Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 51: Chuyến bay 'bão táp'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp học Địa Ngục, đi tới đâu gây rắc rối tới đó, hay đúng hơn là rắc rối t-h-e-o tới đó! Nhưng trước hết đám nhóc này cũng phải tự mình quậy cho đã mới được! Thế là nguyên một chuyến bay dài gần 12 tiếng, biến thành một mớ hỗn độn...

- Ê này! Đừng mở cái cửa đó! Tiếng hét đe doạ của Vegeta đối với Goku. 

Anh Khỉ lùi lại trước cái cửa thoát hiểm mấy bước, mếu máo:

- Không cho thì thôi! Làm gì hét ghê vậy!

Radizt kéo thằng em tăng động qua bên:

- Ngồi yên cho mọi người nghỉ ngơi tí! Nè.... lấy điện thoại anh mà chơi!

- Ye! Anh hai là nhất lun á! Goku vào chỗ, bắt đầu vọc điện thoại Radizt.

- Ê khoan, anh cho em chơi game thôi mà! Đừng nhắn linh tinh!

- Bật chế độ máy bay rồi thì chơi thế nào hở anh?

- Đưa đây chỉ cho nè.... Được rồi đó!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Piccolo với Gohan nãy giờ dán mắt vào cửa kính máy bay. Nhìn bầu trời rộng lớn mà hai cu cậu cứ ngắm mê mẩn mãi, lâu lắm mới thấy hai người này không dán mắt vào mấy cuốn sách. Thế mà cậu nhóc Namek vẫn được dịp giảng thằng bạn một bài học mới:

- Cậu biết sao không? Mây là hơi nước ngưng tụ đấy!

- Vậy cái thứ bồng bềnh màu trắng chỉ là nước thôi á?

- Tương tự thế! Khi nó xuống thấp thì lại tụ lại thành nước, rơi xuống. Đó là mưa đấy!

- Oa, hay dữ! Thế mà lúc trước tớ cứ nghĩ đó là bông! Vậy mưa đá là khi nước đóng băng lại trên trời hả?

- Uhm..... chắc vậy.

Rồi, cả hai lại thả hồn ra ngoài, không nói với nhau câu gì. Đây là khi hai thằng nhỏ kiệm lời chơi với nhau;-;

- Này, cậu có biết thiên đường ở đâu không? Gohan phá tan sự im lặng.

- Tớ không biết, nhưng tớ từng xém 'lên thiên đường' rồi. Piccolo cười trả lời.

- Ở đó thế nào?

- Toàn hơi nước giống mây nè!

- Ồ! Vậy có thể thấy những người trên thiên đường từ chỗ này không?

- Chắc là vậy!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Chán quá đi mất! Số 17 than vãn, nằm dài ra ghế.

- Đừng than nữa, càng than phiền thì thời gian trôi càng chậm đấy! Số 18 nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm một lúc. - Em im cho chị ngủ tí coi.

- Vâng ạ! 

Cái vâng này không biết đã nói bao lần rồi. Nhưng chắc chắn một nghìn phần trăm 17 sẽ lại làm phiền chị bằng những câu hỏi linh tinh. Đôi khi chỉ là yêu cầu dậy đi chơi, nhưng có khi lại là mấy câu nói ngáo ngáo mà chỉ muốn dậy đập cho một trận:

- Chị ơi, tại sao chúng ta lại phải đi máy bay?

- Hỏi lớp trưởng!

- Lớp trưởng đi đâu rồi?

- Sao chị biết! Im lặng đi 17!

Một phút sau.......

- Chị ơi, tại sao chúng ta là người máy mà vẫn phải ngủ?

- Nửa người nửa máy!

- Sao chúng ta lại là song sinh?

- Sao chị biết! Im đi.

Một giây sau....

- Chị ơi-

- Cái *beep*, im lặng coi 17, ồn ào quá!

P/s: Sơ sơ thì chuyến bay này nó thế;-; Tội mấy người khách còn lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top