Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trưởng phòng, đó là..."

Emillia bước vào trong phòng làm việc của Harry định báo cáo công việc. Mắt vừa liếc tới tay phải của Harry, cả người cô liền đông cứng.

Harry đang thất thần đọc báo cáo liền hả một tiếng, ngẩng lên nhìn Emillia. Anh nhướng mày, để ý thấy tầm nhìn của cô liền cúi đầu xuống. Thấy được cô đang nhìn chiếc nhẫn thứ hai rõ ràng nhỏ hơn một cỡ nhưng lại được đeo trên ngón áp út của mình thì anh liền hiểu ra, khẽ thấp giọng à một tiếng

"Tôi cãi nhau với người kia ở nhà ấy mà, cô không cần để ý đâu, tiếp tục báo cáo đi."

Emillia nghe vậy, khuôn mặt loé qua tia vui mừng khó nhận thấy, nhưng rất nhanh lại bị vẻ không hài lòng thay thế. Cô ra vẻ dè dặt, nghiêng đầu hỏi

"Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, nhưng mà ngài và chị nhà..."

"Người ấy của tôi là đàn ông, đừng gọi chị nhà, gọi bạn đời của tôi là được."

Khoé miệng của Emillia giần giật, bàn tay đang cầm báo cáo của cô siết chặt lại, cô thấp giọng nói tiếp

"... Vậy thì, ngài và bạn đời của ngài xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Harry ngẩng nhìn Emillia, nhướng mày nhìn cô, bỗng cảm thấy cô khác hẳn với ngày thường. Emillia là một nữ phù thuỷ xuất chúng, rất biết cách nói chuyện, lại thêm việc biết nắm bắt tình huống, có thể đọc được bầu không khí, vậy nên rất được lòng người khác trong các cuộc nói chuyện.

Một người như thế, đáng ra sẽ không hỏi nhiều về việc riêng tư của người khác như vậy, nhất là khi đối phương còn là cấp trên của mình nữa.

Harry lập tức dấy lên hồi chuông cảnh giác, giấu đi sự nghi ngờ trong lòng mình, khuôn mặt tỏ vẻ thản nhiên trả lời

"Cũng không có gì, chỉ là cãi cọ bình thường giữa hai người chồng chồng với nhau thôi."

"Vậy tại sao ngài lại đeo nhẫn của anh ta vậy?"

Emillia vội vàng truy hỏi, không hề nhận ra thái độ của mình quá mức thất thố. Đến tận khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Harry dành cho mình, cô mới vội vàng thu lại biểu cảm, đôi môi nở nụ cười gượng gạo, quay về với dáng vẻ hiểu chuyện ngày thường của mình

"Là tôi thất thố rồi, mong ngài thứ lỗi."

Harry quan sát cô hồi lâu, trong lòng thầm đánh giá cô nàng này, dần dần cảm nhận thấy được điều gì đó, song lại không hề vạch trần ra. Anh nhếch môi, nở nụ cười trấn an

"Không sao, chắc là hôm trước uống rượu nhiều tới tận đêm, nghỉ ngơi một ngày rồi nhưng trạng thái của cô vẫn không được tốt lắm phải không? Có lẽ sau này tôi không nên mời cô-"

"Không có đâu thưa ngài, tôi hoàn toàn ổn mà."

Emillia vội vàng cắt ngang lời Harry, thấy tình hình không phù hợp cũng không đào sâu thêm chuyện xảy ra giữa Harry và Draco nữa, cúi đầu chuyên tâm báo cáo.

Harry cúi đầu nhìn báo cáo trên tay, nhưng khoé mắt lại thầm quan sát Emillia, nhanh chóng bắt được biểu cảm vặn vẹo thoáng qua của cô. Người đàn ông tóc đen rũ mắt, khoé môi hơi nhếch lên thành nụ cười khó đoán ý.

Sau khi báo cáo công việc xong, Emillia xoay người định rời đi, Harry lại gọi giật cô lại, mỉm cười nhẹ nhàng

"Tôi biết là thật ngại khi phải nhờ cô, nhất là khi cô có thể cũng đang chưa hoàn toàn tỉnh rượu như tôi... nhưng mà cô có thể pha cho tôi một bình trà với bánh ngọt được không? Tôi đang thèm cái bánh muffin táo quế lần trước cô cho tôi nếm thử lắm đấy..."

Emillia hơi bất ngờ trước lời thỉnh cầu của Harry, nhưng rất nhanh cô liền mỉm cười rạng rỡ đáp ứng, vội vàng rời đi chuẩn bị đồ ăn thức uống.

Harry nhìn theo bóng dáng cô thư ký rời đi, cười khẩy một tiếng. Anh tiến đến bên cạnh lò sưởi Floo, cúi thấp đầu vào trong lò sưởi nói

"Gọi đến nhà Granger-Weasley."

Khi Emillia quay lại, số người trong phòng đã tăng thêm hai người, cả ba đang chụm đầu thấp giọng nói gì đó. Cô bị hai người khách lạ mới xuất hiện doạ cho ngây người, đang định đem trà bánh rời đi thì lại thấy Harry vẫy tay gọi cô

"Đã chuẩn bị xong rồi à, cảm phiền cô quá, mau mang vào đây đi."

Emillia biết rằng mình trốn không được đành cắn răng đi vào, nhác thấy rõ mặt hai vị khách trong phòng, cô lại càng thêm căng thẳng

"Bà Granger, ngài Weasley..."

Hermione và Ron ngẩng đầu lên khỏi cuộc trò chuyện, nheo mắt nhìn cô, khẽ gật đầu chào hỏi. Emillia cúi đầu không dám nhìn hai người họ, vội vàng đặt khay trà bánh lên bàn, thấp giọng nói

"Trà bánh của ngài đây, ngài Harry."

Harry vẫn duy trì nụ cười, gật đầu với Emillia, đưa tay với hai người bạn tỏ ý mời

"Cô không cần ở lại hầu trà bánh như mọi khi đâu Emillia, để đó là được rồi. Ron, 'Mione, lại nếm thử chút bánh với trà đi, vị tuyệt lắm đấy."

Emillia cúi chào đang định xoay người rời đi, nghe vậy lại liền đứng khựng lại, đôi mắt loé lên tia lo lắng sợ sệt.

Cả ba người Harry đều đã cầm bánh lên, cúi đầu cắn xuống. Trong ánh mắt kinh hãi của Emillia, Harry lộ ra vẻ vui sướng khi ăn chiếc bánh, Hermione và Ron thì chỉ nhướng mày, người đàn ông tóc đỏ còn khó hiểu nói với bạn mình

"Như này mà ngon? Tính ra đồ ăn 'Mione làm vị còn đặc sắc hơn."

Emillia nghe vậy, khuôn mặt lập tức giãn ra, vẻ mặt còn lộ vẻ vui mừng khi Harry cắt lời Ron

"Ngon như vậy mà bồ còn chê, thế thì đừng có ăn nữa. Hửm, Emillia, cô chưa đi à?"

Emillia vội vàng tươi cười rời đi, đúng lúc đóng cửa còn nghe được Hermione nói một câu, chỉ đúng một câu, nhưng nụ cười của cô đã kéo dài đến tận mang tai

"Mà Draco đi đâm đơn ly hôn rồi đó, bồ định tính làm như thế nào đây hả, Harry?"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi than vãn một chút, chuyện là có một giảng viên ở trường là người quen người nhà của tôi, kỳ trước tôi vào học đúng lớp của vị giảng viên này, thầy còn nhớ cái mặt tôi nên cứ vậy chỉ định tôi làm lớp trưởng.

Vị giảng viên này lớn tuổi rồi, hay quên này quên nọ, lại có thói quen viết tay các thứ như danh sách lớp, buổi điểm danh, điểm thi,...v...v... 

Trước khi bắt đầu giãn cách, lớp tôi vẫn chưa thi hết học phần mà ban đầu dự định là thi trên trường nên thầy có làm đề thi rồi để cả cái tờ thầy chép tay đó ở trường. Rồi sau đó chuyện gì tới cũng tới, chỗ tôi giãn cách, hình thức thi chuyển sang thi online, thi xong thầy cũng bắt đầu bị giục điểm. Nhưng vấn đề ở đây là, thầy không hề đem về được cái bảng điểm chép tay kia (do giãn cách không thể lên trường), cũng chưa có làm bảng điểm lưu trên máy, thế là thầy yêu cầu lớp tự mình báo cáo lại điểm chác cho thầy.

Vấn đề ở đây là, cách thời điểm thầy nói về việc này ba tháng, khi lớp vừa thi giữa kỳ xong, tôi lập danh sách sinh viên trên máy tính để gửi nhà trường, tôi đã hỏi lại có ai có gì cần thắc mắc về danh sách hay điểm không, không có một ai nói gì. Đến bây giờ khi tôi đã xoá cái ảnh tôi chụp tờ giấy viết tay đó của thầy rồi, và đã quá lâu để khôi phục lại được dữ liệu, lớp lại có người nhắn tin với tôi là họ không biết hoặc không nhớ điểm. Khi tôi nói tôi không khôi phục lại được, họ tuy không nói thẳng ra, nhưng nhìn cái icon rồi mấy cái tin nhắn họ gửi, tôi biết họ đang thầm oán trách tôi sao lại làm ban cán sự lớp một cách tắc trách như thế.

Tôi đọc tôi cũng chịu, tôi sơ suất làm mất dữ liệu là lỗi của tôi, nhưng bọn họ cũng tự thiếu trách nhiệm với chính mình mà. Họ không biết điểm của mình, không nhớ điểm của mình, đáng ra ngay từ khi còn ở trên lớp, họ nên tự mình nói rõ rồi xác nhận với giảng viên, chứ không phải cứ để đó im ỉm đi suốt mấy tháng liền, ngồi chờ người khác lo lắng cho việc của bản thân thay cho mình, rồi lại tỏ vẻ khó chịu khi đối phương không giúp được gì.

Mỗi người đều có vấn đề của riêng mình và cần có trách nhiệm với chính mình, nếu có vấn đề gây ảnh hưởng tới quyền lợi của chính bản thân mình, mấy người nên tự mình nhanh chóng tìm cách giải quyết nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top