Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Quà Giáng Sinh Sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chớp mắt đã sắp đến Giáng Sinh, Cứu Thế Chủ vẫn luôn mong mỏi một kì nghỉ hoàn hảo ở nhà Black, hoặc chí ít cũng sẽ là những chuỗi ngày mặt dày bám gót Trang Viên Malfoy. Thế nhưng đáp lại mong mỏi của nó là cái lắc đầu của Regulus, anh bảo rằng sẽ cho chúng nó trở về khi mà hoàn thành được bài kiểm tra của các giáo sư. Harry thở dài ngao ngán, mặc kệ nó có làm nũng với Sirius bao nhiêu lần thì cha đỡ đầu của nó vẫn không qua khỏi cửa của Regulus, cuối cùng họ vẫn kiên quyết giữ vững ý định của mình. Bọn họ sẽ ở lại trường vào kì Giáng Sinh.

Harry vẫn giấu giấu diếm diếm món quà mà nó chuẩn bị từ hai tháng trước cho quý tộc nhỏ, Cứu Thế Chủ đáng thương vẫn luôn tranh thủ những lúc Draco đến hầm dược của cha đỡ đầu hắn, nó mới có thể mò mẫm tự tay đan lấy chiếc khăn choàng cổ cho hắn. Ban đầu khi Pansy nghe lời thỉnh cầu, xin cô bé hãy dạy nó đan len, Pansy đã không hề nể nan mà cười vào mặt của cậu nhóc nhà Slytherin. Harry phải vừa dụ, vừa dọa, vừa xin xỏ, nhõng nhẽo đủ đường cô bé nhà Pakinson mới chịu kèm nó. Có Merlin mới biết khả năng thủ công của Harry dở tệ, hại Pansy nhiều lần muốn năn nỉ nó hãy làm thứ khác cho quý tộc nhỏ.

Tuy nhiên, sau hai ba cái thành phẩm không thể nào quỷ dị hơn, thì cái thứ tư cũng có thể tạm gọi là vừa mắt. Harry xoa mấy ngón tay đỏ ửng lên vì nhiều lần bị mũi nhọn của cây kim đan đâm trúng, Cứu Thế Chủ vội vã gấp gọn chiếc khăn màu xanh đậm vào chiếc hộp, cẩn thận đặt lên đầu giường, không thèm kèm theo bất kì lời chúc nào, chỉ vỏn vẹn gói quà nằm đó. Harry vùi mặt vào chiếc gối đầu của Draco, tận hưởng mùi hương táo thoang thoảng còn vươn trên vỏ gối, không lâu sau Cứu Thế Chủ cũng ngủ mất

...

Draco bước vào phòng, với dáng vẻ rõ ràng là vừa mới tắm xong, mái tóc vừa mới hong khô hơi rối. Quý tộc nhỏ không thắp sáng đèn, chỉ dựa theo ánh trăng xanh mướt từ bên ngoài cửa sổ nhìn con mèo nhỏ co người ngủ say trên giường. Ánh mắt nhìn ra ngoài, những bông tuyết đã bắt đầu theo làn gió thổi thốc vào cánh cửa, những hạt tuyết tinh khôi trắng muốt, hệt như trái tim thanh thuần của người yêu hắn. Draco vuốt nhẹ mái tóc Harry, giọng ngọt ngào gọi nó: "Harry, tuyết rơi rồi này."

Harry từ trong mộng tỉnh dậy, đối diện với nó là khuôn mặt hơi mệt mỏi của Draco, nhưng rất nhanh chưa kịp tận hưởng những bông tuyết hay là mùi hương ngọt dịu của người yêu, Harry đã cuốn lên, vùi vào tay hắn chiếc hộp mà nó đã chuẩn bị rất lâu. Draco nhìn hai lỗ tai đỏ ửng của nhóc con nhà mình, không khỏi nổi máu trêu ghẹo, nhưng hắn chỉ hôn nhẹ lên đỉnh đầu nó như một lời cám ơn.

Đôi mắt Draco ánh lên nét ôn nhu khi nhìn vào chiếc hộp, khóe môi không nhịn được sự vui mừng mà nhếch lên: "Kì công vậy sao? Đừng nói là tự em đan đấy nhé!"

"Thế anh có thích không?" Harry bĩu môi, cố né tránh ánh nhìn như lửa đốt của quý tộc bạch kim.

"Cũng tạm." Draco nâng mi mắt, giả vờ giả vịt trêu ghẹo. Cứu Thế Chủ cau mày, giật lại chiếc khăn trong tay người kia, giọng mang chút dỗi hờn mà thốt lên: " Thế thì đi mà kêu đám người vây quanh anh tặng.", nói xong xoay người chôn mặt vào chăn, không để lại cho Draco lấy một cái liếc nhìn.

Draco bật cười, giọng cười như trầm trầm hiếm thấy làm tim Harry không khỏi đập dồn dập, hắn cúi người, ôm trọn lấy tấm lưng của người yêu, mãn nguyện nói: " Đưa tay tôi xem, có bị thương không?". Harry hơi giật giật người, giấu bàn tay sâu hơn vào lòng ngực, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đưa hai bàn tay, với những đầu ngón tay đỏ ửng, mang theo vài vết xước ra trước mặt quý tộc nhỏ. Draco cau mày, hôn vào lòng bàn tay nó, đem đôi tay ấm áp của Harry áp lên hay gò má, chầm chậm nâng mi mắt, nhìn thật sâu vào màu ngọc lục bảo xinh đẹp kia, thanh âm đủ để Harry nghe "Lần sau không cần vất vả như thế đâu, em là món quà tuyệt nhất tạo hóa dành cho tôi rồi Cứu Thế Chủ à!"

Harry cảm thấy hốc mắt hơi nóng, nhịn không được rút tay lại, bạo lực đánh vào ngực người kia một cái, mạnh mẽ trốn lại vào chăn, miệng nhỏ khẽ quát: "Đồ dẻo miệng."

__________________


Harry mơ màng ngồi trên sofa trong phòng cần thiết, không biết bằng cách nào mà nó có thể ngồi ở đây, Cứu Thế Chủ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, tay nó miết nhẹ mảnh da dê mà Regulus gửi đến, giọng mang theo chút buồn ngủ cùng lo lắng: "Dray, một lát anh có thể cùng em đến thăm cha được không?"

Draco vuốt mái tóc màu đen tuyền, ậm ờ đáp. Cẩu cha đỡ đầu của nó không biết vì điều gì mà lại đột ngột ngã bệnh, Regulus không thể nào bỏ không ông một mình ở căn nhà Black, chỉ đành gửi cú đến thông báo rằng buổi luyện tập hôm nay họ không đến. Mười lăm phút trôi qua, trước khi tâm trạng của người yêu của quý tộc nhỏ thêm tệ, bọn bạn nó đã biết điều, có mặt đầy đủ. Tuy nhiên không một đứa nào mang tâm trạng được xem là dễ chịu, nhất là Theor. Chàng trai với mái tóc màu nâu hung, luôn tươi cười mỗi khi gặp mặt, nay lại trở nên âm trầm và lặng lẽ hơn bao giờ hết. Với dây thần kinh vốn nhạy cảm của mình, Draco đoán ra trong lúc nó và người yêu chọn cách bỏ bữa sáng thì trên sảnh đường đã xảy ra vấn đề gì rồi.

"Có chuyện gì vậy?" Draco cất lời hỏi.

Không đợi Theor lên tiếng, Blaise đã mím môi nhìn Harry, thật lâu sau mới chậm chạp lên tiếng: "Draco, cậu còn nhớ nhà Greengrass không? Cái lão mà bị cậu và Harry tống vào Azkaban ấy."

"Nhớ! Nhưng hắn ta thì liên quan gì?" Draco không kiên nhẫn nhíu mày.

"Cô con gái Astoria Greengrass của ông ta đột ngột từ bên Đức trở về, lại còn nhập học vào Hogwarts, năm nhất Slytherin." Blaise lên tiếng, anh dừng đôi chút rồi mới nhếch mép cười cười: "Cái người mà kiếp trước cha cậu đã chọn cô ta làm phu nhân nhà Malfoy đấy.". Thích thú nhìn sự chuyển hóa biểu cảm của Cậu Bé Vàng nhà bọn nó.

"Như vậy thì đã làm sao?" Draco nhíu mày, giọng hơi buồn bực: "Cô ta nếu muốn tiếp cận bất kì ai trong chúng ta thì chắc chắn là trả thù cho cha cô ta rồi."

Theol hơi nhíu mày, không rãnh mà nghe đám dây mơ rễ má của bọn nó, giọng anh mất kiên nhẫn nói: "Bọn anh có chuyện muốn nói với mấy đứa này!", Theol dừng lại đôi chút, khuôn mặt hơi mệt mỏi, chống tay cất lời, " Bọn anh muốn mấy đứa từ bây giờ cho đến khi bắt đầu năm học sau, phải thuần thục cách triệu hồi và sử dụng vũ khí của tổ tiên bọn bây."

"Vũ khí?" Draco nhướn mày lặp lại, rất nhanh như nhớ ra được điều gì, anh nắm sợi dây chuyền màu vàng của Blaise, "Thứ mà tên nhân mã nói là nó sẽ đáp lại cậu ta khi cậu ta triệu hồi nó phải không?"

Theol gật đầu, bổ sung: "Ngoài ra còn phải luyện tập cách khống chế thần thú của bọn bây nữa."

Nhắc đến bọn thú thần Harry không khỏi tò mò, giọng nó hiếu kì thích thú đến hiếm thấy: " Tại sao thú thần và thần hộ mệnh của em cùng một số người lại không đồng nhất với nhau vậy?". Harry nói cả bọn mới chú ý, thần hộ mệnh của Harry là một con khổng tước bạch kim, còn thần thú của nó lại là một Rồng nước, thay thế cho con Bạch Xà phản bội ngày trước. Draco cũng thế, thần hộ mệnh hắn là một con hưou đực còn thú thần thì lại là một con Rồng Tuyết vô hình, đương nhiên là Regulus cùng Sirius đều như vậy.

"Đó là vì huyết thống và dòng họ của bọn bây phức tạp, điều này ta cũng chẳng lí giải nổi vì sao bọn bây có thể gọi ra hai cá thể thú khác nhau." Giọng Theor đều đều đáp lại, anh băn khoăn xoa cằm: "Ta nghĩ rằng Salazar sẽ biết, nếu muốn có câu trả lời thì cứ đợi con bé Pansy học xong thuật dịch chuyển, bảo nó mang bọn bây đến Camelot mà hỏi."

"Hỏi anh như nói chuyện với mắt cá chân vậy." Harry ghét bỏ lườm chàng trai người Nhật. Theor bật cười, xoa đầu nó, anh dịu dàng nói: "Thôi bọn bây nghỉ ngơi đi, tối đến chờ anh ngoài bìa rừng cấm."

"Vào rừng cấm sao?" Harry reo lên đầy thích thú, mặc cho khuôn miệng của quý tộc nhỏ đã trề ra cả nửa mét, hắn không hề muốn bước vào cái khu rừng kì dị đó thêm một lần nào nữa. Thề với Merlin, hắn vô cùng căm ghét bọn nhện khổng lồ cùng tiếng sói tru ai oán.

Theor gật đầu, ánh mắt không giấu đi nét thích thú khi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Draco, "Không thể để bọn bây biến cái Phòng Cần Thiết này thành một bãi chiến trường được. Ai mà biết được khi triệu hồi vũ khí, bọn bây sẽ làm ra cái quái quỉ gì nữa."

Draco nhún vai từ chối phát biểu, chốc lát bọn nó cũng từng người rời khỏi phòng, chỉ để lại đôi song sinh người Nhật. Theor nhìn em trai đang tùy tiện gối đầu lên đùi mình, không khỏi mềm lòng dùng tay điểm lên chóp mũi người nọ. Dưới mi mắt của mọi người, bọn họ vẫn là một cặp song sinh, nhưng nào ai biết họ đã từng là một người.

Theor và Theol đã từng là một người dưới quyền của Dark, họ đảm nhiệm điều khiển cõi linh hồn của những kẻ đi đến sau khi chết đi. Tuy nhiên để vừa đảm nhiệm một lúc quá nhiều việc, Dark đành dùng pháp lực của mình tách họ ra thành hai bản thể khác nhau, điều đáng nói là tại sao anh ta không tạo ra một vị thần khác, để tham công, giúp đỡ hai người kia trong việc cai quản linh hồn. Theor đã từng hỏi Dark như thế, nhưng đáp lại anh chỉ là nụ cười bí hiểm của người kia. Tuy nhiên Theor không hề khó chịu với sự xuất hiện của em trai, bằng chứng là đã từ khắc nào anh cảm thấy nụ cười của em rất đẹp, cách em ôm anh rất thoải mái, tất cả mọi thứ của em đều khiến anh cảm thấy bình yên.

"Anh suy nghĩ gì thế Theor?" Cậu trai tóc nâu, với khuôn mặt hệt người phía trên cất lời hỏi. Theor lắc nhẹ đầu, dịu dàng hôn lên trán em trai, không nói gì chỉ mỉm cười nhìn nhìn người ta.

...

Ở đâu đó trên đất nước của những pháp thuật hắc ám, Đức. Dumbledore trong dáng vẻ yêu kiều của độ tuổi mười tám, tung tăng ôm hai giỏ đồ ngọt bước ra từ tòa án tối cao của giới pháp thuật Đức. Nụ cười ông dịu dàng, thư thái hơn hẳn khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, quen đến nỗi không thể nào ông quên được. Tuy vậy, trái ngược với nụ cười trên môi, một bùa chú quái gỡ đã phóng đến người đàn ông đối diện, nét cười sơ cứng, giọng nói hơi mang theo phần đe dọa.

"Lần này tôi xem anh còn dám bỏ đi gây chuyện nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top