhìn thấy được trên thân máy, nơi những ngón tay tròn nhỏ nhắn giữ chặt lấy nó. Móng tay em phớt lên một sắc hồng nhàn nhạt và kết hợp tuyệt vời cùng làn áo dài tay cứ nửa muốn giấu em vào trong. Hình ảnh ấy khiến anh cảm thấy như bị thôi miên, chập chờn xao lãng.

"Ô, cứ tưởng là ông chú, hoá ra là một anh đẹp trai nè"

Bé con thốt lên đầy vui vẻ khi đã đến đứng bên cạnh anh. Em bé xíu, đứng thấp hơn anh cả một cái đầu. Từ phía anh đứng nắng hắt ngược, bóng anh đổ dài bao trùm hết cả cái dáng nho nhỏ của em. Kao nhìn em chăm chăm tựa kẻ du lãng vô tình bị nét đẹp lay động lòng người của thiên sứ làm cho mê mẩn. Chẳng biết vô tình hay hữu ý, khoé môi em lại vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, chất giọng trong ngần

"Anh nghĩ gì mà mơ màng quá, gọi mãi không nghe"

"Em gọi tôi làm gì?"

Giọng anh trầm trầm, điềm tĩnh hệt như những gì mà vẻ ngoài của anh toát ra. Chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, anh cứ đứng yên nhìn mãi về phía chân trời mặc cho gió lay động mái tóc anh bay phấp phới. Hệt như ánh mắt anh nhìn em, kiên định xoáy sâu vào đôi đồng tử đen láy khiến em cảm thấy như bị chế ngự. Ngón tay em bất giác siết chặt hơn chiếc máy chụp ảnh mát lạnh, thay cho cái vẫy vùng của con tim đang đập loạn

"Muốn nhờ anh đứng sang bên kia một chút, đang chụp cái cây sau lưng anh"

Em mím môi chỉ tay về phía gốc mai anh đào lạc lõng giữa đồng cỏ may nhàn nhạt sắc nắng đằng sau lưng anh. Gốc mai anh đào chẳng biết đã ở đây từ bao giờ, vì gì mà cứ một mình vươn cành đón nắng mỗi sớm mai bình yên nơi đồng cỏ may. Em chỉ biết nó đã ở đây lâu lắm rồi, trước cả khi em được sinh ra, trước cả khi em choàng áo ấm tung tăng trên cánh đồng này và trông thấy nó. Nó chào đón em vào lần đầu gặp gỡ bằng cơn mưa những cánh mai anh đào hồng mịn. Những cánh hoa mềm mại vây quanh lấy em khi ấy mới cao bằng cây lúa non, sắc hồng nhạt đậu lên tóc, lên má, lên bàn tay em bé xíu vừa háo hức chìa ra để hứng lấy.

Năm ấy xuân đến sớm, mai anh đào cũng nở rộ sớm tháng sớm ngày. Còn năm nay, xuân vẫn đến sớm nhưng dường như mai anh đào chẳng nghe thấy xuân về. Em từ căn nhà gỗ nhỏ gần đỉnh đồi ngày ngày đều thả bộ xuống đồng cỏ may để ngóng mai anh đào nở hoa, đợi hoài chờ mãi. Em cần một bộ ảnh mỗi khi một mùa mới bắt đầu để quảng bá cho cửa hiệu cafe của mình. Quán cafe nhỏ mái gỗ, tường gỗ, cả nền nhà cũng là nền gỗ nốt. Vì em thích như thế, để chốn bình yên của mình hoà hợp với nơi núi rừng xanh bát ngát. Không gian cửa hiệu em cố ý sửa lại cho thoáng đãng hết cỡ, chứ không giữ y nguyên như khi bố mẹ em còn ở đây. Chiếc cửa gỗ hay phát ra tiếng kêu cót két, em quẳng luôn một xó đằng sau nhà, cửa hiệu của em chẳng cần cửa. Còn cái chuông gió vẫn thường reo vang những âm thanh trong trẻo báo hiệu có khách đến em đem treo ngay chỗ quầy pha chế của mình. Chiếc quầy đặt sát bên cửa sổ hướng ra con đường mòn, em bày biện thêm những chiếc ghế màu gỗ để tiện đón khách, không thì cũng là chỗ cho con mèo lông trắng của em nhảy tới nhảy lui.

Những ngày đầu, cửa hiệu nhỏ chủ yếu chỉ đón những vị khách đang trên đường lên đỉnh đồi thưởng ngoạn. Họ lên đường từ sáng sớm, đến đây trông thấy một hiệu cafe xinh thật xinh. Chậc lưỡi cũng thấy trời đã gần trưa nên ghé vào nghỉ chân và uống một ly cà phê ấm. Ban đầu em cũng chỉ bán mỗi một món cà phê ấm, vì đường đồi núi vận chuyển nguyên liệu cũng khó khăn. Nhưng sau này khách đông hơn, đôi khi họ muốn một tách trà hay cái gì đó ăn cho no bụng, em cũng vui vẻ thêm vào bảng thực đơn treo trước cửa hiệu vài món. Có những vị khách chỉ vì muốn ghé thăm cửa hiệu của em mà chịu khó cuốc bộ lên đến tận nơi này, thường là những bạn trẻ, đã thuyết phục em làm thêm nghề tay trái blogger bên cạnh anh chủ quán cafe xinh xắn. Những bức ảnh em chụp nhận được nhiều phản hồi tích cực, em lại càng hăng hái xách máy ảnh đi quanh khắp ngọn đồi nhỏ của mình. Hôm nay em dừng chân ở đồng cỏ may nơi cả tuổi thơ em đã in dấu từng bước chân chập chững, mừng rỡ khi thấy cây mai anh đào nay đã nở hoa hồng nhuận cả một khoảng sân.

Mai anh đào nở, có phải chăng người em chờ cũng đến rồi phải không?

"Anh từ đâu tới đây?"

Em lên tiếng hỏi khi đã chụp được một vài tấm ảnh ưng ý, gốc mai anh đào rực rỡ lạ thường trên nền trời xanh biêng biếc. Khi nhìn lên, chẳng hiểu vì sao em có cảm giác người kia vừa làm gì đó thật lạ. Anh giấu vội bàn tay ra sau nhưng chẳng che được ánh nắng phản chiếu làm loé lên thứ gì đó trong tay anh phát sáng. Em bị luồng ánh sáng đó chiếu vào mắt chói đến độ phải híp lại, đôi mắt ti hí thấy rõ chàng trai kia đang ngượng ngùng như bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.

"Tôi... vừa chuyển đến sống dưới chân ngọn đồi. Hôm nay được nghỉ nên lên đây đi dạo"

Giọng nói Kao thể hiện rõ sự ấp úng và bàn tay bất chợt siết chặt lấy chiếc điện thoại đang giấu sau lưng. Anh thấy rõ sự ngờ vực trong đôi đồng tử đen láy của em. Nếu bị hỏi tới thì kiểu gì cũng lòi đuôi. Nhưng may sao em không hỏi nữa, em chỉ nhìn anh chăm chăm rồi bất chợt bật cười

"Đi dạo kiểu như anh chắc mệt chết"

Tiếng em cười trong trẻo đến lạ. Hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên gò má non mịn lại khiến ánh mắt anh trầm luân mê đắm. Mặt trời đã lên cao và em biết đã sắp đến giờ cửa hiệu đón những vị khách đầu tiên. Một ngày của em bắt đầu muộn hơn mọi người, và dường như kết thúc cũng sớm hơn vì những vị khách bộ hành phải xuống đồi trước khi trăng lên. Kao nhìn em cười mà trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực. Em đẹp quá đỗi, em có biết không em?

"Anh muốn lên quán của tôi chơi không? Uống cốc cà phê sáng rồi về"

Em lên tiếng rủ rê và rồi em quay lưng đi trước. Hình như em biết được rằng Kao sẽ không từ chối em, bằng một cách nào đó. Em cầm theo chiếc máy ảnh đi trước dẫn đường trong khi vừa xem lại thành quả của mình trong suốt một buổi sáng. Em chẳng hề nhìn lại xem ai kia có đi theo mình chưa. Kao bật cười trông em hồn nhiên như con chim nhỏ. Anh chờ cho em đi xa xa một chút, để rồi sau đó mới nối gót theo em. Anh muốn bước đi thật chậm phía sau để thu được hết vào tầm mắt bóng lưng xinh đẹp của em.

Giữa ngọn đồi xanh thẳm màu sắc của rừng cây, em hiện lên nhỏ bé yêu kiều hệt như chàng tiên dẫn đường. Đôi chân bước từng bước vững vàng trên con đường dốc mà chắc là em đã thân quen từ lâu. Chiếc áo cardigan màu trắng to sụ ôm lấy tấm lưng em gầy nhẳng. Em cho người khác cảm giác muốn bảo bọc vỗ về, là do em bé tí hin hay là do từ lâu núi đồi nơi đây đã chở che cho bóng hình tươi trẻ ấy của em. Dường như em chẳng cô đơn chút nào dù cho có một mình giữa không gian bao la nơi đây. Ngọn gió xuân mát lạnh len lỏi khắp chốn, chẳng cản bước em mà có lẽ còn nhún nhường nâng bước cho đôi chân bé nhỏ ấy. Kao cứ nhìn theo em, rồi tự mình bâng khuâng. Hay là, có khi nào em chẳng có một mình.

Có phải chăng, em đã có người thương? Nên trông em mới căng tràn sức sống như thế.

"Anh ngồi chơi đi"

Em chỉ vào một chiếc ghế bên hiên nhà mình rồi vội vàng đi vào trong quầy pha chế. Em vươn tay lấy chiếc tạp dề màu đen mắc trên thanh gỗ sáng màu bên cạnh cửa ra vào, dáng vẻ thuần thục. Đến bây giờ anh mới nhìn ra em giống một anh chủ cửa hiệu cafe, chứ ban nãy em nói, Kao cũng bán tín bán nghi. Anh ngồi chống tay trên thành quầy nhìn em say mê. Chiếc dây tạp dề quấn lấy vòng hông mỏng manh của em đẹp hơn bất kì một tuyệt tác điêu khắc nào, nó khiến khao khát muốn chạm vào em đầy tràn trong suy nghĩ của Kao. Nó khiến Kao ngẩn ngơ và tự đắm mình trong mộng tưởng giữa ngày nắng.

"Ở đây có một mình em thôi hả?"

"Chứ quán nhỏ xíu, thuê người làm chi"

Câu trả lời làm Kao yên tâm vài phần. Chắc trái tim em vẫn chưa dành phần ai đâu phải không em? Em cười hì hì thẹn thùng và rón rén nhìn vị khách đầu tiên trong ngày của mình. Chiếc máy xay cà phê được bật lên đánh tách một tiếng như đánh thức Kao khỏi giấc mộng. Anh vừa nhận ra mình thất thố quá, cứ nhìn con người ta chăm chăm. Ánh mắt em lén lút dán vào anh khiến người lớn hơn cảm thấy như mình vừa làm chuyện biến thái với trẻ vị thành niên.

"Anh uống gì hén?"

"Cho tôi latte"

Hên quá, ảnh mà uống trà chắc nhục chết. Em tự mình cười đắc thắng trong bụng như vậy. Những hạt cà phê thơm nức em đã tự tay rang được cho vào máy xay, âm thanh rè rè của động cơ hoà cùng tiếng lạo xạo nho nhỏ khi bột cà phê mịn được đẩy ra khỏi máy, thêm cả tiếng chuông gió leng keng ngân vang tạo thành một bản hoà âm trong trẻo tựa hạt sương sớm mai. Em chống một tay bên bàn một tay lên hông háo hức hít đầy buồng phổi hương cà phê ngọt lịm tim, cả hương nắng tan trên bậu cửa. Trời gần về trưa mà vẫn lạnh se se, cửa hiệu của em ở nơi này nắng tìm không đến.

Meo meo

Kao chợt giật nảy mình vì tiếng mèo từ đâu phát ra bên cạnh mình, ánh mắt tiếc nuối rời khỏi bóng hình xinh đẹp của em một chút. Một con mèo lông trắng tinh, không biết từ đâu ngồi ngay bên cạnh anh ve vẩy đuôi khiến Kao hiếu kỳ ghim ánh nhìn của mình chòng chọc lên nó. Đáng yêu quá, anh vốn rất thích mấy con lắm lông. Cục bông tròn lẳn cũng giương mắt nhìn anh tò mò trước khi lại le lưỡi liếm bàn tay nhỏ xinh. Cầm lòng không được, Kao bất giác đưa tay chạm vào bộ lông mềm trước mắt.

Định là vậy nhưng kết quả hình như hơi khác. Kao đoan chắc cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay mình ấm áp không phải là của bộ lông một con mèo. Trái tim anh đánh thịch một tiếng khi nhận ra bàn tay em đang khép nép giữa anh và mèo con, mát lạnh. Khuôn mặt em ngẩng lên khiến khoảng cách giữa cả hai thật gần. Cánh mũi nhỏ phập phồng vì hồi hộp, em bất động khi nghe hơi thở từ anh phả lên gò má non mịn. Anh thấy cánh môi em run lên và hàm răng trắng tinh khẽ níu lấy phiến môi đầy bẽn lẽn. Em ngượng ngùng sao em, vì lần đầu tiên gần gũi đến vậy với một ai khác?

Kao nhắm mắt cố khiến trái tim mình bình tĩnh lại trước khi rụt tay ra. Bầu không khí bất chợt trở nên lúng túng lạ kì. Bé con chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn anh như vẫn chưa hết bàng hoàng, trong veo đến mức anh thấy cả bầu trời và những cụm mây trôi in trên đôi đồng tử đen láy của em. Em phải chớp mắt đến mấy lần nữa mới lấy lại được bình tĩnh, mỉm cười đầy rụt rè và trở về với con mèo. Chắc em làm lơ cho khỏi mắc cỡ, Kao nghĩ vậy rồi thấy em sao đáng yêu ghê.

Tiếng máy xay cà phê vẫn kêu rè rè mà dường như chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa. Em dịu dàng vuốt ve con mèo, ánh mắt âu yếm cọ vào nó khiến cục bông nhỏ thích chí. Nó dụi đầu vào bàn tay em, ngao lên những âm thanh toả mãn rồi nằm dài trên tấm gỗ trơn mát lạnh. Con mèo phơi bụng mặc cho em nựng nịu nó đủ kiểu. Em bận chơi với mèo, còn Kao bận ngắm hai cục bông một nhỏ một lớn chơi với nhau. Chiếc máy xay cà phê dường như trở nên đơn côi bên góc quầy.

Chắc nó buồn lắm. Con mèo lông trắng nghĩ vậy khi giương cặp mắt lim dim lên nhìn trời.

"Nó là mèo nhà em hả?"

Bất giác, Kao nhớ ra hình như cục bông nhỏ mới từ trên trời rơi xuống, tự dưng xuất hiện. Anh đoán chắc nó là của em khi thấy cả hai chơi đùa với nhau. Nhưng mà thôi cứ hỏi cho vui mồm.

"Đâu, mèo nhà ai đi lạc. Xung quanh đây mèo nhiều lắm, mèo hoang cũng có, đi lạc cũng có nữa"

Em đáp tỉnh rụi trong khi vẫn luôn tay ghẹo mèo nhà người ta. Cả khuôn mặt nhỏ xinh cứ chốc chốc lại áp lại gần con mèo tròn xoe, em trêu cho nó đứng giữa cảm giác phê pha và bực bội, Kao nghĩ vậy. Anh thấy cái móng thịt cứ dợm bụp cho em vài cái rồi lại thôi của nó mà buồn cười quá chừng. Mày cũng không nỡ làm thiên sứ nhỏ ấy đau phải không mèo con.

Kao lặng lẽ nhìn em, và nghe bình yên chảy tràn trong từng tế bào. Có lẽ chính anh cũng chẳng hay, nắng thấy ai đó trên môi nở rộ một nụ cười dịu dàng hơn cả nhành cỏ may đong đưa trong chiếc lọ trắng cao cổ nơi bậu cửa. Em tươi sáng hệt như không gian núi rừng nơi đây ngập trong nắng ấm. Chẳng hiểu vì sao mà chỉ cần nhìn thấy em, trong suy nghĩ của Kao liền chẳng còn đọng lại gì ngoài hai từ hạnh phúc. Lâu lắm rồi anh không thấy bình yên như thế, vui vẻ và thấy trái tim mình nhẹ bẫng. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ thôi mà em đã mang hết mọi ưu tư muộn phiền của tôi đi rồi sao em.

"Em nói sao chứ tôi thấy giống hệt mèo nhà em"

Kao tự dưng nghĩ vậy, cũng không hiểu vì sao mình lại nói ý nghĩ đó ra. Và anh thấy em mỉm cười ngại ngùng như là thừa nhận. Em ngó bâng quơ lên trời rồi lại đan hai bàn tay vào nhau, khuôn mặt lém lỉnh như yêu tinh nhỏ. Tiếng cười hì hì rót vào tai anh những thanh âm ngọt ngào vô cùng

"Thật ra nó là mèo nhà tôi"

Em nhẹ nhàng ôm lấy con mèo và thì thầm gì đó vào tai nó. Hình như là câu xin lỗi. Kao thừa biết mấy cục bông tròn ủm này là chúa hay dỗi, bảo nó mèo hoang là nó giận liền đó. Con mèo giống như hiểu lời em nói mà quay phắt cái đầu nhỏ đi không thèm nhìn em nữa. Nằm yên một hồi, nó bỗng chốc ré lên một tràng tủi thân. Âm thanh uỷ khuất đáng yêu trêu cả hai con người vô tâm kia cùng nhau bật cười. Tiếng anh trầm thấp xen cùng tiếng cười em thanh mảnh lảnh lót tạo nên một bản hoà âm êm tai, khiến Kao cảm thấy ngạc nhiên một cách thích thú. Em để anh mơ hồ nhớ đến một bóng hình đã luôn ẩn hiện trong những giấc mơ của anh từ lâu. Thời gian bên em càng dài, Kao lại càng có cảm giác em có phải chăng chính là người mà anh đã luôn muốn nắm bắt trong những giấc mộng nhưng không thể. Một bóng hình cứ thấp thoáng yêu kiều, khi gần khi xa tựa thiên sứ bé nhỏ mang cho anh những xúc cảm quen thuộc nhưng cứ ngỡ thật lạ.

"Mà sao anh biết nó là mèo nhà tôi?"

Em hỏi sau khi đã cười chán. Em dựng cục bông dậy, ôm con mèo vào lòng rồi tựa cằm lên đầu nó. Bốn hòn bi ve trong suốt sáng rực chiếu vào anh chờ đợi câu trả lời. Vẻ ngây ngô của em khi đặt cạnh con mèo lại càng dễ cưng tợn. Đôi mắt mở to tròn xoe hệt như bé sóc nhỏ hiếu kỳ không khỏi khiến Kao tơ tưởng vấn vương

"Thì hai khuôn mặt này đặt cạnh nhau, em coi có khác gì cặp bánh bao hấp đâu"

Khuôn mặt em tươi lên dần dần như bất ngờ trước câu trả lời mới lạ của anh và cuối cùng nở rộ một nụ cười hết nấc khoe hàm răng trắng xinh. Kao thoáng thấy gò má em hồng lên sắc mai anh đào khi em cố ý cúi xuống con mèo. Chắc em lại ngượng ngùng đấy mà. Giọng em vốn đã cao giờ lại bật thêm một tông nữa

"Người ta kêu em là bánh bao kìa~ cục bông nhỏ~"

Em kêu lên thích thú và lật ngửa con mèo lông trắng lên vuốt ve bụng nó. Cục bông trắng chới với bốn móng thịt tròn lẳn muốn níu lấy bàn tay em lại nhưng bất lực. Nó cứ quơ loạn trong không khí và bật lên những tiếng kêu đầy bất mãn. Em lại áp khuôn mặt mình vào cái mặt bí ngô đang bí xị của nó mà cười khanh khách. Em hồn nhiên đến lạ, Kao lại chẳng dám tin em là chủ của cửa hiệu nhỏ này nữa rồi. Nhìn em, chẳng hiểu sao anh cứ phải tự hỏi liệu thời gian có bỏ quên em hay không.

Lẫn vào tiếng cười đùa trong trẻo của em, bỗng hoà thêm âm thanh bíp bíp

"Nè, cho anh mượn nó một chút đó. Tôi đi pha nước tiếp đây"

Em dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy tay anh và đặt lên bụng con mèo, bây giờ nó đã nằm im trưng ra vẻ mặt phởn đời. Hành động dịu dàng ấy của em khiến anh hoảng hốt suýt chút nữa rụt tay lại, chắc em đã kịp thấy bàn tay to lớn ấy run lên trong vô thức. Em yêu chiều gãi cằm con mèo để đảm bảo nó sẽ nằm ngoan thật ngoan, sau đó em kín đáo nhìn Kao đầy dịu dàng trước khi trở về với công việc của mình. Chắc em nghĩ con người cao to nào đó sợ bị mèo cào. Hay là, em ơi, có phải chăng em đã biết có trái tim nào đó đang rung động vì em.

Em lấy từ trong tủ ra hai chiếc cốc sứ tráng men, một màu xanh và một màu hồng đặt lên bàn. Dòng cà phê sậm màu chảy thành hai phần sủi lên một lớp bọt màu ngà, em bỏ vào mỗi ly một shot espresso. Một làn khói mỏng bốc lên khỏi vành cốc và đi vào chiều gió, em lại loay hoay pha phần bọt sữa bên trên. Đôi mắt em tập trung cao độ vào cốc đong thuỷ tinh đặt trên mặt cân điện tử nhỏ, phiến môi mỏng mím lại để từng gam sữa tươi không đường chảy vào cốc chẳng thừa được lấy một tẹo. Sữa luôn phải cân đo đong đếm từng li theo đúng tỉ lệ, em vui vẻ bảo vậy khi cầm phần sữa hoàn hảo của mình đi làm nóng. Tiếng máy được khởi động rít lên chói tai khiến cục bông màu trắng đang nằm yên trên bậu cửa giật nảy mình. Con mèo meo meo những tiếng đầy bất mãn về phía em, mặc dầu vẫn lười biếng nằm ườn ra mặt gỗ trơn mát lạnh. Nó nhìn em bằng đôi mắt chẳng còn tròn xoe như ban nãy mà đã cau có biến thành một ông chú già.

Ông tắt thử cái máy ấy đi tôi xem nào

"Cục bông, ngoan"

Em cười lớn đưa tay xoa đầu con mèo để nó đồng ý dẹp cái ánh mắt gớm ghê kia đi. Thế mà rốt cuộc nó chẳng thèm chơi với em nữa. Bốn móng thịt nhún nhún lấy đà nhảy phóc lên chân Kao, giở tính chảnh mèo. Nó cứ dúi cái đầu nhỏ vào lòng anh ngửi ngửi như làm quen. Thám thính xong đâu đó, con mèo cuộn thành một cục bông tròn ủm làm tổ trên đùi anh nhắm mắt.

"Hình như nó thích anh"

Kao mỉm cười nhìn con mèo trên chân mình, rồi ngước nhìn em. Đúng lúc ánh mắt em cũng đang dịu dàng đậu trên khuôn mặt ai kia. Họ để ánh mắt mình đan vào nhau nhiều hơn một khắc, có lẽ cũng nhiều hơn một giây. Thoáng yên bình rộn ràng trong hai trái tim như là đồng điệu. Lần này Kao nhìn em chăm chú, say đắm, không hề có chút ý định né tránh nào như lúc ở trên đồng cỏ may. Anh nhìn em như muốn khảm sâu khuôn mặt ngọt ngào và bóng hình yêu kiều ấy vào trong tiềm thức, vào sâu tận con tim. Kao muốn cất em vào trong vòng tay mình mãi mãi.

Rốt cuộc em đành là người rời đi khỏi trận đấu mắt ấy trước, vì ai kia chẳng có ý định buông tha cho em mà. Em lấy bình sữa đã được làm nóng ra, lau sạch chiếc máy trước khi trả nó về chỗ cũ. Sau đó em mím môi gõ gõ chiếc bình lên thành quầy gỗ để chất lỏng trắng tươi bên trong sóng sánh toả hơi ấm, bọt khí cũng vỡ hết. Kê chiếc bình lên vành cốc, em hỏi

"Anh muốn vẽ hình gì?"

"Em vẽ cục bông của em cho tôi đi"

Kao nhấc bổng con mèo lên, lại một lần nữa lôi con người ta khỏi giấc ngủ, để kê mặt nó trên thành quầy. Ý muốn để mẫu cho em vẽ. Anh dán mắt vào giọt mồ hôi vừa đậu bên thái dương em trắng ngần, đủ để biết em đang tập trung thế nào. Vậy nên em chỉ nhìn thoáng qua cục bông của mình rồi vội trở về với cốc latte đang đến bước quan trọng nhất, tiếng cười khe khẽ

"Anh không cần làm thế đâu. Nó lườm anh kìa"

Mà cũng phải. Mèo của em một ngày em nhìn dễ cũng mấy chục bận, chắc đã nhớ như in cái mặt tròn lẳn của nó. Hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt bầu bĩnh của em duyên dáng ẩn hiện cùng với nụ cười mới là thứ đáng ngắm nghía hơn nhiều. Mỗi khi cánh môi ngọt ngào nơi em cong lên dịu dàng Kao lại cảm thấy nghẹt thở. Anh chưa bao giờ bị ảnh hưởng mạnh mẽ đến như thế bởi bất kì ai, chỉ ngoại trừ em. Từng cử chỉ của em, từ ánh mắt trong trẻo tựa hạt sương dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt chợt biến đôi đồng tử đen láy trở thành sắc nâu thanh thuần. Đến khi em ngại ngùng bẽn lẽn, hàm răng trắng khẽ níu lấy cánh môi mỏng đỏ au, vừa đáng yêu vừa tinh ranh như con thỏ nhỏ. Bất cứ khi nào ánh mắt Kao đậu lại nơi em, trong lòng anh đều dâng lên mạnh mẽ cái cảm giác muốn bảo bọc chở che một sinh linh mỏng manh dễ tổn thương. Nhìn đôi mắt em long lanh trong vắt, Kao chẳng ngăn được con tim mình bâng khuâng.

Nếu như anh nói muốn ở cùng em mãi nơi chốn này, liệu có được không em?

Em rời khỏi quầy cùng với hai tách latte ấm nồng trên tay. Đi vòng ra bên ngoài, em đưa cho anh một cốc rồi mỉm cười nghe anh ngập ngừng nói lời cảm ơn. Hai chân em buông thõng trên chiếc ghế bên cạnh Kao, hoàn toàn không chạm đến đất, hệt cây nấm lùm có chỏm tóc nâu. Kao nhìn em dùng cả hai bàn tay lấp ló sau ống tay áo ôm lấy cốc latte phơn phớt sắc hồng của mai anh đào, nhấp một ngụm rồi co rụt người lại. Khuôn mặt em nhăn nhúm hết cả

"Đắng quá"

Anh mỉm cười nhìn em chẹp chẹp miệng mong xua nhanh đi vị đắng. Với Kao thì cốc latte như thế là ổn, nếu không muốn khen là rất ngon. Người quen uống cà phê sẽ không cảm thấy đắng như em đang nhăn nhó bây giờ. Chắc em không quen uống, vậy em còn tự làm khó bản thân mình làm chi.

"Anh cười tôi ngốc quá chứ gì"

Em chun mũi làm mặt xấu vì nụ cười bất chợt của Kao cứ hệt như đang giễu cợt em. Em không biết rằng chính anh cũng đang ngơ ngác chẳng hay mình đã mỉm cười tự bao giờ, nụ cười cưng chiều dành cho đứa trẻ như em. Kao nhận ra bản thân mình hôm nay thật kì lạ, khang khác. Kể từ khi gặp em, hẳn Kao đã vô thức bật ra cả ngàn nét cười. Chỉ cần trông thấy khuôn mặt em tươi sáng rạng ngời thì khoé môi cũng theo phản xạ mà cong lên, em đáng yêu quá, em có biết không em? Mái tóc tơ mềm mại óng ánh cả lên dưới ánh nắng trưa dịu nhẹ của miền ngoại thành. Em làm dấy lên trong lòng anh biết bao mê đắm xa vời.

Kao mơ hồ nhận ra những tiếng kêu gào đòi anh tiến lại gần hơn, thoả thích chìm đắm vào cơ thể mị hoặc của em cứ liên tục vang lên từ nơi sâu thẳm nào đó bên trong mình. Hương hoa anh đào thoang thoảng nơi em đưa anh phiêu du lơ đãng đến một miền xa vời nào đó, vô định. Ở nơi đó, có làn da em ấm áp, mịn màng đến chân thực dưới bàn tay anh chạm vào. Dường như Kao cảm nhận được hương thơm của em gần kề bên chóp mũi, hoà lẫn với cả hơi ấm cơ thể nhấn chìm anh vào đáy sâu cơn mơ tưởng thoáng qua. Em ở gần ngay trước mắt mà cũng cứ ngỡ như xa lắm. Bàn tay ai đó rụt rè đưa gần đến mái tóc em mà chẳng dám chạm vào. Có một người sợ sẽ vấy bẩn em bởi những khao khát tầm thường của mình. Em thuần khiết trong veo có khác nào cánh hoa ly mỏng manh dễ tổn thương.

"Anh"

Làn gió nhẹ thổi qua khe cửa, làm lay động chiếc chuông gió treo nơi bậu cửa reo vang lên thứ âm thanh lách cách vui tai. Em theo làn gió dịu dàng để bàn tay anh chạm vào mái tóc tơ thơm ngát. Một chút bối rối, một chút ngượng ngùng. Ánh mắt em đan vào anh có gì đâu mà dường như thời gian chẳng buồn trôi nữa.

Ngày hôm ấy, em cũng như tôi phải không em?

Em chạm bàn tay mình lên bàn tay anh mà chẳng buồn để ý ai kia chấn động đến cứng nhắc. Kao cứ ngỡ mình đang mơ, khi cảm thấy hình như từng khớp ngón tay đang được dịu dàng ve vuốt. Bàn tay em mát lạnh làm dịu bớt cái nóng bừng trên bàn tay Kao, hay trên gò má em ửng hồng hây hây hả em. Ánh mắt em sao da diết đến lạ. Bị cuốn sâu vào đôi đồng tử đen láy đó, Kao chẳng còn trông thấy mây trời. Em muốn nói gì với tôi mà lại nhìn tôi tha thiết, xen lẫn vào nét ngây ngô là nỗi buồn rầu phảng phất. Kao cố đoán, nhưng chẳng tài nào hiểu được em đang nghĩ gì.

"Ban nãy anh giấu cái gì anh đưa tôi xem đi"

"Hả" Câu nói bất chợt của em khiến người lớn hơn ngẩn ra một thoáng. Kao nhíu mày, ban nãy mình giấu cái chi ta.

"Lúc ở trên đồng cỏ may ấy. Tôi có thấy mà chưa kịp hỏi, sợ anh ngại"

Kao ấp úng định thoái thác, nhưng rồi không biết sao lại thật thà lấy điện thoại ra đưa cho em. Chắc vì đôi mắt trong ngần kia khiến anh chẳng dám giấu giếm điều gì trước em. Anh lo lắng nhìn phản ứng của em khi tiết lộ việc làm tùy tiện của mình. Chắc em nghĩ tôi là biến thái. Đôi mắt long lanh nhìn thật lâu vào trong bức ảnh anh chụp em từ phía sau lưng, em hoà cùng ánh nắng ấm áp và nền trời xanh thẫm bình yên biết mấy. Em nhìn thật lâu mà chẳng có bất cứ một phản ứng gì quá đặc biệt cả. Anh thấy đôi mắt em chớp chớp, hình như em ngạc nhiên. Rồi em nhẹ chạm vào bóng lưng mình trong bức ảnh như bị thôi miên. Chẳng lẽ, chính em cũng bị vẻ đẹp của mình thu hút, giống như anh.

"Ra là trông cô đơn như vậy"

Em tự thì thầm với bản thân mình và nụ cười buồn khẽ vẽ trên khoé môi. Bỗng dưng em nhỏ bé đến lạ, em khiến Kao bứt rứt muốn ôm em vào lòng mà chẳng dám động tay. Đôi mắt trong trẻo nơi em sao bỗng trở nên lạc lõng quá, nét tươi tắn ban đầu em giấu đi đâu mất. Anh ngồi lặng nhìn em, mong sao em có thể cảm nhận được chút xoa dịu nào đó trong cái thinh lặng nơi anh. Có những lúc người ta chỉ cần một người ngồi lặng yên bên cạnh, những sẻ chia những thấu hiểu từ sự im lặng kỳ diệu ấy sẽ có thể truyền tải được tất cả. Em sẽ nhận ra điều đó phải không em. Con người khô khan như anh có bao giờ biết nói lời an ủi ai đâu. Nhưng nếu như em cần...

"Trả anh nè. Anh chụp đẹp lắm"

Em trả Kao chiếc điện thoại mà giữ nguyên tất cả như ban đầu. Em chẳng bắt anh xoá bức hình của em đi, cũng chẳng mắng anh biến thái. Anh ngập ngừng muốn hỏi em liệu có muốn anh gửi bức ảnh sang cho em không nhưng em tảng lờ ánh mắt Kao đi. Đôi đồng tử đen sẫm của em hướng xa xăm về phía rừng cây bạt ngàn xanh biếc dường như đang tìm yên tĩnh một mình. Tay em ôm chiếc cốc sứ có lẽ chỉ còn hơi âm ấm, giống như cốc latte của anh. Kao nhận ra dù cho bây giờ anh có nói bất cứ điều gì đi nữa thì nó cũng đều sẽ trở nên kì cục và ngượng ngạo. Thế nên đành thôi. Để tôi cùng em trôi theo mây gió, nghe tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân của những người khách bộ hành loạt soạt trên con đường mòn. Suy cho cùng thì sự yên lặng này cũng chẳng khó chịu gì mấy, phải không em?

Ngày hôm đó cửa hiệu cafe nhỏ gần đỉnh đồi bỗng dưng vắng khách hơn mọi hôm. Những bước chân nặng nề chinh phục đỉnh đồi vẫn ghé lại nơi đây, nhưng không nhiều. Họ ngạc nhiên khi thấy ở bên cạnh cậu chủ quán nhỏ có mái tóc nâu hạt dẻ thường ngày còn xuất hiện thêm một chàng trai cao lớn. Hầu như họ chẳng nói gì với nhau, và cậu chủ đáng yêu vẫn hoạt bát như bình thường. Nhưng những vị khách nhận ra ánh mắt đặc biệt dịu dàng mà chàng trai kia dành cho cậu chủ quán. Có vài người trêu họ nhìn sao xứng đôi quá, cũng có những người chân tình hỏi cả hai quen nhau bao lâu rồi, sao đến hôm nay mới thấy. Thật ra, giữa Kao và em có chút gì đó thân quen lắm, họ tạo cho người ngoài cảm giác như thế. Nếu nói hôm nay là lần đầu tiên hai chàng trai đó gặp nhau, khối người tỏ vẻ không tin.

Người mà mai anh đào chờ để nở hoa, người mà em hoài trông đợi để lấp đầy trái tim luôn khuyết mất một khoảng, dường như xuân đã mang đến nơi ngọn đồi nhỏ xinh này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top