Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Ngày hôm sau, Harry được các chị phụ trách đưa tới nhà ga và đứng giữa sân ga thứ chín và thứ mười và tự hỏi làm thế nào để tìm thấy sân ga chín-ba-phần-tư. Cuối cùng, nó nghe thấy một số người nói đến Hogwarts. Chị Rory thu dọn hành lý cho bốn đứa trẻ, dục chúng nó hãy nhanh chân lên và chị ấy không muốn bị muộn. Cuối cùng các chị phụ trách cũng đã rời khỏi để lại cho mấy đứa tre tự giải quyết. Harry cùng với Alex và hai đứa trẻ kia chỉ biết lang thanh và tình cờ gắp phải một gia đình có một bầy nhóc tóc đỏ dường như đang chuẩn bị đến Hogwarts, Harry là người lên tiếng đấu tiên và nhờ bà mẹ giúp đỡ.

"Con là Harry Potter, lạy Merlin" Bà mẹ có mái tóc đỏ cảm phán.

"Con không biết đường đến sân ga chín-ba-phần-tư, may mắn thay con ta cũng bằng tuổi con, để ta chỉ con."

"Con chỉ cần cứ chạy qua bức tường ở giữa sân ga chín và mười là con sẽ đến"

"Cám ơn cô rất nhiều !" Harry

 Bà ấy nói với nó là cứ chạy qua bứa tường ở giữa sân ga chín và mười. Harry làm như vậy và nó cùng ba đứa bạn của nó rất ngạc nhiên khi tìm thấy chuyến tàu đến Hogwarts ở phía bên kia nhà ga. Sau đó Harry và bọn trẻ xuất phát để đi đến Hogwarts lần đầu tiên trong đời. Harry đã cùng nhưng người bạn của mình đi lên một khoang tàu riêng. Trên đây Harry làm quen được với một người bạn mới đó là Ron Wealey, sau khi Ron giwois thiệu thì cậu biết Ron là con thứ của nhà Wealey, và người đang bà giúp đỡ cậu là mẹ của Ron.

"Cậu tên là gì?" Ron

"Mình tên Harry, Harry Potter"

"Harry Potter, thật không ngờ, c-cậu có nhớ gì về ngày hôm đó không?"

"Tớ chí nhớ có tia màu xanh xanh, rồi cái gì cũng không rõ"Harry cảm thấy tinh thần xuống dốc.

Trên tàu, Harry nói chuyện với Fred và George Weasley, hai anh em sinh đôi đang quay trở lại trường học.

Ron giới thiệu với Harry những thứ liên quan đến phù thủy như là Quidditch, những pháp sư nổi tiếng là những tấm thẻ bài phù thủy, những viên kẹo dẻo hình hạt đậu đủ vị hiệu Bertie Bott. Harry cũng gặp một cô bé phiền là tên là Hermione Granger và gặp lại thằng bé gặp ở cửa hàng đồng phục hôm trước, tên là Draco Malfoy, lần này nó đi với bạn bè của mình, Crabbe và Goyle. 

"Potter, cậu đây rồi !" Draco lên tiếng, hắn mất biết bao nhiêu thời gian để tìm con mèo nhỏ này, thậm chí còn lôi theo hai thằng bạn tri kỉ của mình theo.

"Và cậu đang... ngồi cùng với một thằng Weasley?" Draco khinh khỉnh.

"Thôi nào Draco"Harry bây giờ mới lên tiếng. Draco đang định nói gì đó nhưng bị bà lão bán kẹo chặn lại.

"Đúng là tên điên" Ron tức giận.

"Ron, Malfoy không phải xấu như cậu nghĩ, cậu ấy chỉ hơi độc mồm độc miệng nhưng rất tốt"

..

"Học sinh năm nhất theo ta, có còn học sinh năm nhất không ?"Lão Hagrid gào lớn, lão ta lớn, có bộ râu rậm rạp. Những học sinh mới đến được lão Hagrid dẫn đến mấy cái thuyền để đến lâu đài Hogwarts. Sau khi kiểm tra tất cả các học sinh đã lên thuyền đầy đủ, lão mới hô "Đi!". Harry ngồi cúng với Alex và Ron vì một thuyền chỉ có ba người. Sau khi đến nơi lão gõ cửa và đằng sau cánh cửa ấy là một người phụ nữ lớn tuổi, nếp nhăn đã xếp trồng lên nhau. Các học sinh mới được chào đón ở cửa lâu đài bởi giáo sư McGonagall

"Chào mừng các em đã đến với Hogwart, ở đây các em sẽ sớm được sắp xếp vào nhà của các em. Tất cả học sinh của Hogwarts sống tại một trong bốn nhà : Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw hoặc Slytherin, với mỗi nhà có đội Quidditch cho riêng mình. Bốn nhà cạnh tranh với nhau trong suốt năm học để có được số điểm cao nhất để có được Cúp Nhà cuối mỗi năm học, số điểm có được nhờ chiến thắng trong Quidditch và do giáo viên cho nhờ thành tích học tập, và mất đi do những lỗi vi phạm của học sinh".
Khi học sinh tới trường, những con ma xuất hiện ở hành lang. Các học sinh được đưa đến Đại sảnh đường, nơi mà cả trường đang chờ đón chúng. Nơi đây rất đẹp, nhưng ngọn nến lung linh bay bồng khiến bầu không khí mơ ảo .Chúng nhìn thấy một chiếc mũ nhọn cũ kĩ trên một chiếc ghế đẩu. Nó bắt đầu ngao.

Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm.

"Giá mà cái nón kể thêm là trong Hogwarts có một "nhà" chuyên dành cho những người cảm thấy bồn chồn đến phát buồn nôn thì nơi đó chắc thích hợp với mình nhất vào lúc này."— Harry nói trước buổi Phân loại."Khi ta gọi tên ai người ấy sẽ lên đây và đội chiếc mũ này lên"
"Lames Guci- Hufflepuff"
"Lericto Maoso- Ravenclaw"
"......."Harry rất lo lắng. Cậu đã học được rằng cậu không muốn vô nhà Slytherin tí nào, vì các học sinh trong đó rất khó chịu và Voldemort đã từng là thành viên của Slytherin. Con bé khó chịu Hermione được phân vào Gryffindor làm cho Ron không hài lòng tí nào. Cuối cùng, đến lượt Harry để đội thử cái mũ.
"Harry Potter" Khi chiếc mũ gọi tên Harry, khiến cậu giật nãy mình, cậu nghe được biết bao là lời bàn tán sì xào, từ từ ngồi lên chiếc ghế, đội chiêc mũ lên đầu. Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt cảu nó, là cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về nó. Harry chờ đợi. Nó nghe một giọng nói bên tai:

"Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa... Trí tuệ cũng không kém... Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả?" Harry nắm chặt ghế mà nghĩ:

"Đừng vô Slytherin. Đừng vô Slytherin"

"Không chịu Slytherin hả?"Giọng nói bên tai lại vang lên nho nhỏ.

"Mi có chắc không đó? Vô đó mi có thể trở thành vĩ đại, mi biết đấy, trong đầu mi có tất cả rồi và Slytherin sẽ giúp mi trỏ thành vĩ đại, chắc chắn như vậy... Không hả? Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về... Gryffindor". Sau một cuộc trò chuyện ngắn với chiếc mũ khi mà chiếc mũ cứ đề nghị nó vào Slytherin, chiếc mũ đã phân nó vô Gryffindor. Harry rất vui khi Ron cũng được phân vô Gryffindor với nó. Tới lượt Draco thằng nhợt nhạt Malfoy. Hắn bước đi khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu hắn đã tuyên bố liền:

"Nhà Slytherin!" Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông hắn cực kỳ thoả mãn.

"Alex Alanxander" Cậu bạn của Harry nhanh chân bước lên trên bục.

"Ái chà, cậu bạn này đẹp trai đấy (?),  Gryffindor rất hợp với ngươi, à không Slytherin mới đúng, không được nên chọn Hufflepuff, nhưng chí thông minh này thì nên vào Ravenclaw, tóm lại ngươi muốn vào nhà nào" Thú thực Alex có chút muốn vào Slytherin nhưng do một người nào đó nên anh quyết định vào Gryffindor.

"Tôi muốn vào Gryffindor"

"Có phải là vì Cứu thế chủ trong truyền thuyết, thôi được rồi nếu ngươi muốn... Gryffindor !" Alex nhanh chạy về với sự hoan nghênh của tất cả mọi người. Và cuối cùng tới lượt Ron. Nó xanh lét như tàu lá chuối. Harry đặt hai ngón tay chéo nhau phía dưới bàn để cầu nguyện, và vài giây sau, cái nón tuyên bố:

" Nhà Gryffindor!"Harry vỗ tay như điên khi Ron lê bước về phía nó và gần như đổ gục vào chiếc ghế bên cạnh.

"Giỏi lắm, Ron! Xuất sắc!" Huynh trưởng Percy – anh trai Ron, gào lên đắc thắng. Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.

Harry ngó mấy cái dĩa bằng vàng trống không. Bấy giờ mới nhận ra là mình đang đói cồn cào. Cái bánh bí ngô mà nó ăn hết trên tàu lửa hình như đã tiêu hoá mấy đời. Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!" Harry há hốc miệng ra vì kinh ngạc! Những cái dĩa trống trước mặt nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Nó chưa từng thấy nhiều đồ ăn nó ưa thích ại chất đầy trên bàn ghế đến thế: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và... rất nhiều thứ khác. Con ma mặc áo cổ xếp đứng cạnh. Nó buồn bã nhìn Harry cắt miếng bít tết:

"Trông ngon nhỉ!" Harry ngỏ ý mời:

"Ông không ăn sao...?" Con ma nói:

"Ta đã không ăn gần bốn trăm năm rồi. Dĩ nhiên là ta không cần ăn nữa, nhưng ta vẫn nhớ thói quen ăn uống. Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicolas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor."

" A! Cháu biết ông là ai rồi!"Ron nghe tới đó la lên đột ngột.

" Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick suýt mất đầu." Con ma sượng sùng:

" Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicolas de Mimsy."Nhưng thằng bé tóc bím vàng Murrri Finn cắt ngang:

" Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?" Ngài Nicolas rõ ràng phật ý vô cùng, như thể câu chuyện tào lao nho nhỏ này diễn ra theo hướng hoàn toàn ngoài ý muốn. Kiềm lòng lắm, ngài cáu kỉnh đáp:

"Như thế này này..." Ngài nắm vành tai trái của mình kéo lên. Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ. Hiền nhiên là đã từng có kẻ cố chém lấy đầu ngài, nhưng có lẽ kẻ đó làm không gọn gẽ cho lắm. Vẻ mặt sợ hãi trên nét mặt bọn trẻ làm cho ngài Nick suýt mất đầu hài lòng. Ngài đặt cái đầu vào vị trí cũ, ho húng hắng và nói:

"Thế, xin chào các cư dân Gryffindor mới toanh. Ta hy vọng các cháu sẽ giúp chúng ta giành chức vô địch nhà năm nay, được chứ? Chưa bao giờ mà nhà Gryffindor mất chức này lâu như vậy. Nhà Slytherin đã liên tiếp giữ cúp này suốt sáu năm nay. Nam tước đẫm máu ngày càng huênh hoang không chịu nổi. Hắn là con ma nhà Slytherin đấy." Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:" Và cả trường gào lên:

'Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.'

---------------

Bây trước mặt chúng, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất:

" Peeves – một gã yêu tinh". Rồi Percy kêu lớn:

" Peeves, xuất đầu lộ diện đi". Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa:

"Anh có muốn tôi đến gặp nam tước đẫm máu không?" Bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa:

" Ái chà, lính mới tò te. Vui đấy!" Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, khiến cả đám vội thụp đầu xuống. Percy giận dữ quát:

"Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy." Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi. Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò:

"Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kềm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây." Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

" Mật khẩu!" Percy đáp:

"Caput Draconis". Bứcc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái. Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn na sinh về một phòng ngủ khác. Lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài – cuối cùng bọn con trai cũng mò ra được giường ngủ. Năm tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Rương của chúng đã được mang lên sẵn. Chúng quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ. Ron còn thức:

" Đồ ăn ngon quá hả?" Harry cũng muốn hỏi xem Ron nó có ăn món bánh mật không, nhưng mắt cậu đã díu lại và ngủ thiếp đi. Có lẽ Harry đã ăn quá nhiều nên cậu bị ác mộng. Cậu thấy mình đang đội cái khăn vành của giáo sư Quirrell. Cái khăn vành cứ lải nhải khuyên cậu qua nhà Slytherin ngay, bởi vì đó là định mệnh rồi. Harry nói với cái khăn là cậu không muốn ở nhà Slytherin. Cái khăn bèn trở nên mỗi lúc một nặng hơn. Cậu cố gắng vứt cái khăn vành đi, nhưng cái khăn càng lúc càng xiết chặt hơn khiến cậu vô cùn đau đớn. Và trong khi nó vật lộn với cái khăn vành đội đầu thì có một cánh tay chĩa lấy cậu, cậu từ từ đặt tay mình lên tay của người ấy, sự lạnh lẽo, sự thô ráp nhưng bàn tay này rất nhỏ tuổi cậu nghĩ vậy chứ thực ra bàn tay này to hơn bàn tay của cậu nhiều, sự quen thuộc, cậu hơi lơ mơ không thể nhìn rõ người ấy là ai, mái tóc trắng ??. Một tia sáng xanh lè loé lên và Harry bừng tỉnh giấc, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi. Harry cuộn tròn người và chìm lại vào giấc ngủ. Khi thức giấc vào ngày hôm sau, cậu không còn nhớ gì về giấc mơ đêm trước nữa. Nhưng cậu vẫn còn nhớ cái sự lạnh buốt nhưng đầy sự ấm áp đó đã kéo cậu ra khỏi cơn ác mông kinh hoàng.

------------------

Dài chưa .-. 

Tác giả:Lemon

2894


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top